Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Chương 17: Cậu Vàng Này Hơi Lạ




Lối thoát hiểm lầu 1 hiện tại khá an toàn, vì ở đây có phòng tắm công cộng, có thể sử dụng nước trong bồn để giảm thế lửa.

Nguyễn Tinh Nhã muốn tìm bé Bảo, có thể thằng bé là điểm đột phá, “quả bóng” thì ở đây nhưng thằng bé thì không thấy tăm hơi.

Cậu gấp đến độ chảy mồ hôi ròng ròng ướt cả áo, cộng thêm nhiệt độ tăng cao, bắt đầu cảm thấy chóng mặt, sốc nhiệt.

Vu Ngạn Thu kĩ năng chỉ có thể biến ra đồ vật, không thể tìm người. Vu Thực thì đang đại chiến 300 hiệp với đám quái vật ở tầng trên, không thể làm phiền.

Bây giờ cậu chỉ có thể nghĩ tới cái kĩ năng triệu hồi vô dụng của mình.

[Kĩ năng độc quyền: Văn Học Là Chân Ái <D>]

Có một dòng chữ nhỏ bên dưới hướng dẫn sử dụng, cậu trố mắt nhìn xem.

[Cho phép triệu hồi nhân vật hoặc sự kiện có liên quan đến văn học tùy thuộc vào thể loại.]

Nguyễn Tinh Nhã căng mắt ra nhìn, cảm thấy có ý tưởng, lập tức lấy giấy bút ra viết.

Chuyên gia tìm người phải kể đến chó!

Cậu cần một con!

...[Lão gọi nó là cậu Vàng như một bà hiếm hoi gọi đứa con cầu tự....

...(Lão Hạc-Nam Cao)]...

Nguyễn Tinh Nhã đã lâu rồi không xem văn học trong nước, chỉ nhớ mỗi một câu ngắn này, những câu khác thì hơn 20 chữ. Nếu đổi lại là giải một bài toán, cậu tin mình sẽ làm tốt hơn.

Chữ viết trên trên trang giấy nhanh chóng sáng lên, nét chữ in nghiêng lập lòe, chiếu sáng một khoảng.

[Ting!]

[Đang kiểm tra lỗi...]

“...”

[...Thành công triệu hồi đối tượng.]

Cậu hớn hở ra mặt.



[Có muốn triệu hồi ngay bây giờ?]

Nguyễn Tinh Nhã gầm gừ: “Rách việc quá, lẹ làng lên, khụ khụ khụ!”

[...] Loài người đáng ghét!

Khói bắt đầu tràn qua đến bên này, mùi khét khi da thịt bị đốt trọi, tiếng la oan nghiệt của người phụ nữ, làm cậu muốn ngất cũng không dám xỉu.

Vu Ngạn Thu không thể dập tắt đám chạy lớn, dù anh đã liên tục sử dụng kĩ năng. Vì bị phụ bản tân thủ hạn chế nên phát huy không được 1/10 sức mạnh vốn có, khiến anh khó chịu.

Lửa đã không thể làm tắt, nên anh đành lên lầu hỗ trợ Vu Thực mang người phụ nữ xuống hội hợp. Làm không được nhiệm vụ này bọn anh có thể Out game, không cần vì một nhiệm vụ khó mà mạo hiểm sinh mạng.

Vu Thực cả người đầy vết máu, trang phục đang mặc cũng tả tơi, nhưng quái vật bị hắn bóp chết cũng không ít. Hắn nhanh chóng báo tình hình chung, lau máu trên mặt: “Mấy lầu trên cháy rụi cả rồi, không thể lên.”

Vu Thực đã dùng kĩ năng, làm giảm nhiệt độ xung quanh xuống, tranh thủ thời gian để mọi người thở dốc.

Quái vật tả hữu chỉ còn lại mấy mống, chúng nó muốn giết người phụ nữ nhưng lại sợ chết càng mau.

Vu Ngạn Thu cảm thấy phụ bản này xảy ra lỗi rồi, tân nhân bình thường không thể nào vượt ải được, nhíu mày: “Còn 20 phút, nếu đến khi đó chúng ta không thoát ra được thì Out đi. Tìm nhiệm vụ ẩn ở phụ bản khác cũng được-”

“Gâu gâu!”

Anh sững sờ: “Gâu gâu?”

Từ đâu ra tiếng chó?

Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, nghi ngờ đối phương hóa điên sủa bậy.

Nguyễn Tinh Nhã phấn khích nhìn: “Chu choa mạ ơi, cậu Vàng cute ghê!”

“Ẳng!”

Anh em họ Vu trừng mắt: “...” Rõ ràng là màu trắng, vàng gì?

Cậu Vàng vừa được triệu hồi không những không có một chút màu vàng nào, cũng không phải chó cỏ, hình thể cũng không to, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh trong tưởng tượng của cậu.

Cái gì cũng có lý do cả.



[Nhân vật người chơi muốn triệu hồi (vĩnh viễn) có 2 giá, tiêu hao 33 điểm hoặc 333 điểm. Người chơi muốn loại nào?]

“...” Còn phải tốn điểm!

[Phẩm hạnh chỉ có cấp D mà đòi có số hưởng.]

“...”

Nguyễn Tinh Nhã lấy đâu ra 333 điểm, ngậm ngùi lựa giá phù hợp với túi tiền.

Vu Ngạn Thu hé miệng, kinh ngạc nhìn cậu: “Kĩ năng của cậu?”

Cậu gật đầu thừa nhận, có còn hơn không.

Cậu Vàng tốn 33 điểm có bộ lông trắng muốt, hai mắt đen bóng, bốn chân ngắn ngủn, sức chiến đấu bằng 0, vẻ ngoài đáng yêu.

Nguyễn Tinh Nhã bụm mặt rên rỉ, cậu đã nghĩ Cậu Vàng phải oai phong dũng mãnh chắn ma cắn quỷ cho mình, bảo vệ cậu những lúc nguy cấp. Thế này thì chỉ có phần cậu bảo vệ ngược lại con cún ấy thôi.

“Gâu gâu!”

Nó thấy “quả bóng” của bé Bảo ở đằng kia, lập tức chạy qua ngậm lấy, thả xuống dưới chân cậu, cầu khen ngợi.

“...” Dễ thương.

Nguyễn Tinh Nhã giẫm giẫm “quả bóng” dưới chân, rồi khom người nhặt lên.

Cái đầu này không khác gì đầu của mấy con quái vật áo đỏ, hốc mắt trống không, bên dưới lớp da mỏng teo là hộp sọ cứng ngắc, sợi tóc như rễ cây, sờ vào có chút lành lạnh.

Phừng!

“Á á!”

“Cậu Nhã!”

Vu Ngạn Thu nôn nóng kêu lên, anh chạy ào ào vào phòng tắm tìm nước.

Cái đầu đột nhiên bốc cháy, Nguyễn Tinh Nhã chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bàn tay đau xót, nóng bừng lên, cậu lập tức ném cái đầu ra xa. Quần áo cũng bị ngọn lửa bén tới, cậu rất muốn cởi ra nhưng tay cậu đau quá, không cử động được.

Cứ đà này, cậu sẽ bị chết cháy mất!