Chương 14 : Uy Hiếp
"Haha quả là một trận mãn nhãn . Đều là đồng môn với nhau sao lại phải căng thẳng với nhau như vậy chứ"
Chính lúc này một giọng điệu vang lên
Từ bên trong Lĩnh Công Điện có hai thân ảnh đi ra
Nam tử tóc xanh cười nói giơ tay ra với Lữ Lạc
"Tiểu tử mau thu lại Huyết Khí đi nếu không Thị Huyết Cổ sẽ phát động phản bệ đấy"
Kẻ chỉ tay chính là Mộc Hùng thật không ngờ hắn lại lên tiếng ngăn Lữ Lạc lại
Bên cạnh hắn là một lão giả vừa cao vừa gầy tầm hơn sáu mươi tuổi, da mặt đã nhăn nheo, trên đầu tóc bạc trắng. Lão giả này vừa đi, vừa ho khan liên tục, trông bộ dạng của lão, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, làm cho người nhìn thấy phải thương cảm
Đệ tử áo vàng họ Lưu phụ trách phát Huyết Đan nơi đây vội vàng từ giữa phòng chạy nhanh ra, hắn bị dọa tới mức mặt không có chút máu lập tức vội vàng cung kính với hai vị ở trước mặt
"Tôn sư thúc Mộc sư thúc"
Đệ tử họ Lưu trong lòng "hồi hộp" một chút, bình thường sẽ không có trưởng lão nào lại quan tâm đến công việc phát đan tẻ nhạt này cả càng không chú ý đến việc các đệ tử cũ bắt nạt đệ tử mới ấy vậy mà hiện tại có tận hai trưởng lão tới đây để kiểm tra nhất thời sắc mặt trắng bệch, sợ hãi cả kinh nói:
"Đệ tử nhất định sẽ quản thúc hai tên làm loạn này ngay . Người đâ.."
Chưa kịp để hắn nói hết thì Mộc Hùng giơ tay ra cản lời nói của hắn
"Chỉ là một trận cọ sát giữa các đệ tử với nhau thôi mà không sao không sao . Ta thậm chí còn hoan nghiêng mấy việc này í chứ"
“Bái kiến Mộc sư thúc Tôn sư thúc .”
Tất cả mọi người trong Lĩnh Công Điện đều cung kính hành lẽ, trên mặt hiện ra vẻ sùng kính trước các vị trưởng lão này nhưng trong lòng chúng thì cảm giác sợ hãi không thôi . Bọn chúng hiểu chứ Trưởng Lão ở đây đều có tu vi Pháp Lực Cảnh
Đối với vị Tôn Trưởng Lão kia còn có chút không quen nhưng với Mộc Hùng thì hầu hết các đệ tử đều biết bởi chính lão là một trong những người đã gieo Thị Huyết Cổ vào người bọn chúng nên ấn tượng của bọn họ với Mộc Hùng có lẽ không còn gì ngoài sợ hãi tột độ ám ảnh.
"Tiểu tử không ngờ nha chỉ mới Sơ Kỳ đã có sức mạnh lớn vậy rồi . Xem ra gia tộc ngươi là gia tộc cổ võ mới có sức mạnh như vậy phải không?"
Mộc Hùng cười nói với Tần Cửu Ca
"Tiểu tử đến đây ta trị liệu cho ngươi."
Tôn Trưởng Lão nói
Tần Cửu Ca chệch chạng đứng lên cố gắng đi về phía lão giả thân thể hắn đã nát mấy cái xương rồi
Tôn Trưởng Lão bước vài bước đã đi đến bên cạnh Tần Cửu Ca trực tiếp nắm cẳng tay Tần Cửu Ca lên.
Thương thế trên hai vai của Tần Cửu Ca rất nghiêm trọng, máu thịt lẫn lộn không nói, ngay cả xương tay màu trắng cũng lòi ra. Vì t·ấn c·ông quá mạnh, trên bề mặt xương ngón tay của hắn còn xuất hiện những vết rạn thấy rõ.
Giọng điệu của lão trở nên có phần phức tạp, lão nói với Tần Cửu Ca : "Ngươi chịu đựng một lát, trị liệu sẽ rất ngứa, cũng vô cùng đau nhức."
Nói rồi, năm ngón tay trên bàn tay phải của lão mở ra, toả ra một luồng nguyệt quang màu xanh nhạt. Nguyệt quang càng ngày càng sáng, chiếu đến tay phải Tôn Trưởng Lão trở thành bán trong suốt.
Thoạt nhìn qua toàn bộ tay phải của Tôn Trưởng Lão dường như đã hóa thành một khối ngọc xanh thẳm. Mạch máu, đầu khớp xương bên trong cũng như bị hoá thành ngọc.
Tôn trưởng lão nhẹ nhàng dùng tay phải bao trùm lên nắm tay b·ị t·hương của Tần Cửu Ca.
Cảm giác giống như là một khối ngọc lạnh băng tiếp xúc vào trên v·ết t·hương máu thịt lẫn lộn. Tần Cửu Ca cảm thấy đau buốt nhưng hắn cắn răng, không hé môi tiếng nào.
Bàn tay Tôn trưởng lão toả ra ánh nguyệt quang dịu dàng, tẩm bổ v·ết t·hương của Tần Cửu Ca.
Vết rạn trên xương ngón tay nhanh chóng khép lại, da thịt nứt toát cũng nhanh chóng sinh trưởng, hoàn toàn lành lại.
Tần Cửu Ca lập tức cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, hắn cố nén mà thở hỗn hển từng cơn.
Nét mặt Tôn Trưởng Lão vẫn bình thản, thừa dịp chữa thương cho Tần Cửu Ca lão phân ra một luồng tinh thần, dọc theo cánh tay của hắn, đi vào dò xét không khiếu.
Tại không khiếu, chân nguyên thanh đồng màu xanh sẫm dập dờn lên từng cơn sóng gợn.
Một con Thị Huyết Cổ ở giữa không khiếu hút máu
Hai vách không khiếu lại là vách thuỷ tinh màu trắng nối liền một thể đại diện cho tu vi Khai Khiếu Sơ Kỳ của Tần Cửu Ca.
Tôn trưởng lão không rút luồng tinh thần về mà càn quét toàn thân Tần Cửu Ca.
Sau cùng, ở phần da trong lòng bàn tay phải của Tần Cửu Ca, lão chỉ phát hiện ra Thị Huyết Cổ.
"Không có cái gì bất thường lẽ nào tên nhãi thật sự chỉ bằng vào sức lực tự thân mà tay không đánh nhau với một tên đệ tử cũ ? Sức mạnh như vậy đã vượt qua hẳn phàm nhân thành niên. Hắn chẳng qua chỉ mới mười lăm tuổi, sao có thể có sức lực mạnh đến như vậy?" Đôi mắt Tôn Trưởng Lão loé lên sự nghi ngờ.
"Cảm tạ trưởng lão đại nhân" Tần Cửu Ca rút tay ra khỏi bàn tay trưởng lão, cúi đầu cung kính nói
Tuy rằng vẫn còn hơi đau nhức nhưng v·ết t·hương đã khép lại. Nếu là trên địa cầu, với thương thế như vậy thì e rằng phải điều dưỡng một hai tháng hơn nữa còn để lại di chứng nghiêm trọng.
Đây chính là chỗ kì diệu của thế giới này. Hiện tại hai tay Tần Cửu Ca đã khỏi hẳn, chỉ là lúc vận động hay nắm tay lại không có sức, sau bảy tám ngày, di chứng mất sức nho nhỏ này cũng sẽ biến mất.
Thế nhưng Tần Cửu Ca cũng không cảm kích Tôn Trưởng Lão. Thương thế này của hắn những Linh Sư trị liệu khác cũng có thể trị hết, hắn biết rõ mục đích thực sự của Tôn trưởng lão là nhân cơ hội kiểm tra không khiếu của mình.
Kiếp trước hắn cũng chưa gặp vị "Tôn trưởng lão" này nên căn bản không biết mục đích của người này nhưng chắc chắn cũng không phải loại tốt đẹp gì.
"Được rồi mau giải tán đi . Nhanh lên"
Tôn Trưởng Lão thấy vậy liền phất phất tay với đám đệ tử nói rồi lão cùng Mộc Hùng nối vai nhau đi ra khỏi Lĩnh Công Điện
"Đa..đa tạ trưởng lão đại nhân chỉ điểm"
Thấy Mộc Hùng đi qua Lữ Lạc run rẩy cung kính cúi đầu thành khẩn nói
"Haha"
Ngược lại Mộc Hùng lại không chút quan tâm mà chỉ cười nhẹ một chút mà thôi tiếp tục cùng Tôn trưởng lão đi khuất mắt mọi người
Sau khi đến một đoạn Mộc Hùng mỉm cười nhạt nói "Thấy thế nào ? Ta đã cá với sư huynh rồi mà hắn đã trụ được tận hơn mấy trận lận"
"Hừ ngươi cược trúng một tên điên thân thể b·ị đ·ánh nát như thế vẫn có thể chiến đấu . Đây thật sự là một thằng điên chứ chẳng phải thiên tài chiến đấu gì"
Tôn Trưởng Lão bực mình nói nói rồi từ trong thân thể lấy ra một cái túi ném về phía Mộc Hùng
Mộc Hùng nhanh tay bắt lấy cái túi lắc lắc vài cái rồi gật đầu hài lòng
Thấy vẻ mặt của Mộc Hùng có vẻ đắc chí Tôn trưởng lão cũng bực mình quay phắt người đi thẳng về phía một toà sơn mạch
Quay đại đại điện Lĩnh Công
Cơn đau đớn dày vò Lữ Lạc đúng như cái cách mà Mộc Hùng nói vẻ mặt hắn trắng không một cắt máu
Trong người của hắn Thị Huyết Cổ 1 lần nữa phản bệ nhanh chóng trực tiếp hút máu của hắn càng nhanh chóng khiến cho các đường không khiếu chịu đau đớn như c·hết đi sống lại
-Không được rồi phải mau đi nhờ sư huynh giúp nhanh thôi
Trong đầu của hắn lập tức nhớ về 1 người mà cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại mà quay đầu với Tần Cửu Ca
-Tiểu tử rất khí phách nhưng hãy nhớ kỹ rằng muốn sinh tồn trong Cổ Nhân Tông này thì cần có sự biết điều biết bản thân là ai . Nếu ngươi cố giữ tinh thần như vậy thì chắc chắn ngươi không sống quá nửa năm đâu.
Lữ Lạc cố ném cơn đau mà nhếch miệng cười với Tần Cửu Ca, trong lời nói là trần trụi mang theo uy h·iếp.
Dứt lời, liền trực tiếp xoay người rời đi.