[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 2: 2: Biệt Thự Cổ Cũ Kỹ 2




Có muốn thử không?

Nghe ý của Triệu Cảnh Thước, anh ta không bằng lòng làm chuyện tốn công vô ích này.

Giang Lưu nhìn trái nhìn phải, khả năng này là cậu ta đưa ra, vừa nghĩ tới chuyện trong này có quỷ, cậu ta thực sự không muốn nán lại đây lâu.

Ngộ nhỡ được thì sao?

Ngộ nhỡ có thể vào ở căn biệt thự sát vách hoặc xung quanh được thì sao?

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, ai sẽ đồng ý đi cùng với cậu ta đây?

“Nè…” Giang Lưu nhìn về phía anh chàng cơ bắp Thường Hạo Tồn trước tiên, vị này có vóc dáng làm người ta nhìn vào cảm thấy rất an toàn, “Anh… Anh Thường, không thì hai ta đi xem thử chút đi.”

Thường Hạo Tồn cau mày, không nhúc nhích, không bị thuyết phục.

Giang Lưu lúng túng đứng ngồi không yên, hình như ở đây không có ai muốn đi với cậu.

“Thôi mà, nhỡ đâu được thì sao? Như anh Triệu nói đó, nơi này càng về sau sẽ càng nguy hiểm, nếu không nhân lúc an toàn nhất đi thăm dò bên ngoài, chẳng lẽ phải chờ tới lúc chúng ta bị quỷ đuổi đến cùng đường bí lối, rồi mạo hiểm chạy ra ngoài đối mặt với tình hình chưa biết à?”

Doanh nhân Lý Hưng Sinh vuốt ve ngọc Phật thấy cũng có lý, ông cũng nhìn về phía Thường Hạo Tồn, nói: “Không thì, người anh em Thường à, ba chúng ta tôi, cậu và cậu Giang Lưu này cùng đi thử xem, ba người đàn ông trưởng thành chúng ta bao giờ cũng an toàn hơn tý.”

“Còn trong biệt thự, đã có cậu em Tạ và ngài Triệu, sự an toàn của hai vị nữ sĩ có thể được bảo đảm.”

“Cậu thấy sao?”

Có lẽ cảm thấy lời Lý Hưng Sinh nói có lý, hoặc có lẽ không muốn bị vướng lằng nhằng nữa, Thường Hạo Tồn đứng lên nói: “Được, vậy thì cùng đi thử đi.”

Giang Lưu vui mừng khôn xiết, lập tức cùng Lý Hưng Sinh đuổi theo anh ta, ba người cùng đi ra ngoài xem xét xung quanh.

Trong biệt thự chỉ còn lại bốn người, Tạ Kim Tịch đang quan sát trang hoàng bên trong biệt thự.

Nói thật tuy gọi là biệt thự cổ cũ kỹ, nhưng đồ đạc trang trí bên trong vẫn nhìn ra được không có tệ lắm, chẳng qua lưu lại rất nhiều dấu vết sinh hoạt, chẳng hạn như sàn nhà có vết xước, bề mặt da sô pha bị mòn nghiêm trọng, cạnh góc bàn trà có đủ vết va chạm sứt mẻ.

E rằng biệt thự này đã sang tay nhiều người, thậm chí từng có không ít người đến thuê như trong phần thông tin nói.

Nếu vậy thì rất khó tìm thấy những manh mối có ích để giải thích nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, rốt cuộc có quỷ hay không.

Một cách tiêu hủy đầu mối, đó là lấy những dấu vết sinh hoạt nhỏ nhặt che lấp chúng lại.

Có điều nhắc đến dấu vết sinh hoạt… Tạ Kim Tịch phát hiện ra một vấn đề.

“Ngài Triệu, chúng ta bây giờ có tính là sống không? Nếu vẫn sống thì chúng ta sẽ có nhu cầu sinh lý, việc này…”

Triệu Cảnh Thước gật đầu, nói: “Tất nhiên chúng ta vẫn sống, ít nhất là còn sống trong Thế giới Phản diện này, nên đương nhiên vẫn có nhu cầu sinh lý, cần ăn cần uống cần ngủ.”

“Vậy giờ chúng ta nên đi coi nhà bếp một cái đi, mong là sẽ có nước có đồ ăn, nếu không như vậy thì không ăn cơm không uống nước, chúng ta chết luôn rồi, khỏi cần chờ quỷ tới kiếm.” Trịnh Quỳnh Phương lập tức nhận ra trọng điểm.

Bà đứng dậy muốn đi coi nhà bếp, nhưng lại nhớ tới lời nhắc nhở ‘Đừng ở một mình’ của Triệu Cảnh Thước, không nhịn được nhìn cô sinh viên Lâm Văn.

Thế giới này chỉ có hai người họ là phụ nữ, các cô khó tránh khỏi xu hướng hay hành động chung với đối phương, Lâm Văn thấy thế cũng đứng dậy đi cùng bà đến nhà bếp.

Còn lại Tạ Kim Tịch và Triệu Cảnh Thước, Triệu Cảnh Thước nói: “Hai ta lượn một vòng biệt thự đi, để nắm rõ cấu trúc bên trong biệt thự.”

Tạ Kim Tịch đang có ý đó.

Hai người họ lượn một vòng trong biệt thự, biệt thự gồm có hai tầng, tầng hai là nơi chủ yếu sinh hoạt thường ngày, có không ít phòng ngủ, đủ để cho bọn họ tách ra mà ở, tầng hai còn có một ban công rất lớn hướng phía Nam thiết kế theo kiểu mở rộng không gian ngoài trời.

Ngoài cái này ra, bên trong biệt thự không có chỗ nào đặc biệt cả, cứ như thể đây chỉ là một căn biệt thự cũ bình thường.

Vào lúc bọn họ lượn gần xong, ba người Giang Lưu, Thường Hạo Tồn và Lý Hưng Sinh đã quay trở lại.

Sắc mặt ba người không tốt lắm, Thường Hạo Tồn và Lý Hưng Sinh trầm mặc vẻ mặt nghiêm túc, mặt của Giang Lưu thì trắng bệch, còn lẩm bẩm cái gì đó trong miệng.

“Thế nào rồi?” Vẫn là Triệu Cảnh Thước mở miệng hỏi trước.

Lý Hưng Sinh người tương đối già dặn trong nhóm ba người há miệng, thở dài, nói: “Để tôi nói cho.”

Văn Lâm và Trịnh Quỳnh Phương vừa đúng lúc quay lại, mọi người tập hợp lại một chỗ, Lý Hưng Sinh kể cho cả đám nghe đầu đuôi sự việc mà bọn họ đã trải qua.

… …

Bên ngoài biệt thự trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang đến độ có hơi chói mắt, nhưng khi chiếu vào người lại thấy ấm áp, có cảm giác dễ chịu vốn chỉ có ở đầu hạ.

Thường Hạo Tồn dẫn đầu đi ra ngoài, Lý Hưng Sinh và Giang Lưu đi theo sau.

Giang Lưu rõ ràng khá nhát gan, liên tục nhìn ngó xung quanh.

Biệt thự chung quanh cũng có vẻ ngoài gần giống với căn biệt thự của bọn họ, nơi này mặc dù là khu biệt thự, nhưng hình như không phải kiểu khu cao cấp đặc biệt gì. Thà nói đây là kiến trúc nhà biệt lập còn hơn là biệt thự.

“Anh Thường, anh Lý chúng ta đi qua căn biệt thự bên cạnh trước đi.”

“Được.” Thường Hạo Tồn từ đó đến giờ không hề tin quỷ thần, nhưng cái ‘Ngài’ kia vì để làm bọn họ tin, mà cố ý cho bọn họ xuất hiện tại hiện trường cái chết của bọn họ.

Thường Hạo Tồn sau khi thấy mình leo núi đá [1] rồi ngã xuống, xác mình rơi trong khe núi không ra hình nộm, rồi bây giờ tự nhiên mình lại đứng ở nơi xa lạ này, không thể không tin rằng hiện tại bọn họ thực sự đang ở trong một thế giới có ma có quỷ.

Ba người men theo con đường đi đến căn biệt thự bên cạnh, nhưng đi được một lúc thì bọn họ phát hiện mình vẫn còn ở lân cận biệt thự kia.

Sao có thể như vậy được?

Căn biệt thự sát bên cạnh y như ảo ảnh, ba người bọn họ rõ ràng đang đi, nhưng sao không đến gần nó được?

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Lý Hưng Sinh cảm thấy lưng nổi gai ốc, bản thân ông có hơi mê tín, dù Triệu Cảnh Thước nói tượng Phật ngọc vô dụng, ông vẫn nắm lấy mặt dây chuyền ngọc hình Phật ở cổ áo. Ban nãy ông chủ động nói muốn ra bên ngoài thăm dò thực ra trong lòng cũng có chút tính toán.

Trong căn biệt thự cũ kỹ được chỉ định đó chắc chắn có nguy hiểm, ở lại đó không chừng phải đi điều tra biệt thự.

Đã vậy, chi bằng ra ngoài, chờ Triệu Cảnh Thước dẫn mấy người kia đi thăm dò biệt thự xong xuôi hết, lội nhìn mấy cái rồi về.

Nhưng sao bên ngoài cũng kỳ quái luôn vậy?

Thường Hạo Tồn dừng bước, nhìn căn biệt thự ở sát bên cạnh, nói: “Vậy là không đi qua đó được rồi.”

“Hả? Chuyện này… Sao có thể như vậy được?” Giang Lưu lo lắng đến mức chân run rẩy, mắt bất giác nhìn qua một con đường khác, đó là con đường cái dẫn đi ra khỏi khu biệt thự này.

“Không… Không thì chúng ta đi thử lối này đi anh, coi có ra khỏi khu biệt thự bằng con đường này được không!” Giang Lưu vừa nói vừa quay đầu nhìn đằng sau.

Không biết có phải ảo giác của cậu ta không, cậu ta luôn cảm thấy đằng sau có người đang nhìn bọn họ, nhưng bốn phía xung quanh lại không có gì cả.

Bãi cỏ vẫn xanh mướt như vậy, hai bên đường là cây ngô đồng cao to cành lá xum xuê, ánh nắng sáng choang, nhiệt độ vừa phải, ngay cả một ngọn cỏ lay động cũng không có, chứ đừng nói là có gì đó khác thường.

Nhưng Giang Lưu vẫn lo lắng, bất an, từng đốt xương trên người phảng phất đều thấy khó chịu, làn da cũng nổi da gà từng tấc.

“Được rồi, chân cậu đừng run nữa, làm bọn tôi khó chịu đấy.” Thường Hạo Tồn nói một câu dời đường nhìn, nhưng lúc quay đầu khóe mắt đột nhiên xẹt qua cái gì đó.

Rồi anh đột nhiên quay đầu lại nhìn về hướng cửa sổ của căn biệt thự sát bên, cách quá xa nên không thấy rõ, anh nhìn một lát, phát hiện đối diện hình như là rèm cửa sổ của biệt thự.

“Sao? Sao?” Giang Lưu phản ứng có hơi thái quá, thấy Thường Hạo Tồn đột ngột quay đầu nhìn căn biệt thự sát bên, cậu cũng nhìn theo.

“Không có gì… Hình như là rèm cửa thôi.” Thường Hạo Tồn lưỡng lự nói.

Lý Hưng Sinh lắc đầu, nói: “Người anh em Thường ơi, người hù người sẽ làm người ta chết khiếp đó, hay chúng ta thử làm theo lời Giang Lưu đi, coi có ra khỏi đây được không. Không được thì chúng ta nên quay về biệt thự sớm một chút, ba chúng ta ở cùng nhau cũng không tuyệt đối an toàn đâu.”

“Đúng đúng đúng!” Giang Lưu cũng không dám nhìn nữa, kéo Thường Hạo Tồn đi qua đường cái.

Đường cái rất rộng rãi, hai bên đường trồng cây ngô đồng cao lớn.

“Sao… Sao mà yên tĩnh dữ vậy.” Cứ đi rồi đi, Lý Hưng Sinh không nhịn được nói.

Đúng là yên tĩnh quá rồi.

Không có tiếng côn trùng hay tiếng chim kêu, cũng không nghe thấy tiếng xe ô tô ngoài đường, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi cũng không có.

Giữa thiên địa chỉ có tiếng giày giẫm trên mặt đất của ba người bọn họ.

Giang Lưu sợ hãi không thôi, hoặc nói là cả ba người bọn họ càng đi càng thấy sợ, cậu ta nói: “Đừng, đừng nói nữa.”

Ba người cắm đầu bước nhanh hơn, song, hoặc là nói như trong dự đoán, bọn họ lại quay về chỗ cũ.

Hệt như đi thành một vòng tròn vậy, mọi thứ xung quanh đều là cây ngô đồng và những căn nhà nhất thành bất biến*, ba người bất giác đã quay về chỗ cũ.

*( Nhất thành bất biến: Đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới.)

Nhìn căn biệt thự quen thuộc trước mắt, Thường Hạo Tồn cũng đành chịu, nói: “Hết cách, chúng ta chỉ có thể ở lại căn biệt thự này thôi.”

Anh liếc nhìn Lưu Giang, nói: “Cậu cũng nên chấm dứt hy vọng đi, đi thôi, chúng ta mau về biệt thự.”

Bên ngoài biệt thự thực sự làm người ta ghê rợn, khiến anh có cảm giác không tốt.

Bầu trời, ánh nắng, bãi cỏ, hàng cây ven đường và căn biệt thự khác, tất cả giống y hệt áp phích, chỉ có đám bọn họ là người sống.

Ba người đi về biệt thự, khi đẩy cửa đi vào Lưu Giang không nhịn được quay đầu ra đằng sau nhìn một cái.

Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm quá mãnh liệt, lúc đi về cậu vẫn luôn không dám nói cũng không dám quay đầu nhìn.

Cậu luôn có cảm giác đằng sau hình như có người đi theo bọn họ, thậm chí cậu còn như bị ảo thanh nghe thấy tiếng giày ma sát mặt đất của người sau lưng.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn, đằng sau vẫn không có gì.

Rõ ràng không có gì hết, nhưng Giang Lưu lại càng sợ hãi, thậm chí còn sợ đến độ khớp hàm run rẩy.

… …

Trong biệt thự, nghe Lý Hưng Sinh kể lại xong, Triệu Cảnh Thước sáng tỏ nói: “Quả nhiên những căn biệt thự xung quanh và đường lối đều là trang trí, tuy không có giới hạn không gian, nhưng trên thực tế trừ nơi này ra chúng ta không đi được chỗ nào cả.”

Triệu Cảnh Thước nói lại với họ chuyện họ vẫn có nhu cầu sinh lý, ra hiệu với Trịnh Quỳnh Phương và Lâm Văn nói tình hình trong nhà bếp.

Xe chạy nhanh vì đường quen, Trịnh Quỳnh Phương nói: “Tủ lạnh trong bếp rất bự, ngăn trên có không ít rau cải, thịt hộp ăn với cơm, đủ loại trái cây, ngăn dưới rất kỳ lạ, trống trơn, không có gì hết.”

“Lâm Văn cũng tìm thấy mì sợi (somen) và mì gói trong tủ chén, còn có một ít đồ ăn nhanh, nhiều loại cơm ăn liền (cơm tự sôi). Tôi đã thử dùng vòi nước và bếp thấy vẫn sử dụng được bình thường, cũng có các thiết bị gia dụng như lò vi sóng. Đồ làm bếp tất cả đều đầy đủ, ai biết nấu ăn có thể tự nấu, không muốn hoặc không biết nấu thì có thể ăn đồ ăn nhanh. Vật tư phong phú, nói chung là dư dả sống qua ba ngày.”

Vấn đề ăn uống đã được giải quyết, nhưng Tạ Kim Tịch không nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy.

Bọn họ đã từng chết một lần rồi, Thế giới Phản diện đã có quỷ tồn tại, việc này chứng minh rằng cái ‘Ngài’ đó hoàn toàn có thể cho bọn họ tồn tại dưới dạng linh hồn ở Thế giới Phản diện.

Nhưng lại cứ cho bọn họ sống, có cơ thể, có nhu cầu sinh lý.

Ngoài việc ăn uống, con người luôn cần phải đi vệ sinh. Ba ngày không tắm thì nhịn được, nhưng không thể nào nhịn đi toilet ba ngày.

Sự tồn tại của nhu cầu sinh lý, rõ ràng chính là để tách bọn họ ra, để cho có người lạc đàn.

May là trong bọn họ có hai người phụ nữ, Lâm Văn và Trịnh Quỳnh Phương có thể cùng đi vệ sinh, bằng không thì rất xấu hổ.

Nhưng, nói đi nói lại… Triệu Cảnh Thước đã nói rằng ‘Ngài’ có ác ý rất nặng với người thực hiện nhiệm vụ, nên có lẽ đây không phải là chuyện tốt.

Điều này cũng có thể mang ý nghĩa rằng, con quỷ hay con ma có khả năng tồn tại trong căn biệt thự này không cần phải chờ chực họ ở một mình mới giết họ.