Vô Hạn Khủng Bố

Chương 151: Cường đại




Sau khi sử dụng kỹ năng Bạo tạc, tốc độ cùng sức mạnh của Trịnh Xá đâu chỉ sử dụng hai chữ khoa trương là có thể hình dung, vốn tố chất thân thể của đối phương không hề kém hắn, thậm chí sau khi cường hóa kỹ năng hoặc thuộc tính đặc thù, tố chất thân thể của tên này còn mạnh hơn hắn, nhưng một khi sử dụng Bạo tạc, Trịnh Xá lập tức mạnh hơn gã da trắng kia rất nhiều.



Tốc độ cùng sức mạnh kinh khủng, trước khi tên da trắng kia định thần lại, Trịnh Xá đã hung hăng chém một đao chặt đứt cây nấm mà hắn đang đứng, khiến gã da trắng rơi xuống. Tiếp đó, Trịnh Xá đạp mạnh dưới chân nhảy vọt lên, lao về hướng đối phương đang rơi.



Vẻ mặt gã kia cũng hiện vẻ chấn kinh, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được Trịnh Xá lại có lực lượng kinh khủng như vậy, tốc độ và sức mạnh này đã vượt xa hắn, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì hắn căn bản không thể tin được rằng trong một đội ngũ chia đều lực lượng sẽ có một cường giả như thế tồn tại. Mặc dù nghĩ như vậy, tốc độ của gã da trắng không hề chậm một chút nào, hắn nghiêng thanh kiếm trong tay chém về phía Trịnh Xá, nhưng không đợi hắn kịp huy động thanh trọng kiếm hai tay này, Trịnh Xá đã sử dụng tốc độ vượt trội lao thẳng tới trước mặt, đồng thời Hổ hồn đao chém xả xuống từ vai trái tới tận ngực, thanh gươm Excalibur không thể ngăn cản kịp.



Đinh!



Âm thanh trầm trầm vang lên, trên người gã da trắng hiện lên một chiếc chuông cổ bằng đồng, đao này của Trịnh Xá chỉ chém trúng thân chuông, dù nhìn qua có vẻ uy thế vạn phần hơn nữa chiếc chuông cũng rung động rất mạnh nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Một đao nào căn bản không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của chiếc chuông mà lực phản chấn còn đẩy hắn bật ra vài mét, dù sao hai bên đều đang ở giữa không trung, chẳng có chỗ mượn lực, chỉ có thể mặc cho phản lực rời ra.



Trịnh Xá cũng không rơi xuống đất, khi tên kia còn đang rơi, hắn dùng hai chân đạp mạnh vào một cây nấm khổng lồ, mượn lực lao về phía gã da trắng, tốc độ so với lần trước còn nhanh hơn vài phần, thân cây nấm cũng bị cú đạp bẻ đội làm hai đoạn. Gã da trắng vừa khéo ngẩng đầu lên, cảnh này lập tức khiến hắn trợn tròn mắt nhìn, hiển nhiên là không thể tin được Trịnh Xá lại có tốc độ và sức mạnh như vậy.



Tốc độ tấn công của Trịnh Xá đúng là quá nhanh, khi tên kia vừa chạm xuống đất đã lao tới trước mặt, không để gã da trắng kịp có động tác nào, hắn đã tung cước đá thẳng vào ngực đối phương, đẩy tung tên này lên không. Bất quá gã da trắng cũng không bay ra xa, mặc kệ một cước bị chiếc chuông đồng cản lại, Trịnh Xá chẳng thèm để ý, giơ tay tóm lấy hắn quật thẳng xuống đất.



Gã da trắng thật sự không bị thương nhưng liên tiếp ăn đòn như vậy cũng chẳng hay ho gì, hắn vốn là kẻ tâm cao khí ngạo, lại thêm từ trước tới nay luôn áp bức tân nhân nên cứ nghĩ mình là thần rồi, lần này bị Trịnh Xá cho ăn quả đắng hắn như phát điên lên, cầm kiếm chém loạn xạ. Tuy vậy kiểu đánh lung tung kỹ xảo không ra kỹ xảo, tốc độ không ra tốc độ, sức mạnh không ra sức mạnh như thế chẳng thể so được với Trịnh Xá đang vừa mở cơ nhân tỏa vừa sử dụng Bạo tạc, Hổ hồn đao bắt đầu điên cuồng chém vào người hắn, chỉ chưa tới mười giây đã có hơn trăm đao chém trúng người gã da trắng, chiếc chuông đồng vàng rực bắt đầu càng lúc càng ảm đạm.



"Pháp khí phòng ngự cấp 2B quả nhiên là lợi hại, không ngờ có thể ngạnh kháng được công kích của ta lâu như vậy, xem ra hình thức chăn nuôi như Sâm Châu đội tồn tại được cũng là có đạo lý, chỉ là... Loại giàu xổi chỉ biết sử dụng vũ khí mạnh cùng đạo cụ đắt đỏ thế này căn bản không phải đối thủ của ta!"



Cũng không phải Trịnh Xá kiêu ngạo chỉ là kết luận này dựa theo sự thực, ít nhất khi hắn có kỹ năng tự sáng tạo mạnh mẽ, đối phương căn bản khó có thể là đối thủ của hắn.



Gã da trắng lại bị đá bay lên nhưng lần này hắn đã có trò mới, khi Trịnh Xá đưa tay muốn bắt lại hắn bỗng hét lớn một tiếng, biến thành bốn người, tốc độ cực nhanh khiến Trịnh Xá cũng chỉ tóm được một cái bóng, đến lúc nhìn lại gã da trắng đã lùi ra xa mấy chục mét, đương trường xuất hiện bốn tên giống nhau như đúc



- Rất mạnh! Ngươi thật sự rất mạnh! Mạnh đến mức khó tin, đúng là ta không thể ngờ được lại có người mạnh như ngươi xuất hiện trong một tiểu đội giả nhân giả nghĩa! Ngươi rút cuộc là ai?



Gã da trắng vẻ mặt đề phòng nhìn Trịnh Xá, hắn lau lau vết máu ở khóe miệng, mặc dù đạo cụ phòng ngự cấp 2B kia quả thật là có thể bảo vệ chủ nhân không bị thương nhưng sau mỗi lần bị đánh đều đập xuống đất, chấn động liên tục cường độ cao như vậy cũng đủ khiến hắn bị thương, mặc dù thương thế không nặng nhưng là đả kích trí mạng với sự tự tin của hắn.



Trịnh Xá giải trừ trạng thái Bạo tạc, do muốn duy trì trạng thái này cần liên tục tiêu hao nội lực cùng năng lượng vampire, Trịnh Xá còn chưa thừa hơi đến mức lúc nói truyện cũng sử dụng Bạo tạc. Mặc dù hắn rất muốn nhân lợi thế tiếp tục tấn công nhưng mấy tên giống nhau như đúc trước mặt thật sự quá quỷ dị, dù sao hắn cũng không có đạo cụ phòng ngự như đối phương, một khi bị thanh kiếm vô hình kia chém trúng thì sẽ thịt đi đằng thịt, xương đi đằng xương nên hắn không dám liều lĩnh xông lên.



- Ta là đội trưởng Trung Châu đội, còn gì muốn hỏi không? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?



Trịnh Xá cười lạnh nhìn gã da trắng nói, đồng thời hắn cẩn thận quan sát, cố gắng tìm sự khác biệt giữa mấy tên này, bao gồm cả trọng lượng, hình dáng, chuyện động, bộ dạng nói chuyện.



Gã da trắng trầm mặc một lúc rồi bỗng vuốt mặt, cười ha hả, sau tràng cuồng tiếu hắn lại trịnh trọng nói:



- Như vậy lúc trước ta đúng là đã thất lễ với ngươi, ta chỉ chán ghét lũ người yếu đuổi giả nhân giả nghĩa, bỏi vì bọn chúng không có thực lực làm ác nên mới phải lương thiện, chỉ như thế thôi. Nhưng cường giả thì không như vậy, cường giả có thể lựa chọn bất kỳ con đường nào mà mình muốn, hoặc là lương thiện, hoặc là tà ác, giống như ngươi và ta vậy, ha ha ha... Nếu đã đối mặt với khiêu chiến của cường giả, mấy câu ta nói lúc nãy quá là thất lễ rồi, đối phó với kẻ mạnh như ngươi ta cũng phải xuất hết thực lực ra mới được, ha ha ha...



Đang nói chuyện, mấy bóng người lại kết hợp trở thành một tên duy nhất đứng đó, chỉ là ánh mắt hắn đã biến thành mờ mịt, hơn nữa vóc dáng cơ thể bắt đầu to lớn lên, rõ ràng là cũng mở cơ nhân tỏa, hơn nữa còn là tầng thứ hai.



- Trăn trối xong chưa?



Trịnh Xá lại sử dụng Bạo tạc, chân đạp vỡ mặt đất, dùng tốc độ cực nhanh một lần nữa lao tới.



Sau khi tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa, sự điên cuồng, tự đại của gã da trắng hoàn toàn thu liễm lại, khi Trịnh Xá xông tới, mặc dù tốc độ của hắn không bằng Trịnh Xá nhưng kỹ năng lại cứu hắn một chuyến. Trong giây lát khi Trịnh Xá vọt đến, hắn bỗng chia làm mấy bóng người, phân tán ra xung quanh, Trịnh Xá chỉ kịp vung Hổ Hồn chém qua hai tên, roạt một tiếng, hai bóng người lập tức biến mất nhưng sau lưng Trịnh Xá cũng truyền đến cảm giác đau đớn.



Gã kia thừa dịp Trịnh Xá vung đao chém tới, hắn cũng cầm kiếm xả vào lưng Trịnh Xá. Kiếm này chém trúng mục tiêu, nhưng giờ phút này Trịnh Xá đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, tốc độ vượt xa đối phương nên nhát kiếm chỉ đâm vào thịt khoảng ba phân. Không đợi gã da trắng dùng sức gia tăng vết thương, Trịnh Xá đã tiến lên một bước tránh thoát nhát kiếm đồng thời xoay người vung Hổ hồn chém ngược lại, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, đao này lại bị chuông đồng cản lại nhưng sức mạnh khổng lồ vẫn đẩy bắn gã kia đi.



Trịnh Xá đứng lại lập tức kiểm tra vết kiếm sau lưng, thương thế cũng không nghiêm trọng lắm nhưng thanh kiếm Excalibur giống như có thể hấp thu hoặc hủy diệt năng lượng, một kiếm này không ngờ khiến cho năng lượng vamphire và nội lực trong cơ thể hắn giảm đi một hai thành, chẳng trách lúc trước lại có thể dễ dàng phá huy đao mang của Hổ hồn, từ phương diện nào đó mà nói, Hổ hồn đao mang cũng là một loại năng lượng.



Nhân cơ hội, gã da trắng lại đứng dậy, hắn vẫn đang mở cơ nhân tỏa nhưng lần này hắn vừa lao tới chỗ Trịnh Xá vừa hét lớn:



- Đội trưởng Trung Châu đội, thực lực của quả thật là rất mạnh nhưng cũng chứng minh sự vô dụng của ngươi, sức mạnh lớn như vậy mà lại không có chiêu thức nào cả, trình độ như vậy... Ngươi chắc chắn sẽ thua!



- Ảnh gương...



Tên da trắng lao tới chỗ Trịnh Xá, hắn chỉ cảm thấy tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh, khi gã da trắng vọt tới cạnh hắn, lại một lần nữa phân làm mấy bóng người. Lần này Trịnh Xá đã có kinh nghiệm, trong đầu cũng có phương pháp phá giải chiêu này, nhưng khi hắn vừa nhảy lên toàn than bỗng nhiên ngưng đọng giữa không trung, giống như trong trạng thái không trọng lực. Bốn tên da trắng bao vây Trịnh Xá đồng loạt vung tay lên, thanh kiếm Excalibur vô hình chém thẳng xuống.



- Ảnh gương, thứ nguyên trảm!



Trong vòng một mét xung quanh Trịnh Xá, không gian bỗng vỡ vụn ra như thủy tinh, các vị trí vỡ còn không ngừng gia tăng, khi điểm vỡ đầu tiên chạm vào tay Trịnh Xá, ngón tay hắn lập tức tách ra liền mạch với vết vỡ. Trong nháy mắt trong đầu Trịnh Xá lóe lên dự cảm nguy hiểm cực độ, dự cảm này khiến hắn điên cuồng giãy dụa, đồng thời toàn thân cũng tiến vào trạng thái Hủy diệt, lực lượng kinh khủng giúp hắn đoạt lại quyền khống chế thân thể sau giây lát, cuối cùng cũng lao được ra ngoài trước khi các vết vỡ khác chạm đến cơ thể, cùng lúc một đao mang theo sức mạnh hủy diệt chém thẳng vào đầu gã da trắng.



Gã da trắng rõ ràng là không thể ngờ được chuyện này, hơn nữa trong trạng thái Hủy diệt, tốc độ của Trịnh Xá đã đạt tới mức mắt thường không thể theo kịp, một đao chém lướt qua phá tan tất cả các bóng người xung quanh, đồng thời bức chiếc chuông đồng lộ ra, mà vẻ mặt gã da trắng còn chưa định thần lại được. Đinh một tiếng vang rền, uy lực của một đao này thật sự quá rớt, không ngờ có thể chém ngập vào hư ảnh hình chuồn hai phân, giống như dấu hiệu pháp khí hộ thân này sắc bị phá hủy.



Đến khi Trịnh Xá rơi xuống đất, khu vực không gian tan vỡ sau lưng hắn mới vừa chấm dứt, mặc dù không ở bên trong nhưng từ dự cảm nguy hiểm lúc trước, Trịnh Xá hiểu rằng nếu thật sự trúng chiêu cho dù cường độ thân thể hắn có cao đến mức nào thì cũng chắc chắn phải chêt, trừ phi hắn có thân thể như của tên quái vật đeo mặt nạ lúc trước, cắt môt thế nào cũng không chết, nếu không hắn nhất định tiêu đời.



Gã da trắng bắn ra xa mấy trăm mét, khi rơi xuống đất, việc đầu tiên hắn làm không phải đứng dậy mà lại liều mạng chia ra làm mấy bóng người, hiển nhiên là hắn cũng hiểu rằng đứng trước sức mạnh mà Trịnh Xá vừa bộc phát trong nháy mắt, ngoài phân thân thân ra hắn chẳng còn cách nào nữa, mà tới lúc này, trong lòng hắn cuối cùng cũng tràn ngập sợ hãi.



Trịnh Xá chỉ đuổi theo mấy chục mét, khi gã kia phân thân, hắn lập tức hạ từ trạng thái Hủy diệt xuống Bạo tạc, dù sao Hủy diệt cũng là chiêu thức giữ nhà của hắn, một khi sử dụng xong gần như không còn sức chiến đấu, trước khi hiểu rõ đạo cụ phòng ngự của đối phương còn bao nhiêu tác dụng hoặc còn chiêu thức gì khác thì hắn không muốn tiếp tục sử dụng Hủy diệt, trừ phi là một lần định thắng bại, nếu không giá phải trả là quá lớn.



- Cứ như vậy đi, chúng ta không nên đánh nữa, cường giả tranh đấu chỉ làm lợi cho lũ yếu đuối giả dối thôi. Thế này nhé ta giao hai người trong đội ta cho ngươi giết... Không, ba người, còn một tên đã mở cơ nhân tỏa nữa, sức cận chiến của hắn cực yếu, với thực lực của ngươi, không với thực lực của ngài chỉ cần mấy chục giây là có thể kết thúc trận đấu, chúng ta dừng tay thôi!



Gã da trắng đứng dậy lập tức vội vã nói, có điều hắn cũng không dám buông lỏng, mấy bóng người đều làm một động tác, cả ngữ khí, thần thái cũng hoàn toàn giống nhau, có thể thấy hắn đã lo sợ.



Trịnh Xá không trả lời mà từng bước từng bước tiến về phía hắn, mỗi lần chỉ thấy như bước một bước nhỏ nhưng thân thể lại tiến hơn mười mét, áp lực khiến gã da trắng phải lên tục lùi lại, sau khi lùi mấy chục mét hắn cuối cùng vừa tức giận gào lên:



- Mẹ kiếp, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không thèm, ngươi tưởng rằng chỉ ngươi có tuyệt chiêu giữ nhà sao? Ông đây cũng có! Ngươi dám tới thử không? Chiêu này của ta tuyệt đối có thể giết chết ngươi, chỉ là ta không muốn mạo hiểm thôi, làm vậy chỉ khiến lũ giả dối yếu đuối đắc ý, kẻ mạnh không phải nên hợp lại đè đầu kẻ yếu sao?




- Trong mắt ta...



Trịnh Xá cầm Hổ hồn vừa đi vừa lạnh lùng nói:



-...Ngươi mới là kẻ yếu!



Nghe tới đây, gã da trắng rút cuồng cũng cầm lên điên dại, những lời này cho hắn biết mọi chuyện khó mà vãn hồi được, mặc dù hắn không hiểu tại sao Trịnh Xá lại hận hắn tới mức ấy nhưng hắn biết rằng, người trước mặt thật sự mạnh hơn mình rất nhiều, không phải là ở trang bị hay kỹ năng mà là một loại áp lực mà chỉ cường giả mới có. Cảm giác áp bức này cực kỳ kinh khủng, khiến cho hắn chỉ có thể dùng điên cuồng để chống cự nỗi sợ.



- A!



Tên da trắng hét lên, hắn cùng mấy phân thân lao về phía Trịnh Xá, khi Trịnh Xá giơ Hổ hồn lên chuẩn bị tấn công, hắn lại dùng chiêu cũ, bao vây bốn phía đồng thời sử dụng kỹ năng giam cầm đối thủ.



- Ảnh gương...



Động tác của Trịnh Xá nhất thời như bị ngưng đọng lại thời điểm nâng đao, không gian khoảng mười mét vuông quanh người hắn đều bị giam cầm, có thể thấy gã kia cũng không hề thoải mái, mũi miệng hắn bắt đầu chảy máu không ngừng, nhưng hắn vẫn điên cuồng vung kiếm, hét lớn.



- Kiếm của thắng lợi và thề ước! Excalibur!



Trong tay gã da trắng lập tức bừng lên ánh sáng chói lọi, một thanh trọng kiếm hai tay mang phong cách châu Âu cổ xuất hiện trên tay hắn, tiếp đó hắn cầm kiếm chém thẳng về phía Trịnh Xá đang bị giam cầm, một luồng sáng giống như laser ập tới.



- Hủy diệt!



Trịnh Xá cũng không nằm đó chờ chết, trước khi luồng sáng tới gần, hắn đã liều mạng sử dụng Hủy diệt, với tố chất thân thể của hắn lúc này có thể chịu đựng được gánh nặng của trạng thái Hủy diệt trong khoảng mười giây, trừ một giây sử dụng lúc trước hắn còn chín giây đủ để di chuyển giết người.



Sử dụng kỹ năng Hủy diệt, Trịnh Xá cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh giống như đều ngừng lại, hắn dùng lực toàn thân lao ra khỏi khu vực không gian bị đông cứng, tiếp đó dưới chân đạp mạnh, mặt đất lập tức bị đạp lõm xuống một hố lớn, nương theo luồng lực này Trịnh Xá nhảy vọt lên cao gần hai mươi mét.



- Nguyệt bộ!



Trịnh Xá đạp lên không khí bắt đầu thay đổi phương hướng, mà tới lúc này luồng sáng kia mới bay tới chỗ hắn vừa đứng, uy lực quả thật bất phàm, mặt đất gập ghềnh đều bị luồng sáng trực tiếp cắt thành mặt kính, nếu dùng thân thể ngạnh kháng một chiêu này Trịnh Xá cũng sẽ bị chém thành lát mỏng.



Mượn lực từ Nguyệt bộ, Trịnh Xá từ giữa không trung lao hạ xuống phía sau lưng gã da trắng khi tên này vừa mới có động tác ngẩng đầu lên không trung. Vừa rồi khi gã kia tấn công, Trịnh Xá đã biết đâu là chân thân, bất quá để phòng ngừa vạn nhất hắn liên tục đá ra mấy phát Lam cước, công kích đối phương.



Lam cước uy lực vô cùng, đao gió phát ra dễ dàng cắt qua mấy ảo ảnh nhưng khi bắn tới sau lưng gã da trắng lập tức bị chiếc chuông đồng cản lại, bất quá lúc này màu sắc chuông càng thêm ảm đạm, đao gió cắt sâu vào tới vài phân. Lúc này động tác của gã da trắng giống như là muốn quay đầu lại mà thời gian mới qua được có một giây.



- Quyền thương!




Trịnh Xá xông lên trước, hung hăng đánh ra một quyền, uy lực mạnh đến lạ thưởng, không ngờ đánh lõm cả chiếc chuông vào, thiếu chút nữa thì trực tiếp đánh trúng ngực gã kia.



Trịnh Xá không hề dừng lại một chút nào, cầm Hổ hồn đao chém liên tục, mỗi đao hạ xuống đều chém ngập vào chiếc chuông đồng mấy phân, đến một đao tối hậu cuối cùng cũng chém rời được chiếc chuông, theo quán tính còn cắt rời một cánh tay của gã da trắng. Tới lúc này, gã da trắng mới quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng, bộ dạng sợ hãi đến cực điểm, nhưng Trịnh Xá không chút lưu tình, Hổ hồn đao chém liên tục mấy nhát, trước khi đối phương kịp phân thân, chém rụng tứ chi của hắn, thanh kiếm Excalibur cũng bị Trịnh Xá thu vào trong Nạp giới.



Trạng thái Hủy diệt đã kéo dài hơn sáu, bảy giây, Trịnh Xá lập tức giải trừ Hủy diệt, nhất thời các mạnh máu nhỏ trên người hắn bắt đầu vỡ tung, hắn chưa có động tác gì toàn thân đã đầm đìa máu tươi. Trịnh Xá vội vàng cảm ứng một chút năng lượng vampire sót lại trong cơ thể đồng thời bổ sung nội lực dự trữ trong nhẫn mithril vào cơ thể, phải như vậy mới không ngã nhào xuống đất.



"Mẹ nó, tác dụng phụ quá lớn, giống như chết đến nơi..."



Trịnh Xá toàn thân vừa đau vừa ngứa, sức hồi phục kinh khủng của hắn có tác dụng rất nhanh, các mạnh máu nhỏ trên người bắt đâu phục hồi lại như cũ, cơ bắt đứt rách cũng bắt đầu được chữa trị, dù vậy sức chiến đấu của Trịnh Xá bây giờ chỉ được ba phần lúc tốt nhất... trong tình huống không sử dụng Bạo tạc và Hủy diệt. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - ệnFULL.vn



Khi Trịnh Xá khôi phục lại trạng thái như cũ, tốc độ của gã da trắng kia mới trở lại như bình thường, hắn bắt đầu gào rú điên cuồng, tứ chi cụt hết nằm giãy dụa dưới đất, miệng phun ra vô số từ ngữ dơ bẩn, có lẽ hắn cũng hiểu rằng mạng mình chẳng còn lâu nữa nên dứt khoát không cầu xin mà bắt đầu phát tiết sự phẫn nộ và thống khổ trong người.



Trịnh Xá rất lo lắng cho tình huống của Zero, mặc dù không nghe thông báo của Chủ Thần Zero đã chết nhưng dù sao để một mình Zero đối mặt với một tên cường hóa thuộc tính mạnh cùng đạo cụ phòng ngự cấp 2B, trong lòng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ bất an, vì thế hắn lập tức xốc gã da trắng lên bắt đầu chạy về phía tiếng súng phát ra. Vừa chạy hắn vừa tìm tòi trên người tên đó, tìm một lúc thì lấy được một chiếc chuông vàng nhỏ, chỉ là chiếc chuông này ở giữa bị nứt làm đôi, nhìn giống như bị một đao chặt đứt.



- Khốn kiếp, ngươi không lấy được cài gì đâu, đạo cụ phòng ngự này một khi bị phá vỡ sẽ lập tức hỏng luôn, ngươi tưởng có thể lấy được nó sao? Thành kiếm Excalibur cũng đã lập minh ước với ta, ngoài ta ra không ai có thể sử dụng, ngươi có lấy cũng vô dụng, ha ha ha... Con heo ngu ngốc, vất vả đánh bại ta xong lại muốn giao ta cho mấy kẻ yếu đuối trong đội giết đúng không? Mẹ kiếp, chẳng qua cũng chỉ là mấy con lơn vô dụng, đồ giả dối yếu đuối!



Gã da trắng to mồm mắng chửi.



Trịnh Xá chẳng thèm để ý, vừa vác người chạy vừa hỏi:



- Đạo cụ chứa đồ của ngươi đâu? Đừng bảo ta là ngươi không có, ta chắc chắn không thể tin được!



Nói đoạn hắn tóm lấy một sợi gân trên cánh tay gã da trắng, dùng sức kéo mạnh, bộ dạng thật sự là hận kẻ này tới cực điểm.



Gã kia gào lên một tiếng rồi bỗng dưng bình tĩnh lại nói:



- Ta có đạo cụ chứa đồ, bên trong còn nhiều thứ tốt nhưng sao ta phải đưa cho ngươi... Còn nữa, vì sao ngươi lại hận ta như vậy? Ta không biết ngươi, mặc dù lúc trước có khiêu chiến hoặc xúc phạm tới ngươi nhưng chẳng lẽ có thể kiếm lợi vẫn không đủ để ngươi bỏ qua cho ta sao? Tại sao? Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại hận ta như vậy!



- Hận?



- Không! Đây không phải là hận!



Trịnh Xá bỗng gầm lên, hắn lôi tên da trắng lại, há miệng cắn mạnh vào chỗ vai cụt, hung hăng dứt ra một miếng lớn, cả da lẫn thịt, thậm chí còn rút theo một sợi gân xanh. Sự thống khổ này người thường căn bản khó có thể chịu đựng nổi, lúc này gã da trắng đã khôi phục trạng thái mình thường, một cắn một xé này lập tức làm hắn hét lên đau đớn, liều mạng giãy giụa.



- Đã hiểu chưa?



Trịnh Xá nhổ ra một khối thịt đỏ hỏn, máu tươi đã nhuộm đỏ cả miệng lẫn cằm hắn, Trịnh Xá lôi tên kia tới trước mặt, trừng trừng nhìn hắn nói:




- Đây không phải là hận! bởi vì hận không thể hình dung được sự phẫn hận của ta với ngươi. Yên tâm đi, ngươi chắc chắn không thể chết dễ dàng, ta thề đấy! Kỳ thật ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì bây giờ ta còn chưa có đạo cụ có thể giam cầm hay đùa bỡn linh hồn ngươi, nếu không ta không chơi ngươi thành tàn phế không xong, muốn chết? Nằm mơ!



Gã da trắng nghe vậy nhất thời cả người phát lạnh, hận ý trong những lời này hắn tự nhiên là hiểu, nỗi hận này đơn giản là không đội trời chung, nhưng hắn thật sự không nhớ nổi là mình chọc phải sát tinh này lúc nào, kể cả biện pháp chăn nuôi tân nhấn có làm hắn tức giận thì cũng một đao chém xuống là xong, không cần phải mang hận ý lớn như vậy chứ, vì thế hắn lập tức rống lên:



- Mẹ kiếp, ông đây thừa nhận mình chẳng tốt lành gì nhưng ta đắc tội ngươi chỗ nào thì cứ nói ra, cùng lắm thì giết chết là xong, việc gì phải hành hạ như ngươi? Ta đã có gan chăn nuôi tân nhân thì cũng đã sớm nghĩ tới chuyện mình rơi vào tay chúng, chỉ cần ngươi ba bảy hai mốt nói rõ ràng ra, ông đây dù chết cũng tâm phục!



Trịnh Xá hung tợn nhìn gã kia, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói:



- Được, ngươi muốn biết phải không? Ta sẽ cho ngươi biết! Ngươi nói ngươi đã được nhân bản vào tiểu đội luân hồi Ác Ma, đây là sự thật đúng không?



Gã da trắng kỳ quái gật đầu đáo:



- Là thật, thế thì sao? Chẳng lẽ tiến vào tiểu đội Ác Ma cũng khiến ngươi tức giận? Ngươi áp bức người khác quá mức rồi.



Trịnh Xá lạnh lùng nói:



- Ta cũng bị nhân bản vào Ác Ma đội... Hơn nữa khi mới nhân bản ta còn rất yếu ớt, nghe nói đã bị một đám da trắng biến thành heo thịt chăn nuôi, nếu chỉ như vậy cũng chẳng sao, nhưng ngàn lần vạn làn không nên cả cô gái mà clone của ta mang theo cũng...



Tên kia bỗng bật cười ha hả, vẻ mặt lại khôi phục vẻ điên dại, nói:



- Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy, con bé đó chắc chắn là bị luân phiên chơi chết đúng không? Ha ha ha, thật sự muốn nhìn vẻ măt clone của ngươi lúc đó thế nào, kẻ yếu đuối giả dối đến cuối cùng cũng chỉ là kẻ yếu đuối giả dối, đến cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, ngươi thì con là cường giả cái quái gì? Ha ha ha, ta lời rồi, ít nhất clone của ta cũng chơi nữ nhân của clone ngươi, ngươi cắn ta đi, cắn đi! Ha ha ha...



- Cắn xong rồi...



Trịnh Xá mỉm cười lạnh lẽo, ánh mắt hướng về phía xa, vừa chạy vừa thì thào nói:



- Ta không cắn ngươi, nhưng sẽ hành hạ ngươi... Cho đến khi ngươi xuống địa ngục cũng không thể quên được sự thống khổ này...



Gã da trắng vẫn cười như cũ:



- Loại yếu đuối giả dối như ngươi, nhìn bây giờ thì có vẻ rất mạnh mẽ nhưng một khi gặp clone của ta cũng chết thôi. Clone của ta nhất định sẽ bắt hết ngươi cùng đồng bọn, nam thì trói lại, nữ thì luân gian đến chết, đúng, cứ đối xử với lũ yếu đuối giả dối các ngươi như vậy, ha ha ha, nhất định phải đối phó với các ngươi như vậy.



Trịnh Xá vẫn lạnh lùng nói:



- Không cần ta ra tay nữa, clone của ta đã giết sạch lũ da trắng các ngươi rồi, từ đó về sau hắn trở thành đội trưởng Ác Ma đội, bất kỳ ai nhìn không thuận mắt đều bị hắn giết sạch, đã hiểu chưa? Ngươi có thể xuống địa ngục hỏi thử clone của ngươi, hỏi hắn xem cảm giác khổ sở đến tột cùng mà hắn phải chịu lúc đó có tuyệt vời không, so với những khổ sở mà ngươi sắp phải chịu thì thế nào...



Gã kia nghe vậy lập tức sững sờ, tiếp theo lại bắt đầu gào thét, bộ dạng bây giờ mới thật sự bắt đầu tuyệt vọng, nhưng Trịnh Xá sao có thể cho hắn cơ hội kêu gào giãy dụa, đưa tay xé một khối thịt lớn trên vai hắn xuống. Dù sao tố chất thân thể gã da trắng này cũng thật sự không kém, máu thịt rất nhanh đã ngưng kết lại, nhưng đó lại trở thành căn nguyên thống khổ của hắn, mỗi lần hắn gào lên Trịnh Xá lại xé một miếng thịt lớn, đến khi hết thịt, Trịnh Xá không hề nương tay rút thẳng khớp xương cụt đầu vai. Sự thống khổ khiến gã da trắng không thể chịu đựng nổi mà tố chất thân thể hắn lại tốt nên hết lần này tới lần khác đều không ngất đi được, sau vài lần hắn rút cuộc cũng ngậm miệng không nói nữa.



Chờ đến khi Trịnh Xá tới gần rừng nấm chỗ tiếng súng vang lên, tên này cuối cùng không nhịn được hỏi:



- Ta nghĩ tới một vấn đề, tại sao ngươi lại biết những chuyện xảy ra trong tiểu đội luân hồi Ác Ma chứ? Hay là ngươi lừa ta, có lẽ ngươi vốn là kẻ khát máu nhưng lại muốn mình thành người nhân nghĩa, ngươi tưởng rằng làm vậy thì ta không biết sao? Ha ha...



Trịnh Xá liếc nhìn hắn lạnh lùng đáp:



- Bởi vì ta đã gặp Ác Ma đội, clone của ta hận ta thấu xương, hắn giết chết ta cùng tất cả thành viên Trung Châu đội, ngươi nghĩ ta không thể biết được chuyện đó sao? Không, ta biết tất cả, ta cũng không hận clone của ta lắm mà là hận tất cả những kẻ chăn nuôi tân nhân các ngươi, ngươi là tên đầu tiên bị ta bắt được, bất kỳ đoàn đội nào như vậy đều khiến ta tức giận.. Ta nhất định phải phân thây ngươi thành vạn mảnh!



Gã da trắng sửng sốt một lúc rồi bỗng hét lên:



- Ta hiểu rồi, ta từng xem qua đạo cụ đó, là huy chương thập tự hồi sinh phải không? Khốn kiếp, lúc đó lại tiếc điểm không hoán đổi thứ đó, vốn tưởng rằng với trình độ đội mình khó có thể gặp phải người quá lợi hại, không công bằng, Chủ Thần dựa vào cái gì mà cho kẻ cỡ như ngươi tham gia đoàn đội đại chiến của bọn ta? Hơn nữa đội viên của ngươi đều có thực lực không kém, ngươi lại không chăn nuôi tân nhân giống như ta, chuyện này không công bằng!



Trịnh Xá cười lạnh đáp:



- Trong luân hồi phim kinh dị không có công bằng.. Nghĩ thử xem, những tân nhân bị ngươi hành hạ, bị ngươi tàn sát, ngươi sao không đi nói công bằng với họ? Suy nghĩ những gì clone của ngươi đã làm đi, yên tâm, chưa hành hạ đến mức ngươi biến thành kẻ thần kinh thì ta nhất định không giết ngươi đâu, ha ha ha...



Trong tiếng cười, Trịnh Xá ném tên này xuống đất, tiếp đó hắn sử dụng Bạo tạc lao về phía trước. Trong màn tro bụi dày đặc, một gã da trắng người đầy máu điên cuồng cười lớn, hắn cầm một cây cung bằng kim loại màu bạc bắn liên tiếp, vô số luồng sáng màu bạc không ngừng lao vào khu rừng nấm, mỗi lần đều làm một đám nấm lớn sụp đổ tan nát. Uy lực của cây cung này thật sự rất lớn nhưng vẫn không làm gì được Zero, mỗi lần đều để hắn tránh được trong đường tơ kẽ tóc, sau từng lượt hắn bắn Zero đều trả lại một viên đạn súng ngắm Gauss khiến màu sắc chiếc chuông càng lúc càng ảm đạm, bị Zero dùng vũ khí công nghệ cao đánh cho tới mức này, thực lực của tên này đúng là có chút rác rưởi.



Trong trạng thái Bạo tạc tốc độ của Trịnh Xá nhanh tới mức nào, gã kia vừa mới ngạc nhiên quay đầu lại Trịnh Xá đã áp sát tận nơi, không để hắn kịp phản ứng, Hổ hồn đao trong tay Trịnh Xá đã chém tới, đinh một tiếng vang rội, đao này chém ngập vào chiếc chuông tới ba phân. Trịnh Xá thầm tính toán, năng lượng của pháp khí hộ thân này đã bị tiêu hao gần hết, có thể thấy Zero dù là phương diện kỹ xảo hay ý thức tác chiến đều mạnh hơn gã da trắng trước mắt này nhiều. Thật sự thì đối thủ của Trịnh Xá còn có thể coi là chiến sỹ có sức mạnh, như tên này ngoài vũ khí và kỹ năng đặc thù ra thì gần như là một kẻ vô dụng.



Trịnh Xá cầm đao chém liên tiếp mấy phát, mỗi đao đều mang sức mạnh ngàn cân, đẩy bật gã kia lại phía sau. Mấy đao hạ xuống, Hổ hồn đao đã chém vào tận bên trong lớp vỏ chuông, việc này khiến Trịnh Xá tiếc hận vạn phần, pháp khí hộ thân cấp 2B trước mặt mà không thể đoạt được.



Trong đầu ngẫm nghĩ nhưng Trịnh Xá ra tay không chút lưu tình, phải biết rằng lúc này đang ở trên chiến trường, hắn buộc phải dốc toàn lực mới có thể giành được thắng lợi, chỉ nhẹ tay một chút cũng có thể khiến bản thân cùng đồng đội lâm vào nguy hiểm, về chuyện có thể bắt được tên này không thì chẳng cần quan tâm lắm, có thể bắt sống thì bắt, không bắt sống được thì giết tại chỗ, đây là suy nghĩ của Trịnh Xá hiện tại.



Ga da trắng kia cũng biết kẻ tới rất mạnh, mặc dù không nhìn thấy Rosster của đội mình đâu những hẳn là cũng lành ít dữ nhiều nên hắn không chút nghĩ ngợi lập tức liều mạng chạy trốn, mặc dù tốc độ của hắn chậm hơn Trịnh Xá rất nhiều nhưng có pháp khí hộ thân bảo vệ, trong lòng hắn đầy tự tin có thể chạy thoát.



Đoàng!



Đinh!



Âm thanh vang dội lại truyền tới, chiếc chuông đồng màu vàng một lần nữa xuất hiện trên người gã da trắng nhưng lần này viên đạn ngập sâu vào bên trong rất nhiều, có thể thấy vòng bảo vệ này sắp bị phá hủy.



Trịnh Xá thấy cơ hội tốt hắn lập tức vung Hổ hồn đao chém liên tục, mỗi lần đao hạ xuống đều vang tiếng kim loại va chạm chói tai, đến cuối cùng một đao cực mạnh chém tới, chiếc chuông đồng bị chém vỡ tan. Trịnh Xá không chút chần chừ, vạch ngang đao xuống dưới, hai chân tên kia lập tức bị chặt đứt, tiếp đó hai đao trái phải chém rụng hai tay, tứ chi gã da trắng đã tách rời khỏi cơ thể...