Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 159: 159: Nhà Nghệ Thuật Vĩ Đại Năm




Khi Mao Ngọc Phong đang kiểm tra tình huống của Lưu Tuân thì nghe được âm thanh, nhất thời mạnh tay, trực tiếp cạo một tảng sáp lớn dưới cằm Lưu Tuân xuống.



Chỉ nghe một tiếng ‘xoẹt xoẹt’, tảng sáp rơi trên mặt đất, xé rách phần da từ môi dưới đến xuống cổ, lộ ra máu thịt và lợi đỏ bên trong.

Tanh tưởi ngút trời.

Thì ra thân thể Lưu Tuân không bị biến thành sáp hoàn toàn, mà là mặt ngoài có một tầng sáp, người bị chế thành tượng sáp cũng đột phá giới hạn cuối cùng.



Là một phương pháp tử vong mới mà các người chơi chưa từng tiếp xúc qua.

“Ah! Lại có tượng sáp mới.”

Thì ra là Phương Ám đợi đến sốt ruột, đi vào trong nhà.



Anh ta nhìn thấy Lưu Tuân nằm trên giường mà không kinh ngạc chút nào.



Dạo quanh giường hai vòng giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mà quan sát thi thể của Lưu Tuân.



Thậm chí còn tự tay sờ vào thi thể và tóc, hai mắt anh ta sáng lên, nói: “Vẻ mặt của anh ta rất sinh động.”

Ngoại trừ thi thể, thì trong mắt Phương Ám không còn người nào khác.

Chỉ thấy anh ta cẩn thận nhặt miếng sáp mỏng dưới mặt đất lên, dính lại vào trên mặt Lưu Tuân.

Mùi tanh tưởi vốn tràn ngập căn phòng đã trở nên ít lại, ở mức độ có thể nhịn được.

Tiếp theo, Phương Ám hào hứng ôm một cái rương gỗ dài từ bên ngoài đi vào, ôm lấy Lưu Tuân trên giường bỏ vào trong rương.

Lưu San San nhíu mày ngăn cản anh ta lại: “Anh làm cái gì vậy?”

“Cô tránh ra.” Phương Ám vội vã đến giậm chân, cao giọng nói: “Nếu không nhanh chóng bỏ anh ta vào trong rương thì một lát nữa sẽ hỏng mất.



Tượng sáp tốt thì một cái tốt hơn hai cái dở, không nên lãng phí.”

Mặc dù nghe không quá hiểu hàm nghĩa cụ thể của ‘không nên lãng phí’, nhưng chắc có thể đoán được thi thể biến thành tượng sáp còn có công dụng khác.

Lưu San San bị đồng đội kéo lại một cái, cô ta mang mặt lạnh lui lại phía sau một bước.

Phương Ám trang bị xong xuôi, ung dung vững vàng khiên cái rương trên vai, dời đến vị trí đặt vài cái rương gỗ khác.



Khi phát hiện cái rương bị Nhuế Nhất Hòa mở ra vào lúc trước khi ngủ trưa thì anh ta lộ ra biểu cảm tức giận.



Giọng anh ta âm u: “Không nên tùy tiện mở rương gỗ ra, sau khi mở ra phải đắp lên như cũ.



Lỡ như bọn họ chạy mất thì phải làm sao bây giờ? Hàng triển lãm mà chạy mất thì sẽ rất phiền toái.”

Nhuế Nhất Hòa đi tới, giúp anh ta đóng cái rương lại.

“Sẽ có phiền toái gì?”

Phương Ám với làn da ngăm đen nhìn thẳng vào cô: “Phiền toái lớn.”

Nhuế Nhất Hòa nhẹ gật đầu: “À.”

Phương Ám: “…Được rồi.





Tất cả đi theo tôi, tôi dẫn mọi người đi quan sát xung quanh trấn nhỏ.”



Trên đường phố có tốp năm tốp ba người đi đường túm tụm lại, nhìn thấy Phương Ám mang theo một đám người chơi đi qua, biểu cảm cứ như là thấy quỷ vậy, nhao nhao tránh khỏi đó.



Thậm chí có người trực tiếp chạy vào trong nhà, đóng cửa lại.



Còn nhiều người chỉ nhìn qua khe hở từ rèm cửa tàn tạ trong nhà mà âm thầm quan sát bọn họ.

Mao Trạch Phong đẩy kính trên sống mũi lên, ánh mắt rơi trên người Phương Ám.

“Hình như bọn họ rất sợ anh.”

Nhuế Nhất Hòa nghe thấy, cảm thấy cách nói chính xác hơn chính là: Các cư dân vừa sợ Phương Ám, lại vừa tràn ngập hiếu kỳ đối với người chơi.



Bởi vì sợ, cho nên trốn đi.





Bởi vì tò mò, cho nên nơi lẩn tránh không xa, lại còn trộm nhìn bọn họ.

Mặc dù trí nhớ của cô không giống như Đan Tiểu Dã, nhưng cũng rất tốt.



Vừa rồi trên đường không có mấy người, rõ ràng ở trong mơ cô cũng đã gặp qua.



Nhưng mà người bây giờ nhìn thấy là người thật, còn trong mộng là tượng sáp.



Hai cái này rất dễ nhận biết.

Cô rất tò mò, những người này xuất hiện từ đâu? Buổi sáng khi vào trấn nhỏ, cô lại không hề phát hiện ra việc trấn nhỏ có cư dân tồn tại.

Thái độ của Phương Ám vô cùng lạnh nhạt.

“Không phải là bọn họ sợ tôi, là họ chán ghét những người ngoại lai như các người.”

“Ra là vậy…”

Mao Ngọc Phong tuyệt đối không xấu hổ, lại hỏi: “Xung quanh đây có chỗ nào có phong cảnh đẹp không? Tôi muốn mang người yêu của tôi đi dạo một vòng.”

Anh tôi cố ý cười cười với Lý San San, ám chỉ với Phương Ám rằng quan hệ giữa anh tôi và Lý San San không tầm thường.

“Không có, cư dân trấn nhỏ chúng tôi chán ghét người từ bên ngoài tới.




Các người không nên đi lung tung.”

Lại là câu này, hai chữ ‘chán ghét’ đã phá hỏng toàn bộ chủ đề của bọn họ.

Phương Ám đã nói là dẫn bọn họ đi tham quan thị trấn nhỏ, thực ra là hoàn toàn không có tự giác hướng dẫn du lịch cho bọn họ.



Căn bản là không có ý tứ muốn giới thiệu trấn nhỏ, thậm chí cũng không chủ động nói chuyện với bọn họ.



Thái độ trả lời câu hỏi càng làm cho người ta giận hơn, tựa như cố ý tìm bọn họ để gây sự.



Lý San San sốt ruột hỏi: “Phương Hướng Thu ở đâu?”

Phương Ám quay đầu nhìn cô ta một cái: “Không cần vội, buổi tối các người sẽ gặp được bà.” Anh ta nói xong, chỉ về đằng trước nói: “Phía đó là nghĩa địa.”

Nhuế Nhất Hòa nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, chỉ thấy một đám đất bụi cỏ rậm rạp.



Có lẽ là vì thiếu nước, rất nhiều cây cỏ dại còn cao hơn đầu người đều khô héo hết.



Cảnh tượng tiêu điều, kỳ quái là không thấy có nấm mồ nào.

Ánh mắt Phương Ám nhìn thẳng vào nghĩa địa, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.



Thấy không có ai nói gì, Nhuế Nhất Hòa tiếp lời: “Người trong thôn khi chết đều chôn ở đây à?”

Phương Ám lộ ra biểu cảm cổ quái.

Nhuế Nhất Hòa không biết anh ta có nghe rõ câu hỏi của mình hay không, cất cao giọng tính hỏi lại một lần nữa.

“Không cần phải chôn, gõ bể rồi ném vào trong cống là được.” Phương Ám tỉnh táo lại, vẻ mặt hốt hoảng, nói: “Nhiều lắm.



Không có cách nào chôn được, chôn không tới.”

Có ý gì?

Phương Ám từ chối cho ý kiến nói: “Tùy các người.”



Trong nghĩa địa vắng lặng, có một loại dây leo có gai nhỏ mọc ra.



Hình như khô héo càng làm cho gai nhọn hơn, lúc Nhuế Nhất Hòa dùng tay gỡ gai ra thì đụng phải loại dây leo này.



Lòng bàn tay bị cào ra vài vệt máu, trong da thịt cũng bị đâm vào vài cây gai nhỏ.



Gần như là không có chút nguy hiểm nào, nhưng có thể làm cho người ta khó chịu.


Cô đứng thẳng lên, ngây người nhìn về phía bóng lưng Phương Ám rời đi ở phía xa.

Đan Tiểu Dã khều gai ra cho cô, thấy gai nhỏ thì lựa ra, bên ngoài lại chảy vài giọt máu, cậu ta vội vã tăng tốc lên.



Lúc khều ra hết thì có bôi chút thuốc ngoại thương lên để cầm máu, cũng sẽ không cảm thấy đau nhói khi chạm phải.

Nhuế Nhất Hòa lấy một chai nước trong không gian ra, rửa vết thương.

Đan Tiểu Dã thấy người chơi khác đã cách bọn họ rất xa, không có khả năng nghe thấy bọn họ nói gì thì mới yên tâm nói: “Em cảm thấy Phương Ám cố ý dẫn chúng ta đi tới nghĩa địa.”

“Ừ!” Nhuế Nhất Hòa gật đầu: “Cho nên nhất định chỗ này có manh mối.”

Hai người cùng đứng trên bờ ruộng.



Cũng nhờ đến gần bọn họ mới phát hiện cái gọi là nghĩa địa có độ dốc khá cao, lộ ra mặt cắt kiểu cuộn sóng.





Trong ruộng mọc cỏ cao hơn người, nhưng trên bờ ruộng lại không một ngọn cỏ.



Nhuế Nhất Hòa suy đoán không phải do người đi đi lại lại trên bờ ruộng nên chất dinh dưỡng trong ruộng nhiều hơn trên bờ.

Đan Tiểu Dã ngồi xổm xuống, nhặt một nhánh cây ven đường lên, gỡ cỏ dại dính vào ra.



Dưới rễ cỏ phát hiện vật thể dạng khối màu trắng, vội vàng dùng cành cây đào đất bên cạnh lên.

Trải qua một phen nỗ lực, cậu ta đào được một đống sáp ong lớn chừng quả đấm.

Đan Tiểu Dã giơ khối sáp ong lên phía ánh nắng mặt trời chiều, bỗng nhiên ngạc nhiên hô lên một tiếng:”Sếp Nhuế, chị xem này!”

Trong sáp ong có một cục xương.

Nhuế Nhất Hòa nhíu mày, lấy một cái kéo lớn từ trong huân chương không gian ra.



Đây cũng là vũ khí của nữ tu sĩ không mặt, cực kỳ sắc bén.



Cỏ dại cao hơn đầu người đều bị cắt đến gốc, lông tơ bay đầy trời.

Kim Lan đứng ở đằng xa không ngừng hắt xì, mắng: địa phương quỷ quái.



Nhưng mà chẳng ai phản ứng lại cô ta, ngay cả Chử Minh vẫn luôn thích đi theo nâng cô ta lên cũng không để mắt tới cô nàng.

Dọn dẹp cả đồng ruộng một lần, hai người Nhuế Nhất Hòa đào ra đủ loại khối sáp, có lợi ích đặc biệt thì qua phẩm màu, có cái dính cả tóc.



Đan Tiểu Dã tập hợp chúng nó lại, phát hiện có thể ráp thành hình người.




Rất nhiều khối sáp đã không nhìn ra là bộ phận thuộc về thân thể con người, nhưng hầu như các khối sáp đều còn sót lại các mẩu xương, hai người phát hiện được một phần xương đầy đủ nhất, là phần xương ngón tay thuộc về loài người trong một nắm tay nắm chặt.



App TYT & Thảo Vân team

Có Lưu Tuân trước đó, Nhuế Nhất Hòa biết những thứ người bằng sáp bị gõ bể này không chỉ là người bằng sáp.



Cô suy nghĩ một chút nói: “Ngay từ đầu việc biến thành người bằng sáp chỉ là bị phủ một tầng sáp ở mặt ngoài.



Những sáp này sẽ tiêu hóa hết máu thịt và xương cốt bị nó bao phủ ở bên trong, những người bị tiêu hóa gần hết cũng sẽ bị ném đến chỗ này sao?”

Gió thổi qua, cỏ dại phát ra tiếng lao xao, phảng phất như là tiếng kêu rên thê lương.



Trong khối sáp vẫn còn lại vết máu đỏ đến chói mắt.



Trong lòng Đan Tiểu Dã sợ hãi, nói không ra lời.



Thời điểm rời khỏi nghĩa địa thì trời đã sắp tối.



Trên đường không một người, có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt thuộc về thức ăn.


Đến giờ cơm tối rồi.

Một đám trẻ con chạy nhanh trên đường, đang chạy trốn không nhìn đường, một bé trai đụng vào đùi Kim Lan, té dập mông xuống đất.



Kim Lan dáng người thấp bé cố nén ghét bỏ mà đỡ đứa trẻ dậy: “Cháu bé à…”



Đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn thấy cô tôi, sợ đến hét to lên một tiếng, lại té ngã xuống.



Lần này té rất đau, vừa sợ, há miệng muốn khóc.



Khi nhìn tới Nhuế Nhất Hòa, biến từ khuôn mặt mếu khóc thành khuôn mặt tươi cười.

Nhóc con lật người một cái đứng lên, trốn tới phía sau Nhuế Nhất Hòa.

Kim Lan: “…” Cô ta nhìn Nhuế Nhất Hòa, sau đó móc ra một cái gương trong túi ở bên người.

Cô ta có một khuôn mặt khiến cho mấy đứa con nít sợ hãi ư?

Nhuế Nhất Hòa:”…”

Những đứa trẻ khác đã sợ đến mức chạy thật xa.



Phần lớn lại còn vừa khóc vừa chạy, quả thực cứ như nhìn thấy quái vật xem trẻ em là thức ăn vậy.

“Chị ơi, chị có thể đưa em về nhà không?”

Đứa bé trai đưa tay kéo vạt áo Nhuế Nhất Hòa, lắc lắc, trong ánh mắt đều chứa đựng tin cậy và thân thiết.

Nhuế Nhất Hòa tự nhận mình cũng không phải là có khí chất là dung mạo trẻ con thích, mặc dù thấy kỳ lạ nhưng cũng không tìm hiểu kỹ.



Cô cúi đầu hỏi: “Nhà em ở đâu?”

Đứa bé trai chỉ vào một căn phòng ở trong dãy nhà ven đường.

Gần như vậy, nó bước đi vài bước đã đến rồi.

Nhuế Nhất Hòa đi gõ cửa.



Một người phụ nữ mặc váy hoa, đeo tạp dề đi ra mở cửa.



Đứa trẻ nhào vào lòng người phụ nữ, hu hu mà khóc lớn, nói có người lạ, thật đáng sợ.



Nó còn bị người xa lạ bắt được, hu hu hu.

Người phụ nữ nhìn thấy người chơi ở ngoài sân, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, toàn thân đều tràn ngập bài xích đối với người ngoại lai.

“Này thì không nghe lời mẹ…” Người phụ nữ nghiêm khắc đánh vào mông thằng bé.

“Bảo con đợi ở trong nhà, không được chạy lung tung thì không nghe.



Đáng đời.” Sau đó ôn hòa nhìn Nhuế Nhất Hòa, cười nói cám ơn.

“Muốn vào nhà ngồi một chút không?”

Nhuế Nhất Hòa gật đầu.

Giống như là người phụ nữ đã nhẫn nại tới cực hạn, đóng cửa rầm một tiếng.



Vỗ ngực hít sâu một hơi, giảm bớt tâm tình đang căng thẳng.



Bà ta đỡ ghế ngồi xuống, tình ý sâu xa mà nói với Nhuế Nhất Hòa: “Cô vừa mới trở thành một thành viên của trấn, có rất nhiều chuyện vẫn chưa biết.



Tôi nói cho cô biết, phải cẩn thận với người ngoại lai.”

Nhuế Nhất Hòa: “…”

Chờ đã, sao cô lại trở thành một thành viên của trấn nhỏ?.