Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 37: 37: Tặng Quan Tài Hai Mươi Mốt




Bên ngoài trấn Vong Sơn, đường đi nhỏ hẹp gập ghềnh.

Xe bán tải chạy ổn định, anh đội trưởng dựa vào lưng ghế.



Mắt anh ấy vẫn nhắm nhưng lại có thể chỉ đường cho Nhuế Nhất Hòa chính xác.

“Quẹo trái… Quẹo phải… Cứ đi thẳng.”

Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Còn bao xa nữa?”

đội trưởng trả lời: “Chưa đến một cây số.”

Đúng lúc này, trong xe có tiếng động kỳ lạ, ngay sau đó, phía sau sườn xe bị va chạm mạnh, Nhuế Nhất Hòa rẽ nhanh tay lái, lại không thể ngăn chiếc xe phía trước chuyển hướng.

“Ầm...”

Trời đất như quay cuồng, Nhuế Nhất Hòa phát hiện anh đội trưởng ngồi ở ghế phụ bên cạnh đã không thấy đâu nữa, cô lập tức mắng thầm trong lòng một tiếng rồi tháo đai an toàn ra, mở cửa xe leo xuống.

“Không sao chứ?”

Cô hỏi Đan Tiểu Dã mới leo xuống từ sau xe.

“Lý Lãng và… Lữ Địch bị quan tài đè ở dưới.”

Đan Tiểu Dã mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt nôn nóng.



Xe bán tải chạy ổn định, ai cũng không nghĩ tới quan tài sẽ động đậy bất ngờ, tông vào xe.



Với tốc độ phản ứng của Lý Lãng vốn dĩ có thể chạy trốn, nhưng Lữ Địch ở bên cạnh kéo tay cậu ấy không buông ra, kết quả cả hai người cùng không chạy được.

Các người chơi vừa thử cùng nhau nhấc quan tài lên, nhưng quan tài lại chẳng động đậy chút nào.

Lữ Địch gào khóc: “Chân của tôi, chân của tôi…”

Khuôn mặt cậu ta trắng bệch như được đắp lớp phấn dày lại xen lẫn chút xanh, tròng trắng nhiều tơ máu màu đen, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt lộ ra khỏi miệng.

Vừa nhìn là thấy đây là sắp biến thành cương thi rồi.

Lý Lãng bình tĩnh nói: “Tôi có thể nâng đồ nặng một tấn lại không đẩy được quan tài.



Hơn nữa, tôi còn cảm thấy quan tài càng lúc càng nặng.



Cứ tiếp tục như vậy, chân của hai chúng tôi đều sẽ bị đứt.”

Ông lão Lâm Chấn Bang nói tình hình của Lữ Địch không tốt lắm, có thể là do lúc trước bị thương, tình trạng cơ thể không tốt, hiện tại tinh thần vừa thả lỏng, độc cương thi cứ thế mà xâm lấn, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.

Cũng may cậu ta còn biết đau, nếu như không biết đau, vậy thì tình trạng mới càng không xong hơn.



Tô An Dao: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Ông lão Lâm Chấn Bang: “Phải có gạo nếp.” Nhưng bây giờ thì không có.

Mạnh Tư Lộ nghe vậy, anh ấy lấy ra một nắm gạo nếp từ trong chiếc túi đeo bên người.

Ông lão Lâm Chấn Bang: “Vẫn là cháu cẩn thận, nhìn ông đi… Ngay cả gạo nếp cũng quên mang theo.”

Chuyện này không trách ông lão được, ông ấy cả đêm đau khổ chống đỡ, thể lực đã tới cực hạn từ lâu, sao có thể nhớ tới phải mang theo gạo nếp để dự phòng có khi cần đến chứ? Không chỉ ông ấy, nhóm người chơi cũng rất mệt mỏi, đều dựa vào ý chí mới không gục ngã.

Vào phó bản mấy ngày mấy đêm, vẫn luôn lo lắng hãi hùng, không dám thả lỏng cảnh giác… Là ai cũng đều chịu không nổi.

Ông lão Lâm Chấn Bang thả gạo nếp lên đỉnh đầu Lữ Địch, chỉ thấy một luồng khói nhẹ bốc ra từ đầu cậu ta, đồng thời kèm theo mùi cháo, thì ra gạo nếp vừa dính vào đầu cậu ta thì lập tức cháy.

“Chuyện này…”

Ông lão Lâm Chấn Bang nhíu mày: “Gạo nếp không đủ…”

Ông ấy muốn để cho Lữ Địch nằm trên gạo nếp, như vậy thì độc cương thi trên người cậu ta mới rút ra được một phần.





Nhưng cho dù làm vậy cũng không khẳng định có thể kiên trì đến sáng ngày mai.

Lữ Địch nắm lấy tay ông lão: “Cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn chết đâu!”

Lý Lãng đánh một cái lên tay cậu ta: “Mợ nó, cậu có biết móng tay mình dài cỡ nào không hả.



Nhìn thử đi, tự mình nhìn thử đi, sắp bấu ông có dấu luôn rồi kìa.



Ông còn quan tâm đến cậu là do ông có lòng tốt, cậu xem cậu hại tôi thành dáng vẻ gì rồi?”

“Tôi không cố ý…”

Ánh mắt Lữ Địch nhìn loạn, không dám nhìn thẳng Lý Lãng.

Ông lão Lâm Chấn Bang đau lòng vỗ lên bả vai Lý Lãng: “Thật ra nướƈ ŧıểυ của bé trai cũng có công hiệu giống với gạo nếp.



Tiểu Mạnh cháu còn…”


“Cháu không còn, cháu không còn là con nít từ lâu rồi.” Mạnh Tư Lộ nói đến điều này vẫn còn rất tự hào: “Ông ơi, tuổi này của cháu mà vẫn còn con nít thì sẽ bị bạn bè cười nhạo đó.”

Ông lão Lâm Chấn Bang thở dài: “Vốn dĩ có thể dùng của Lãng Lãng, nhưng Lãng Lãng cũng bị quan tài đè rồi.” Biện pháp nướƈ ŧıểυ hết dùng được rồi!

Lữ Địch: “…” Cậu ta bây giờ có hơi hối hận vì hồi nãy kéo thêm đệm lưng rồi.

Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ ông lão Lâm Chấn Bang cố ý nói câu này, chính là muốn cho Lữ Địch cảm thấy không thoải mái…

Đây là đau lòng cho Lý Lãng, giúp cậu ấy dạy dỗ người ta mà.

Chẳng qua… Cứ như vậy, quả thật cũng không có cách, cho dù không có chuyện hai người bị đè dưới quan tài thì chờ khi tới Phong Thủy Bảo Địa, bọn họ cũng không chuyển được quan tài nặng, càng đừng nói tới chuyện hạ táng.



Ông lão Lâm Chấn Bang kéo Nhuế Nhất Hòa đến một bên bàn bạc: “Nhất định là do Vương Thanh đang quậy phá ở bên trong.



Nếu không di chuyển được quan tài thì khống chế anh ta trước đi.”

Nhuế Nhất Hòa: “Ông có nắm chắc không?”

Ông lão Lâm Chấn Bang cười: “Nắm chắc hơn một nửa.



Tôi là ai chứ! Truyền nhân của phái Thiên Đạo, khắc tinh của cương thi.”

Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ rồi nói: “Quan tài dù sao cũng do người dẫn đường đóng lại, tùy tiện mở ra sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.



Chúng ta cứ bàn điều kiện với Vương Thanh trước, nếu như bàn được sẽ tránh được xung đột lớn hơn.”

Cô cảm thấy giữa Vương Thanh, Khương Nhã và La Lệ vẫn có sự khác biệt rất lớn, bệnh thần kinh bộc phát như La Lệ kia cũng không phải không thể giao tiếp, huống chi là hai người bọn họ.

Ông lão Lâm Chấn Bang sửng sốt một chút, hỏi một câu khó hiểu: “Có thể giao lưu với quái vật ở phó bản nữa hả?”

Nhuế Nhất Hòa: “Không thể sao?”

Lâm Chấn Bang: “…” Không thể.

Người chơi với quái vật phó bản ở hai thế đối lập, ông ấy chưa từng thử giao lưu!

Nhuế Nhất Hòa: “Tóm lại cứ thử trước đã.”

Ông lão Lâm Chấn Bang: “… Ừm.”

Nhuế Nhất Hòa chui vào trong xe, gõ vào quan tài: “Vương Thanh, anh muốn làm gì?”

Bên trong không có động tĩnh.


Lý Lãng đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, cũng tự hỏi cùng một vấn đề giống với ông lão Lâm Chấn Bang: ‘Có thể giao lưu với quái vật phó bản sao?’

Nhuế Nhất Hòa lễ phép, nhẫn nại, chậm rãi gõ vào quan tài: “Vương Thanh, có thể trò chuyện một chút không?”

Bên trong vẫn không có động tĩnh.

Ông lão Lâm Chấn Bang: ‘Quả nhiên vẫn không được rồi?’

Nhuế Nhất Hòa: “Nếu anh không chịu hợp tác, tôi cũng chỉ có thể rót máu vào quan tài thôi.”

Đương nhiên là cắt đứt mạch máu tay trái… Mong muốn khi con quái vật nếm phải máu này có thể khiến nó buồn nôn, chỉ với mùi thôi cũng làm cho quái vật hít thở không thông.

Bên trong truyền ra giọng nói có hơi lệch tông của Vương Thanh: “Thả tôi đi.”

Nhuế Nhất Hòa: “Chuyện này không cần bàn.”

“A a a.” Lý Lãng bỗng kêu lên thảm thiết.





Hiển nhiên là Vương Thanh bị chọc giận, lại làm quan tài nặng thêm.

So với Lý Lãng, việc Lữ Địch không hề cảm nhận được đau đớn càng làm cho người ta lo lắng hơn.

Nhuế Nhất Hòa cắt tay trái, giống như lời cô vừa uy hiếp, để máu chảy vào khe hở quan tài.



Quan tài nhẹ nhàng đong đưa, là Vương Thanh ở bên trong động đậy, tiếp theo lại nghe thấy tiếng nôn mửa liên tục.

Nhuế Nhất Hòa: “…”

Rõ ràng biết máu của cô có vấn đề, vì sao còn muốn uống? Chẳng lẽ máu của mình ngửi thì chẳng có vấn đề gì, thậm chí còn là một món thơm ngon… Cho nên La Lệ mới có thể như bị mê hoặc liếm máu dính lên móng tay của cô, Vương Thanh mới có thể tập kích cô… So với vu nữ La Lệ, cương thi hút máu càng mẫn cảm với mùi máu hơn…

Đáng tiếc sau khi Nhuế Nhất Hòa nhỏ chất lỏng màu đen vào, một người bị chia thành hai nửa có thuộc tính bất đồng, cơ thể phía bên phải trở thành món ngon trong mắt quái vật phó bản… Không đúng, có lẽ máu của hai loại thuộc tính ngửi vào rất thơm ngon, nhưng với quái vật phó bản mà nói, một bên là món ngon, một bên là độc dược.

… Nhưng mặc kệ máu bên thuộc tính nào, Vương Thanh thân là cương thi đều không thể chống cự lại.

Nhuế Nhất Hòa có thể tưởng tượng dáng vẻ lúc này của Vương Thanh… Có lẽ cả người đều phân liệt rồi.

Đầu: ‘Mùi máu thì rất thơm nhưng uống vào lại là độc.’

Miệng: ‘Mặc kệ, tôi uống một miếng trước thử xem.’

Đầu: ‘Uống một miếng cảm thấy sắp chết rồi đúng không?’

Miệng: ‘Đúng đúng đúng, nhưng hương vị thơm quá! Tôi còn muốn uống… Hu hu, tôi không khống chế bản thân mình được.’

Không phải trí tưởng tượng của Nhuế Nhất Hòa phong phú, cô có căn cứ… Trong quan tài nôn hai tiếng, ngừng một hồi, lại bắt đầu nôn.


Đây không phải là đang ‘nhai lại’ thì còn có thể là gì?

Có lẽ không cần bàn đến điều kiện thì đã có thể thu phục Vương Thanh rồi.



Đây cũng coi như là đánh bậy đánh bạ… Đồng thời cũng khiến cho Nhuế Nhất Hòa càng hiểu thêm về năng lực của mình.

“Đủ rồi! Tôi có thể dừng tay nếu…”

Nhuế Nhất Hòa: “Gì mà thả anh đi đồ, thì đừng có nhắc đến.



Không có khả năng đâu.”

Vương Thanh ở trong quan tài trầm mặc.

Đương nhiên, cũng có khả năng là bị nghẹn họng.



Một hồi lâu sau mới nói: “… Tôi không muốn bị chôn ở ngoài trấn.”

Nhuế Nhất Hòa: “Vậy anh muốn được chôn ở đâu?”


“Tôi muốn được chôn trên Vong Sơn, tận mắt nhìn thấy kết cục của những người ở Vong Sơn.”

Trong lời nói tràn đầy hận ý khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Nhuế Nhất Hòa: “Nếu chúng tôi thay đổi tuyến đường đến Vong Sơn, anh có thể bảo đảm dọc đường đi không để cho mấy con yêu quái đang yên giấc dưới đất làm loạn không?”

Vương Thanh: “Có thể.”

Nhuế Nhất Hòa: “Anh lấy gì bảo đảm?”



Vương Thanh: “…”

Nhuế Nhất Hòa nghe ra được, giọng nói chuyện của anh ta mạnh mẽ, cũng không yếu đi như trong tưởng tượng.



Xem ra máu của mình có ảnh hưởng đến anh ta, nhưng ảnh hưởng cũng không nhiều.



Có thể khiến cho anh khó chịu đến muốn chết, nhưng không thể thật sự độc chết anh ta được.

Tăng thêm nhiều máu không biết có hiệu quả hay không?

Đừng để máu cô chảy khô rồi, nhưng Vương Thanh lại thích ứng với độc tính…

Nếu muốn vào Vong Sơn, thì nhất định phải đi ngang qua trấn Vong Sơn.

Chuyện này rất phiền toái, nhưng cũng không phải không được… Nhưng cô sợ Vương Thanh dùng kế hoãn binh, muốn lừa đám người chơi quay về trấn.



Lại tìm cơ hội liên lạc với Na Bà rồi nhân cơ hội này chạy trốn.

“Mọi người, tôi có thể làm người làm chứng… Bảo đảm giao dịch hai bên.”

Anh đội trưởng biến mất xuất hiện với điếu thuốc trong tay, bước ra từ sau một thân cây cách đó không xa.

“Tuy rằng các người có tiền lệ vi phạm hiệp ước, nhưng sứ giả quản lý Linh Giới luôn từ bi khoan hồng, đồng ý cho các người một cơ hội nữa… Kẻ hèn này ở đây, cũng không lo lắng các người sẽ làm càn náo loạn.”

Gương mặt anh ta lạnh lùng, gõ vào quan tài khiến quan tài run nhẹ.

Lời này là nói với Vương Thanh ở trong quan tài, do Nhuế Nhất Hòa không biết chuyện lúc trước, cho nên cảm thấy như lọt vào trong sương mù, cái hiểu cái không.

Hút xong một điếu thuốc, anh đội trưởng nói: “Công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ giải ưu mai táng Nhất Điều Long đứng đầu trong ngành này, rất tôn trọng yêu cầu của khách hàng.



Khách hàng cảm thấy Vong Sơn tốt hơn, chúng ta lập tức đi Vong Sơn.



Đi qua một đời, quyền quyết định chôn ở đâu cũng phải có.



Nếu đã nằm trong quan tài, cả đường này phải ngoan ngoãn ngủ đi! Mong anh có giấc ngủ an yên.”

“Tôi muốn báo thù thì sai sao?”

Trong quan tài truyền đến giọng nói khó chịu của Vương Thanh.

“Vì sao các người phải giúp đỡ cho đám người thối rữa tận gốc rễ kia chứ…”

Một tiếng lại một tiếng, chất vấn người bên ngoài.

Rất nhanh bên trong không còn tiếng động nữa… Ngoan ngoãn đi ngủ.

Vương Thanh ngủ rồi.

Anh đội trưởng dập thuốc: “Khởi hành thôi! Đến Vong Sơn.”

Lúc này, Lý Lãng nhẹ nhàng đẩy quan tài ra…

Chuyện đầu tiên sau khi cậu ấy thoát ra được chính là cột Lữ Địch lại, ném lên một góc trên thùng xe..