Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Chương 47: Chưa Kịp Vui




Phập!

“A!”

“Úi da!”

Nguyễn Tinh Nhã biết thế nào cũng sẽ bị ám sát, cho nên cậu đã có sự chuẩn bị, thả lỏng cảnh giác làm gã dị hợm ra tay, triệu hồi ra sách kĩ năng dày cộm chắn sau đầu. Con dao găm có bén đến đâu cũng không thể xuyên thủng được, còn bị kẹt lại không rút ra được.

Bởi mới nói, tri thức là sức mạnh, cũng là lớp phòng ngự kiên cố.

Hệ thống giám sát: […] Nó hận người chơi này!

Bộp!

“Pu nha nhố!”

Gã người khỉ phản ứng thật mau lùi lại, thấy ám sát không thành thay đổi sách lược tung cửa chạy, xô cậu té nhào.

“Á!”

Nguyễn Tinh Nhã biết hành động kế tiếp của người ta nhưng không thể bắt kịp độ nhanh nhẹn, giống như cụ già bị thanh niên trai tráng xô ngã, cậu để gã chạy thoát ra ngoài.

Lồm cồm bò dậy, cậu xoa mông đuổi theo.

Gã còn đang giữ bản đồ trong tay, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút là điều tốt. Tình hình bây giờ làm cậu bất an, mới qua một ngày mà đã chết mấy trăm người, nguy hiểm gì thì chưa biết được hết, huống chi tìm đủ 50 viên đá quý.

Vừa mới chạy ra ba bước đã va phải Vu Thực, may mà cậu thắng gấp, nếu không lại nhào vào lòng người ta, làm ra chuyện khó coi.

“Vu…Ổn không anh ơi?” Nhìn cứ như sát nhân hàng loạt vừa mới gây án xong, rén thật.

Bên ngoài vừa trải qua một trận hỗn chiến, vết máu tanh tưởi, thi thể dập nát nằm rải rác khắp nơi. Hơi lạnh vẫn còn lan tỏa, mắt đất kết một lớp băng mỏng, máu hòa tan vào trong nước, đỏ hỏn một vùng, mùi gỉ sắt và gay mũi làm cậu nín cả thở.

Xác chết đa phần là của bộ lạc không nói tiếng người, người chơi cũng có. Bị giam giữ thời gian dài, còn bị thương nặng, nếu không có kĩ năng hỗ trợ thì đã chết từ lâu, cầm cự đến bây giờ cũng tới cực hạn. Có thể trả thù được xem như có chút an ủi. Phụ bản đặc biệt sẽ không chết thật, nhưng cậu vẫn thổn thức không thôi.

Đa số người chơi còn sống một số đã rời đi, số thì di chuyển vào nơi cư trú của bộ lạc cướp bóc một phen, ai may mắn tìm được đủ số lượng đá quý, lập tức thoát game.

Vu Thực dính không ít máu, trên tay còn nắm một xác chết nhìn rất quen mắt. Còn không phải là gã đánh lén không thành bỏ chạy khi nãy à? Chưa gì đã bị hắn bẻ gãy cổ, ra đi thanh thản.

Hắn liếc nhìn Nguyễn Tinh Nhã từ đầu tới chân, thấy cậu không mất một sợi lông nào, chỉ hơi bẩn, rốt cuộc cũng trở lại dáng vẻ như thường ngày, cục mịch, dùng cằm nhìn cậu.

Sự xuất hiện chật vật của Nguyễn Tinh Nhã, gột rửa hơn phân nửa sát ý và thô bạo trong người Vu Thực. Giống như chỉ cần xem cậu gặp phiền toái, khóc bù lu bù loa lên, là hắn đã cảm thấy vui, thư thái cả người.

“…?” Nguyễn Tinh Nhã không hiếu sao cảm thấy ớn lạnh, ôm chặt cơ thể. Chắc là hiệu ứng kĩ năng vẫn còn cho nên cậu mới thấy rùng mình đây mà…

Vu Thực xem thường, đối với người chơi trung cấp không bị hạn chế cấp bậc trong phụ bản mà nói, trận chiến nho nhỏ này còn lâu mới làm khó được hắn: “Bình thường thôi, tôi không yếu như cậu.” Chạy trốn thôi mà cũng không xong.

“…” Nghe mà cáu dễ sợ ấy, nhưng cậu không phản bác được.

Vu Thực ném cái xác trên tay xuống, dùng kĩ năng tăng nhiệt độ lên, xử lý bãi chiến trường. Hắn muốn dùng mồi lửa, thiêu rụi nơi này. Đốt cháy cái ác cũng như hỏa táng thi thể của các người chơi xấu số.

Nguyễn Tinh Nhã lo ngắm hắn mà suýt quên còn có bản đồ, cậu nắm lấy vạt áo của Vu Thực, lắc lắc, kêu hắn ngừng dùng kĩ năng: “Đợi chút!”

Kỹ năng của Vu Thực khi sử dụng thì phải chạm vào vật trung gian, hạ nhiệt độ xuống của nó xuống. Hắn không muốn làm cậu bị bỏng cho nên lập tức ngừng tay, vừa định mở miệng hỏi cậu làm sao vậy, quay đầu thì thấy con thỏ đế này đang lột đồ cái xác chết vừa mới tắt thở.

Hắn mở to mắt: “??” Hành vi lố bịch gì đây?

Nguyễn Tinh Nhã nhớ, gã muốn ám sát mình lấy bản đồ ra dụ dỗ rồi cất lại vào trong chiếc khố đang mặc. Lột được hai lớp khố, tay cậu đột ngột ngừng giữa không trung, cứng người.

Là cậu phải dùng tay để mở cái ấy ấy, thò vào bên trong ấy lấy cái ấy ấy ra?

Eo, mất vệ sinh.

Nguyễn Tinh Nhã nhận ra hành động của mình không khác gì mấy ông chú già trên xe bus. Và ánh mắt Vu Thực nhìn cậu càng lúc càng ly kỳ rồi.

Cậu không có mấy cái sở thích biến thái gì đâu!

Nguyễn Tinh Nhã vuốt mồ hôi biện giải: “…Có kho báu, bản đồ kho báu trong quần lót của nó í.” Cậu cũng không định giấu manh mối này làm của riêng. Nếu lúc đó không nhờ hắn đẩy cậu một cái tránh khỏi ngọn giáo phóng về phía mình, có lẽ cậu đã bị chia làm hai nửa từ lâu rồi.

Vu Thực tỏ vẻ không tin, hài hước nhìn: “Vậy cậu lấy ra đây.”

“…”

Ba phút sau.

Vu Thực nhìn cây gậy sắt trong tay, cơn buồn nôn nổi lên, thu vào túi đồ, mắt không thấy tâm không phiền. Nguyễn Tinh Nhã vậy mà dám dùng công cụ của hắn theo cách đó…

Mang tâm trạng phơi phới, sẵn có giấy bút ở đây, cậu chép lại một phần bản đồ, vui vẻ nói: “Vậy thì kế tiếp-”

[Loa loa!]

[Thông báo đến toàn thể người chơi!]

[Người chơi Nguyễn Tinh Nhã đã xuất sắc tìm được bản đồ kho báu, một kho báu cực kỳ lớn đang chờ đợi!]

[Hệ thống sẽ gửi vị trí của bản đồ đến cho những người chơi muốn đi tìm kho báu!]

[Đừng bỏ lỡ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt này nhé!]

Nguyễn Tinh Nhã lập tức trở thành hoa hậu được săn đón nhất phụ bản, tức ói máu: “…” Đậu xanh rau má mụ tổ cha mày hệ thống!