Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 68: 68: Gõ Thai Một




Các game thủ rối rít tìm chỗ ngồi xuống.

“Tôi là sứ giả dẫn đường của phó bản tiếp theo, mọi người có thể gọi tôi là Lan Xuyến.



Lan trong hoa lan, Xuyến trên đầu có chữ Thảo.



Mọi người đều không phải là người mới, chắc cũng không có nghi vấn gì về chức ‘sứ giả dẫn đường’ nữa.



Trước khi giới thiệu về bối cảnh của phó bản cho các vị, mời những game thủ có thẻ gỗ hối lộ đưa thẻ cho tôi trước.”

Lan Xuyến dí dỏm nháy mắt: “Không phải là mọi người muốn giữ lại để đến phó bản tiếp theo dùng đó chứ? Vậy thì tôi sẽ rất đau lòng.”

Có game thủ nói: “Không đến nỗi đó, còn không biết có mạng sống qua phó bản này hay không nữa, sao có thể đi suy nghĩ đến phó bản tiếp theo chứ?”

Lan Xuyến buông vô lăng ra, đứng lên, vỗ tay.

“Vậy thì tốt, mọi người lấy hết thẻ gỗ hối lộ ra đi, tôi đến chỗ từng người để thu.”

Thái độ này mặc dù không phải là xem game thủ như trẻ mẫu giáo, nhưng nhiều nhất cũng chỉ xem bọn họ như học sinh tiểu học.

Xe buýt mất khống chế vẫn chạy như thường, giống như là có một người vô hình đang ngồi ở ghế lái, nắm vô lăng trong tay, không để cho xe chạy tự do trên đường, gây tai nạn giao thông.

Nhuế Nhất Hòa cũng không nhìn thấy u hồn, bên trong xe rất sạch sẽ.

Sứ giả dẫn đường Lan Xuyến đi đến trước mặt đôi nam nữ lên xe cuối cùng, nhận lấy hai tấm thẻ gỗ, cũng hỏi tên hai người.

Một người tên là La Tư Nguyên, một người tên là La Tư Di.



Nhìn kĩ sẽ phát hiện gương mặt hai người này có chỗ tương tự, hẳn là một đôi anh em.

Người anh có mắt một mí, tóc ngắn, xoăn, màu tro đen, vóc người không cao không thấp, khí chất chững trạc, hướng nội.



Tuổi tác hẳn không quá ba mươi, điểm đặc biệt là giọng nói rất dễ nghe.

Lúc trước suýt chút nữa em gái đã đụng vào Nhuế Nhất Hòa, lộ ra khả năng cân bằng xuất sắc.



Cô ấy là một cô bé đáng yêu, có đôi mắt to lanh lợi, chưa đến hai mươi tuổi, thân hình cao gầy, gò má đầy đặn, gương mặt sáng láng, làn da hồng hào khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn.

Lan Xuyến tiếp tục lui về phía sau, đi tới trước mặt Nhuế Nhất Hòa.

Nhuế Nhất Hòa đưa tấm thẻ gỗ cho cô ấy, trong lòng thầm nghĩ: sứ giả dẫn đường khác nhau, phong cách hoàn toàn khác nhau.



Nếu Đệ Ngũ Triều Lãng ở đây, chịu thu hồi thẻ gỗ cũng là vì nể mặt game thủ, không ngoan ngoãn giao nộp còn muốn anh thiện chí đi đòi? Tôi thấy anh muốn chết rồi.

Đan Tiểu Dã ngồi bên cạnh Nhuế Nhất Hòa cũng đưa thẻ gỗ ra.

Lan Xuyến bỏ bốn tấm thẻ gỗ vào túi xách trong tay, hỏi người phía sau: “Có còn tấm thẻ gỗ hối lộ không?”

Mọi người đều không muốn đắc tội với sứ giả dẫn đường nên tích cực trả lời: “Không có.”



Kết quả, game thủ vừa rồi đáp lời sứ giả dẫn đường căn bản không có thẻ gỗ hối lộ… hoàn toàn là gây chuyện.

Lan Xuyến cũng chưa trở lại chỗ ngồi, lấy một cái giỏ ni lông từ chỗ điều khiển ra, lấy một cái loa phóng thanh màu đỏ ra.



Sau khi điều chỉnh loa, cô ấy hỏi game thủ phía sau có nghe rõ không.

Cô ấy phục vụ chu đáo đến mức Nhuế Nhất Hòa nhớ tới hướng dẫn viên du dịch ở nhân gian.

Sau khi xác nhận các game thủ đều nghe rõ, Lan Xuyến mới nói tiếp: “Thân phận lần này của chúng ta là nhân viên tổ đuổi ma của công ty bảo vệ Kim Thuẫn, được một doanh nhân thuê bảo vệ con trai của ông ấy.



Theo như lời thư kí của đối phương tiết lộ, chàng trai ấy có thể đã trúng tà.



Ai nha! Nếu như chỉ là nghiệp vụ thông thường thì cũng không cần đặc biệt để chúng ta đi làm.



Bộ phận đi thảo luận phía trước đã chuẩn bị xong tài liệu về khách hàng cho chúng ta.





Mọi người có thể xem thử.”

Nhuế Nhất Hòa để bốn người giao thẻ gỗ hối lộ mỗi người xem một phần tài liệu, bảy người còn lại cùng nhau xem một phần.

Trong tài liệu có miêu tả cụ thể về việc cậu chàng bị trúng tà.



Chàng trai họ Bạch ấy lăn lộn với đám bạn không ra gì suốt ngày, người doanh nhân kia lại ít quản thúc.

Ba ngày trước, một người trong đám sáu người bị đâm chín mươi tám dao trong nhà tắm, đã chết.



Sau khi kiểm tra hiện trường có được kết luận là tự sát.

Hai ngày trước lại có một người chết.



Người đó nhảy từ tầng ba mươi xuống, chết rất thảm.

Một ngày trước, cũng chính là hôm qua… Lại có thêm một người chết.



Người này lái xe đến biệt thự nhà doanh nhân, ở ngay trước mặt cậu ta, nuốt vào một bọc lưỡi lam mỏng hình chữ nhật mới mua ở gần đó.



Người đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không được, đã chết.

Tốc độ mỗi ngày chết một người khiến cậu ta và hai người còn lại sợ vãi ra quần.

Giờ ba người đang tụ tập ở một bất động sản khác của cậu chàng, chờ người của công ty bảo vệ đến cứu mạng.

La Tư Di giơ tay lên: “Tà như vậy, bọn họ không mời pháp sư sao?”

“Hỏi rất hay.” Lan Xuyến gật đầu nói: “Mời rồi, chúng ta chính là pháp sư đáng tin cậy nhất trong thế giới phó bản.





Tôi phải nhắc nhở mọi người, pháp sư ở thế giới phó bản được gọi chung là… thầy đuổi ma.”

La Tư Di: “…”

Cô ấy nói nhỏ với anh trai: ‘Nhất định cậu ấm kia và người hầu đã làm chuyện sai trái gì đó nên mới bị báo thù.’

Lan Xuyến bình tĩnh hỏi: “Tư Di, cô còn chưa từng vào phó bản cấp C sao?”

La Tư Di: “… Chưa.”

Lan Xuyến mỉm cười, không giải thích vì sao cô ấy lại có phán đoán như vậy.



Tiếp theo, cô ấy sắp xếp chức vụ cho từng game thủ.



Nhuế Nhất Hòa, Đan Tiểu Dã, hai anh em họ La là thầy đuổi ma, chín người còn lại là hộ vệ.

“Nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là bảo vệ cậu ấm kia, còn phải diệt trừ nguồn gốc uy hiếp đến tính mạng cậu ta.”

Xe buýt dừng lại trước một tòa cao ốc người đến người đi.



Lan Xuyến vỗ tay, để các game thủ lần nữa chú ý cô ấy.

“Tôi giải thích với mọi người nhé.



Cái gọi là gõ thai, chính là một loại phong tục.



Nếu vợ được gả vào nhà mà hai năm không có thai thì vào ngày rằm tháng Giêng, người chồng sẽ nhờ người thân, hàng xóm dùng gậy đánh vợ, đánh càng nặng càng tốt, cho rằng như vậy có thể có con.



Được rồi, xuống xe đi.”


Được Lan Xuyến mang tới, dưới sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân, nhóm mười một người tiến vào thang máy, đi tới tầng bốn mươi lăm.



Thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra.



Một cái ghế salon cỡ lớn đặt ngang trong phòng khách rộng rãi, người trẻ tuổi nằm trên salon mặc một bộ áo ngủ, đang truyền nước biển, bên cạnh chính là giá treo chai dịch truyền.

Phía sau salon có hai thanh niên tầm tuổi cậu ta đang đứng.



Một người quần áo xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, một người khác ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn đoàn người như là thấy được cứu tinh.





Cậu ta hớn hở ra mặt: “Cậu Bạch, tới rồi! Tới rồi! Bọn họ có phải là thầy đuổi ma mà chú Bạch tìm tới không?”

Bên cạnh còn có bốn người đàn ông cao lớn đeo kính râm, ăn mặc hết sức nghiêm túc, có lẽ là vệ sĩ.

Nhưng mà, bốn người này cao lớn, kiểu tóc tương tự nhau, quần áo cũng giống nhau như đúc, trông còn chuyên nghiệp hơn những người của công ty bảo vệ Kim Thuẫn nhiều.

Hiển nhiên cậu Bạch cũng cảm thấy bọn họ không chuyên nghiệp, tức giận quát lên: “Cậu nhìn bọn họ đi, có giống thầy đuổi ma không?”

Sau đó, cậu ta gọi điện thoại cho ba, biết được bọn họ đích thực là thầy đuổi ma rồi mà vẫn không cho họ sắc mặt tốt, còn muốn ba mình tìm người khác, lí do là thấy những người này không đáng tin cậy.

Nhưng cậu ta lại bị ba mắng: “Mấy vị này có bản lĩnh nhất, con khách sáo chút cho ba.”

Ông ấy nói rồi cúp điện thoại.

Cậu Bạch vẫn không cho họ sắc mặt tốt, nói với vệ sĩ: “Sắp xếp chỗ ở cho họ đi.”

Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa quét qua ba người họ, thấy cậu Bạch ‘ông đây là số một’ bị cô nhìn mà run lên.



Nhất thời, trong lòng cô đã có suy đoán nhưng không thể hiện ra mặt.

Lan Xuyến nói lần này công ty phái tổng cộng mười hai người tới, cô ấy là nhân viên văn phòng song phương giữa công ty và người mối lái.



Có chuyện gì thì bốn thầy đuổi ma sẽ xử lý.

La Tư Nguyên chen lời: “Nếu như chúng tôi mà không xử lí được nữa, các cậu chỉ có thể chờ chết.”

Lan Xuyến đích thực vừa dịu dàng vừa dễ gần, nhưng cách làm việc của cô ấy cũng không khác Đệ Ngũ Triều Lãng là mấy.



Sau khi hỏi rõ phòng của mình ở đâu, cô ấy đi vào rồi không đi ra nữa, ra vẻ mình là nhân viên văn phòng, không có chuyện gì thì tuyệt đối đừng tới tìm tôi.


Đã có game thủ bắt đầu hỏi cậu Bạch, gần đây có đi qua chỗ nào đặc biệt không? Có phải đã chơi trò ma quỷ gì đó, hay mua đồ cổ nào không?

Cậu Bạch lắc đầu, nói: “Không liên quan đến những thứ ấy.”

La Tư Di: “Có phải các người đã làm chuyện gì xấu xa, trái lương tâm rồi không? Nên mới bị báo thù như vậy?”

Cậu Bạch trợn mắt lên: “Cô nói gì thế?”

Thái độ này của cậu ta đã cho các game thủ câu trả lời.

Chuyện trái lương tâm ấy còn là do cậu ta làm cùng đám người anh em kia, nếu không thì sao mấy người họ lại xảy ra chuyện được chứ.

Thế nhưng cậu Bạch hiển nhiên vẫn không có ý định phối hợp, thái độ cực kì phách lối.

Nhuế Nhất Hòa đi tới sau lưng cậu Bạch, hai người đứng cạnh thấy cô đi tới, theo bản năng tránh qua bên cạnh, bản thân cũng cảm thấy kì lạ, một người phụ nữ trước giờ chưa từng gặp… tại sao lại khiến bọn họ vừa thấy chột dạ vừa thấy sợ chứ?

Cậu Bạch nghiêng đầu nhìn cô.

Nhuế Nhất Hòa đưa tay đặt lên bả vai cậu ta, cậu Bạch không hiểu sao mình lại không dám né tránh.

Một giây, hai giây, ba giấy… Hiệu quả của danh hiệu “Đồ Tể Terminator” mở ra, trong đầu Nhuế Nhất Hòa xuất hiện vài hình ảnh.



Trong ảnh không chỉ có ba người còn sống, còn có ba người mất mấy ngày trước mà cô chỉ thấy trong ảnh.

Sáu người coi như là đùa giỡn, cùng nhau cưỡng bức một cô bạn gái mới hẹn hò của một người trong số đó.



Lí do rất hoang đường, cũng rất đơn giản, chỉ là vì cô gái xinh đẹp ấy không muốn làʍ ŧìиɦ với bạn trai quá sớm.




Thế nên bọn họ tức giận, bày ra kế sách độc ác.

Ngày hôm sau, cô gái xinh đẹp ấy uống thuốc ngủ tự sát ở nhà.

Bạn trai cô ấy là người chết đầu tiên.



Nhuế Nhất Hòa mở mắt ra, ngồi xuống salon, chỉ nói một chữ ‘Annie’.



Đó chính là tên của cô gái kia.

Đồng tử của cậu Bạch co lại, bật thốt lên: “Sao cô biết?”

Kế hoạch của bọn họ không chê vào đâu được, ngoài Annie đã chết ra thì không ai biết chuyện này.



Ba cậu ta cũng không thể nào điều tra được, mà có điều tra được cũng không thể nào nói cho mấy người này biết.

Không cần Nhuế Nhất Hòa trả lời, tự cậu ta đã nghĩ thông, hơn nữa còn giải thích hợp lý.



Người phụ nữ khí chất lãnh đạm này chính là linh môi trong truyền thuyết.



Nhất thời, thái độ của cậu ta với nhóm người trở nên thiết tha, cậu ta cũng vội phản bác cho mình: “Tôi thừa nhận mình đã làm sai, ha ha ha.



Nhưng pháp luật có thể trừng phạt tôi.



Mọi người đều là người, không thể để tôi thật sự bị ma quỷ gϊếŧ chết đó chứ? Tiền rất lớn đó.



Ngoài phần ba tôi đã cho các người, tôi còn cho thêm các người nhiều hơn.



Đại sư, cô nhất định phải cứu tôi.”

Ma nữ là Annie sao?

Có liên quan gì đến gõ thai chứ? Gõ thai là bức hại phụ nữ, hành động của đám người cậu Bạch cũng là bức hại phụ nữ.

Đây là một loại ẩn dụ sao?

Một người hầu nghe được cái tên Annie thì rùng mình, kẹp chân mở miệng: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Trong khoảnh khắc cậu ta xoay người rời đi, trên lưng cậu ta xuất hiện một bóng mờ của một người mặc áo dài màu lam.



Hai cái tay thối rữa nắm lấy vai cậu ta, nhưng có lẽ vì cảm nhận được có ánh mắt chăm chú nhìn mình nên nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Sau đó, Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy một cái miệng to đầy máu tươi.

Vấn đề tới rồi.



Annie mà cô vừa mới nhìn thấy và người đang nằm bò sau lưng người kia rõ ràng không phải cùng một người.



Người mặc áo dài lam tràn đầy hơi thở mốc meo kia căn bản không phải là sản vật cùng thời với Annie.

Cậu Bạch: “Đại sư, sao cô không nói chuyện.”

Nhuế Nhất Hòa: “Tôi đang suy nghĩ.”

Cậu Bạch: “Nghĩ cái gì?”

Nhuế Nhất Hòa: “Nghĩ xem sao loại rác rưởi như cậu còn mặt dày sống trên đời này.”.