[Vô Hạn Lưu] Ghi Chép Vực Sâu

Chương 1: Đồ vật biến mất sẽ đi đến nơi nào?





Editor: Browniie

Không đúng. Không phải nơi này.

Dựa lưng vào cánh cửa vừa đóng lại, bản năng lường trước nguy hiểm khiến Dư Châu nín thở.

—— đây không phải địa hình của căn nhà cậu đã nghiên cứu nửa tháng kia.

Cậu đột nhập sai nhà.

Dư Châu am hiểu mở khoá cạy cửa.

Từ nhỏ đã lăn lộn cùng đủ mọi hạng người trong xã hội*, Dư Châu ở nơi này có chút danh tiếng trong đường dây đầu trộm đuôi cướp này —— ra tay tất trúng, chưa từng thất bại. Khu cư xá cũ chủ yếu là ổ khoá phổ thông, với kỹ thuật của cậu là quá đủ để đối phó với mấy miếng sắt vụn này.
*QT là "tam giáo cửu lưu": tam giáo là tôn giáo, đạo giáo, phật giáo, cửu lưu là chín phái. Câu này là để chỉ đủ mọi hạng người.

Chỉ có thể trách cái khu cư xá cũ này kết cấu quá phức tạp, quá đổ nát cũ kỹ, tối nay lại do bão mà toàn khu mất điện, Dư Châu phải lần mò tìm kiếm, thành ra đột nhập sai nhà.

Trong phòng tối đen như mực, ngoài cửa sổ ánh đèn lấp ló. Phòng trống không, không có lấy một món đồ.

Đây cũng không phải căn nhà của vị luật sư nhỏ Dư Châu để mắt tới.

Giả trang thành nhân viên chuyển phát nhanh, Dư Châu đã từng chạm mặt vị thanh niên kia rồi. Nhà thanh niên kia tuy nhỏ nhưng nội thất trong nhà rất đầy đủ, từng món từng món sắp xếp gọn gàng, mỗi ngày lễ tết còn cùng bạn gái trang trí phòng ở, cửa sổ sẽ hắt ra ánh đèn ấm áp. Dư Châu dĩ nhiên không phải đố kỵ gì cả, nhưng chi tiết này lại khắc sâu trong đầu cậu.
Căn nhà ở trước mắt này thì buồn tẻ như thể chưa từng có người sinh sống ở đây. Trung tâm phòng khách để một valy hành lý đang mở toang, bên trong để một vài đồ lặt vặt.

Căn cứ vào nguyên tắc một khi ra tay tuyệt không bao giờ trở về vô ích, Dư Châu bật sáng đèn pin.

Mấy tờ tiền giấy, hai chiếc sandwich mua ở cửa hàng tiện lợi, và một cuốn sổ ghi chép bằng da. Dư Châu cầm quyển sổ lật qua lật lại, nhưng mấy trang giấy dính lại với nhau nên không cách nào giở ra được. Thở dài trong lòng một tiếng, cậu ném cuốn sổ đi, lấy tiền và sandwich bỏ vào trong ba lô.

Có cái gì đó rơi xuống đất, một tiếng rất nhẹ. Dư Châu quay đầu nhìn về phía căn phòng ở sâu trong nhà.

Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong ẩn ẩn chút có ánh sáng. Tia sáng kia không ngừng lưu động, nhấp nháy, như thể sắp bật ra từ trong cánh cửa.
Không hiểu sao, lông tóc toàn thân Dư Châu dựng đứng lên.

Một thứ gì đó khủng khϊếp, thứ mà cậu không cách nào ứng phó, đang trốn sau cánh cửa phòng ngủ.

Chạy xuống dưới tầng, một tiếng sấm kinh thiên động địa đúng lúc vang lên, Dư Châu ngẩng đầu, khung cửa sổ đen kịt yên tĩnh trong đêm mưa.

Rời khỏi căn nhà kia, nhịp tim đập loạn cào cào của cậu mới chậm rãi ổn định lại. Chạy quá nhanh, Dư Châu sợ mình bỏ sót thứ gì trong căn nhà cổ quái kia, nên lôi ba lô ra kiểm tra một lần, lại thấy trong đó có nhiều thêm một cuốn sổ bằng da.

Bìa cuốn sổ màu nâu cũ kỹ, thô ráp, không biết được dính lại bằng keo gì mà xé cũng không ra. Dư Châu không rõ mình cầm theo thứ kỳ quái này lúc nào, lúc đi ngang qua thùng rác, cậu bèn thuận tay ném đi.

Trận mưa như trút nước quét qua thành phố đông đúc.

Trên đường về nhà ghé qua mua bánh ga tô vị dâu với thuốc cảm, Dư Châu cúi đầu xuyên qua màn mưa đêm, trở về căn nhà nhỏ của mình trước 12 giờ.

Đèn dây thừng* lay động trong gió, cửa sổ còn chưa kịp sửa bị mưa gió đập vang rầm rầm. Dư Châu nhẹ chân nhẹ tay thắp sáng ngọn đèn nhỏ, em gái bị ánh đèn đánh thức, dụi dụi mắt giơ hai tay về phía cậu.

*Đèn dây thừng:
Dư Châu ôm bé vào trong ngực, thân thiết thơm lên khuôn mặt nhỏ bé của em.

- Cửu Cửu, lại đây, sinh nhật. - Dư Châu tặng cho bé một miếng bánh ga tô nhỏ vị dâu, phía trên có gắn một ngọn nến số 4.

Cửu Cửu vui vẻ đến mức hai mắt sáng rực lên, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên hỏi:

- Đây là trộm được sao?

- Đương, đương nhiên không phải. - Lỗ tai Dư Châu nóng lên, nhanh chóng lấy nửa miếng dâu tây trên bánh ga tô bỏ vào miệng Cửu Cửu - Ăn ngon không?

Ăn xong bánh ga tô rồi uống thuốc cảm, Cửu Cửu vừa lòng thích ý say giấc nồng, nhưng Dư Châu lại mất ngủ.

Căn nhà này bị dột nước, Cửu Cửu bị cảm lạnh nên mới phát sốt. Thậm chí nơi trú ẩn đơn sơ này lúc đầu cũng không thuộc về bọn cậu: Khu vực này sớm đã không có người ở lại, toà nhà cũ phá dở một nửa, chỉ còn lại đống đổ nát.

Tầng hầm là nơi dừng chân của người vô gia cư, còn trên mặt đất là căn phòng nhỏ dột nát. Cửu Cửu không muốn ở dưới tầng hầm, nên mấy người vô gia cư thu xếp không gian nhỏ này cho hai anh em cậu, mấy nội thất dùng để ngồi hay ngủ này phần lớn đều do hai anh em kiếm về.

Cậu nằm trên giường ngẩn người, bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tiếng sấm rền vang, bóng đen lướt qua khung cửa kính, nhưng lại trông giống như bóng cây.

Dư Châu dụi dụi mắt, mở điện thoại, nghe đài phát thanh để vượt qua thời gian mất ngủ.

Trong tiếng mưa gió, ngay cả tiếng phát thanh cũng đứt quãng không liền mạch: "... Thành phố này... điểm "Hãm không" thứ tư... số người mất tích... bốn người... công tác tìm kiếm cứu nạn vẫn đang tiến hành..."

Ngày hôm sau cuối cùng trời cũng có nắng, đài phát thanh vẫn không ngừng thông báo tiến độ tìm kiếm cứu nạn.

Dư Châu đối với hết thảy mấy việc này không có chút hứng thú nào, dẫn Cửu Cửu đang bị sốt đi công viên chơi.

Trên bãi cỏ đều là các bậc phụ huynh dẫn trẻ nhỏ trong nhà đi chơi, bọn nhóc huyên náo như chim sẻ nhỏ, nhảy nhót tưng bừng. Dư Châu ngồi yên một bên hơi lo lắng: Cửu Cửu nên đi nhà trẻ rồi, nhưng cậu không có tiền, Cửu Cửu cũng không có hộ khẩu.

Có người đi tới, Dư Châu vô thức kéo mũ áo trùm lên đầu, không ngờ người kia lại chỉ vào bên cạnh cậu:

- Đồ của cậu rơi kìa.

Dư Châu cúi đầu nhìn thử, thấy dưới chân mình lại là cuốn sổ bìa nâu quen thuộc.

Bản năng đang nhắc nhở cậu: Đừng chạm vào. Dư Châu nhìn xung quanh, công viên ngày hè vô cùng náo nhiệt, không có gì dị thường.

Cậu dùng mũi chân đá cuốn sổ vào trong bụi cỏ, sau khi suy nghĩ lại đá thêm một cái, cuốn sổ lọt vào lùm cây, hoàn toàn không thấy tăm hơi.

Cửu Cửu chạy về phía cậu, trong tay cầm một cái bình nhỏ:

- Cho anh! - Bé cười đến là vui vẻ, trên mặt toàn là mồ hôi.

Bình thuỷ tinh màu đen mơ hồ trong suốt, dưới ánh sáng, có thể nhìn thấy trong bình là một loại chất lỏng giống như nước, một thứ màu đen ngâm trong chất lỏng, không nhúc nhích. Giống cá, lại giống tắc kè.

Dư Châu:

- Ai đưa cho em vậy?

Cửu Cửu:

- Chú.

Dư Châu:

- Chú nào?

Cửu Cửu chỉ phía sau cậu:

- Chú trước đây đưa chúng ta đi ăn khoai tây chiên ấy.

Phía sau Dư Châu là một con dốc trồng cỏ, thêm một vài cây thông phát triển mạnh mẽ. Dưới tán cây cách cậu xa nhất có một bóng người lờ mờ, đang vẫy tay với cậu.

Dư Châu đổ mồ hôi lạnh, ôm Cửu Cửu bỏ chạy.

"Chú" là bạn trai cũ Dư Châu, một năm trước đã mất tích, đến nay vẫn bặt vô âm tín.

"Chú" biến mất khi thành phố này bắt đầu xuất hiện liên tiếp những khoảng đất sụt khổng lồ gọi là "Hãm không". Tên và ảnh của anh từng xuất hiện trong danh sách những người mất tích, Dư Châu đã từng thấy trong TV bên đường.

Đến tận lúc ấy cậu cũng mới biết được, người này dùng thân phận và tên giả lui tới với cậu.

Tình cảm cũng không thể nói là đặc biệt sâu, Dư Châu chỉ cảm thấy một loại tức giận vì bị lừa gạt, nhưng nghĩ tới người này đã chết rồi, có một sự trống rỗng không biết nên đặt vào đâu.

Không một người đứng đắn nào lại nguyện ý kết giao cùng với một tên trộm như Dư Châu, Dư Châu hiểu rõ. Nhưng là người thì kiểu gì cũng sẽ có tự tin mù quáng đối với vận khí của mình, "Anh ta khác biệt với mình", "Mình đặc biệt đối với anh ta".

Người kia thích mặc âu phục thắt cà vạt, luôn ăn vận cẩn thận tỉ mỉ, giống như đúc bóng người cậu vừa nhìn thấy lúc quay đầu.

Chỉ là cái thứ đứng dưới tán cây vẫy tay với cậu kia, chỉ còn nửa khuôn mặt đang thối rữa.

Bỏ chạy một đoạn rất dài, Dư Châu mới thở hồng hộc thả Cửu Cửu xuống. Cửu Cửu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lắc lắc cánh tay của cậu:

- Lại chạy thêm đi.

Dư Châu tức giận đáp lại bé:

- Em quá nặng, chạy không nổi nữa rồi.

Hai người ngồi bên bờ sông ngẩn người, Cửu Cửu nhàm chán, nhặt một tờ giấy lộn gần đó gấp thuyền nhỏ.

Dòng sông ô nhiễm, phủ đầy bọt nước. Rác đầu nguồn trôi xuống mắc trên bờ, chất đống từng tầng từng tầng, dưới trời nắng nóng bốc mùi hôi thối. Dư Châu và Cửu Cửu gấp mấy cái thuyền giấy, thả vào trong nước. Thuyền nhỏ nửa nổi nửa chìm, theo rác thải bẩn thỉu xuôi xuống hạ lưu.

- Bọn chúng sẽ trôi về đâu vậy? - Cửu Cửu hỏi.

- Biển lớn. - Dư Châu đáp - Hoặc cứ như vậy biến mất.

Cửu Cửu lại hỏi:

- Vậy biến mất đi đâu?

Dư Châu bóp khuôn mặt nhỏ của bé:

- Biến mất chính là biến mất, không ai gặp lại.

Cửu Cửu không hiểu:

- Nhưng luôn có một nơi có thể đến, phải không?

Dư Châu nghĩ thầm, đồ vật lặng yên không tiếng động biến mất, thường thường đều là những thứ không ai cần. Không ai cần, tự nhiên cũng sẽ không ai để ý điểm cuối cùng của chúng.

Cậu liếc mắt một cái, chợt phát hiện trong túi áo Cửu Cửu vẫn còn để cái bình nhỏ màu đen.

Dư Châu không tin quỷ thần, cũng không tin tà ma, nhưng cuốn sổ cổ quái kia, cái bình màu đen, còn có bạn trai cũ nát thành cháo vẫn có thể tự đi lại, đều khiến cậu hoang mang.

- Mau ném thứ này đi. - Cậu nói.

Cửu Cửu nắm góc áo của cậu. Thuận theo ánh mắt của bé, một bóng người lung lay bồng bềnh đứng trên cây cầu nhỏ. Người kia đã hoàn toàn thối rữa, da thịt hư lỏng, rung rinh đón gió.

Anh lại giơ tay vẫy vẫy hai anh em, xương cánh tay trắng hếu, phản xạ ánh sáng.

Mặc dù Dư Châu nghèo rớt mồng tơi, nhưng trên đời này vẫn còn có thứ khiến cậu cực kỳ khẩn trương.

Cậu vừa mệt vừa sợ, líu lưỡi mắng một tiếng, lập tức ôm Cửu Cửu bỏ chạy. Cửu Cửu trong ngực cậu mừng rỡ cười không ngừng, vẫy tay tạm biệt bóng người bên trên cầu nhỏ.

Chỗ này đã là vùng ngoại ô, dấu chân thưa thớt, chạy không bao lâu, trời lại bắt đầu đổ mưa.

Thành phố này vào mùa thu thường nhiều mưa nhiều gió. Dư Châu thả Cửu Cửu xuống ở bến xe bỏ hoang. Không thấy bóng dáng cổ quái kia, nhưng trong lòng Dư Châu vẫn có khúc mắc, không cách nào bình tĩnh được.

Mưa to gió lớn, hai anh em bị mưa xối ướt nhẹp. Cửu Cửu núp trong ngực cậu một mực phát run, Dư Châu chợt nhớ tới trong ba lô có để một chiếc áo khoác, bèn vội vàng kéo quai ba lô tìm kiếm.

Có một vật gì đó rơi ra khỏi ba lô, nện thẳng vào chân Dư Châu.

Trang bìa bằng da màu nâu, vẫn là cuốn ghi chép cổ quái kia.

Dư Châu khẽ giật mình: Cuốn ghi chép này lại mở ra.

Gió lay động trang giấy, vài dòng mực đen nguệch ngoạc xuất hiện trên trang giấy cũ. Dư Châu quỳ trên mặt đất, hoàn toàn bị mấy dòng chữ kia hấp dẫn, theo tiềm thức cúi thấp đầu, không khỏi dụi dụi đôi mắt đỏ hoe.

Ánh sáng đột nhiên mờ đi.

Cậu phát hiện nước mưa đọng lại thành giọt, rơi trên trang giấy, thấm thành một chữ "uyên". (vực sâu)

- Cửu Cửu, em có động vào quyển ghi chép này không? - Dư Châu hỏi.

Không có người trả lời, trong gió lại có tiếng cười khúc khích.

Dư Châu còn đang cố gắng hết sức nhận mặt chữ trên tờ giấy, thuận tay cầm lên — lại sờ vào khoảng không.

Chạm vào cũng không phải là chỗ ngồi đợi xe lạnh lẽo hay mặt đất lát xi măng, mà lại là mặt đất thô ráp, có rễ cỏ và đá gồ ghề.

Trong đầu Dư Châu trống rỗng:

- Cửu Cửu?

Cậu ngẩng đầu mới phát giác trước mặt là một mảnh sương mù âm trầm, chính mình đang ở trong một vùng bóng tối. Gió lớn phần phật len lỏi qua từng phiến lá thông, tiếng cuồn cuộn như sấm.

- Cửu Cửu?! - Dư Châu hoảng hốt đến mức vỡ giọng.

Một ngọn đèn gió sáng lên trong sương mù, có mấy bóng người đang đứng thẳng, bóng đen mơ hồ trong sương mù, lắc lư kịch liệt. Người đàn ông cầm đèn vẫy vẫy Dư Châu:

- Cậu tới rồi.

Dư Châu còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trước mặt, đột nhiên một nắm đấm tới tấp đánh tới. Cậu choáng váng ngã xuống, bị người ta quẳng xuống đất giẫm lên đầu.

- Người kế tiếp mà anh nói là cậu ta đúng không? - Đánh ngã cậu là một người đàn ông to lớn, gã lớn tiếng hỏi, dẫm tới mức đầu Dư Châu căng đau - Anh xác định gϊếŧ cậu ta thì chúng ta có thể thoát khỏi chỗ chết tiệt này sao?

==========

Dư Châu mời mọi người ăn đồ ăn ngon, bánh ga tô dâu tây nè!

(Dư Châu: Vàng ròng bạc trắng là tui mua, không phải trộm)