[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 18: 18: Đền Thờ Ở Thung Lũng Rắn 4




Editor: Alice.T

——o0o——

Đợi khi rừng rậm hoàn toàn tối lại, Trang Chính dừng lại trên một chỗ đất bằng khá cao cạnh dòng sông, kêu nhóm dừng lại, nói rằng: “Chúng ta hạ trại ngủ qua đêm ở chỗ này đi, lộ trình chiều hôm nay thuộc thích nghi với đường đi, cho mọi người một khoảng thời gian nghỉ ngơi, kể từ ngày mai chúng ta sẽ phải gấp rút lên đường tăng tốc thêm nữa.”

Lời của Trang Chính đối với mọi người đang kiệt sức mà nói không khác gì nắng hạn lâu ngày gặp mưa lành từ trời rơi xuống.

Trời đã sắp tối, Trang Chính, Triệu Ô và anh bạn trong cặp tình nhân cầm đèn pin chặt chút cành cây thích hợp về, còn gạt bỏ một ít lá cây khô vào để làm mồi lửa đốt lửa trại lên.

Vào lúc bọn họ đi kiếm cành cây, Tạ Kim Tịch, Hà Anh Vệ và một người trong đám người mới mang một cái nồi nhỏ mà bọn họ vác theo bên người rọi đèn pin đến bờ sông lấy nước.

Đốt lửa chủ yếu là để đun sôi khử nước, nước ở dã ngoại không đun sôi lọc qua thì trong vắt, nhưng cũng không biết có bao nhiêu vi khuẩn và vật bẩn không nhìn thấy bơi trong ấy, uống vào rất có thể sẽ đau bụng tiêu chảy dẫn đến hư thoát, đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

Sau khi đun nước sôi, bọn họ bao quanh đống lửa qua loa hâm nóng ít đồ ăn.

Vừa gặm bánh quy khô, Hà Anh Vệ vừa phàn nàn: “Thế giới trước kia tôi trải không giống thế này đâu, mặc dù kinh khủng nhưng ít ra không cần phải chơi sinh tồn trong rừng nhiệt đới gì cả, cũng có bảo đảm ăn uống. Hầy… Về sau biết sống như thế nào đây!”

“Đối với tôi mà nói, thế giới lấy giải đố hồi hộp làm chủ thích hợp với tôi hơn dạng thế giới sinh tồn tốn thể lực này.” Quý Mặc Xuyên cũng tán đồng nói.

Triệu Ô cười mỉa một tiếng, nói: “Các người không thích? Thế chẳng lẽ chúng ta có quyền lựa chọn sao? Hay là suy nghĩ xem một lát nữa phải ngủ như thế nào đi. Chúng ta không có lều vải, nơi này côn trùng nhiều như vậy, túi ngủ trần không biết hữu dụng không?”

Mỗi người bọn họ đều vác theo túi ngủ, nhưng thời điểm sắp xếp lại vật tư không có thấy lều vải đơn sơ, phỏng chừng là trước bọn họ chưa đến thế giới này, “Đoàn thám hiểm khảo cổ” gặp nạn đã vứt trong quá trình bỏ chạy rồi.

Khi Trang Chính phân vân, Vu Rắn bỗng nhiên lấy ra một vật khối ngang màu trắng từ trong áo choàng, sau đó ném thẳng vào trong đống lửa.

“Anh? Đó là cái gì vậy?” Trang Chính lập tức đề phòng lên.



Vu Rắn cũng không có giải thích, nhưng cùng với sự đốt cháy của ngọn lửa, một mùi thơm nồng nặc mà lại quen thuộc toả ra theo mọi phương.

Tạ Kim Tịch vừa ngửi được thì đã nhớ ra ngay, đây là mùi thơm đã từng ngửi được ở phòng thủ lĩnh bộ lạc, khi đó anh trai phiên dịch nói rằng công dụng của hương liệu này là đuổi trùng.

“Hình như là dùng để đuổi côn trùng đó.” Tạ Kim Tịch nói.

Anh vừa dứt lời, cảnh kế tiếp đã khiến mọi người sợ ngây người.

Sau khi mùi hương đó tỏa rộng, vô số sâu bọ côn trùng nhiều loài khác nhau trên mặt đất, trên cành cây xung quanh bò ra ngoài, chen lấn lên trước sợ rớt lại phía sau phân tán ra các phía.

Nhìn thấy cảnh này Triệu Ô hầu như không kiểm soát được liền đê mờ liên tục, mọi người còn vừa nhún vừa nhảy, vội vàng né tránh những sâu bọ đang bò ra.

Tạ Kim Tịch thậm chí còn thấy được một con rết dài hơn cả bàn tay và con nhện gần phân nửa nắm tay ở trong đám côn trùng giống tấm thảm đó, anh nổi da gà hết cả người.

Tạ Kim Tịch thật sự rất rất sợ côn trùng, sợ hãi tất thảy côn trùng.

Rất kỳ quái, dù là loài động vật bò sát như rắn rết này, thằn lằn này, anh đều không sợ. Chỉ có côn trùng, bất kỳ các loài côn trùng sâu bọ có hình thù anh đều sợ hãi, thậm chí ngay cả con muỗi nhìn gần anh cũng thấy sợ tản thần.

Nguồn gốc nỗi sợ hãi đó, đại khái là vì côn trùng giống như thiên ngoại lai khách, hoàn toàn không giống sinh vật có thể xuất hiện trong biến đổi bình thường. Mỗi lần nhìn lom lom vào côn trùng, anh đều có nỗi sợ hãi cứ như đang nhìn chằm chằm vào loài vật dị dạng hoặc là ngoài hành tinh nào đó.

“Kích thích quá mức rồi.” Triệu Ô nhìn đống lửa, lòng vẫn còn sợ hãi.

Vương Hàn Trì nhìn đàn côn trùng di tản rồi biến mất, không nhịn được ấn huyệt thái dương, nói: “Đây là nguyên nhân tôi nói mọi nơi trong rừng đều toàn là nguy hiểm. Hèn chi xế chiều nay lúc đi đường, côn trùng xung quanh chúng ta ít hơn trong tưởng tượng của tôi, chúng ta đã nán lại trong phòng thủ lĩnh bộ lạc một thời gian, ít nhiều gì cũng dính chút mùi hương trên người.”

Nói đến đây anh ta dừng một chút, nhớ đến cái cảnh khiến người ta da đầu tê dại vừa rồi, vẫn không nhịn được mắng một câu: “Khốn nạn.”

Tranh Chính thì cau mày nhìn đống lửa, nhìn Vu Rắn hỏi rằng: “Hương này có thể duy trì được bao lâu? Nó có dắt những dã thú khác tới đây không?”

Vu Rắn không hề trả lời anh ta.

Trang Chính cau mày, lại hỏi: “Hiện tại chúng ta đã đi tới đâu rồi? Ước tính thận trọng về khoảng cách đền thờ tại thung lũng Rắn còn phải đi mấy ngày nữa? Có thể đến được đó trong vòng bảy ngày không?

Dưới sự che phủ của áo choàng đen, có lẽ chụp được từ khóa ”Thung lũng Rắn” hoặc “Đền Thờ” này, y nói: “Đi thẳng về phía trước, thung lũng Rắn, ở nơi đó. Rắn Thần, đang chờ, các ngươi.”

Vẫn là cái loại khí âm nửa sống nửa chết đó, ngắt câu càng kỳ quái, y nói chuyện phảng phất như nặn ra từng từ từng từ một vậy.

Trang Chính lại dùng cách hỏi khác hỏi lại vấn đề mấy lần, Vu Rắn cũng không trả lời nữa.

Quý Mặc Xuyên lắc đầu với Trang Chính, nói: “Trang đội, đừng hỏi nữa, y khẳng định không phải người bình thường, đoán chừng là NPC dạng đặc biệt ấy, chỉ có mẫu hành động cố định, cũng chỉ có phản ứng với những từ khóa cố định.”

“Bỏ đi.” Trang Chính lắc đầu một cái, nói với những người khác, “Ban ngày đi trong rừng, tôi không có phát hiện dấu vết dã thú cỡ lớn gì tồn tại, nhưng xét thấy dưới hiên nhà bộ lạc có treo rất nhiều đầu lâu dã thú, cẩn thận vẫn hơn, chúng ta chia nhóm gác đêm.”

“Chúng ta mười hai người, trong nhóm có ba người nữ, cộng với một người mới đến lớn tuổi nhất, bốn người này có thể đi ngủ không cần gác đêm. Còn lại tám người thì hai người một tổ, mỗi tổ gác đêm 2 tiếng, buổi tối tất cả nghỉ ngơi 8 tiếng.”



Trang Chính bình thường không thích giải thích với người khác, quen sắp đặt hết mọi thứ, những người khác nghe theo sự sắp đặt của anh ta là được rồi.

Nhưng cân nhắc đến sự việc xảy ra lúc bắt đầu thế giới này, cộng thêm việc bọn họ là một nhóm được tạo thành từ những người xa lạ, anh ta vẫn giải thích một chút: “Lý do để cho bốn người bọn họ nghỉ ngơi, là vì thể lực họ yếu nhất, đây không phải là không công bằng, mà là để ngày mai đi đường được nhanh. Chúng ta là một tổng thể, để bọn họ nghỉ ngơi cho tốt có thể ráng sức không làm chậm hành trình của chúng ta.”

“Tám người còn lại tự do kết nhóm, còn có vấn đề nào không?”

Mọi người suy nghĩ một chút đều cảm thấy không tồi, sôi nổi trả lời không có ý kiến, sau đó nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị vượt qua buổi tối này.

Thời điểm kết nhóm, Trang Chính, Hà Anh Vệ, Vương Hàn Trì đều lựa chọn kèm người mới, đoán chừng cân nhắc đến việc bọn họ thiếu kinh nghiệm, sau cùng là đến phiên Tạ Kim Tịch một nhóm với Triệu Ô.

Hà Anh Vệ và người mới canh chừng đầu tiên, tiếp theo là Trang Chính và người mới, sau đó là Tạ Kim Tịch và Triệu Ô, cuối cùng là Vương Hàn Trì và người mới.

Hai ca giữa mệt nhất gay go nhất để lại cho hai nhóm là Trang Chính và người mới, Tạ Hà Tịch và Triệu Ô, chủ yếu là suy xét rằng Trang Chính năng lực mạnh, với Tạ Kim Tịch và Triệu Ô lại là nhóm hai người duy nhất đều là người thâm niên.

Đêm đến, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, xem xét đến vấn đề người gác đêm cần giữ ấm và đốt hương xông nên không có dập lửa.

Tạ Kim Tịch chui vào túi ngủ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, anh vốn tương đối thèm ngủ, cộng thêm đi lại cả buổi chiều có thể nói là đã tiêu hao hết thể lực, cho nên thiếp đi rất nhanh.

Ngủ ngủ, Tạ Kim Tịch chợt cảm giác có người đang lay mình, anh mơ mơ màng màng tỉnh giấc, kéo túi ngủ ra ngồi dậy, thấy người kêu anh là Trang Chính, anh nói: “Đến tụi tôi gác đêm rồi hả?”

Trang Chính gật đầu một cái, nhỏ giọng nói với Tạ Kim Tịch và Triệu Ô đã bị một người mới khác kêu dậy: “Chúng tôi vừa mới nghe thấy mấy tiếng ồn kỳ quái, nhưng đống lửa cháy khói tỏa ra xung quanh đen quá không nhìn thấy được thứ gì, chúng tôi sợ ánh sáng đèn pin sẽ dắt dã thú khác đến nên chưa có mở đèn kiểm tra xung quanh.”

“Bọn tôi đã đợi rất lâu cũng chưa phát hiện ra có thứ gì đến gần, nhưng thực sự có tiếng động đó, lúc các cậu gác đêm nhất định phải cẩn thận, có bất kì chuyện gì xảy ra cũng phải gọi bọn tôi dậy.”

Tạ Kim Tịch và Triệu Ô gật đầu tỏ vẻ đã biết, Triệu Ô đi đến bên hành lý lấy ra con dao bầu cầm trong tay, Tạ Kim Tịch thì nhận lấy đèn pin.

Tạ Kim Tịch và Triệu Ô ngồi canh gác bên đống lửa, thế giới trước tốt xấu gì cũng còn có điện thoại di động, thế giới này thì cái gì cũng không có, ngồi không thực sự quá buồn ngủ.

Tạ Kim Tịch miễn cưỡng chống mí mắt, nói với Triệu Ô bên cạnh: “Không được rồi tôi buồn ngủ quá, nếu anh thấy tôi không có phản ứng thì cứ nạt tôi, hoặc kêu tôi một tiếng. Tôi cũng vậy, thỉnh thoảng sẽ kêu anh một tiếng để hai ta đừng bất tri bất giác ngủ mất, vậy thì nguy hiểm lắm.”

Triệu Ô gật đầu, cầm cành cây lật tới lật lui đống lửa chuẩn bị cháy gần hết, nói: “Hầy, chán như con gián, không bằng chúng ta tán dóc một chút, hai ta kể một chút về thế giới mà mình trải qua đi, không thì thực sự chịu không nổi.”

Quy đến cùng thế giới này chỉ là thế giới thứ hai của Tạ Kim Tịch, anh tràn đầy tò mò về những gì người khác đã trải qua.

Dẫu sao nghe nhiều một chút là đã có thể lấy được kinh nghiệm và phác giác từ chỗ người khác, về sau mình có gặp phải tình huống tương tự cũng không đến nỗi chờ chết.

Dù sao cũng chưa có biến gì, Triệu Ô mở miệng trước: “Đây là thế giới thứ ba của tôi, hai thế giới trước… Nói thế nào đây, dù sao cái nào cũng quỷ dị và kinh khủng.”

“Thế giới thứ nhất gọi là Mê Cung Dưới Lòng Đất, chính là ném nhóm chúng tôi vào trong mê cung, yêu cầu chúng tôi phải tìm được cửa thoát trước thời hạn, bên trong mê cung có đủ kiểu cơ quan cạm bẫy và quái vật khác nhau, tường không chỉ vững chắc không phá nổi mà còn chuyển dời đúng giờ quy định. Tôi thực sự không có giỏi mấy vụ giải đố, cũng may là tôi gặp được một cậu bé trông rất ốm yếu, hình như nó có trực giác đặc biệt, nó có thể cảm thấy được là mình có nguy hiểm hay không.”

“Nó dắt chúng tôi tránh khỏi rất nhiều quái vật và bẫy, nhưng theo thời gian trôi, chúng tôi phát hiện lối đi trong mê cung càng ngày càng chật hẹp, toàn bộ mê cung đều đang thu hẹp. Nếu chúng tôi không tìm thấy cửa ra, cuối cùng chúng ta sẽ như kiến bò chảo nóng bị bức tường ép dẹp lép, lúc ấy có không ít người sụp đổ.”



“Vậy cuối cùng các anh tìm thấy cửa ra như thế nào?”

“Hố bẫy.” Nói đến đây, vẻ mặt Triệu Ô thấp thoáng phần dữ tợn, hắn mắng một câu thật nhỏ rồi mới nói tiếp: “Cửa ra thật sự ở trong bẫy. Mấy cái bẫy ván lật đó, dưới đáy hố có khi là dao, có khi là lửa cháy ngùn ngụt nuốt chửng người ta, mà trong nhiều bẫy ván lật như vậy chỉ có một cái là cửa ra.”

“Chúng tôi là vận số tốt, dưới sự dẫn dắt của thằng nhóc có trực giác đặc biệt ấy tìm thấy cửa ra ẩn trong bẫy ván lật. Nhưng cho dù là vậy, thế giới thứ nhất chúng tôi có mười một người, chỉ có bốn người sống sót.”

Tạ Kim Tịch ngớ ra, nhạy bén tóm được một sự việc từ trong ấy, đó là thế giới mà hai người bọn họ đã trải qua, mặc dù hoàn toàn khác nhau, thế nhưng sau cùng phương thức qua cửa đều ẩn núp ở trong điểm mù tư duy.

Trong mê cung có bẫy ván lật khó mà dò được, đường đi còn thay đổi liên tục, hơn nữa ban đầu yêu cầu là tìm “cửa ra”. Đương nhiên sẽ có người cho rằng chỉ cần tránh bẫy và quái vật, tìm thấy cửa ra là thoát được, nhưng cái gọi là “cửa ra” kia hoàn toàn là ở trong “hố bẫy”.

Thế giới đầu tiên của Tạ Kim Tịch cũng giống như vậy, muốn né quỷ giết người thì cần phải trốn trong biệt thự vào ban ngày, ban đêm trốn ra bên ngoài biệt thự, thời điểm cuối cùng lui vào ban công dính bug, điều này đều trái ngược với suy nghĩ của người bình thường.

Tạ Kim Tịch cũng tự thuật lại thế giới đầu tiên của mình, đặc biệt lúc Tạ Kim Tịch chần chừ nói rằng chỉ còn có hai người sống bao gồm cả anh, mắt Triệu Ô không khỏi biểu lộ sự khâm phục,: “Thằng nhóc cậu lợi hại thật đấy, nếu là tôi thì tôi thực sự không nghĩ ra được những điều đó đâu.”

Nói xong, sắc mặt của Triệu Ô từ từ sầm xuống, gã nói: “Thế giới thứ hai của tôi, có liên quan tới thuật yểm (tạm dịch: thuật bóng đè) [1], cái này còn mắc dịch hơn nữa. Giữa chúng tôi có tồn tại một cái gọi là yểm, nó là cái loại… Nói sao đây, quái vật, đúng, một dạng quái vật. Nó có thể tạo ra ác mộng khiến người ta rơi vào trong đó, bị ác mộng của chính mình giết chết.”

[1] Nguyên văn là “魇术”, Hán Việt “Yểm thuật”, nhưng “yểm” ở đây có nghĩa là bị bóng đè (trong giấc mơ), nói mớ, nói mê. Theo baidu, thuật yểm này là một tà thuật cấp thấp, phá hủy ý chí của con người bằng cách khiến người ta gặp ác mộng. Trong tình huống bình thường người trúng thuật này sẽ luôn gặp ác mộng, trừ phi chính người đó tự tỉnh lại, người khác thì rất khó để khiến người đó thoát khỏi mộng cảnh. Bất quá chờ người đó tỉnh lại thì sẽ không có việc gì, chỉ là ý chí sẽ sa sút một quãng thời gian. Nhưng nếu mỗi ngày thi triển thuật đối với cùng một người, thời gian dài sẽ khiến người nọ bị rối loạn tâm thần.

“Nhiệm vụ của chúng tôi là phải phân biệt được hiện thực và trong mơ, lúc rơi vào trong mơ, yểm sẽ hóa thành một người hoặc đồ vật nào đó bên cạnh cậu, cậu nhất định phải tìm ra nó và tiêu diệt nó, mới kết thúc được cái thế giới đó.”

“Kết quả là…” Triệu Ô lắc đầu, “Rất nhiều người đã chết trong cơn ác mộng, có người có thể giùng giằng tỉnh lại từ trong mơ, nhưng vì trong mơ yểm đã hóa thân thành đồng đội mình, kết quả mất khống chế giết chết đồng đội của mình trong hiện thực.”

“Loạn lắm, loạn vô cùng… Thậm chí có một lần tôi cho là mình cũng phải chết trong cơn ác mộng mất dạy đó, nhưng cuối cùng tôi vẫn thành công nhận ra yểm, giết nó rồi vượt qua thế giới đó.”

Tạ Kim Tịch không nhịn được suy nghĩ về thế giới nhiệm vụ ác mộng chồng ác mộng, chẳng phân biệt được mơ với hiện thực, hỏi: “Vậy sao anh phân biệt…”

“Đó là cái gì vậy!” Triệu Ô đột ngột cắt ngang lời anh, bỗng phòng bị nhìn về một hướng.