Chờ lão NPC làm xong thuyền thì mặt trời cũng xuống núi, bây giờ mà ra khơi thì không khác gì tự sát.
Sáu giờ, mọi người đều nhanh chóng trở về khách sạn, màn đêm chưa gì đã làm cho bọn họ hoảng sợ.
Nguyễn Tinh Nhã không dám ăn bậy đồ ăn mà ông chủ khách sạn chuẩn bị, tốn vài điểm mua bánh mì gặm, sau đó gom đồ đi tắm. Tiêu Dật lưu luyến không rời trở về phòng ngủ, bạn cùng phòng của cậu ta trùng hợp lại là người chơi bị mất một cánh tay kia.
Vu Ngạn Thu dụ hống Lữ Thiên Thiên về phòng xong xuôi, cũng trở về. Anh có kiên nhẫn với phụ nữ cách mấy cũng bị cô ta mài cho hết.
Nhà tắm công cộng cũng nằm ở bên trong khách sạn, nó nằm ở bên dưới đại sảnh, có một cái thang dẫn xuống tầng hầm.
Không gian ở bên dưới vừa u ám vừa chật hẹp, không có đèn soi sáng, nhưng độ rộng rõ ràng không dành cho con người. Nếu leo xuống mà không suy nghĩ kĩ, rất có thể sẽ bị mắc kẹt ở bên dưới, bị chết ngạt.
Đây có phải là đường đi tắm đâu, rõ ràng là đường đi tự tử.
Nguyễn Tinh Nhã ôm bọc đồ trong tay, rút lui có trật tự: “Nghỉ tắm một bữa chắc cũng không thúi ai…Chỉ phiền Vu Ngạn Thu hửi thôi.” Đàn ông với nhau, chắc anh ta cũng sẽ hiểu cho cậu.
Hơn nữa nước ở đây có khi là lấy từ con sông bên kia, đi tắm càng bẩn hơn.
Bụp bụp bụp.
“Á!”
Vừa mới xoay người định trở về phòng thì toàn bộ đèn đột ngột tắt hết.
Thế giới trở nên tối đen.
Nguyễn Tinh Nhã ngồi một lúc hòng thích nghi được với ánh sáng ban đêm nhưng mãi mà không thấy đường, âm thầm vuốt mồ hôi, không dám di chuyển.
Phụ bản lần này tuy hệ số nguy hiểm chưa thấy cao, nhưng giống như nó đang tích tụ một đợt cuối rồi cho người chơi một đòn không thể đỡ kịp. Rõ ràng có rất nhiều thú hoang, nhưng ban đêm tối lửa tắt đèn, vậy mà không có con nào lẻn vào. Hơn nữa ở đây cũng không có thầy thuốc hoặc là trạm xá, cũng không có chợ. Vậy, bọn họ ăn gì mà sống?
Ngôi làng này còn có bí mật gì đó.
Nguyễn Tinh Nhã không có nhiều kinh nghiệm chơi game kinh dị nhưng game giải đố, huyền nghi thì chơi không ít. Cho nên cậu luôn suy đoán nội dung tương quan đầu tiên rồi mới suy xét đến chuyện làm nhiệm vụ của hệ thống.
Từ lúc ban đầu, Nguyễn Tinh Nhã đã chẳng tin vào hệ thống, không như những người chơi khác cung kính kinh sợ nó, cậu ngược lại cảm thấy nó không đáng để cậu phải hạ mình lấy lòng.
[…] Muốn cho con loài người này nếm thử mùi vị bị đồng hóa ghê.
Có tiếng động cứ lách cách vang, tiếng chít chít, cùng với tiếng bước chân của ai đó đang đến gần.
Cậu sợ tới nổi ngồi phịch xuống, âm thầm lấy ra một quyển sách thật dày, có thể so với một quyển từ điển.
“Nà-”
“Á! Có ma!”
Trước mặt đột nhiên vang lên âm thanh, Nguyễn Tinh Nhã liền cầm sách như cầm viên gạch đập qua.
Bốp!
“A!”
Người kia dù đã tránh nhưng vẫn bị đánh trúng bả vai.
Là tiếng la của một phụ nữ.
Là người chơi.
Có cần hù nhau như vậy không?
Cậu há mồm nhận sai: “…Xin lỗi nha, tôi tưởng là ma.”
Tách!
Người phụ nữ cũng cảm thấy mình dọa cậu, cho nên vội vàng dùng bật lửa chiếu sáng: “Không sao, không sao, tại tôi thấy anh ngồi ở đây nên tưởng có chuyện…”
“A!” Nguyễn Tinh Nhã muốn lăn ra xỉu cái đùng.
Cô ta có gương mặt gần như giống hệt một con chuột, răng cửa nhòn nhọn, mắt nhỏ, cơ hàm dưới có xu thế trương dài ra, lỗ tai cũng to ra, trên da còn có một ít lông màu xám.
Dưới ánh lửa, có vẻ càng thêm quỷ dị.
Cộp cộp!
“Nguyễn Tinh Nhã! Còn sống không?” Vu Ngạn Thu trên tay cầm đèn pin, nghe cậu hét lên, cũng lật đật chạy đi xuống tìm. Anh có chút lo lắng.
Nhìn thấy ánh sáng dưới chân cầu thang đang từ từ tiến lại đây, Nguyễn Tinh Nhã nghe được thanh âm quen thuộc, mừng phát khóc, nhào qua ôm anh, muốn chui đầu vào trong áo, nói năng lộn xộn: “Còn! Còn! Sống nhăn răng, Vu Ngạn Thu, cứu tui…hu hu.”
Nhìn bộ dạng mếu máo của cậu, anh đột nhiên có chút vui vẻ. Chỉ những lúc bị dọa cho phát sợ, Nguyễn Tinh Nhã mới tụt IQ, trở nên mềm mỏng đáng yêu như vậy.
Người chơi nữ cảm thấy vừa bị nhét một ngụm cơm, nghẹt yết hầu: “…”
Vu Ngạn Thu vừa xoa xoa đầu an ủi Nguyễn Tinh Nhã vừa nhìn sang, thấy vẻ ngoài của cô gái, hơi nhíu mày, rất nhanh lại làm vẻ mặt tự nhiên: “Ừm, cô là bạn cùng phòng của Lữ Thiên Thiên đúng không? Nếu cần gì thì tôi soi đèn giúp cho nhé?”
Người chơi nữ hơi ngại ngùng, nhưng vẫn làm ơn anh đưa đến phòng bếp.
Vu Ngạn Thu nói vài lời khách sáo với cô ta, biết được lý do cô ta muốn vào bếp, là vì kiếm ăn.
Người chơi nữ tìm công tắc bật đèn nhà bếp lên, chia sẻ: “Tôi phát hiện thịt ở đây đã được tẩm gia vị, chỉ cần nướng lên ăn rất ngon! Hôm trước tôi cũng bị đói làm cho tỉnh cả ngủ, may mắn ha!”
Nguyễn Tinh Nhã dùng khăn tay Vu Ngạn Thu đưa qua xì nước mũi, ngẩng đầu liền thấy một tủ lạnh chứa đầy thịt chuột non, con nào cũng đỏ hỏn, hơi thở thoi thóp, tất nhiên là, chúng nó vẫn chưa chết.
Cậu muốn ra tiếng nhắc nhở người chơi nữ, đã bị anh dùng tay lấp kín miệng, lắc đầu.
Không cứu được.