Ngày đầu tiên anh sống lại làm người, là ngày mặt trăng xoay vần tới giữa địa cầu và mặt trời, trùng hợp ba thứ cùng trên một đường thẳng, trừ ở giữa có đốm tối, thì dọc theo chúng vẫn sáng ngời.
Bên cửa sổ có một cô gái đang cầm thứ gì đó rất dầy, nhìn ra cảnh tượng bên ngoài thở nhẹ, đầu hơi ngước lên vừa lúc ẩn vào trong ánh sáng, vì vậy cả người lại như có hào quang sáng ngời quấn chặt.
Anh cảm thấy thật là đẹp.
"Cô là ai?" Rốt cuộc anh gian nan đánh vỡ cảnh đẹp kỳ diệu này, ngượng ngùng mở miệng, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Cô gái xoay người lại, quan sát anh, có một khoảng thời gian, rất an tĩnh, không có kinh hoảng kêu bác sĩ, khiến cô có vẻ hấp dẫn, hấp dẫn hơn là, có giọt nước lấp lánh từ mắt cô nhỏ xuống.
Anh nhìn ngược chiều sáng, không thấy rõ mặt của cô, chỉ gian nan đưa tay ra che, nhưng vẫn phí công. Cô gái đi về phía trước mấy bước, để anh nhìn rõ mặt cô, khẽ cười ra tiếng, "Là cô, cô là bạn thân của Nhiễm Nhiễm, cô tên là. . . ?"
"Trần Tuyền."
"Chào cô." Khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi dần trở nên rõ ràng.
Sau đó, anh chưa từng gặp lại cô, trước khi xuất viện là do Triệu Nhiễm Nhiễm đến chăm sóc anh, anh cũng muốn giáp mặt cảm ơn cô gái tên Trần Tuyền, nhưng Nhiễm Nhiễm bảo anh không cần để ở trong lòng, vì hai cô là bạn thân. Bởi vì không gặp lại nữa, nên anh dần dần quên có một người thế này tồn tại.
Khi đó anh còn không biết, vì anh còn có gia đình nên khiến Nhiễm Nhiễm giấu giếm tất cả tình cảm của cô gái đó, mà còn giấu đến ba năm.
Bà xã chọn rời đi, anh cũng không thấy khó khăn để tiếp thu lắm, lúc trước chưa từng nghĩ sâu đến vấn đề này, nhưng khoảnh khắc hiểu rõ chân tướng, thì lập tức hiểu ra, nên cũng không bất ngờ lắm.
Sau đó gặp lại con gái, anh mới oán giận vợ rất nhiều, anh có thể tha thứ và thông cảm khi cô bỏ mình, lại không thể tha thứ khi cô vứt bỏ cả con gái ruột thịt của mình.
Khi Giang Tiềm muốn nói cho anh nghe những chuyện anh chưa biết thì Nhiễm Nhiễm liền bấu bắp đùi anh ta, vì vậy Giang Tiềm chỉ có thể ngậm chặt miệng, mà anh cũng hiểu, quá trình bỏ đi chắc chắn cũng không khiến người vui vẻ gì.
Nhưng, vậy thì như thế nào đây? Anh còn có con gái, con gái của anh.
Nghe nói ngày anh tỉnh lại vừa đúng là sinh nhật hai tuổi của con gái, trước khi anh đến gặp con gái, đã cố ý mua quà mà bé thích, nhưng tất cả cũng không khiến con gái thân cận anh nhiều hơn, khi bị ôm còn mím môi khóc lớn. Anh nghĩ, không thể khiến thời gian kéo cự ly giữa anh và đứa bé càng lúc càng xa, vì vậy không để ý sự phản đối của chị, dứt khoát kiên quyết dẫn theo con gái sống chung.
Bị khuyên đổi nghề thì anh cũng không kháng cự mấy, anh hiểu rõ tình huống của mình, tiếp tục ở lại quân khu chỉ thêm phiền toái cho người ta, về phần đến đâu, anh nghĩ, có lẽ sẽ về nông thôn với ông bà làm công việc không tính là thích nhưng rất ổn định, mà khi chuẩn bị xong hết tâm tư thì may mắn lại giáng xuống người anh. Nhiễm Nhiễm đã thuyết phục cha giúp một tay, anh sẽ đến đội hình cảnh của thành phố S. Rất là cảm kích, nhưng anh nghĩ đối với hai vợ chồng này, nói một tiếng cám ơn, thì lại như người xa lạ rồi.
Năm con gái bốn tuổi, anh đã găp lại vợ trong một lần tình cờ. Đúng, là vợ, vì cuốn sổ màu đỏ đó còn chưa có cơ hội biến thành màu xanh lá cây. Lần đầu gặp lại, anh cũng không thể nhận ra, anh nhớ lúc trước bọn họ vẫn còn ở chung thì vợ luôn lộ ánh mắt khiếp đảm và có cơ thể khỏe mạnh, còn bây giờ cô đã gầy không ít, ánh mắt cũng sắc bén và khôn khéo.
Hai năm qua, một mình anh chăm sóc con rất vất vả, cũng may Nhiễm Nhiễm tỉ mỉ, đa số thời gian con gái đều được cô ấy giữ giùm. Không phải chưa từng có ý tái hôn, nhưng mãi chưa lấy được giấy ly hôn và lo sợ con gái bị xem là con gái riêng vĩnh viễn đều trở thành lý do khiến anh lùi bước.
Anh qua hỏi thăm, nhân viên phá án nói là bởi vì đánh lộn đánh lạo nên bị giam, dặn dò mấy câu, liền xuất hiện trước mặt cô, nhưng tâm trạng không hề phập phồng chút nào.
Cô nhìn thấy anh, dò xét cẩn thận thật lâu mới nhận ra, ngay sau đó lo lắng nhìn người bên cạnh. Anh nhìn qua, là một người đàn ông trung niên rất cường tráng. Đây hình như cũng không phải là một kết quả rất khó làm cho người ta tiếp nhận, anh hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Quán ăn có người tới quấy rối, nên ra tay." Cô lo lắng nói.
Anh gật đầu một cái, đi hỏi thăm, tính chất cũng không ác liệt, sau khi làm rõ, bồi thường sau liền thả người, anh đưa bọn họ ra cục cảnh sát, nói với cô một câu, "Khi nào rãnh? Nên đổi giấy chứng."
Cô xấu hổ cúi đầu, còn cố gắng giải thích, "Em. . . Dượng chuyển nghề, nên em cũng không biết tình huống của anh."
"Ừ, không sao, tôi cũng không có ý tìm cô, nhưng mà nếu gặp được, nên nhanh chóng làm thôi."
Cô rất không tự nhiên gật đầu, "Em muốn gặp Phán Phán."
Anh cự tuyệt không cho chút lối thoát nào, "Việc này thì không cần, không có lợi cho con bé."
Vậy cứ độc ác lần này đi, anh nghĩ, nếu như ban đầu cô chỉ bỏ anh mà thôi, như vậy bây giờ anh thậm chí nguyện ý thỏa hiệp nhiều hơn vì con, nhưng ý trời làm khó, kết quả chỉ có thể như thế.
Ly hôn tiến hành rất thuận lợi, ban đầu rời nhà thì cô đã mang đi tất cả tiền gửi ngân hàng, cho nên cũng không có tài sản để tranh cãi, anh cũng không muốn so đo những thứ này, dù sao cô đã để lại cho anh một đứa con.
Một năm sau đó, anh đã xem mắt nhiều lần, bởi vì bản thân chỉ là một cảnh sát nghèo không có nhà còn có con, cho nên khi loại bỏ tài liệu xem mắt đã cố ý bỏ bớt một số cô gái điều kiện tốt. Nhiễm Nhiễm luôn khuyên anh đừng quá tự biết mình, cô gái có điều kiện tốt cũng có thể nông cạn, còn bảo anh hãy đặt điều kiện cao hơn, chờ thêm ít lâu, người phụ nữ thuộc về anh nhất định sẽ xuất hiện, anh bị cô gái đơn giản này trêu chọc đến bật cười, việc này đâu có quan hệ gì với nông cạn, nếu chưa cưới, lại có tướng mạo tốt, đổi thành anh là những cô gái đó cũng khẳng định không muốn tìm người như mình.
Vì vậy những người đã ly dị, có con, không công việc liền liên tiếp xuất hiện trong chương trình hẹn hò, nhưng có thể ở chung chân chính thì càng ít, nguyên nhân không ngoài hai điều: không nhà, có con nít, luôn trở thành một tử huyệt khiến anh dù thế nào cũng không kiếm được vợ, Nhiễm Nhiễm dứt khoát mãnh liệt ngăn cản anh đi xem mắt tiếp, nói duyên phận trời đã định trước. Thật ra thì anh cũng không phải không muốn ngừng tìm, nhưng con gái không thể chỉ có ba, không thể có một người mẹ đã vứt bỏ con gái mình.
Sau đó rốt cuộc đến khi anh nổi giận với chính mình, thì Nhiễm Nhiễm do do dự dự hỏi anh khi nào rãnh, anh thấy rất lạ vì cha con họ vẫn thường đến nhà Giang Tiềm, Nhiễm Nhiễm quen thuộc với họ như cháo, nói chuyện ấp a ấp úng như vậy thật đúng là hiếm thấy. Anh báo cáo thời khóa biểu trong ngày của mình xong, thì người ta cho anh địa chỉ của một tiệm cà phê, "Thứ bảy mười giờ sáng đến nơi này đi, nhớ đưa Phán Phán tới sớm chút."
Anh khó hiểu hỏi: "Có hẹn à? Ai thế?"
"Anh không đoán được đâu."
"Xem mắt?"
Nhiễm Nhiễm trả lời hàm hàm hồ hồ, "Xem như thế đi, tới chỗ gặp mặt rồi thì hai người tự quyết định xem mắt tiếp. . . hay dừng ."
Không có gì kỳ quái hơn câu trả lời này, nhưng do cô ngốc như Nhiễm Nhiễm nói ra thì quả thật không đặc biệt lắm.
Anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở một lần lại một lần xem mắt, suy tư hồi lâu, đến thứ bảy anh mới dẫn con gái đến chỗ hẹn vì đây là lần đầu tiên Triệu Nhiễm Nhiễm nối tơ hồng cho anh. Tìm được chỗ ngồi, vừa thấy cô gái ngồi ở đó từ sớm thì trong đầu anh liền xuất hiện cảm giác quen thuộc mạnh mẽ.
Nhưng lúc này con gái lại làm ra một hành động khiến anh không kịp ứng phó, bé lại giang hai tay về phía cô gái kia, trên mặt hiện ra vẻ sung sướng chưa từng có, "Mẹ."
Anh trợn mắt hốc mồm, lúng túng khác thường, "Thật xin lỗi, đứa nhỏ này. . ."
Cô gái không có ngẩng đầu nhìn anh, "Không sao, là em dạy bé."
Anh hoàn toàn ngốc, quan sát cô một lúc lâu. "Cô dạy? Cô là?"
Thấy cô bất đắc dĩ cười một tiếng, liền biết mình lỡ lời, "Thật xin lỗi, tôi. . ."
"Tôi là bạn thân của Nhiễm Nhiễm, tôi tên là Trần Tuyền." Cô giới thiệu mình.
Mấy lần đối mặt ngắn ngủi trước kia lập tức hiện lên ở trong đầu, thay đổi, thật thay đổi rồi. Trước kia là một cô gái mũm mĩm trắng trẻo, hiện tại lại rất gầy, rất đen.
"Tưởng Thị Phi, ba năm không gặp rồi, anh có khỏe không?"
Anh kinh ngạc trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh, có một cảm giác hòa hợp mạnh mẽ, "Cũng được, sao cô lại đến đây? Với lại, cô dạy con bé cái gì?"
Anh chỉ nghĩ theo lời của cô, vẫn không hiểu ra sao.
"Một năm trước, cũng chính là sau khi anh ly hôn, mỗi tháng em đều gửi hình cho Phán Phán từ Lebanon, thật xin lỗi, em đã nói với bé em là mẹ của bé, cũng dặn dò bé không được tiết lộ với anh."
Lần này anh cả ly cà phê trong tay cũng không bưng được, "Vậy là sao?"
Âm thanh thanh thúy của cô lại vang lên, "Phán Phán không phải đứa trẻ không có mẹ, mẹ của bé đang ở nơi xa làm công việc vô cùng có ích, mẹ vô cùng yêu bé, mỗi ngày đều nhớ bé, nhưng bởi vì công việc nên không thể ở bên Phán Phán, hiện tại mẹ trở về rồi, sẽ không rời xa Phán Phán nữa."
Con gái đã chảy nước mắt, chôn ở trong ngực của cô khóc ra thành tiếng, hốc mắt cô cũng ê ẩm.
"Thật xin lỗi, em rất xấu xa, đã tước đoạt quyền lực của vợ trước anh, nhưng em vẫn kiên trì, ở lại bên cạnh bé làm mẹ yêu của bé, vì một chút cảm giác không hạnh phúc cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bé, nên em muốn làm mẹ yêu của bé.
Anh không ngốc, những tin tức này đủ để cho anh hiểu được rất nhiều, "Em từ lúc nào bắt đầu. . . . Có tình cảm với tôi. . . ."
Anh nghe đến âm thanh của mình đang run rẩy.
"Vấn đề này em vĩnh viễn sẽ không trả lời anh."
"Tại sao là tôi?"
"Tại sao không phải anh?"
"Em trẻ tuổi xinh đẹp, có gia đình và sự nghiệp rất tốt, có thể tìm được người càng tốt hơn, điều kiện của tôi. . . Nếu như chỉ bởi vì con người của tôi, vậy không đáng em làm thế."
"Nếu như em vẫn kiên trì, vậy anh có thể không tốt với em không?"
Nước mắt rơi ở trong cà phê tạo ra làn sóng, anh không dám ngẩng đầu, "Đã không có khả năng không tốt."
Cô rốt cuộc cười lên, cầm tay của anh, "Cũng bởi vì là con người anh như thế, cho nên, mới đáng . . . . . ."