Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Chương 13: Được Hệ Thống Khích Lệ




Buổi tối 21 giờ.

Nguyễn Tinh Nhã mĩ mãn ăn miếng sô cô la cuối cùng, bụng rỗng cuối cùng cũng có một chút an ổn.

Giờ thì nhiệm vụ...

[Còn thừa 3:59:58 phụ bản sẽ kết thúc, những ai chưa hoàn thành hoặc tiến độ nhiệm vụ chưa đạt 70%, thỉnh tranh thủ thời gian.]

Hệ thống nó không muốn nhắc nhở người chơi đâu, nó mong gì người chơi chết hết càng tốt. Nhưng vì đây là chế độ tân thủ, không muốn nhắc cũng không được, sẽ bị trừ lương.

“...” Sao cách nói chuyện của con hàng này khác quá vậy.

Nguyễn Tinh Nhã vẫn chưa xem lại bảng nhiệm vụ, lập tức hớt hãi mở ra.

[Nhiệm vụ chính 1: Ai bất thường nhất? (Chưa)]

[Nhiệm vụ chính 2: Chuyện gì xảy ra ở Chung Cư Số 4 (Chưa)]

[Nhiệm vụ ẩn 3: Cứu vớt Tư Tư (Chưa)]

[Những nhiệm vụ đã hoàn thành sẽ không hiện lại đến khi tổng kết toán.]

Nguyễn Tinh Nhã nhìn nhiệm vụ ẩn từ đâu mọc ra cảm thấy trời đất quay cuồng. Cậu có đồng ý giúp ai bao giờ đâu trời.

Bình thường nhiệm vụ ẩn sẽ có gợi ý gì đó.

[Nhiệm vụ ẩn: Giúp Tư Tư

Tư Tư trong lòng có nhiều ngã rẽ, cô không muốn bản thân làm tổn hại đến bản thân lần nào nữa. Cô muốn thoát khỏi!]

Lòng có nhiều ngã rẽ? Không muốn tự mình hại mình?

Vì thời hạn sử dụng kĩ năng chỉ có 15 phút cho nên Nguyễn Tinh Nhã không dám dùng liền. Trừ phi cậu đoán đúng, đánh liều hiện tại liền đi hoàn thành nhiệm vụ chính 1.



Đáp án của câu hỏi “Ai bất thường nhất” cậu không đắn đo nữa, mà nhập ngay đáp án: Tư Tư.

Bé Bảo chỉ là đánh lạc hướng, vì ai nhìn vào cũng sẽ liên tưởng đến hai chữ bất thường, nhưng cậu bé không phải.

Tư Tư là người bất thường nhất, bởi vì cô ta là người có bệnh.

Còn chuyện đã xảy ra tại đây, cũng chính là là tiềm thức của một người bệnh tinh thần phân liệt-

“Hình như bọn tôi vẫn chưa biết tên của cậu nhỉ, tân nhân?”

Thấy cậu ngồi ngơ ngơ ra được một lúc lâu, so với lúc đầu la oai oái lên như hai người khác nhau, lúc cậu nghiêm túc, trông xinh đẹp dịu ngoan vô cùng. Vu Ngạn Thu cảm thấy thú vị, liền hỏi.

Nguyễn Tinh Nhã mạch suy nghĩ bị ngắt ngang, buồn bực nhìn sang: “Trước khi hỏi tên đối phương, anh không nên khai báo danh tính trước à?”

Anh chỉ chỉ chính mình, rồi chỉ chỉ Vu Thực: “...Tôi là Vu Ngạn Thu, giới tính nam, còn cậu ta là Vu Thực.”

“...” Đúng là ngoan, cả danh lẫn tính đều khai.

Vu Ngạn Thu là người hòa nhã, mặt cười nhưng mắt không cười, dáng người có luyện qua, không tới nổi vạm vỡ nhưng săn chắc. Điểm cộng là tuấn tú lịch sự, dễ kết thiện duyên với mọi người, giọng nói đặc biệt hay. Là đẹp theo kiểu lịch lãm, đa mưu túc trí.

Vu Thực thì đô con hơn nhiều, hơn 2 mét, vừa nhìn liền biết đã từng đi bộ đội, cơ ngực vạm vỡ chính là ước mơ của mọi đàn ông, trong đó có Nguyễn Tinh Nhã. Nếu phải so sánh thì cậu giống Hello Kitty, còn hắn giống Hổ. Điểm trừ là ăn nói thô lỗ, đẹp trai nam tính hơn cậu.

Nguyễn Tinh Nhã ra kết luận: Vu Ngạn Thu là con cáo hai mặt, còn Vu Thực là thằng gấu bạo lực cuồng. Vẻ ngoài thì đẹp đó, nhưng tính tình thì trùng hợp là kiểu cậu ghét.

“Chậc, Nguyễn Tinh Nhã.”

“??” Vu Ngạn Thu mẫn cảm nhận thấy ánh mắt kì cục của cậu, cả người không được tự nhiên.

Anh đành đổi chủ đề: “Mọi người có manh mối gì muốn trao đổi không? Cũng sắp kết thúc phụ bản rồi.”

Vu Ngạn Thu nói như vậy, nghĩa là anh muốn giúp những người còn lại có cơ hội sống sót. Ông chú trung niên không chết, chứng tỏ ông ta có kĩ năng độc quyền gì đó rất thực dụng. Còn Nguyễn Tinh Nhã, tuy anh chưa thấy cậu dùng kĩ năng nhưng cái đầu nhỏ kia rất là thông minh.



Ông chú trung niên vì có thương ở chân cho nên đi đứng không thuận tiện, gấp gáp nói: “Tôi có manh mối! Muốn trao đổi.”

Vu Ngạn Thu gật đầu, lại nhìn qua Nguyễn Tinh Nhã: “Còn cậu thì sao...Ừm, Nhã?”

“...” Nhã? Bộ thân quen lắm chắc.

Cậu lòng thì nghĩ như vậy nhưng vẫn vẫn gật đầu đồng ý: “Trao đổi đi.” Cậu có thể không cần trao đổi thông tin, nhưng vì cân nhắc đến nhiệm vụ ẩn cho nên thử xem có làm được không.

Bắt đầu từ ông chú trung niên làm xây dựng: “Tòa nhà này có nền móng không vững, đã từng bị hư hại nặng, lý ra không thể dùng làm nhà ở được nữa.” Nhưng đây là game kinh dị nên chú ta nghĩ đây là bình thường.

Vu Thực gác chân lên ghế, Vu Ngạn Thu thay mặt nhà họ Vu trả lời: “Chú nói đúng, chúng tôi đoán là đã xảy ra hỏa hoạn. Và, ngoài đại sảnh, lầu 1 và lầu 2 trống rỗng đều, ngoài ra còn có rất nhiều quái vật. Chính là thứ đã đuổi theo cậu Nhã đó.”

Đại sảnh, lầu 1, lầu 2 rồi lầu 4?

Nguyễn Tinh Nhã giọng nói yếu ớt, sắc mặt tái nhợt: “Vậy, vậy còn lầu 3 thì sao?” Phòng của ông bà cụ và bé Bảo.

Vu Ngạn Thu và Vu Thực nhìn nhau, sau đó nghi hoặc nhìn cậu: “Nếu cậu muốn nói đến phòng của cụ già hôm qua, thì nó là 404...Chẳng lẽ cậu không biết?”

Anh còn nghĩ rằng cậu người mới này rất gan dạ, dám vào đầm ma hang quỷ mà ngủ thì lá gan chắc chắn phải làm bằng hợp kim titan.

Nguyễn Tinh Nhã nghĩ tới gì đó, mặt tái xanh.

Ra là cậu không biết, buồn cười ghê.

[Chúc mừng người chơi Nguyễn Tinh Nhã vượt trên mọi người, khám phá 96% cốt truyện!]

[Vì để khích lệ, bổn hệ thống đẩy nhanh tiến độ, tăng thêm nhiệm vụ!]

[Nhiệm vụ cấp hoàn mỹ: Trong vòng 1 tiếng, thoát khỏi đàn Tư Tư tổng tấn công]

Nguyễn Tinh Nhã còn đờ người ra thì đèn trần chợt lóe chợt tắt, trên hành lang cũng vang lên tiếng giày cao gót đều nhịp như đòi mạng.

“...Fuxx.” Chó hệ thống, ai mượn mày khích lệ!