Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng

Chương 65: Sàng lọc




Hạ Thụy Trạch trực tiếp duỗi tay bưng kín miệng Trình Hoài Tiềm, tuy không ngăn được tiếng cười tràn ra, nhưng ít nhất không để cho anh nói tiếp, cũng không để anh xoay người lại nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của mình.

"Thiên phú của tôi có thể giúp hấp thu năng lượng tự nhiên nhanh hơn, hơn nữa còn tràn ra ngoài." Hạ Thụy Trạch cắn chặt răng, cường điệu: "Chỉ vậy mà thôi!"

Trình Hoài Tiềm cười càng thêm vui vẻ, anh cúi đầu hôn lên cánh tay Hạ Thụy Trạch, âm thanh ôn nhu nhẹ giọng phản bác:

"Tiểu lừa đảo, nếu thật như vậy sao em phải thẹn thùng, không để tôi xoay người lại, tôi cảm thấy so với phía sau, phía trước càng cần nhiều năng lượng hơn."

Thừa dịp Hạ Thụy Trạch đang ngây người, Trình Hoài Tiềm dùng sức thoát khỏi trói buộc, nhanh chóng xoay người ôm cậu vào lòng, biểu tình vui sướng, nhìn thẳng vào mắt Hạ Thụy Trạch hỏi lại:

"Chúng ta hẹn hò được không? Tôi nhất định sẽ nghĩ cách để có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, tôi trước giờ chưa từng thích ai, chỉ thích một mình em, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi thật sự rất thích em, đặc biệt đặc biệt thích, muốn ở cùng với em, chúng ta hẹn hò được không?"

Trình Hoài Tiềm ôm chặt lấy cậu nhẹ nhàng lắc lắc, không ngừng dò hỏi.

Hạ Thụy Trạch nhìn anh, hai người hiện tại thật giống như đôi tình nhân đang đi nghỉ dưỡng ở bờ biển, trên người chỉ mặc một cái quần đùi, tứ chi giao triền, da thịt thân cận, Hạ Thụy Trạch có thể cảm nhận được cảm giác thỏa mãn dâng lên từ tận đáy lòng, cũng có thể cảm nhận được sự chân thành vui sướng của Trình Hoài Tiềm, nhưng cậu lại cắn chặt răng cường ngạnh không để mình đáp lại.

Trình Hoài Tiềm từ từ bình tĩnh lại, tựa đầu lên trán Hạ Thụy Trạch, lẳng lặng nhìn cậu bị ép đến hai mắt đỏ bừng, đối diện một hồi, anh bỗng nhiên cười rộ lên, tựa như băng tuyết hòa tan, ngân hà xán lạn, anh không tiếp tục truy hỏi, mà dùng tay xoa xoa đầu Hạ Thụy Trạch, nhẹ nhàng trấn an:

"Không vội, không vội, là tôi làm chưa đủ tốt, quá vội vàng, xin lỗi em, em đừng gấp, tôi sẽ làm tốt hơn, thời điểm gặp lại ở thế giới sau tôi sẽ chứng minh cho em thấy được không? Đến lúc đó đừng trốn tránh tôi, nhé? Cho dù không thể làm người yêu, chúng ta cũng có thể làm bằng hữu, làm động đội cũng được.

Em xem, tính tình tôi không tốt, hợp tác với người khác luôn xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, cuối cùng là tan rã không vui, chỉ có em không chê tôi, vậy nên sau này em cũng đừng vứt bỏ tôi được không, bằng không tôi sẽ thật sự chỉ có một mình...."

Hạ Thụy Trạch rốt cuộc không nghe nổi nữa, vùi mặt vào lòng Trình Hoài Tiềm.

Trình Hoài Tiềm cũng không ép cậu, anh biết Hạ Thụy Trạch băn khoăn điều gì, vừa rồi bị cậu ôm lấy khiến anh có chút kích động, kỳ thật trước khi giải quyết vấn đề Hạ Thụy Trạch lo lắng, anh cũng không tính thổ lộ.

Đối với Trình Hoài Tiềm, thổ lộ hẳn là bước cuối cùng sau khi cảm tình được thiết lập, mà không phải khẩu hiệu được hô vang trước khi bắt đầu hành động, vì vậy anh kiên nhẫn dệt một tấm lưới xung quanh Hạ Thụy Trạch, để cậu dần dần quen với sự tồn tại của anh, quen với việc cùng anh thân cận, thẳng đến khi chắc chắn tuyệt đối mới đem người đóng gói mang đi.

Đáng tiếc, Hạ Thụy Trạch đối với anh có ảnh hưởng quá lớn, khó được một lần cậu chủ động như vậy, lập tức quấy nhiễu kế hoạch của Trình Hoài Tiềm, mặc dù có chút vội vàng nhưng Trình Hoài Tiềm cũng không hối hận, chỉ lo Hạ Thụy Trạch càng thêm trốn tránh, vì vậy không ngừng ôn nhu trấn an cậu.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, Trình Hoài Tiềm cố gắng tìm để tài dời đi lực chú ý của cậu, Hạ Thụy Trạch bình tĩnh lại, nghe anh nói chuyện cũng bắt đầu nhẹ giọng đáp lại.

Trong lúc này, Hạ Thụy Trạch cùng cột sáng vẫn luôn câu thông với nhau, tốc độ hấp thu năng lượng càng lúc càng nhanh, một phần năng lượng không khống chế được tràn ra ngoài, nhờ vậy tốc độ hấp thu năng lượng của Trình Hoài Tiềm cũng tăng nhanh hơn gấp 4 lần.

Tam quan của bọn họ tương hợp, luôn có thể trò chuyện cùng nhau, thời điểm Trình Hoài Tiềm cố tình khơi dậy hứng thú của cậu, Hạ Thụy Trạch sẽ trò chuyện vui vẻ với anh, hai người cứ vậy ở bên nhau cho đến tận khi sắc trời dần tối.

Hạ Thụy Trạch nhạy bén phát hiện, cột sáng theo thời gian trôi qua dần trở nên suy yếu, nồng độ năng lượng trong không khí cũng giảm xuống.

Trình Hoài Tiềm cũng phát hiện đám động vật xung quanh không còn giống trước đó tập trung toàn bộ lực chú y vào cột sáng, ngược lại bắt đầu có chút xao động, tình huống dịch dịch chân, vẫy vẫy đuôi ngày càng thường xuyên.

"Đến 9h tối khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, cột sáng này có phải sẽ càng suy yếu hay không?"

Hạ Thụy Trạch tính thử thời gian độ sáng của nó bắt đầu yếu đi cho đến hiện tại, cảm thấy tình huống cũng không lạc quan lắm.

"Để an toàn, chúng ta rút lui trước."

Đôi mắt sắc bén của Trình Hoài Tiềm đảo qua mấy chục con dã thú ở đây, lại kinh hoảng phát hiện, một vài con vốn chỉ chú ý đến cột sáng lại bắt đầu rời đi lực chú ý, thậm chí có một bộ phận đang chú ý đến hai người.

Đến gần 8h tối, độ sáng của cột đã giảm xuống chỉ bằng ½ lúc ban đầu, mà đám động vật xung quanh càng lúc càng nháo lớn.

Trình Hoài Tiềm dứt khoát nắm lấy tay Hạ Thụy Trạch cẩn thận hướng ra phía ngoài.

Liệp báo nằm bên cạnh đột nhiên vung cái đuôi khổng lồ của nó về phía bọn họ, cái đuôi tưởng chừng sẽ đè xuống hai người cuối cùng chỉ ném xuống trước chân, rõ ràng là có ý đe doa.

Tâm tư vừa chuyển, Trình Hoài Tiềm lập tức đẩy Hạ Thụy Trạch về phía sau, bản thân ngược lại tiến lên một bước, trực tiếp xông vào khu vực mà lẽ ra đuôi của liệp báo sẽ đáp xuống.

Hạ Thụy Trạch cả kinh, lập tức theo bản năng duỗi tay túm lấy đồng dội, sau đó liền thấy đuôi của liệp báo hơi thay đổi phương hướng, cuối cùng rơi xuống trước chân của Trình Hoài Tiềm.

Trình Hoài Tiềm quay đầu lại cười cười, khẳng định:

"Tôi đoán chúng nó vẫn luôn không công kích chúng ta hẳn là vì ở đây có quy tắc cấm đặc thù gì đó, hiện tại xem ra đúng là như vậy, chỉ cần rời xa bọn chúng một khoảng cách, trở về không gian Vô Tận trước khi chúng bắt đầu công kích.

Trình Hoài Tiềm nói xong lại phát hiện đồng đội cũng không cao hứng, hơi sửng sốt, lập tức kéo tay Hạ Thụy Trạch an ủi:

"Đừng lo lắng, em biết tôi sẽ không làm chuyện mình hoàn toàn không nắm chắc mà, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ mạng nhỏ của mình, tôi luyến tiếc để em lại một mình."

Đôi mắt Hạ Thụy Trạch nháy mắt mở to, chính cậu còn chưa nghĩ ra vì sao mình có chút không cao hứng, nhưng đồng đội lại hiểu rõ như vậy, chẳng lẽ anh là con giun trong bụng cậu sao?

Nghĩ tới đây, Hạ Thụy Trạch đột nhiên càng thêm không vui, trừng Trình Hoài Tiềm một cái, xoay người đi ra ngoài.

Lúc này Trình Hoài Tiềm thật sự không đoán được đồng đội đang suy nghĩ cái gì, cười cười đi theo câu, nhỏ giọng dò hỏi, muốn biết cậu đang nghĩ gì, muốn hiểu cậu thêm một chút.

Thực tế đúng như Trình Hoài Tiềm quan sát, đám động vật hoang dã vây quanh cột sáng dường như không muốn để hai tên gia hỏa thừa cơ hưởng thụ năng lượng này chạy trốn, nhưng lại bị thứ gì đó hạn chế, không thực sự hạ sát chiêu.

Chỉ có thể di chuyển bàn chân đột ngột giẫm đến trước mặt bọn họ, hoặc cúi đầu gầm lên uy hiếp, nhưng Trình Hoài Tiềm đã nhìn ra điểm mấu chốt của chúng nên không chút sợ hãi, lôi kéo Hạ Thụy Trạch nhanh chóng rút lui.

Đám động vật hoang dã chỉ có thể không cam lòng nhìn bọn họ đi xa.

Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch không biết, nhưng những động vật hoang dã xung quanh lại hiểu rõ, năng lượng quý giá do cột sáng sinh ra là năng lượng "sống", vì vậy trong lúc cột sáng tồn tại, phạm vi chịu ảnh hưởng của nó không thể tồn tại năng lượng "chết", nếu không sẽ khiến năng lượng bị pha tạp, ảnh hưởng đến việc hấp thu của tất cả động vật.

Vì vậy đám quái vật khổng lồ này chỉ có thể trơ mắt nhìn hai con bọ nhỏ kia an toàn rời đi, trong lòng thầm nghĩ, để bọn họ chạy trước, chờ cột sáng hoàn toàn tối lại, bọn chúng chỉ cần hai bước là có thể đuổi kịp hai người, một ngụm nuốt trọn, năng lượng hai con bọ này hấp thụ cả ngày hôm nay cuối cùng cũng sẽ quay trở lại trong bụng chúng nó.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm rời xa đám động vật hoang dã khoảng mấy trăm mét thì dừng lại.

Năng lượng ở đây rõ ràng không dày đặc bằng bên cạnh cột sáng, nhưng nếu động vật hoang đã đột nhiên công kích bọn họ, vị trí này cũng đủ thời gian cho họ thoát ly thế giới này.

Hơn nữa có thiên phú của Hạ Thụy Trạch, cho dù khoảng cách xa một chút vẫn có thể trực tiếp hấp thu năng lượng từ trong cột sáng.

Thời gian từng chút tiếp cận 9h, sắc trời ngày càng tối, cột sáng cũng ngày càng mờ, đám động vật xung quanh càng thêm xao động bất an, nhìn chằm chằm hai nhân loại hoặc đám động vật khác loài, liên tục phát ra tiếng uy hiếp.

Trình Hoài Tiềm cầm tay Hạ Thụy Trạch đùa nghịch, nghĩ tới sau khi thế giới này kết thúc phải một đến 2 tháng không nhìn thấy đồng đội, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.

Nếu bọn họ không có biện pháp gặp nhau ở hiện thực, cho dù Hạ Thụy Trạch đồng ý lời thổ lộ của anh, hai người thậm chí còn không bằng yêu đương qua mạng. Hẹn hò trực tuyến dù sao vẫn có thể gọi video cho nhau mỗi ngày, mà bọn họ sau khi rời khỏi thế giới nhiệm vụ sẽ quên đi tên người mình thích.

Hạ Thụy Trạch cẩn thận cảm thụ nguồn năng lượng truyền đến, rõ ràng phát hiện nó đang ngày càng ít đi, ngay khi cậu cùng cột năng lượng hoàn toàn mất đi liên hệ, Hạ Thụy Trạch lập tức kêu lên: "Đi!"

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đã trở lại không gian Vô Tận, ba con dã thú vốn canh giữ bên cạnh cột sáng đột nhiên lao về phía họ, nhưng lại chỉ vồ trúng khoảng không.

Trong mắt liệp báo tràn đầy nghi hoặc, hai món điểm tâm nhỏ chạy đi đâu rồi? Sao bỗng nhiên lại không thấy đâu?

Điểm tâm nhỏ không thấy, liệp báo chỉ đành nhào về phía con thú bên cạnh.

Lúc này cột sáng đã hoàn toàn biến mất, sắc trời tối đen, hơn hai mươi động vật hoang dã vốn chung sống hòa bình lập tức lao vào đánh nhau.

Mỗi một con dã thú hình thể khủng bố ở đây đều dựa vào năng lượng từ cốt sáng mà sinh trưởng, nếu có thể ăn luôn đối thủ, vậy thì sẽ lấy được năng lượng trong người đối phương, khiến con nào cũng thèm nhỏ dãi.

Cột sáng mỗi tháng chỉ xuất hiện một lần, trong khoảng thời gian này khu vực màu đen trung tâm bảo trì hòa bình tuyệt đối, còn lại những lúc khác ở đây cũng chỉ có tranh đấu.

Hạ Thụy Trạch vừa mở mắt ra đã trở lại căn phòng ở thế giới Vô Tận, thử hồi tưởng lại, dáng vẻ cùng tin tức về động đội đã trở nên mơ hồ, cậu ngồi đó một lát, dùng tay lau mặt, trước tiên rời khỏi thế giới Vô Tận.

Mở mắt ra lần nữa, Hạ Thụy Trạch vẫn đang ngồi trên xe lửa về nhà, cậu ngồi cạnh cửa sổ, cả toa xe vẫn ồn ào náo nhiệt, nhưng cậu lại không có tâm trạng hưng phấn vui vẻ như lúc vừa mới lên xe.

Hạ Thụy Trạch ở thế giới thứ 3 này thu hoạch được rất nhiều, mà thu hoạch lớn nhất chính là nguồn năng lượng ở giai đoạn cuối cùng, khiến cậu hoàn toàn không khống chế được cơ thể mình.

Đương nhiên, tổng cộng gần 1 vạn điểm sinh tồn cùng các điểm thuộc tính gia tăng cơ thể, cộng thêm đủ loại trái cây hiện tại đang chất đầy trong không gian, càng chứng minh thế giới vừa rồi thu hoạch rất khả quan.

Nhưng Hạ Thụy Trạch lại có chút không vui, cậu không để ý đến thu hoạch của mình, trong đầu hiện lên ký ức ở chung với đồng đội không bị làm mờ, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, trầm mặc nửa ngày, Hạ Thụy Trạch đột nhiên cười tự giễu.

Nhìn xem, loại thời điểm này yêu đương rất không thực tế, làm ảnh hưởng trạng thái.

Sau đó cậu nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say.

Sau ba tiếng đồng hồ, xe lửa đến trạm, quê hương của Hạ Thụy Trạch, thành phố Cửu An.

Chờ đến lúc xuống xe, cảm xúc của Hạ Thụy Trạch đã trở lại bình thường, còn giúp đỡ một người mẹ trẻ đang đi du lịch cùng con dỡ hành lý từ trên kệ xuống.

Tiểu cô nương 5-6 tuổi ngọt ngào cười cám ơn Hạ Thụy Trạch: "Cám ơn tiểu ca ca đẹp trai!"

Hạ Thụy Trạch mỉm cười đáp lại.

Ra khỏi trạm xe lửa, Hạ Thụy Trạch trực tiếp bắt xe về nhà, sau khi ngồi trên taxi cậu mới gọi điện thoại cho mẹ, cười nói muốn dành cho trong nhà một kinh hỷ lớn, một kiện chuyển phát nhanh đặc biệt đang chờ Hạ phụ cùng Phương mẫu ký nhận.

Mẫu thân Phương Thanh Duyệt nghe ra ý cậu, biết nhi tử đột nhiên về nhà, kinh hỷ không thôi, vội vàng sai cha Hạ, Hạ Văn Hạo đi mua thêm thức ăn, chuẩn bị cho nhi tử một bữa tiệc thịnh soạn.

Hơn nửa giờ sau, Hạ Thụy Trạch rốt cuộc cũng trở lại nơi mình lớn lên từ nhỏ.

Nhà bọn họ là một tiểu viện trong khu phố cổ ngay trung tâm thành phố Cửu An, tiểu viện ban đầu là nhà trệt, sau bị cha mẹ đập đi xây thành biệt thự ba tầng, bên trong trang hoàng tinh xảo, hoa viên bên ngoài cũng được Phương mẫu xử lý tỉ mỉ, lúc này đũng là khung cảnh đầy hoa tươi đẹp, nhìn ngôi nhà quen thuộc, trên mặt Hạ Thụy Trạch lộ ra tươi cười, đẩy cửa đi vào.

"Ai nha, xem ai đã về đây, bảo bối nhỏ nhà chúng ta lại đẹp trai hơn rồi!"

Phương Thanh Duyệt vừa thấy con trai lập tức cao hứng tiến lên ôm lấy cậu, Hạ Văn Hạo đang đeo tạp dề cùng nấu ăn cũng vui vẻ đi tới vỗ vô vai cậu.

Hạ Thụy Trạch đã cao hơn cả cha mình, hai vợ chồng nhìn đứa nhỏ từ bé đến lớn vẫn luôn ưu tú của nhà mình thì cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Từ sau tết nguyên đán, Hạ phụ Phương mẫu đã hơn nửa năm không gặp con trai, tự tay làm một bàn ăn thật thịnh soạn, người một nhà quây quần bên nhau vừa ăn uống vừa trò chuyện.

"Hôm nay không phải ngày lễ ngày tết gì, con nghỉ đông sao? Đột nhiên trở về cũng không nói với chúng ta trước một tiếng, để chúng ta chuẩn bị."

Phương Thanh Duyệt ăn không nhiều lắm, rất nhanh đã no, ngồi nhìn hai cha con dùng bữa, đặc biệt là con trai, sức ăn tăng lên, càng nhìn càng thấy vui vẻ.

"Không phải nghỉ đông, là con từ chức. Con cảm thấy công việc có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi một thời gian. Con trước tiên đã liên hệ với hai hạng mục nhỏ ở bên ngoài, có thể làm ở nhà, mỗi tháng cũng kiếm được không ít tiền, cứ thử trước xem sao, có thể tiếp tục thì sẽ làm tự do ở nhà."

Hạ Thụy Trạch từ bé đến lớn luôn khoe khoang với những tiểu đồng bọn xung quanh về tay nghề của Phương mẫu, trong ký ức đó vẫn luôn là hương vị ngon nhất, ăn một miệng đầy thức ăn, cảm giác vô cùng mỹ mãn, thấy mẫu thân đột nhiên hỏi nguyên nhân về nhà, liền nói thẳng lý do đã chuẩn bị từ trước.

Phương Thanh Duyệt nghe vậy thì đau lòng sờ sờ đầu nhi tử, nàng biết con trai vẫn luôn kiên cường cứng cỏi, nếu chính miệng nói mệt vậy khẳng định là đặc biệt mệt, liền vội vàng trấn an:

"Mệt thì phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng đừng làm công bên ngoài nữa, trong nhà không thiếu cơm ăn, hiện tại con cứ ngoan ngoãn ở nhà bồi cha mẹ cũng tốt."

"Khụ, nam tử hán đại trượng phu, vốn nên thành gia mới lập nghiệp, tiểu tử con lại không muốn lập gia đình, như vậy sự nghiệp cũng chỉ xem như là chơi đùa, trước tiên con cứ thong thả một thời gian, sau này muốn làm cái gì cha mẹ nhất định sẽ ủng hộ hết mình. Nếu không cha mẹ mở cho con một cửa hàng nhỏ, khẳng định không chết đói được."

Hạ Văn Hạo vẫn luôn trầm mặc nghe hai mẹ con nói chuyện cũng lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình. Suy nghĩ của hai vợ chồng vẫn luôn nhất trí, con trai vui vẻ là quan trong nhất. Vừa tốt nghiệp Hạ Thụy Trạch đã muốn lên thành phố trải nghiệm, bọn họ ủng hộ, hiện tại con trai mệt mỏi muốn trở về nhà nghỉ ngơi, bọn họ cũng không phản đối.

Từ sau khi biết xu hướng giới tính của con trai, gia đình bọn họ cũng không mong chờ đời thứ ba, nếu con trai vẫn luôn là hài tử nhỏ nhất trong nhà, vậy cậu muốn thế nào thì cứ theo như thế đó đi.

Hạ Thụy Trạch cười đến vui vẻ, đứng dậy ôm lấy cha mẹ mình, từ khi về đến nhà cậu liền cảm thấy thần kinh vẫn luôn căng chặt trong khoảng thời gian này được thả lỏng không ít, đúng là ở nhà mình mới là thoải mái nhất.

Dùng cơm xong người một nhà lại vui vẻ hàn huyên một hồi lâu mới trở về phòng nghỉ ngơi. Tầng một là khu vực chung, toàn bộ tầng hai thuộc về cha mẹ Hạ, còn lại toàn bộ lầu ba là không gian thuộc về Hạ Thụy Trạch, có phòng ngủ, thư phòng, phòng trò chơi cùng một gian phòng cho khách.

Hạ Thụy Trạch dùng thước đo đạc phòng dành cho khách một chút, tính cải tạo thành một phòng tậm gym, về sau sẽ tập luyện ở nhà.

Nằm trên chiếc giường quen thuộc, Hạ Thụy Trạch rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp, trải qua 5 ngày ở thế giới nhiệm vụ, cộng thêm một ngày đi đường, cậu tạm thời không tính trở lại thế giới Vô Tận luyện tập, chuẩn bị nghỉ ngơi xong lại nói.

Bên này Hạ Thụy Trạch chìm trong mộng đẹp, bên kia Trình Hoài Tiềm lại vô cùng bận rộn.

Vừa tỉnh lại từ ghế sau anh lập tức để tài xế thay đổi tuyến đường trở lại công ty, sau đó dựa người ra sau, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thực là muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong thế giới vừa rồi.

Từ sau khi gặp lại đồng đội, Trình Hoài Tiềm liền tìm đủ loại cơ hội cùng cậu trò chuyện, nội dung không chỉ giới hạn trong thế giới Vô Tận, mà còn đề cập đến sinh hoạt cá nhân trong hiện thực.

Ngay cả bản thân Hạ Thuỵ Trạch cũng không ý thức được, trong bất tri bất giác đã đem chuyện của mình từ nhỏ đến lớn kể qua một lần, đồng thời cũng hiểu qua về cuộc đời của Trình Hoài Tiềm.

Trong lúc trò chuyện thoải mái, rất nhiều lời là Hạ Thuỵ Trạch vô tình nói ra, Trình Hoài Tiềm lúc đó chỉ yên lặng lắng nghe, sau lại tuỳ tiện tiếp tục câu chuyện để dẫn dắt cậu.

Nhưng hiện tại trở lại thế giới thực, Trình Hoài Tiềm liền liều mạng nhớ lại những cuộc đối thoại giữa hai người, quả nhiên có thể nhớ ra một vài nội dung tưởng chừng như không liên quan đến thân phận cá nhân của Hạ Thuỵ Trạch.

Hạ Thụy Trạch lúc nhỏ từng tham gia cuộc thi thú vị nào, đi du lịch ở đâu, trên đường đi học đã xảy ra chuyện gì, chuyên ngành học tập,... những tin tức này tách riêng ra căn bản không thể đối chiếu thân phận cá nhận, nhưng nếu gộp lại với nhau? Hoàn toàn có khả năng tìm ra điểm chung, khoá chặt đối tượng mục tiêu ở trong một phạm vi nhất định.

Trình Hoài Tiềm đi đến trụ sở chính của tập đoàn Trình thị ở Thượng Hải, trong phòng máy tính được trang bị đầy đủ đã sớm có bao nhiêu chuyên gia đợi sẵn, căn cứ theo tin tức mà Trình Hoài Tiềm cung cấp, cố gắng sàng lọc trong đống thông tin nhân sự trùng lặp.

Công việc này vừa khó khăn vừa rườm ra, tựa như mò kim đáy bể, nhưng Trình Hoài Tiềm đích thân ngồi bên quan sát, đám chuyên gia này chỉ có thể vùi đầu nỗ lực, nhanh chóng tiến hành sàng lọc.

Trong đó còn có một số tin tức liên quan đến cơ sở dữ liệu nội bộ, Trình Hoài Tiềm đã gọi điện cho nhân sĩ chuyên nghiệp bỏ giá cao mua gói dịch vụ điều tra.

Bí thư nghe nói Trình đại tổng tài trở lại công ty tăng ca, nhớ tới Trình Hoài Tiềm trước đó có dặn dò những tin tức liên quan đến công ty game gần đây đều phải ưu tiên báo lại cho anh, bí thư chỉ đành ôm theo một đống tài liệu chờ phê duyệt đi tìm Trình Hoài Tiềm.

Trình Hoài Tiềm đang ký tên động tác bỗng nhiên dừng lại, anh sở dĩ quan tâm đến công ty game là vì muốn tìm được đồng đội, sau khi gặp lại cậu ở thế giới thứ ba anh nhất định đã nhắc tới vấn đề này, nhưng hiện tại lại không có ký ức nào liên quan đến nó, có phải vì đồng đội thực sự có quan hệ với mấy công ty game anh từng tiếp xúc qua?

Sau khi thông tin này được thêm vào điều kiện sàng lọc, công việc lập tức được đẩy nhanh tiến độ.

Các chuyên gia máy tính vẫn luôn bận rộn đến 2h sáng, sau đó mỗi người trình lên cho Trình Hoài Tiềm một phần tài liệu tóm tắt, đó là những người sau khi sàng chọn bọn họ cảm thấy phù hợp với điều kiện thông tin Trình Hoài Tiềm cung cấp nhất.

Trình Hoài Tiềm tự mình so sánh các phần tài liệu, cuối cùng lọc ra ba người có xác suất cao nhất.

Đem toàn bộ thông tin của ba người này bày ra trên bàn làm việc, ngón tay Trình Hoài Tiềm xẹt qua phần tư liệu trên cùng, bởi vì quá dùng sức, mặt giấy lập tức lưu lại vết tích.

Đứng bên cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn chân trời đang dần ló rạng, Trình Hoài Tiềm sắc mặt lạnh lùng áp chế lo âu trong lòng, không vội, cho dù ba người này đều không phải, đã có phù truy tung, anh còn rất nhiều cơ hội để hiểu rõ hơn về đồng đội.

Sắc trời sáng tỏ, mặt trời ấm áp, mẹ Phương giữa trưa tan làm trở về phát hiện trong nhà một mảnh yên tĩnh, nhi tử vẫn đang vùi đầu ngủ ngon lành, bà cười xấu xa đem đem rèm cửa trong phòng con trai kéo ra.

Đối diện cửa sổ phòng ngủ của Hạ Thụy Trạch chính là công viên Ninh Hà, công viên lớn nhất trung tâm thành phố, phóng tầm mắt ra xa tất cả đều là cây xanh, căn bản không cần lo lắng sẽ có người từ bên ngoài nhìn vào, đây cũng chính là cách cha mẹ Hạ hay dùng để đánh thức nhi tử tham ngủ nhà mình dậy.

Phương Thanh Duyệt vừa hát vừa đi tới đi lui trong phòng bếp, vui vẻ chuẩn bị thức ăn cho hai con lợn nhà mình, tối qua nhiều đồ ăn như vậy cuối cùng đều chui vào bụng Hạ Thụy Trạch, Phương Thanh Duyệt vừa cao hứng con trai ăn nhiều, vừa đau lòng cậu một mình ở bên ngoài khẳng định ăn không ngon, cho nên trưa nay phải chuẩn bị một bàn thức ăn thật lớn.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Phương Thanh Duyệt nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ, xuyên qua hoa viên có thể nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc một thân tay trang hưu nhàn, khí chất hơn người đang đứng ở cửa, trong tay còn cầm theo trái cây cùng quà cáp, tựa hồ là tới bái phóng.

Người trẻ tuổi? Chẳng lẽ là bằng hữu của con trai?