Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 27: Búp Bê [1]




[Đã sửa đổi 1]

Lúc này, hai người cấp 6 nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lựa chọn rời đi. Hiển nhiên, hai người bọn họ không rảnh thời gian để hao phí trên nhóm gà choi choi này.

Tư Đồ nhìn bốn phía, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Nhìn qua Vân Lạc xong thì ánh mắt hơi dừng lại một giây, nhưng nhanh chóng dời đi. Tiếp đó, anh chọn đi về một hướng, nhanh chân rời đi. Tiêu Tiêu Mộ Vũ đi theo sau, bước nhanh đuổi kịp.

Nháy mắt, chỉ còn lại Vân Lạc và người chơi Tư Nghiên giới tính nữ.

Vân Lạc cụp mi mắt, cân nhắc trong lòng.

Thề Sống Chết Tương Tùy, Góc Biển Chân Trời không nói một lời, trực tiếp đi cùng nhau. Tư Đồ vừa đi, Tiêu Tiêu Mộ Vũ cũng đi theo không hề do dự. Rõ ràng, những người này quen biết nhau.

Cô vuốt cằm, so với đơn độc quyết chiến thì tìm một đồng đội hợp tác càng dễ vượt ải hơn. Tiếc là cô chơi trò này là để kiếm tiền, không áp dụng hìnht hức này được.

Suy xét xong, Tư Nghiên đi đến hỏi, "Mình có thể đi với bạn không? Đi một mình hơi sợ."

Vân Lạc không hé răng. Vì cô cảm thấy nếu cô nàng này đi với cô, có lẽ sẽ càng đáng sợ hơn......

Tư Nghiên không hề nhận ra sự đáng sợ của người chơi bên cạnh. Cô ấy chà xát hai cánh tay, tiếp tục nói, "Không biết tại sao mình luôn cảm thấy bầu không khí ở đây âm u kiểu gì ấy, kiểu như bất kỳ lúc nào cũng sẽ có một cái gì đó đột nhiên nhào ra á."

Nói xong, vẻ mặt cô ấy liền thấp thỏm.

Vân Lạc nhớ tới cô bé trong "Kể chuyện ma" bị mình dọa đến thoát phó bản, tự nhiên hơi mềm lòng. Xét thấy lần đi phó bản này cũng chỉ là trải nghiệm, không định cạnh tranh, nên cô nghiêm túc hỏi, "Bạn chắc chắn là muốn đi với mình chứ?"

"Ừm." Tư Nghiên gật đầu liên tục, "Mình không dám đi một mình. Những người khác đều đi với nhau, chắc không bằng lòng dẫn theo mình đâu."

"Nếu bạn muốn thì mình không ý kiến gì." Vân Lạc thầm nói, cô đã cho cô gái này một cơ hội chạy trốn rồi nha.

"Tốt quá rồi." Tư Nghiên nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười.

"Đi thôi, chúng ta đến kia xem thử." Nói xong, Vân Lạc đi trước.

Tư Nghiên chạy nhanh đuổi theo.

Bên phải phòng khách có một hành lang, giữa hàng lang có đặt một tủ gỗ, trên đó có đặt một bình hoa. Cuối hành lang có một cửa phòng, chắc manh mối bên trong.

Khi đi ngang qua tủ gỗ, khi nhìn ngó cẩn thận, Vân Lạc còn thuận tiện kiểm tra một chút. Mở ngăn kéo ra, không có gì bên trong.

"Không có gì cả thì để tủ ở đây làm gì? Chẳng lẽ chỉ để trang trí thôi sao?" Cô vô cùng buồn bực. Nhưng không ai giải đáp được nghi ngờ này, vì thế chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, Tư Nghiên kéo ống tay áo Vân Lạc, cố tình nhỏ giọng lại, giọng điệu còn hơi run run, "Bạn, bạn quay đầu lại nhìn thử xem."

Sao vậy cà? Vân Lạc khó hiểu. Nhưng vừa quay đầu lại, cô liền ngây ngẩn cả người —— một con búp bê ngồi trền mặt tủ, dữ tợn nhìn chằm chằm các cô.

Búp bê khoảng bằng bàn tay người lớn, tóc nâu ngang vai, đầu đội nón, mặc váy ren dài, ngũ quan sáng sủa xinh đẹp, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Nhưng biểu cảm thì lại dữ tợn, phá hỏng tất cả sự đẹp đẽ.

Tư Nghiên run run giải thích, "Mình mình mình thấy lạnh cả người như bị ai đó nhìn chằm chằm, nhịnkhông được quay đầu lại nhìn. Ai ai ai biết, nó đột nhiên xuất hiện ở đó." Biểu cảm còn hung dữ như vậy.

Vân Lạc thì hiểu ra, khi nãy rõ ràng cô đã tìm kỹ trong ngăn tủ nhưng không hề nhìn thấy búp bê. Lúc các cô đi được một đoạn thì búp bê lại xuất hiện trên mặt tủ.

Có hai khả năng.

Một là BOSS phó bản đùa dai, lặng yên không một tiếng động để búp bê trên mặt tủ.

Hai là búp bê là BOSS phó bản, tự do hoạt động, tự mình ngồi trên mặt tủ.

So ra, Vân Lạc càng nghiêng về khả năng thứ hai hơn.

"Nhìn rất xinh, để mình nhìn kỹ xem." Vừa nói, Vân Lạc vừa quay lại, như muốn đến gần búp bê, sau đó quan sát gần.

Tư Nghiên, "!!!"

Cô ấy không dám tin mà nhìn Vân Lạc, không thể nào lý giải được hành vi của đối phương. Búp bê nhìn kỳ lạ muốn chết, không lẽ hai cô nên nên chạy trốn hả?

Nhưng trên thực tế, Vân Lạc chỉ từ từ đi về hướng chiếc tủ, mặt luôn mỉm cười.

Nhưng không đợi cô đến gần, một trận gió thổi qua. Búp bê cũng bị thổi lên, bay vài vòng rồi bị ngã xuống, cuối cùng ngã vào bồn hoa sau lưng.

Nhưng khi Vân Lạc đến gần tìm kiếm thì bồn hoa trống trơn. Búp bê biến mất ly kỳ, như chưa từng xuất hiện.

"Sao sao rồi?" Tư Nghiên hoàn toàn không bình tĩnh được.

"Chạy rồi." Vân Lạc trả lời.



Sao giọng điệu Vân Lạc có vẻ tiếc nuối vậy? Tiếc nuối vì không thể đến gần quan sát búp bê? Hay tai cô ấy có vấn đề, chỉ nghe nhầm thôi?

Tư Nghiên bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Lát sau, Vân Lạc lại nói, "Quái lạ, chúng ta đang trong nhà, xung quanh cũng không có cửa sổ vậy tại sao đột nhiên có gió? Chẳng lẽ......"

"Sao?" Tư Nghiên hỏi theo bản năng.

"Chẳng lẽ là yêu phong trận?" Vân Lạc nghiêm túc suy đoán.

Tư Nghiên hóa đá, không biết người này đang nói giỡn hay nói thật.

Không đợi cô ấy hỏi lại, Vân Lạc đã nhướng mày, trả lời luôn, "Gan bạn cũng có lớn lắm đâu sao lại đi phó bản khó?"

Tư Nghiên thở dài thật là dài, giọng điệu cô quạnh, "Mình cũng muốn thoát ra lắm nhưng không được......"

Vân Lạc âm thầm liếc nhìn, không lẽ cô nàng này đã đánh cuộc với ai? Nên phải gắng gượng ở lại phó bản.

"Tới cũng tới rồi, coi như trải nghiệm thêm." Cô an ủi.

Tư Nghiên cười khổ. Nói thì nhẹ nhàng, nhưng gặp chuyện thì hãi hùng khiếp vía, không bình tĩnh được.

"Tóm lại, chúng ta vào phòng xem trước." Vân Lạc vừa nói vừa đẩy cửa phòng

Tư Nghiên rất sợ ở lại một mình, chạy nhanh đuổi theo.

Đây là gian phòng ngủ.

Tủ quần áo, giường gỗ, tủ đầu giường, đồ vật trên bàn làm việc được đặt ngay ngắn chỉnh tề, nhưng không biết tại sao, trên giường không có gì hết, chỉ có độc mỗi chiếc giường được đặt trong phòng.

Vân Lạc mở tủ quần áo ra, bên trong cũng trống không, không có gì hết.

Cô nhịn không được nói thầm trong lòng, mua nhà chưa kịp dọn vào; hay là phòng có quỷ phá, nên thu dọn hành lý chuyển đi? Nhìn cách bày trí, hoàn toàn không giống có người ở đây.

Có vài suy đoán, Vân Lạc bắt đầu tìm kiếm.

Tư Nghiên không biết cô muốn tìm vật gì nên chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Ngăn tủ, ngăn kéo, gầm giường, góc xó xỉnh, Vân Lạc đều kiểm tra hết. Đang tìm thì cô phát hiện một bức ảnh bị lọt vào giữa khe tường và bàn.

Là một bức ảnh cũ, bề mặt đã ố vàng.

Trên ảnh chụp, một cô bé hai ba tuổi mặc bộ váy dài, vui vẻ ôm búp bê, tươi cười xán lạn.

Mà búp bê thì y hết con búp bê vừa nãy các cô đã thấy.

"A Cúc......" Vân Lạc nhỏ giọng nói.

"Hả?" Tư Nghiên mờ mịt.

"Có một cô bé tên A Cúc, năm ấy 2 tuổi......" Vân Lạc kể chuyện ma búp bê lại một lần.

Tư Nghiên càng nghe tóc tai càng dựng đứng, cuối cùng nhịn không được mà dựa sát vào vách tường.

Lòng thầm mắng, cô ấy tìm được đồng đội gì đây! Không khí trong phòng đã âm u ghê rợn rồi, ấy vậy mà cô nàng này còn hứng thứ bừng bừng kể chuyện kinh dị.

Cái gì mà "Sau khi chết thì linh hồn sẽ bám vào búp bê", "Tóc búp bê mỗi năm đều dài ra", "Đến nay khoa học không thể giải thích", hù chết người ta!

Thoáng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tư Nghiên như đã chịu kinh hách tột độ, Vân Lạc lực bất tòng tâm, "Không phải mình cố ý dọa bạn đâu, mình đang rất nghiêm túc suy đoán mọi khả năng. Lỡ búp bê này cũng bị quỷ ám thì sao?"

Tư Nghiên không thể nào lý giải được tinh thần dũng cảm suy đoán theo hình thức này, chỉ đành ngậm miệng, liều mạng nói với chính mình, cô ấy điếc tạm thời rồi, không nghe thấy gì hết.

Vân Lạc nhìn Tư Nghiên một cái, thầm nói, sợ thì thoát ra sao cứ chống chế làm gì? Nhưng người ta thích ở lại phó bản tìm kích thích, cô quản không được.

Sau đó, cô cẩn thận nhìn lại ảnh chụp một lần nữa, sau đó nhét vào túi, tiếp tục tìm kiếm mọi ngóc ngách.

Tư Nghiên thì yên lặng đứng một bên.

Lát sau, Vân Lạc rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp hỏi, "Bạn định để mình tìm một mình nhưng manh mối thì dùng chung à?"

Người nào đó đứng ở kia như một khối tượng gỗ, chẳng hề muốn hỗ trợ xíu nào.

Tư Nghiên ngượng ngùng cười một cái, "Mình không biết bạn muốn tìm cái gì, sợ vướng víu......"



Cô ấy đứng một bên, mặc dù không giúp được gì, nhưng ít nhất sẽ không kéo chân.

Vân Lạc, "......"

Nghe có lý dữ ta.

"Tìm manh mối liên quan đến búp bê, đồ vật khả nghi đều xem xét một lượt." Vân Lạc thầm nói, so với cô thì cô nàng này càng giống đi ngắm cảnh hơn.

Nghe vậy, Tư Nghiên đành xoắn tay áo hỗ trợ.

Ai ngờ cô ấy vừa mới mở ngăn kéo tủ giường ra thì búp bê đập vào mắt, vô cùng quen.

Có lẽ cảm nhận được ngăn kéo bị mở ra nên búp bê xoay tròng mắt, nhìn thẳng phía đối diện.

Tiếp xúc tầm mắt, môi Tư Nghiên run run, như đụng phải nước sôi, cô ấy hất tay ra theo phản xạ tự nhiên. Cô nàng xoay người chạy đi theo bản năng.

Vân Lạc đang tìm kiếm cách đó không xa, bị tiếng hét đột ngột đó làm cho hoảng sợ. Khi vừa quay lại, vừa vặn thấy được bóng dáng Tư Nghiên đã chạy thật xa.

Vân Lạc, "......"

Chạy nhanh thật.

Thò đầu vào xem, cô thấy búp bê nằm trong ngăn kéo, đang chăm chăm nhìn cô, vẻ mặt thì hung ác.

"Rốt cuộc thì mày muốn gì?" Vân Lạc tò mò, trực tiếp đặt câu hỏi.

Búp bê nghiêng đầu, xoay tròng mắt. Giây tiếp theo, ngăn kéo tự động khép lại.

Lúc Vân Lạc mở ngăn kéo ra lần nữa thì búp bê đã biến mất.

"Cách vài lần lại xuất hiện, cũng không tấn công, chỉ dữ tợn nhìn chằm chằm người chơi...... Hành vi của búp bê thật kỳ lạ." Vân Lạc cau mày suy tư.

Về phần đồng đội Tư Nghiên, cô cảm thấy so với sợ hãi thì đối phương càng hối hận việc kết đồng hành với cô hơn, thế nên đã nhân cơ hội này chạy trốn rồi. Thế là cô không định đi tìm đối phương, tự đi dạo một mình.

**

Phong khách đột nhiên vang lên tiếng kêu gào, "Má nó má nó má nó! Sao trên sô pha đơn lại xuất hiện một con búp bê?"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ cầm ghế thủ thế trước ngực, dáng vẻ khó nhằn.

Mày Tư Đồ giật mấy cái, "Câm mồm, đừng ồn ào nữa." Anh vừa định đến gần xem thì búp bê đã ngã xuống sô pha, sau đó biến mất.

"Búp bê này chắc chắn có vấn đề." Lúc nói chuyện, vẻ mặt Tiêu Tiêu Mộ Vũ rất nghiêm túc.

Tư Đồ, "......"

Ai cũng có thể nhìn ra, cái thằng lảm nhảm này thật là.

"Anh, mình phải đổi sang chiến lược rút lui thôi." Tiêu Tiêu Mộ Vũ đoan chính giải thích.

Tư Đồ lạnh nhạt nói, "Chiến lược rút lui, lui tới chỗ nào? Trực tiếp thoát phó bản à?"

Hai mắt Tiêu Tiêu Mộ Vũ tỏa sáng, nhưng biểu cảm lại nghiêm túc, "Em thấy ý kiến này được."

Tư Đồ không cảm xúc, "Chuyện đấu đá với Triệu Kim Minh mày rút lui là xong." Anh đỡ phải thức đêm.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ lập tức im lặng. Không thể rút lui được, đầu có thế đứt, máu có thể rơi, mặt mũi không thể ném!

"Cầm đạo cụ đi phó bản dễ mỗi ngày, xác xuất thắng đáng thương đến nỗi chỉ có 30%, đấu thắng mới được lạ, học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn đi." Dừng lại một lát, Tư Đồ lại nói, "Nhưng nếu mày muốn thoát ra anh cũng không cản. Sau đó ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm, đừng kêu réo anh mày nữa."

Trình độ chơi game của em họ kém anh không nói, mà là nó không để tâm việc mình làm, anh rất muốn buông tay mặc kệ.

Suy cho cùng, mất mặt vì thua cũng không phải là anh.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ âm thầm than khổ. Vốn cậu định nhờ anh họ dẫn mình đi phó bản thường, ai ngờ lúc trò chuyện xảy ra hiểu lầm, anh họ trực tiếp kéo cậu đi phó bản khó huấn luyện......

Ván đã đóng thuyên, cậu còn có thể làm gì? Đương nhiên là vuốt mặt, vờ như chính mình anh dũng không sợ, "Không phải là phó bản khó thôi à? Tới bến luôn, chiến đấu kiên cường!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Nghiên ( cười lạnh): Tại sao mình phải chạy trốn, bạn sờ lương tâm bạn thử coi!

Vân Lạc: Vô cùng hiểu rõ, thế nên đã phóng thích trả tự do cho bạn rồi.