Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 119: 119: Ác Ma Thời Triết Ba




Đệ Ngũ Triều Lãng rất muốn nói mình sẽ chẳng cho cô tí điểm thưởng nào, nhưng anh cảm giác nếu mình thật sự nói ra khỏi miệng, Nhuế Nhất Hòa đang ở trên giường sẽ lập tức có thể ném tấm thẻ gỗ hối lộ vào trong tấm huân chương không gian một lần nữa.



Sau đó, từ nay về sau, cô sẽ không đề cập tới chuyện này nữa.



Rồi sau khi rời khỏi phó bản rồi, cô sẽ lập tức bán cái thẻ gỗ hối lộ đi.

Vì vậy, anh chỉ có thể thả chậm giọng mình, bảo: "Tôi không có cách nào tiến hành giao dịch điểm thưởng trực tiếp cho người chơi.



Trừ cái đó ra, cô muốn cái gì?"

"Thứ tôi muốn rất đơn giản.



Ví dụ như, trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.



Vì sao đầu mối cần được thể hiện ở dạng đồng dao?"

Đệ Ngũ Triều Lãng phun ra một ngụm khói, đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ.

"Tôi nghĩ là cô đã đoán được nguyên nhân rồi."

Nhuế Nhất Hòa thẳng thắn nói: "Đúng là có suy đoán một chút, nhưng cũng không thể xác định là bản thân đã đoán đúng rồi."

"Lan Xuyến đã từng nói với cô, rằng chỉ cần sứ giả dẫn đường biết manh mối của phó bản thì bình thường sẽ không lừa gạt người chơi.



Ở trong cái phó bản này, tôi không hề cố ý giấu giếm manh mối, có ý muốn rèn luyện người chơi, mà manh mối mà tôi lấy được chỉ có một bài đồng dao."

Lan Xuyến là sứ giả dẫn đường Nhuế Nhất Hòa gặp được trong phó bản "Gõ thai", một cô gái cực kỳ nhã nhặn.



Hình như cô ấy là cấp dưới của Đệ Ngũ Triều Lãng.



Cũng bởi vì không dự liệu được năng lực của ma nữ Dư Cẩm Bối quá mạnh mẽ, có thể hủy diệt thế giới phó bản nên mới cần Đệ Ngũ Triều Lãng ngừng nghỉ ngơi trước thời hạn, chạy tới thế giới phó bản giúp đỡ.

Nhuế Nhất Hòa gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Cô suy nghĩ một chút lại hỏi: "Cách sứ giả dẫn được lấy được manh mối phó bản không phải là đi vào phó bản trước thời gian đó à?"

"Sứ giả dẫn đường sẽ đi vào trong phó bản trước, nhưng là chỉ trước người chơi một bước thôi.



Nguyên nhân đi trước một bước cũng không phải là để lấy được manh mối phó bản, mà là để tiện cho người chơi thuận lợi tới được vị trí mục tiêu.



Cách lấy được manh mối phó bản tương tự với một cách "bói toán" nào đó với độ chuẩn xác trăm phần trăm.



Được rồi, đầu mối trọng tâm câu chuyện chỉ mới đến đây thôi, tôi không thể nói thêm nữa.



Coi như tôi có thể nói được nhiều hơn nữa đi, thì cô cũng không nghe được...!nó sẽ bị che lại.





Tiết kiệm thời gian một chút, giữ lại để mà qua phó bản.



Đừng quên thời hạn của phó bản là 72 tiếng đồng hồ."

Nhuế Nhất Hòa nhìn ngài thị trưởng đưa lưng về phía mình, nghĩ là dùng cách như xem bói để nhận được manh mối, vậy có được một bài đồng dao thế kia cũng không kỳ quái.

Sắc trời bên trong phó bản âm trầm.



Rõ là mới bắt một ngày thôi, lại trông như đang lúc hoàng hôn vậy.



Gió lạnh thổi vào trong nhà, cô giật mình hồi tỉnh, đẩy cái thẻ gỗ hối lộ về phía trước.

"Chắc tôi cũng được xem là một người chơi ưu tú nhỉ.



Ngài thị trưởng nhất định cũng là một trong những sứ giả dẫn đường đáng tin cậy nhất.





Không biết ngài thị trưởng có thể đưa tôi theo trong những chuyến đi sau này hay không? Tôi sẽ là một trợ thủ tốt, phối hợp cực kỳ ăn ý với anh."

Trong kết toán của phó bản Khối Rubik công nghệ cao, cũng nhờ được sứ giả dẫn đường chỉ định mà Nhuế Nhất Hòa có thể vượt cấp tham gia phó bản, đạt thêm được năm trăm điểm thưởng.



Bỏ việc vượt cấp tham gia phó bản hạng nhất đi, chỉ có mỗi việc được chỉ định thôi...!thì cũng có thể nhận thêm được một ít điểm thưởng phải không?

Trong mắt của Nhuế Nhất Hòa, chuyện người chơi được sứ giả dẫn đường chỉ định tham gia phó bản giống như là việc khách hàng chỉ định thợ cắt tóc phục vụ cho mình ở trong một tiệm tóc vậy.



Người được lựa chọn sẽ được nhận thêm thu nhập.

Cũng không phải là ở phó bản nào trưởng tàu cũng sẽ đưa cho người chơi thẻ gỗ hối lộ.

Nhưng nếu như ngài thị trưởng bằng lòng chỉ định cô, mỗi phó bản cô đều sẽ được nhân thêm điểm thưởng, chắc chắn càng hời hơn nữa.



Cô còn có thể thành lập với sứ giả dẫn đường đáng tin cậy một mối quan hệ hợp tác lâu dài.

So với việc bán trực tiếp cho Plankton thì giá trị cao hơn nhiều.

Ngài thị trưởng xoay người, tóc anh bị gió thổi có chút rối tung.



Đuôi lông mày hơi nhíu lại, trong mắt có tia hài hước chợt lóe lên.


"Người mà dám chỉ định cô lần trước, tôi nhớ là người đó đã bị nổ tung rồi."

Nhuế Nhất Hòa: "..."

Đúng thế, nổ thành mảnh nhỏ rồi!

Nhưng chẳng phải lúc đó là vì tôi cần hoàn thành nhiệm vụ sao?

Ngay lúc Nhuế Nhất Hòa đang tưởng rằng quý ngài thị trưởng sẽ từ chối, thì lại nghe anh đồng ý.

"Tuy nhiên, nếu không phải ở trong tình huống vượt cấp mà vẫn được sứ giả dẫn đường chỉ định tham gia phó bản, thì mỗi lần cô chỉ có thể phá lệ nhận được được 300 điểm thưởng thôi."

Nhuế Nhất Hòa ăn ngay nói thật: "Còn hơn cả trong dự đoán của tôi nữa.





Được rồi, cơ bản thì trong một phó bản ngài có thể chỉ định mấy người?"

Đan Tiểu Dã vào phó bản cấp B cũng vốn là đã vượt cấp rồi.



Nếu được chỉ định, hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận thêm 500 điểm thưởng.

"Tôi biết cô muốn làm gì.



Tôi có thể chỉ định bạn cùng đội của cô, nhưng nếu không đủ độ tham gia vào nhiệm vụ chính cũng như nhiệm vụ chi nhánh thì cậu ta cũng không lấy được điểm thưởng cộng thêm đâu."

Độ tham gia vào hai nhiệm vụ chính và chi nhánh là phải lấy mạng ra đổi.

Trong phó bản cấp B, định vị của Đan Tiểu Dã rất bừa bãi.



Sống được mới quan trọng, không nên mạo hiểm làm gì.



Cô gật đầu, không trì hoãn thêm thời gian nữa, rời khỏi căn phòng của ngài thị trưởng.

Lầu hai đã không còn người chơi nữa, chỉ có một nữ tu sĩ cao gầy, bẩn thỉu đang đứng ở đầu cầu thang.



Đó không phải Alva, cũng không phải nữ tu sĩ mập Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy ở dưới giường bên trong phòng, nhưng nhất định là một trong ba cái tên Thời Triết đã từng gọi.

Không biết là nữ tu sĩ Linda, hay là nữ tu sĩ Lisa nữa.

Nửa gương mặt của người nữ tu sĩ này cũng bị hủy tương tự, chỉ còn miệng và nửa mũi, không có mắt.

Một người nữ tu sĩ già, ba nữ tu sĩ trẻ tuổi.



Trong bài đồng dao có câu: Bốn con mèo không có mắt, phun ra mười hai lệnh cấm.



Cô đoán bốn con mèo là đại diện cho bốn người nữ tu sĩ.


Nhuế Nhất Hòa tới gần nữ tu sĩ.



Người nữ tu sĩ này bèn ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái.



Mặc dù không tính là nhường đường, nhưng cô ta cũng không chủ động công kích.

Cô cũng không muốn ra tay với nữ tu sĩ.



Bởi lẽ, điều đầu tiên trong mười hai lệnh cấm trên tường ngoài nhà thờ chính là cấm bạo lực.



May mà nữ tu sĩ cũng đủ gầy, cô có thể miễn cưỡng chen người đi qua từ bên cạnh.





Cô bước nhanh xuống lầu, dưới lầu cũng không còn người.

Nữ tu sĩ già ngồi trong phòng ăn trước đó không biết đi đâu rồi.

Nhuế Nhất Hòa đi qua hành lang.



Mấy người chơi đang ở trong giáo đường nghe được tiếng bước chân thì đồng loạt nhìn về phía cô.

Mà tình huống ở trong giáo đường cũng có phần kỳ lạ: Người chơi chia làm ba nhóm mỗi bên đứng một chỗ, canh giữ ở bên cạnh Thời Triết.



Thời Triết lại đang ngồi xổm trên một cái ghế dài, dùng một cây thước đo đạc khoảng cách, lại dời những con rối chuột xiêu vẹo tới vị trí "chính xác".



Làm như vậy mới có thể bảo đảm từng hàng, từng nhóm xếp hợp lý.



Đầu của mấy con rối lông mềm được xoay hướng thẳng về phía trước, ngay cả khoảng cách giữa hai cái đùi mở ra cũng phải giống nhau như đúc.

Lúc làm tất cả những chuyện này, Thời Triết cực kỳ chăm chú, thần thái trông không giống cậu thiếu niên như con thỏ nhỏ lúc trước đó cho lắm.

Đan Tiểu Dã vốn đang đứng chung một chỗ với ba người vào phó bản cuối cùng.



Sau khi nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa, cậu ta nói mấy câu với người đàn ông trông hào hoa phong nhã rồi đi nhanh về phía Nhuế Nhất Hòa.

"Người vừa nói chuyện với em là Nhạc Nguyên Mưu, anh ta và cả hai người khác đi cùng đều là người chơi của đoàn tàu Thiên Đường.



Lúc chúng ta đi theo Thời Triết sang tòa nhà nhỏ, trong đội anh ta có một người ở lại, kiểm tra con rối chuột."

Nhuế Nhất Hòa đã đoán được những thứ này, nhưng cô không hề cắt ngang, tiếp tục nghe Đan Tiểu Dã nói.


"Tổng cộng có bốn mươi hai con rối như thế này, con nào cũng có khiếm khuyết.



Trong đó tám con không có đuôi, ba mươi tư con còn lại không có tay...! Hoặc phải nói là chân trước.



Không có đuôi thì có chân trước, có chân trước thì sẽ không có đuôi."

"Lúc em đi theo Thời Triết xuống lầu, việc đầu tiên cậu ta làm là tìm kiếm nữ tu sĩ già ở lầu một, lẩm bẩm nói đã bệnh còn chạy loạn.



Sau đó, cậu ta lục ra từ trong nhà bếp được một đống viên thuốc nhỏ xanh xanh đỏ đỏ, rót một cốc nước.



Cậu ta mang theo thuốc và nước đi vào trong nhà thờ.



Lúc cậu ta nhìn thấy mấy con rối bị để bừa bãi thì lập tức giống như biến thành một người khác vậy.

Đan Tiểu Dã cố gắng bắt chước, Thời Triết, chìa tay xoa lấy huyệt thái dương, cởi cái áo choàng màu đen ra, mặc một cái tạp dề.

"Chết tiệt! Người nào lại làm cho mọi thứ rối tung hết lên rồi.



Làm công việc hầu gái thật là khó!"


Trước đó Thời Triết là "có được hỏi sẽ đáp lại", nhưng bây giờ cậu ta từ chối nói chuyện với mấy người chơi.

"Thưa các quý ông, quý bà, vì sao mọi người cứ phải làm khó một người hầu gái đầy bận rộn chứ? Xin các vị đứng sang một bên, đợi tôi chỉnh cho mọi thứ trở lại ban đầu rồi lại nói được không?"

Đan Tiểu Dã bắt chước xong thì rùng mình.

"Em thật sự cảm thấy cậu ta như biến thành một người khác vậy, hơn nữa còn là từ một người người đàn ông biến thành một người phụ nữ."

Nhuế Nhất Hòa phát hiện trên bàn tế có một cái cốc thủy tinh trống rỗng.

"Nước và thuốc đâu?"



Đan Tiểu Dã nuốt một ngụm nước miếng: "Tự cậu ta uống rồi."

Nhuế Nhất Hòa: "..."

Họ chưa đợi bao lâu, "vị hầu gái" như bị mắc hội chứng OCD kia đã sắp xếp lại gọn gàng tất cả những con rối chuột.



Sau khi hoàn tất công việc, cô ta chủ động hỏi người chơi có gì cần được giúp đỡ không.

"Tôi muốn biết tóc của cô đi đâu hết rồi."

Quý cô ma nữ mặc váy dài màu đen, hệt như không có trọng lượng đặt câu hỏi đầu tiên, giọng nói kỳ ảo.

"Tóc?"

Người hầu gái tự tay sờ sờ ở trên đầu mình, nói nghiêm túc: "Tóc của tôi mọc ở trên đầu này, mặc dù không phải là nhiều lắm...!Được rồi! Tôi vẫn luôn bị vấn đề rụng tóc quấy nhiễu.



Nếu như trong các vị nhà hảo tâm đây có ai có cách xử lý chứng rụng tóc thì tôi sẽ vô cùng cảm kích!"

Cô ta vuốt cái đầu trọc cứ như thật sự có tóc vậy.

Quý cô ma nữ đưa tay tạo thành một cái kính trong suốt, để cho khuôn mặt của "người hầu gái" xuất hiện ở trong đó.

"Vì sao để cho tôi soi gương vậy? Thưa cô?"

Quý cô ma nữ bay tới trước mặt người hầu gái: "Tóc của cô ở đâu? Chỉ vào cho tôi xem xem."

Người hầu gái bày ra một tư thế cởi dây buộc búi tóc, vuốt phần tóc rối tung: "Ở đây này, mặc dù không phải là màu đỏ hay màu vàng rực rỡ, nhưng tóc màu nâu cũng không tệ.



Vấn đề duy nhất là số lượng tóc có hơi ít ỏi."

Bao gồm cả Nhuế Nhất Hòa, mọi người đều chỉ thấy một cái đầu trọc lóc sáng bóng và người hầu gái đang huơ tay vào không khí.

Quý cô ma nữ có hơi im lặng mà lùi ra sau một khoảng, chừa đường ra cho những người chơi khác.

Nhuế Nhất Hòa tiến lên tán gẫu mấy câu với người hầu gái, biết được "người hầu gái" phụ trách quét dọn nhà thờ và vệ sinh tòa nhà, còn phụ trách chăm sóc Thời Triết.



Tuy nhiên, bản thân có chút bệnh vặt suy nhược thần kinh, sức khỏe không tốt nên cô ta thường cần phải uống thuốc.

"Cô có hiểu rõ Thời Triết không?"

"Đó là tất nhiên rồi! Từ khi Thời Triết được mười tuổi thì chính tôi đã chăm sóc nó!"

Nếu như đây là đang thế giới hiện thực, dù cho Nhuế Nhất Hòa không phải người chuyên nghiệp gì cũng hiểu được đại khái là Thời Triết có hội chứng đa nhân cách.



Tuy nhiên, nếu là ở trong phó bản thì cũng có thể là bị quỷ nhập vào người.

Nhuế Nhất Hòa vừa nghĩ vừa hỏi tiếp: "Vậy cô có biết vì sao Thời Triết không có tóc không?"

Người hầu gái hơi sửng sốt, rồi hệt như đầu phát đau vậy, vặn vặn đầu.



Hai giây sau đó, biểu cảm người này lại xảy ra thay đổi một lần nữa.

"Cô hầu gái, cô có khỏe không?"

Nhưng Thời Triết không hề nói lời nào, cũng không nhìn Nhuế Nhất Hòa, chỉ xua tay không ngừng.

Khưu Ất nổi trận lôi đình.

"Hỏi cô đó, cô điếc à?"

Thời Triết sợ đến mức lui ra phía sau một bước, hai tay hoa lên trong trên không trung.

"Hình như là cậu ta đang dùng thủ ngữ." Đan Tiểu Dã nhấc tay tỏ vẻ "tôi biết cái này".

Hai người làm động tác nói chuyện mất mấy phút, đôi mắt Đan Tiểu Dã nhìn Khưu Ất đầy phức tạp, rồi nói với khuôn mặt đau khổ: "Cậu ta bảo cậu ta tên là Tiểu Ân, mới chưa được năm tuổi thôi.



Không biết nói cũng không nghe thấy.".