Nguyễn Tinh Nhã thét to một tiếng, cả người bám víu vào đằng sau lưng Vu Thực, hai tay vòng qua cổ hắn, hai chân cũng kẹp lấy eo người ta. Cậu không khác gì con lười đu trên khúc cây.
“Này!” Vu Thực trán nổi gân xanh, lắc lư cơ thể vài lần cũng không búng được con lười ở sau lưng ra.
Vụt!
Huỵch!
Hắn cảm nhận được móng vuốt của quái vật thật gần, lập tức xoay đầu hiểm hiểm né qua, cho một cước vào bụng con quái. Khả năng coi đêm của bộ đội đặc công cũng như phản xạ của cơ thể làm hắn nhẹ nhàng chuyển nguy thành an.
“Ngạn Thu, đèn!”
Vu Ngạn Thu lập tức lấy ra đèn pin, chiếu sáng xung quanh, chạy tới hội hợp với Vu Thực.
Bọn nó bị chiếu sáng, hành động chậm chạp đi rất nhiều. Nhưng trong phòng chỉ có 3 con.
Nguyễn Tinh Nhã lúc này mới ló đầu khỏi vai Vu Thực, dè dặt nói: “Tụi nó sợ lửa hơn á.” Bị thiêu chết tất nhiên là phải sợ lửa rồi.
Vu Ngạn Thu biến đèn pin trên tay thành cây đuốc đang bốc cháy, đám quái cảm thấy nhiệt độ trong phòng bổng nhiên tăng cao, sôi nổi lùi xa xa.
Anh giơ cao ngọn đuốc, thấy tư thế của hai người kì lạ, nhịn cười, liếc cậu: “Kĩ năng của tôi chỉ duy trì được một chốc nữa thôi, cậu Nhã có manh mối của nhiệm vụ thì mau nói đi, giờ không phải là lúc giấu diếm.”
Nguyễn Tinh Nhã gật đầu răm rắp, cậu cũng không muốn chết: “Chúng ta phải bảo vệ người phụ nữ phòng 401 trước đã, chỉ cần bà ta an toàn...” Nhờ tờ lịch trên tường, cậu biết hôm nay là thứ tư, ngày mà Tư Tư bị-
“A a a! Có quỷ!”
Phòng kế bên lập tức truyền đến tiếng thét to của người phụ nữ.
Vèo!
Hai anh em họ Vu vừa nghe tiếng hô, cướp đường mà chạy.
“A!” Nguyễn Tinh Nhã vội ôm cổ Vu Thực, cậu cảm thấy mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, mới giây trước còn đứng trong phòng, giây sau đã vọt ra hành lang.
Ba con quái tuy kiêng kị ánh lửa nhưng vẫn kiên trì đuổi theo.
Nuốt một ngụm nước bọt, cậu liếc nhìn thời gian hiển thị của hệ thống, chỉ mới trôi qua 20 phút. Kĩ năng của Vu Ngạn Thu có bá cách mấy cũng sẽ bị giới hạn thời gian, cậu phải nghĩ ra cách nào đó giải quyết triệt để.
Phòng 401 cửa nhà mở toang, mùi máu tanh tưởi gay mũi tràn ra ngoài. Người chồng nằm chết trên sàn, bị một dao đâm trước ngực, chết không nhắm mắt. Nhìn xác chết có phần bình thường, cậu nhẹ nhàng thở ra. Trong game kinh dị mà được chết an nhàn như vậy thì đúng là số hưởng.
Cụp! Cụp!
Vu Thực tìm nguồn điện, giơ tay muốn bật đèn, nhưng vẫn không có tí ánh sáng nào. Hắn nhớ lại quy định của chung cư, 22 giờ sẽ cắt điện.
Vu Ngạn Thu cầm đuốc bọc hậu, nhắc nhở: “Lửa của tôi chỉ có thể kiên trì thêm 2 phút nữa thôi. Cậu Nhã, kĩ năng của cậu thế nào?” Anh muốn thăm dò xem, nếu kĩ năng của cậu trên cấp A, anh có thể mở cửa sau cho cậu vào công hội. Tân nhân không hiếm, hiếm là tân nhân vừa có tố chất vừa có đầu óc.
Nguyễn Tinh Nhã nghĩ tới cái kĩ năng cấp D vô dụng của mình, lại muốn mắng hệ thống. Cho thêm một cây bút máy với một quyển vở thì có thể làm gì đâu.
Cậu chớp đôi mắt, a một tiếng, nhảy xuống khỏi người Vu Thực, vẫy tay gọi Vu Ngạn Thu đến, triệu hồi kĩ năng: “Cho tôi xin ít lửa.”
Vu Ngạn Thu không rõ mượn một ít là làm thế nào, khi nhìn thấy cuốn tập chuyên dụng dành cho học sinh tiểu học luyện chữ trên tay cậu, muốn bật ngửa. Anh còn tưởng cậu sẽ lấy ra dụng cụ giữ lửa.
Chẳng lẽ kĩ năng của cậu giống với anh?
[Vật phẩm độc nhất: Vở 200 trang.
||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||
Hướng dẫn sử dụng: Ngu hay sao mà không biết dùng?
Lời khuyên: Thứ ngu, nên làm phân bón cho cây thì hơn.]
“...” Chó thiệt chứ, cái chức năng của hệ thống không giúp được gì mà còn làm cậu sôi máu.
Nguyễn Tinh Nhã bứt một cặp giấy, nhận chút lửa từ Vu Ngạn Thu.
Phừng!
Giấy là vật dễ bắt lửa, chưa chi đã cháy to, làm cậu nóng cả mặt.
Ngọn đuốc trên tay Vu Ngạn Thu biến trở lại thành đèn pin. Anh dùng ánh đèn, yểm trợ Vu Thực cứu người phụ nữ.
“Wa, anh là mèo máy à?” Nguyễn Tinh Nhã rất hâm mộ kĩ năng này của Vu Ngạn Thu.
Vu Ngạn Thu: “...Đương nhiên không phải.” Nhìn anh có béo tròn màu xanh dương không?
“Cậu nói nhiệm vụ ẩn mà mình nhận được là giúp Tư Tư đúng không? Giải thoát hay là giải cứu? Gợi ý là “thoát khỏi” thì tôi có hai giả thuyết, cậu Nhã cũng nghĩ giống tôi chứ? Chúng ta đốt chung cư này đi?”
Thoát khỏi, một là giúp Tư Tư giải thoát hoàn toàn, lần nữa chết cháy. Hai là giúp nhân cách chính của cô ấy thắng lợi, cũng tức là Tư Tư dạng hồn ma mặc váy trắng. Giúp cô ta tìm đường trở về hiện thực 2024 chứ không phải năm 1994.
Nguyễn Tinh Nhã lắc đầu: “Anh ngốc quá, nếu chúng ta đốt chung cư, thì tụi mình sẽ bị chết cháy hoặc là ngạt chết. Tôi nghĩ là mình đã bỏ qua chi tiết nào rồi...”
Vu Ngạn Thu lần đầu bị mắng là đồ ngốc, không khỏi ngước mắt nhìn cậu, cười cười.
Dám mắng nhà khoa học thiên tài là đồ ngốc, tân nhân này không xem tin tức đấy à?