[Vô Hạn Lưu] Ghi Chép Vực Sâu

Chương 4: Có một người nho nhỏ ngồi xổm trên cầu thang




Editor: Browniie

Không một ai dám lại gần tháp cao.

Nghĩ đến đêm qua bọn họ ngủ phía dưới một con quái vật cả đêm, sắc mặt Khương Tiếu lập tức trắng bệch.

Tháp thì không leo lên được, hỏi lại ông lão kia bất cứ vấn đề gì lão đều lắc đầu không đáp, chỉ đầy mặt từ ái vuốt ve con chó vàng.

Liễu Anh Niên không còn sức sống như trước, ngơ ngác ngồi xổm dưới tàng cây, khóc đến run rẩy. Người đội mũ ngư dân vẫn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng anh ta đi tới đi lui, buồn bực mất tập trung. Phàn Tỉnh lẽo đẽo theo sau thầy Cổ, nghĩ trăm phương ngàn kế bắt chuyện.

Dư Châu đối diện với ánh mắt của Khương Tiêu.

Trong mắt hai người đều hiện lên vẻ ngạc như nhau: Sao người kia lại bình tĩnh như vậy?
Dư Châu nghĩ thầm, cũng không phải chưa từng nhìn thấy người chết, này thì có là cái gì.

Mức độ sợ hãi bên trong L*иg chim quá cao, tới gần buổi trưa, ai cũng không cảm thấy đói bụng. Chờ mọi người đã đi mệt khóc mệt, Khương Tiếu mới lên tiếng:

- Đi hỏi thăm cách lên tháp xem.

Liễu Anh Niên ngẩn ra, mang theo tiếng nức nở hỏi:

- Còn muốn leo lên tháp sao? Trên tháp có quái vật đó!

Phàn Tỉnh xen miệng:

- Có quái vật, tức là nói rõ cối xay gió trên đỉnh tháp chính là câu trả lời chính xác.

Lúc này đến người mũ ngư dân cũng ngẩng đầu lên. Phàn Tỉnh chỉ lên trên:

- Nếu như cối xay gió trên đỉnh tháp không có ý nghĩa, vậy thì "L*иg chim" sẽ không thiết kế chướng ngại lớn như vậy.

Liễu Anh Niên lau lau nước mắt:

- Có... có lý.

Khương Tiếu:

- Lên tinh thần đi, đêm nay chúng ta phải tìm được nơi ở.
Liễu Anh Niên có vẻ như mỏng manh nhất trong tất cả mọi người rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, gấp gáp lau nước mắt nước mũi. Hắn bây giờ và đứa nhóc lừa gạt Dư Châu ngày hôm qua quả thực như hai người khác nhau.

Mấy người cấp tốc bàn bạc, phân công nhau hỏi thăm cách leo lên tháp, cùng với vật kỳ quái trên tháp rốt cuộc là cái gì.

Dư Châu phụ trách tìm nơi ở, cậu không do dự chút nào, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm người mũ ngư dân.

Tối qua không vào tháp cao vậy mà vẫn bình yên vô sự như cũ, có thể thấy được nơi người mũ ngư dân ở nhất định là an toàn.

Người mũ ngư dân phát hiện Dư Châu đang nhìn mình, quay đầu bỏ đi.

Dư Châu sững sờ: Người này không muốn đối mặt với mình. Cậu không khỏi dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ: Chẳng lẽ đây là một anh lớn ngoài đời?
Đi theo một đoạn đường, người kia quả nhiên quay đầu lại, ngoắc ngoắc tay với cậu. Dư Châu không đề phòng, vừa đi lại gần đã bị người mũ ngư dân bắt lấy cổ, trên cổ mát lạnh: một lưỡi dao tiện dụng sắc bén đang dán sát vào động mạch chủ trên cổ của cậu. Giọng nói của người mũ ngư dân cũng giống dáng người anh ta, hung tợn:

- Đi theo tôi làm cái gì?

Dư Châu không dám động:

- Đại ca, tôi muốn hỏi anh một chút, tối qua anh ở chỗ nào vậy?

Người mũ ngư dân đẩy cậu ra:

- Có cái này, ở nơi nào cũng được.

Dư Châu cũng có dao, nhưng cậu không làm ra được chuyện cưỡng bức người khác.

Người mũ ngư dân lui lại hai bước:

- Đừng đi theo, đừng tìm chết.

Dư Châu đành phải đứng lại, vô vọng nhìn người mũ ngư dân đi xa.

Cậu xác thực quá yếu, làm việc hay nói chuyện đều không có trọng lượng. Tâm lý Dư Châu ảo não: Nếu là người khác thì, tỉ như mấy người giống Phàn Tỉnh, nhất định có thể bằng đầu lưỡi đáng ghét giảo hoạt kia thuyết phục người mũ ngư dân.

Bến tàu trấn Vụ Giác rất nhỏ, vắng ngắt. Phạm vi quanh bến tàu không có thuyền đánh cá, cũng không có ngư dân đan lưới phơi cá.

Dư Châu đi tới bến tàu ngồi xổm xuống, nhìn mặt biển chìm trong làn sương đen. Cậu không tìm được nơi nào có thể thu lưu mấy người bọn cậu.

Cư dân trấn Vụ Giác rất quái lạ. Thái độ của bọn họ đối với người ngoại lai lạnh lùng đến cực đoan, có lúc Dư Châu đối diện với ánh mắt của bọn họ, luôn cảm thấy đối phương đang giễu cợt chế nhạo.

Lúc đang than ngắn thở dài, phía dưới bến tàu bỗng có một trận náo loạn.

Một con cá heo lạc đường bất tỉnh bên cạnh bến tàu, bị thương nghiêm trọng, được mọi người kéo lên đất liền.

Đây là lần đầu tiên Dư Châu nhìn thấy một con cá heo lớn như vậy, lòng hiếu kỳ dâng lên, không khỏi chen vào trong đám đông, muốn nhìn rõ hơn một chút, sau khi trở về thì có thể kể lại cho Cửu Cửu rồi.

Sau khi đến gần hơn mới ngửi được mùi máu tanh: Hai gã đàn ông đang dùng dao rạch bụng cá heo.

Dư Châu giật nảy cả người: con cá heo kia vẫn chưa chết, cái đuôi vẫn còn giãy đành đạch trên vũng màu đầy đất.

Mọi người sợ bị bắn lên, nên dồn dập lui về phía sau. Dư Châu lại bị gã đàn ông cầm dao nắm lấy mắt cá chân:

- Này, cậu chờ một chút!

- Tôi... Cái gì? - Dư Châu che mắt mình, cậu không dám nhìn con cá heo gần chết kia, trong lòng phiền muộn khó chịu.

- Cuối cùng cũng lấy ra được rồi! - Gã đàn ông kia cười lớn, giơ lên một vật máu me nhầy nhụa - Con cá heo này sắp chết rồi, chúng tôi cứu lấy đứa nhỏ trong bụng nó.

Thân thể máu me nhầy nhụa kia lập tức bị nhét vào trong ngực Dư Châu. Dư Châu trấn định nhìn kỹ lại, sởn cả tóc gáy: Trong lòng là một đứa bé sơ sinh nho nhỏ.

Cuống rốn rất dài, nối bụng cá heo với rốn của đứa bé. Đứa bé chỉ to bằng hai lòng bàn tay của cậu, làn da ẩm ướt dính nhớp, há miệng oa oa khóc lớn.

Dư Châu hoàn toàn đình trệ, tay chân không biết nên để vào đâu, nên cử động thế nào. Khuôn mặt đứa trẻ đang gào khóc kia như bị nhiệt khí hun đến tan chảy, bỗng nhiên bắt đầu thay đổi, mơ hồ xuất hiện một cái mặt cá. Ngón tay gầy yếu như chiếc đũa giơ lên, chỉ về biển rộng.

—— nước lạnh dội thẳng xuống hai gò má Dư Châu.

Cậu giật mình, hổn hển thở mạnh một hơi.

Trong tay rỗng tuếch, trước mắt cũng không có cá heo hay đoàn người gì cả, chỉ có mùi máu tanh nồng nặc ẩn trong sương mù. Chẳng biết từ bao giờ cậu đã đến rìa bến tàu trấn Vụ Giác, lảo đà lảo đảo.

Phàn Tỉnh đứng sau lưng kéo quai ba lô của cậu, trong tay là nửa bình nước.

Tim Dư Châu gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cậu ngồi sụp xuống đất, cực kỳ kinh hãi. Lòng bàn tay vẫn còn cảm giác quá thật đó, cậu không ngừng chùi lên trên quần áo.

- Cậu làm sao vậy? - Phàn Tỉnh nhìn cậu trái phải - Đứng cũng có thể làm giấc mộng? Tối hôm qua ngủ không ngon?

Dư Châu lúc này thật sự sợ hãi. Cậu kể lại tất cả những gì mình vừa gặp cho Phàn Tỉnh, Phàn Tỉnh sờ cằm suy tư:

- Tại sao lại chỉ vào biển rộng?

Dư Châu cho rằng anh sẽ an ủi mình, kể chút chuyện cười, giống như anh chọc cười Liễu Anh Niên cùng Khương Tiếu, ai ngờ lại bị vấn đề này của Phàn Tỉnh làm cho ngây ngẩn cả người.

Phàn Tỉnh hỏi lại một lần:

- Sao vật nhỏ kia lại chỉ vào biển rộng? Có phải là định nói cho cậu trên biển có bí mật gì hay không?

Dư Châu như tỉnh mộng, nắm lấy ống tay áo của Phàn Tỉnh hưng phấn đến phát run:

- Đây là gợi ý.

Phàn Tỉnh:

- Đúng vậy, cậu ghi chép lại...

Dư Châu bật dậy, cũng không quay đầu lại chạy mất.

Phàn Tỉnh:

- Này!

- Cảm ơn anh! - Dư Châu quay đầu lại hô to với anh - Tôi đi nói lại việc này cho Khương Tiếu! Đây nhất định là gợi ý xua tan sương mù!

Không tìm được Khương Tiếu, Dư Châu ngoài ý muốn phát hiện người mũ ngư dân.

Người mũ ngư dân quen cửa quen nẻo tiến vào trong một căn nhà nhỏ, rất nhanh sau đó trong nhà có hai người bị đuổi ra.

Đều là hai đứa nhỏ chừng mười tuổi, một nam một nữ, trên cánh tay bé gái có một vết thương hẹp dài, như là bị dao làm thương tổn. Hai đứa nhìn thấy Dư Châu, trên mặt lập tức hiện lên vẻ căm hận.

- Anh không chung một nhóm với người kia. - Dư Châu vội vàng nói.

Câu nói này khiến hai đứa trẻ trước mặt bán tín bán nghi. Dư Châu đứng ngoài nhà ngó nghiêng dáo dác:

- Người đàn ông kia hôm qua ở lại nhà của hai em hả?

Đứa bé trai lớn hơn cảnh giác:

- Anh muốn làm gì?

Dư Châu nghĩ tới nhiệm vụ của mình, nhếch môi nở nụ cười:

- Cho anh đi vào gặp bạn một chút nhé.

Người đội mũ ngư dân vốn đang dựa vào góc tường chợp mắt, Dư Châu đẩy cửa ra, anh ta đã nắm dao đứng lên.

Dư Châu luôn cảm thấy anh ta chính là người đồng đạo với mình, hơn nữa kỹ thuật và năng lực đều vượt xa cậu, đối với anh ta có mấy phần tôn trọng không rõ ràng. Chỉ là người theo nghề này không thích bấu víu vào quan hệ, thấy sang bắt quàng làm họ, cậu cũng không dám quá phận tới gần.

Bày ra vẻ mặt ngây thơ mình am hiểu nhất, Dư Châu vẫy tay:

- Đại ca, khéo ghê! Đêm nay chúng ta ở chung nhé...

Đứa anh trai tức giận:

- Đây là nhà tôi!

Người mũ ngư dân bỗng nhiên mở miệng:

- Cút.

Anh ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích.

Dư Châu:

- Đại ca, chúng ta tốt xấu cũng đồng hành với nhau, cần phải giúp đỡ đoàn đội, tương thân tương ái...

Người mũ ngư dân:

- Đây là địa bàn của tôi, cút ra ngoài.

Anh ta vừa dứt lời, Liễu Anh Niên từ bên ngoài ló đầu vào.

- Được đó Dư Châu, anh tìm được rồi này! - Liễu Anh Niên khịt khịt mũi, quay ra sau vẫy tay hô to - Khương Tiếu! Bên này! Dư Châu tìm được nhà rồi nè!

Khương Tiếu chạy tới cửa xem xét, quay đầu lại gọi lớn:

- Này! Họ Phàn!

Bé trai cuống lên:

- Các người... Kẻ cướp!!

Liễu Anh Niên đã khôi phục dáng vẻ bình thường, chào hỏi một cách quen thuộc với người mũ ngư dân:

- Lão ca, căn nhà này thật không tệ. Xin chào xin chào, cảm ơn hai em đã thu nhận anh. - Hắn thân thiết nắm tay hai anh em.

Người mũ ngư dân:...

Khớp xương bàn tay nắm dao của hắn siết lại trắng bệch, trực tiếp cầm dao vạch một đường lên vách tường phát ra tiếng động chói tai.

Dư Châu sợ vị đại ca thần bí này thẹn quá hoá giận ra tay với mọi người, lập tức xoa dịu bầu không khí:

- Chỉ còn lại năm người chúng ta thôi, trấn Vụ Giác thật sự không đơn giản.

Người mũ ngư dân đè lại mũ của mình, không tính toán nữa.

Sau một trận thăm hỏi này, không thu hoạch được bất kỳ thông tin hữu dụng nào. Dư Châu nhìn hai anh em đứng trong góc trừng bọn họ, hỏi thăm về cái tháp.

- Toà tháp kia không lên được - Bé trai nói - Tôi và em gái cũng từng hỏi về vấn đề này rồi. Đừng tìm nữa, không có đáp án đâu.

Trong lòng Dư Châu đột nhiên cảm động: Trước mặt là một đôi anh em. Cậu bỗng nhiên sinh ra dịu dàng khó hiểu, không thể không mỉm cười với hai đứa trẻ.

Khương Tiếu là con gái, hai anh em lúc đối mặt với cô cũng không cảnh giác quá mức, nên chủ động tiết lộ tên: Anh trai tên Trần Lượng, em gái là Trần Ý.

Nhưng Khương Tiếu cũng không hỏi thêm được gì, câu trả lời của hai đứa vẫn giống như đúc lúc trước: Không biết, không có đường, không lên được.

Dư Châu bắt đầu hoài nghi phương hướng điều tra của bọn họ là sai lầm, có lẽ câu trả lời chính xác cũng không phải là cối xay gió trên đỉnh tháp.

- Sương mù được hình thành bởi sự ngưng tụ hơi nước và bụi trong không khí. Muốn xua tan sương mù, thì hoặc là nhiệt độ tăng lên hoặc là không khí đối lưu, hay cũng chính là có gió. - Liễu Anh Niên nói - Bây giờ là mùa nào?

- Mùa thu, tháng mười. - Trần Lượng trả lời.

Liễu Anh Niên:

- Vậy chờ một chút. Mùa đông sự chênh lệch nhiệt độ giữa biển và đất liền cực kỳ lớn, nhất định sẽ có gió. Chúng ta ở lại một thời gian, chờ gió đến là được. - Hắn đẩy đẩy kính mắt, giọng điệu bình tĩnh.

Dư Châu:

- Phải ở đây bao lâu?

Liễu Anh Niên lắp bắp, gãi đầu. Hắn vẫn không thay đổi được thói quen ăn nói bừa bãi này:

- Xin lỗi, tôi nói linh tinh rồi.

Trần Lượng đang muốn nói chuyện, đột nhiên Trần Ý mở miệng:

- Gợi ý ở ngay trước mặt các người, không nhìn thấy sao?

Trần Lượng lập tức giật giật ống tay áo của nhóc, Khương Tiếu truy hỏi:

- Gợi ý gì?

- Đồ vật trên tháp thích ăn thịt - Trần Ý chỉ vào một mảnh máu thịt be bét dưới chân tháp - Đi tìm thịt.

- Thịt. - Dư Châu sợ hãi - Là chỉ quái vật trấn Vụ Giác sao?

Hai anh em đồng loạt nở nụ cười.

Mặc dù chỉ là nhắc nhở vu vơ, Khương Tiếu với Dư Châu vẫn đi đến cửa tháp cao.

Chó vàng đã ăn sạch sẽ xương cốt thịt vụn của đại hán, dưới tháp chỉ còn một khoảng máu tươi. Dư Châu từ xa nhìn ra cổng trấn Vụ Giác, theo màn đêm buông xuống, sương mù dần dần trở nên xao động.

- Chắc chúng ta sẽ không phải ra ngoài săn bắt quái vật đâu đúng không? - Trong lòng Dư Châu vẫn còn sợ hãi - Dâng tới cửa cho chúng nó ăn?

Khương Tiếu cười ra tiếng:

- Làm sao có khả năng, sẽ không phiền phức như vậy đâu.

Cô quen thuộc với tình huống của "L*иg chim", nói chuyện như chém đinh chặt sắt. Dư Châu hiếu kỳ cực kỳ, nhưng tâm phòng bị của Khương Tiếu rất mạnh, cậu không hỏi được cái gì.

Trước khi trở lại nhà của anh em Trần Lượng Trần Ý, Khương Tiếu lẩm bẩm một câu:

- Đáng lẽ ra "L*иg chim" đầu tiên sẽ không khó như vậy.

Dư Châu không nghe rõ:

- Cái gì?

Khương Tiếu:

- Này, đêm nay cậu ngủ với tôi.

Dư Châu:

- Tôi... Cái gì cơ?!

Khương Tiếu nắm cổ áo của cậu:

- Tôi không thích tên tóc dài kia. Nếu đêm nay anh ta dám tới gần tôi, cậu trực tiếp cầm dao đâm một nhát.

Dư Châu:... Ồ.

Cậu đồng ý, nhưng trái tim chùng xuống: Biết cậu có dao, không chỉ có một mình Liễu Anh Niên.

Sau khi trời tối hẳn, mọi người bắt đầu phân chia đồ ăn vặt trong ba lô của Liễu Anh Niên.

Trần Lượng Trần Ý giục bọn họ đi nghỉ ngơi, bầu không khí căng thăng kỳ lạ bao trùm căn nhà.

Trên tầng có một gác lửng nhỏ, hai cô nhóc Khương Tiếu và Trần Ý ngủ trên đó. Lúc Dư Châu leo lên cùng thì bị Phàn Tỉnh kéo lại từ sau lưng.

- Tôi cũng phải ngủ bên trên. - Phàn Tỉnh tội nghiệp - Khương Tiếu, tôi sợ lắm.

Anh ầm ĩ vòi vĩnh, khiến người ta cũng thấy phiền, Dư Châu chỉ hận không thể trực tiếp đạp anh xuống cầu thang. Cuối cùng, Khương Tiếu đứng ra, một cước đá văng Phàn Tỉnh.

Gác lửng cực thấp cũng cực kỳ chật hẹp, trên giường nhỏ là đệm chăn đã cũ. Khương Tiếu và Trần Ý ngủ trên giường, Dư Châu bảo vệ nên chỉ có thể ngủ gần cầu thang, gối đầu lên ba lô của mình.

Trần Ý hiển nhiên rất hồi hộp, không ngừng thúc giục bọn họ nhắm mắt. Dư Châu cho rằng hôm nay mình sẽ không ngủ được, dù sao cũng nhìn thấy người chết, trong lòng tràn đầy lo lắng, vậy mà sau khi nằm xuống, rất nhanh cậu đã mất đi ý thức.

Lúc bị tỉnh giấc, xung quanh đã tối đen, Dư Châu ngồi dậy, mơ hồ nhìn thấy trên giường phập phồng. Khương Tiếu và Trần Ý ngủ rất say.

Cậu không biết vì sao mình tỉnh lại. Ngoài phòng có tiếng gió, hỗn độn khả nghi, lại giống như tiếng hô hấp nặng nề của ai đó.

Sau khi dần dần thích ứng với ánh sáng trước mắt, Dư Châu phát hiện có một người nho nhỏ đang ngồi xổm trên bậc thang.

=======

Tác giả có lời muốn nói:

Người đội mũ ngư dân: Tất cả mọi người đều sợ tôi. Mà thậm chí đến bây giờ tôi còn không xứng có một cái tên.

——————

Mời bạn ăn bánh Oreo phô mai thật ngon.

(Cửu Cửu: Em chưa ăn bao giờ, em cũng muốn ăn...)