Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 121: 121: Ác Ma Thời Triết Năm




"Chị không phải sếp Nhuế, chị là ai?"

Đan Tiểu Dã phản ứng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.



Cậu ta biết công kích tinh thần và thôi miên không có tác dụng với sếp Nhuế, cậu ta nghi ngờ đó là quỷ.



Quái vật trong phó bản biến thành người chơi, hoặc là thay thế người chơi luôn cũng không phải là không có.

Nhưng sếp Nhuế không có nhiều kiên nhẫn với cậu ta, không hề có ý định trả lời, dứt khoái lướt qua cậu ta đi ra ngoài.

Đan Tiểu dã nhanh chóng liếc mắt nhìn vào trong thư phòng, bên trong chỉ có một người là quý cô ma nữ.



Cô ta đứng trước cái bàn dài bày tượng điêu khắc, hai mắt vô thần, như thể cũng bị bức tượng điêu khắc cổ quái ảnh hưởng đến.

"Anh bạn, chuyện gì thế?"

Lý Miễn Đức không nhận ra điếu thuốc trên tay mình đã bị nắm gãy rồi.

"Đợi tôi với!"

Đan Tiểu Dã không rảnh trả lời anh ra, vội vàng đuổi theo Nhuế Nhất Hòa ra khỏi tầng hầm.

Nhuế Nhất Hòa đi rất nhanh, nhưng tư thái tao nhã, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển như mèo.



Bước vào trong giáo đường lại bày ra vẻ mặt như đang xem kịch vui rồi dừng lại.

Đan Tiểu Dã bị vướng lệnh cấm không dám ra tay ngăn cản cô, cậu ta hạ giọng cầu xin: "Sếp Nhuế à..."

"Suỵt! Cậu nhìn xem."

Đan Tiểu Dã ngẩng đầu lên, cậu ta thấy ở trên thánh đàn trước mặt, Nhạc Nguyên Mưu và một người chơi đang xảy ra tranh chấp.



Cậu ta biết người này là đồng đội cùng tàu với Nhạc Nguyên Mưu, hình như có biệt danh là "Đại Ngang".

"Đồ sếp vô lương tâm, mau phát lương đi."

Biệt danh là "Đại Ngang" đại khái là do giọng anh ta rất vang.

Nhạc Nguyên Mưu nhíu mày: "Cậu đang nói gì?"

"Chết rồi bị chuyển đến đoàn tàu Thiên Đường là phúc báo cho lúc sống làm việc chăm chỉ.



Không cần hoảng, cậu có thể tượng tượng mình là nhân viên bị đày đến công ty con ở nước ngoài, chỉ có làm việc nghiêm túc mới có thể bị điều đi.



Công việc này trông thì có vẻ nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể khống chế được toàn cục, hiểu rõ nội dung công việc, nhìn nhận nguy hiểm bằng nhiều cách khác nhau, tìm ra cách tránh nguy hiểm.



Đối với chúng ta mà nói, mức độ nguy hiểm sẽ hạ xuống thấp nhất.





Tôi ở thể giới hiện thực tay trắng lập nghiệp.



Tôi chết là vì một người bạn cùng gây dựng sự nghiệp với tôi sinh bệnh mà qua đời, tôi thương tâm quá độ, lại thêm bận rộn quá nên đột tử.



Nếu mọi người tin tưởng tôi thì hãy làm cùng tôi! Nguy hiểm để tôi gánh, các cậu chỉ cần tiến hành tuần tự là được.



Mục tiêu mà tôi phấn đấu chính là dẫn dắt mọi người tiếp tục sống sót, để mỗi người đều kiếm được 50000 điểm quay về thực tại."

"Đây đều do anh nói đấy nhé." Tiểu Ngang mạnh miệng nói: "Anh còn từng kể câu chuyện "bẻ một cái đũa thì dễ, bẻ một nắm đũa thì khó"."

Đan Tiểu Dã nghe mà trợn mắt há mồm: "Lý luận đỉnh thế"

Nhuế Nhất Hòa cười nũng nịu: "Thảm nhất chẳng phải là lúc là vật nuôi của xã hội, chết rồi vẫn còn bị tư bản bóc lột hay sao? Tự xưng là ông chủ tâm tính lương thiện mà còn khất lương người ta, ông chủ đểu bị lộ mặt thật rồi kìa ~”

Đan Tiểu dã hoàn toàn không thể lý giải, qua phó bản với đi làm sao có thể giống nhau được.

"Có người tin thật à?"



Ngón tay Nhuế Nhất Hòa cong nhẹ, cắt đứt dây thừng.

"Nếu không có ai tin thì chúng ta sẽ không có chuyện để hóng."

Nhạc Nguyên Mưu nhìn về phía hai người, nghiêm trang nói: "Tôi là một người ngay thẳng, đã khất lương của cậu bao giờ đâu."

Tiểu Ngang cười gằn: "Phó bản trước tôi liều mạng phát động quy tắc tử vong, anh đã hứa rồi, có thể sống thì sẽ đưa "nước hoa" cho tôi."

Nhạc Nguyên Mưu thở dài.

"Thuộc tính của vật phẩm thần kỳ không giống nhau, "nước hoa" không thích hợp mang vào phó bản này.



Lúc tôi nói chuyện với cậu, cậu cũng đồng ý với phán đoán của tôi rồi còn gì? Chờ chúng ta qua cửa..."

"Im đi! Đừng có tiếp tục nói mấy chuyện vớ vẩn gì mà hưởng theo công, nếu thật sự là như thế, tại sao anh có thể tùy ý sử dụng tất cả vật phẩm thần kỳ còn tôi muốn dùng thì phải xin phép, phải đem mạng ra mà đổi? Thôi đi! Bị anh giả mù sa mưa lừa gạt mà không dám phản bác chính là thằng ngốc Viên Ngang ngốc nhất thế giới.



Tôi tuyệt đối sẽ không mắc lừa đâu, giao vật phẩm thần kỳ trên người anh ra đây."

Nhạc Nguyên Mưu bị chửi thẳng vào mặt nhưng vẫn không hề tức giận.

"Nhưng cậu là Viên Ngang mà?""

"Tôi không phải Viên Ngang."

"Vậy cậu là ai?"


"Tôi là Viên Minh...!Đừng có đánh trống lảng.



Tôi bảo anh đưa vật phẩm đây."

Nhạc Nguyên Mưu bày ra vẻ mặt thân thiết: "Cậu chính là Viên Ngang!"

"Con mẹ nó, đã bảo tôi không phải Viên Ngang..."

"Hì hì hì ~"

Một tiếng cười vang lên, người cất giọng chính là Thời Triết không hề có cảm giác tồn tại nào.





Anh ta lấy một chiếc kẹo que từ trong túi ra, thô bạo xé giấy gói kẹo, nhét vào miệng.



Giữa đôi lông mày của tên này tràn đầy lệ khí, hiển nhiên không phải bạn nhỏ năm tuổi vừa câm vừa điếc.

Trong miệng ngậm kẹo, anh ta cười nghiêng ngả, giọng nói sắc sảo: "Chửi tục rồi kìa."

Điều cấm thứ sáu, cấm nói tục.

Viên Ngang sửng sốt, cả người run rẩy, nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt lóe lên vẻ mù mịt.

Nhuế Nhất Hòa vân vê lọn tóc rủ xuống, giọng nói ngọt ngào như mật.

"Tên kia cố ý dẫn dắt "nhân viên" nói tục."

Đan Tiểu Dã giật mình sợ hãi, ấn tượng của cậu ta với Nhạc Nguyên Mưu rất tốt.



Không ngờ một người hào hoa phong nhã lại là một tên mặt người dạ thú.

Từ cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nữ tu sĩ già tay cầm dao nhọn, chạy tới giáo đường bằng một tốc độ không phù hợp với độ tuổi của mình.

Bà ta không có mắt, nhưng mặt vẫn đối diện với Viên Ngang.

Linda, Lisa và nữ tu sĩ Alva lũ lượt cầm gậy bóng chày, khoan điện và cây kéo to bằng nửa người đi sát ngay phía sau.

Chờ nữ tu sĩ già vung dao rút xương sắc lạnh chạy đến, Viên Ngang đang mê man đột nhiên bừng tỉnh,

"Chuyện gì thế này? Anh Nhạc, cứu tôi với."

Nhạc Nguyên Mưu nhón mũi chân, nhanh chóng lùi ra vài bước, tránh khỏi bàn tay đang vươn về phía mình của Viên Ngang, Trên mặt vẫn nở nụ cười nho nhã ôn hòa.

"Vừa mới nói mình sẽ không mắc bẫy của tôi cơ mà, gặp chuyện lại cầu viện tôi à?"

"Anh Nhạc...!Cứu mạng với! Cứu mạng, anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu."

"Phập."

Dao rút xương đâm vào lưng Viên Ngang, gậy bóng chày đập anh ta ngã lăn ra đất.




Anh ta bò lại chỗ Nhạc Nguyên Mưu: "Cứu tôi! Anh Nhạc...!Anh đã nói rồi mà, tôi là cấp dưới anh tín nhiệm nhất.



Tôi là người rất quan trọng...!là nhân tài mà đoàn tàu không thể thiếu.



Xin anh, anh Nhạc."

Trên mặt Nhạc Nguyên Mưu có vẻ dao động, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

"Viên Ngang, tôi cũng không ngờ, trong lòng cậu lại luôn bất mãn với tôi.



Tôi không thể nào đánh cược sinh mạng cứu một người lúc nào cũng ghi thù tôi được..."



Thời Triết khoanh tay trước ngực, chen ngang: "Người vừa nói chuyện không phải anh ta đâu nha! Là nhân cách thứ hai của anh ta đó.



Anh ta rất tin anh, nhìn thấu lời nói dối của anh là một người khác, anh không cứu anh ta thật sao?"

Nhạc Nguyên Mưu thở dài: "Nơi này cấm bạo lực, tôi không thể giúp được."

Thời Triết cắn nát kẹo trong miệng, lườm một cái.

"Đồ dối trá."

Nữ tu sĩ già không rút dao rút xương cắm trên lưng Viên Ngang, sau khi bà ta đứng dậy, trong tay lại xuất hiện một con dao y hệt như thế, bà ta giơ dao lên thật cao, dâm vào đầu Viên Ngang.

"Rắc rắc."

Cũng không biết âm thanh vang lên là tiếng xương sọ vỡ vụn hay là tiếng kẹo bị cắn nát.

Máu tươi bắn lên bẩn quần áo của đám tu sĩ, rồi lại nhanh chóng biến mất.



Bốn nữ tu sĩ khôi phục bình tĩnh, vũ khí trong tay biến mất không còn tăm hơi, im lặng đi về phía tòa nhà nhỏ.

Nhạc Nguyên Mưu quay về phía Thời Triết: "Xin hỏi xưng hô ra sao? Thời Triết, hầu gái, Tiểu Ân?"

Thời Triết lườm một cái: "Cút xa ra chút."

Dứt lời, anh ta quay người đi ra cửa, đứng trước mặt Nhuế Nhất Hòa.

"Tôi rất có hứng thú với cô."

Cả người Nhuế Nhất Hòa tản ra sự quyến rũ khiến người ta đỏ mặt rạo rực, cô cau mày: "Anh là ai vậy?"

"Cô có thể cung kính gọi tôi là Queen.

Nhuế Nhất Hòa có chút cạn lời: "Tôi không có hứng thú với anh, tránh ra ~"


Queen giơ tay ra ngăn cô lại.

"Cô tới côi nhi viện là để tìm tóc của Thời Triết, sao lại không có hứng thú với tôi được."

Nhạc Nguyên Mưu: "Tóc của Thời Triết ở đâu?"

"Đừng có chõ mồm vào! Đồ ông chú." Queen buồn bực quay đầu, lệ khí giữa hai hàng lông mày hiện rõ.



Queen nuốt viên kẹo bị nhai nát trong miệng, nói: "Còn nói nữa thì tôi sẽ gϊếŧ chết anh."

Nhuế Nhất Hòa lướt qua Queen đi về phía trước.

"Tôi đang nói chuyện với cô đó."

"Phiền thế nhỉ!"

Nhuế Nhất Hòa bị cản lại không nhìn vào cô ta.

Queen chặn mấy lần cũng không chặn được, nổi giận đùng đùng, tức giận đến run cả người, hai mắt đỏ lên.

...

"Vậy à..."

Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Cô là một trong những nhân cách của Thời Triết?"

Queen nhìn cô chằm chằm vài giây, không nén được mà kêu lên một tiếng, đầu lưỡi đỏ hồng liếm khóe miệng.


"Chịu không nổi nữa rồi, tính cách cũng thú vị đấy, Đến thế giới khác tìm tôi đi!"

Nhuế Nhất Hòa vô vùng chắc chắn, lúc Queen nói ‘thú vị’, trong mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng muốn ăn rất mãnh liệt.



Điều này làm cô cảm thấy cực kỳ không ổn, nhưng không thể hiện ra.

"Tôi phải làm sao mới đến được thế giới khác?""



Queen đang định trả lời thì bỗng nhiên cả người run rẩy, đầu gục xuống.



Đây là điềm báo nhân cách của Thời Triết thay đổi.



Quả nhiên, lúc Thời Triết ngẩng đầu lên một lần nữa, cảm giác đã thay đổi.

"Xin chào, tôi tên là Đức Thụy.



Thành thật xin lỗi, nữ vương khát máu Queen chắc chắn đã gây phiền cho mọi người nhiều lắm."

Nhạc Nguyên Mưu lau máu khô trên tay, đó là máu dính lên lúc kiểm tra tình trạng của Viên Ngang.



Anh ta chủ động đi tới, nói: "Đây không phải lỗi của anh, không cần xin lỗi.



Đương nhiên...!nếu anh thật sự cảm thấy hổ thẹn thì có thể trả lời vài câu hỏi của tôi được không?"

"Xin anh cứ hỏi!"

"Vậy thì quá tốt rồi.



Anh bao nhiêu tuổi?"

"Tôi hai mươi bảy tuổi, thưa anh."

"Anh là nam sao?"

"Đương nhiên!"

"Anh có thể nói cho tôi biết trong cơ thể này có mấy người không?"

"Tổng cộng có mười người.""

Đức Thụy là một thanh niên rất lễ phép, cũng là nhân cách duy nhất có thể giao tiếp bình thường trong số những nhân cách của Thời Triết thể hiện ra đến nay.



Là một nhân cách biết rõ trật tự, tính cách ổn định, gặp phải đề tài mẫn cảm cũng không có cắt ngang.

Hơn nữa, lúc anh ta giới thiệu bản thân mình có nói bản thân có một công việc ổn định.

"Chờ chút." Nhuế Nhất Hòa ngắt lời Đức Thụy.

"Anh biết rõ mình là một nhân cách của Thời Triết phân liệt ra sao?"

"Tôi biết rất rõ, thưa cô."

Đức Thụy nhìn Nhuế Nhất Hòa không được lễ phép cho lắm: "Nhưng mỗi nhân cách cũng là một cá thể độc lập."

Cái tên này hình như không thích con gái cho lắm...

Nhuế Nhất Hòa không nói nữa.

Nhạc Nguyên Mưu lại hỏi tiếp: "Anh có biết "thế giới khác" mà Queen nói không?"

"Xin đừng hỏi cái này!"

Đức Thụy nói rất cứng rắn: "Tôi khuyên các anh vẫn nên rời đi sớm chút thì hơn, người ở đây đều sẽ phải chịu ảnh hưởng của Thời Triết, xuất hiện chứng rối loạn nhân cách.



Ở lại càng lâu thì nhân cách sinh ra càng nhiều.".