Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi

Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi - Chương 25: Khẩu vị rất giống




“Mau nhìn người mẫu mặc bikini màu đỏ kìa, chân dài miên man! Chậc chậc, thật là muốn sờ vào nó mà!”



“Chân dài thì có là gì, anh nhìn người đi đầu kia kìa, moá, phải gọi là máu huyết sục sôi! Ngon hơn vợ tôi nhiều!”



“Mấy anh chẳng có mắt nhìn gì cả! Người mẫu mặc bikini đen kia mới là cực phẩm! Da đẹp, khí chất trong sáng, mông lại cong! Nếu bạn gái tôi được như vậy thì tôi sẽ yêu cô ấy chết mất!” Người đàn ông đeo kính chỉ vào sàn catwalk mặt mày hớn hở nói.



Ở nơi cách Phí Thành Vương không xa, một nhóm nam thanh niên chỉ tay về phía những người mẫu trên sàn catwalk mà bàn luận, giọng điệu hèn mọn, bỉ ổi.



Giám đốc Trương nhìn theo ánh mắt của người đàn ông đeo kính, đúng lúc nhìn thấy Lý Huyền San đang đi về phía này, lòng thầm nghĩ khẩu vị của tên này rất giống tổng giám đốc Phí.



Đương nhiên Phí Thành Vương cũng nghe thấy lời nhận xét của người đàn ông đeo kính, sắc mặt anh âm trầm đến mức sắp chảy ra nước, quay người bước ra ngoài không nói một lời.



Giám đốc Trương đi theo Phí Thành Vương, nhìn sắc mặt đen xì của ông chủ mà lòng lo lắng, chỉ hy vọng người của mình có thể làm được những gì ông vừa giao.





Màn trình diễn áo tắm cuối cùng cũng kết thúc, Lý Huyền San đi theo những người mẫu khác vào hậu trường.



“Ôi, chân cô chảy máu rồi kìa!” Vừa nãy Tô Thoa còn lạnh nhạt với cô, bây giờ sau khi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới thì lại kêu lên đầy ngạc nhiên, quan tâm.




Lý Huyền San nhấc chân lên nhìn, đúng là chân cô đang chảy máu, giày cao gót cứa vào khiến cô bị xước da!



Vừa nãy khi đi catwalk, mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào bộ bikini nên chưa cảm thấy chân đau thế nào, bây giờ nhìn thấy máu cô lập tức cảm thấy đau thấu tim gan!



Lý Huyền San vốn sợ máu, bây giờ bệnh ngày càng nặng hơn, người cô mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi.



“Bên kia có phòng chờ, tôi dẫn cô qua đó nghỉ ngơi một lát rồi tìm băng dán cá nhân xử lý cho cô!” Tô Thoa cực kỳ ân cần, săn sóc.




Trong lòng Lý Huyền San hơi nghi ngờ, nhưng cũng không có sức lực đều nghĩ nhiều, cô nhẹ nhàng gật đầu.



Tô Thoa lấy áo khoác gió của Lý Huyền San khoác lên cho cô rồi dìu cô về phía phòng chờ bên cạnh phòng thay đồ.



Phòng chờ được trang trí rất sang trọng, giấy dán tường màu vàng, đèn tường ánh sáng dịu nhẹ, ghế sofa cực rộng, thậm chí còn có một chiếc giường trông rất dễ chịu.



Tô Thoa dìu Lý Huyền San ngồi xuống ghế sofa, mỉm cười nói: “Sắc mặt cô tái quá, ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi lấy băng dán cá nhân qua cho.”




“Vâng, cảm ơn chị!” Lý Huyền San nhìn Tô Thoa đầy cảm kích, cô không ngờ trông Tô Thoa có vẻ hà khắc mà lại tốt đến vậy.



Tô Thoa cười càng ngọt ngào hơn: “Đừng khách sáo, đây là vinh hạnh của tôi.”




Phòng chờ rất ấm áp, Lý Huyền San ngồi trên sofa một lúc, cuối cùng cũng bình thường trở lại.



Thật kỳ lạ, Tô Thoa vẫn chưa quay lại. Lý Huyền San đứng ngồi không yên, quần áo của cô vẫn đang ở phòng thay đồ, bây giờ trên người cô chỉ mặc bộ đồ bikini, áo khoác gió bên ngoài miễn cưỡng cũng chỉ che được mông, thật sự không được thanh lịch cho lắm.



Cô lại chờ thêm một lúc nữa, Tô Thoa vẫn chưa về. Thôi đi, chân cô cũng chỉ bị trầy da thôi mà, chỉ cần cô không nhìn vào vết máu ấy thì sẽ không chóng mặt.



Lý Huyền San đang định đứng dậy thì cửa được mở ra từ bên ngoài.



“Chị Tô Thoa, chị…” Lý Huyền San ngẩng đầu nhìn ra, vừa nói được nửa câu thì lập tức nghẹn họng.



Người bước vào không phải Tô Thoa, mà là Phí Thành Vương.