Giang Tiềm chịu khổ, đếm qua ngày từng ngày, cuối cùng nhịn đến trước ngày nghỉ một tuần lễ.
Lần này dù sao cũng nên nghiêm chỉnh tiến dần từng bước chứ.
Trong lòng anh vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu nhiều, thao luyện một đám củ cải cấp dưới cũng không có nghiêm khác như trước. Liên số tám đều vui vẻ, mọi người càng thêm cảm ơn chị dâu liên trưởng còn chưa gặp mặt.
Ba ngày trước khi cuối thàng, Giang Tiềm muốn đi cắt tóc, rồi đến cửa hàng mua ít quà tặng, gặp ba vợ mẹ vợ cũng không thể đi tay không.
Từ quân khu ra cửa đi 500m thì có một cửa hiệu cắt tóc, là do cháu gái của vợ doanh trưởng số hai mở, thật ra anh không thích đến đó lắm, cô gái kia không có chuyện gì cứ hỏi anh khi nào thăng chức, anh có lên chức hay không thì mắc mớ gì người ta? Nhưng chuyện xảy ra khẩn cấp, không có thời gian chạy vào huyện, nên đến nơi đó, nhịn một lát là được rồi.
Cũng may hôm nay Tưởng Thị Phi cũng thanh nhàn, nên hai người cùng đi cắt tóc.
Vừa mở cửa hiệu cắt tóc ra, lập tức vang lên tiếng leng keng, giọng nói của cô gái trong tiệm cũng thanh thúy như tiếng chuông gió này, "Liên trưởng số tám? Sao hôm nay anh lại tới?"
"Cắt tóc."
Giang Tiềm nháy mắt ra dấu, Tưởng Thị Phi hiểu ý, bắt đầu đắc chí thay anh, "Vương Đan, liên trưởng số tám muốn vào thành gặp bạn gái, cô cắt tóc cho anh ấy đẹp đẹp chút."
"Bạn. . . . Bạn gái?"
Chỉ thấy Vương Đan lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, Giang Tiềm không hiểu ra sao, có gì đáng sợ chứ, lão tử không thể có đối tượng à?
Hôm nay cắt tóc ngược lại cực kỳ an tĩnh.
Sau khi cắt xong sờ sờ đầu liền thấy nhẹ nhàng mà sung sướng, hai người lại đến tiệm ăn ăn cơm chung, sau đó thương lượng mua thứ gì mới tốt?
Tưởng Thị Phi có ý là rượu, thuốc lá hay món quà quý gì đều không thực dụng, phúc lợi của cả nhà người ta đều rất tốt, có cái gì chưa từng thấy, chưa chắc nhìn trúng thứ gì ở địa phương nhỏ này của họ. Còn không bằng mua chút đặc sản, giống như dầu con cóc mỹ dung, sâm đỏ tăng cường sức khỏe, những thứ này có thể lấy ra được, hơn nữa giá tiền cũng cao.
Giang Tiềm vừa nghe liền thấy được, cứ làm như thế.
Hai người lại lồng lộng hùng dũng đi đến cửa hàng.
Cửa hàng này nhận thầu cung cấp đồ cho quân nhân, vừa vào cửa liền nhìn thấy gương mặt bề ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười của vợ doanh trưởng số hai, "Ơ, đây không phải liên trưởng số tám à, đến mua thuốc lá?"
"Mua chút đặc sản."
Giang Tiềm và Tưởng Thị Phi nhìn nhau, lặng lẽ nhún vai.
Bọn họ đã quen rồi, phu nhân của doanh trưởng số hai có chút điệu bộ. Chỉ là Tưởng Thị Phi ở doanh số một, Giang Tiềm lại là doanh số ba, doanh trường số hai không quản được họ.
Quà tặng đều chọn hàng thượng đẳng, mua xong tính lại đi tong một tháng tiền lương rồi.
Tưởng Thị Phi thọc anh, nhỏ giọng hỏi, "Không phải anh bảo đã nộp thẻ tiền lương rồi à, còn có tiền sao?"
Giang Tiềm lắc đầu một cái, "Trước nợ đi, phát tiền phụ cấp rồi tính."
Tưởng Thị Phi suy nghĩ một chút, nói: "Tiền phụ cấp của anh chỉ đủ mua thuốc, hay là tôi cho anh mượn trước nhé."
Cũng đúng, miễn cho người ta nói huyên thuyên.
Hai người mua đồ xong rời khỏi, từ trong cửa hàng lại có một cô gái đi ra, cặp mắt có chút sưng đỏ, chính là Vương Đan ở tiệm cắt tóc lúc nãy.
"Cháu thật sự coi trọng cậu ta à?" Phu nhân của doanh trưởng số hai quở trách.
"Cô, không phải cô đã nói à, cháu muốn tìm cán bộ trong quân khu để lấy thì chỉ có Giang Tiềm có thể lấy cháu."
"Là cô nói, nhưng ai biết tiểu tử kia gặp vận may, đã bao nhiêu năm rồi còn có người nhớ báo ân tình."
Phu nhân doanh trưởng số hai vỗ vỗ quần, "Cháu muốn gả cho cán bộ hả? Hiện tại chỉ cần là cán bộ, có ai không có học vấn trình độ cao, ánh mắt cũng cao. Cháu xem cháu, trung học cơ sở còn chưa học xong, công việc ổn định cũng không có, cha mẹ cũng đều không có ở đây, lại quá tham. Vốn thấy thằng nhóc Giang Tiềm kia không tính toán kỹ, chỉ cậy mạnh làm lên, cưới vợ chắc cũng không kén chọn, bây giờ nhìn lại cũng là không được."
"Cháu không thể tùy tùy tiện tiện liền gả cho, cháu muốn gả thể diện ."
"Được rồi được rồi." phu nhân doanh trưởng số hai ngăn cô, "Giang Tiềm khẳng định không được, nghe nói gần đây Tưởng Thị Phi chia tay bạn gái."
Vương Đan dừng lại, "Anh. . . . dáng vẻ anh ta đẹp vậy, có thể coi trọng cháu không?"
"Không biết." phu nhân doanh trưởng số hai dứt khoát lắc đầu, "Nhưng nghe nói cha nó bị bệnh, thúc giục nó lập gia đình, có cơ hội cô tìm người nói lại."
. . . . . . . . . . . .
Giang Tiềm chuẩn bị sẵn sàng tất cả, chỉ chờ ba ngày sau lên đường về thành S gặp vợ, ai ngờ gần tối nhận được một cuộc điện thoại của Khuông Vĩ, lúc ấy liền khổ sở.
"Ai nha tôi X con mẹ nó !@#$%$@, thật là phá bĩnh."
"Gì hả?"
"Anh có thể về muốn mấy ngày không, cuối tháng em vừa đúng có chuyện!"
"Vậy cậu cứ lo chuyện của cậu, anh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thuận tiện đi ngó ngó cậu, không có chuyện lớn."
"Sức khỏe thế nào?"
"Không có gì, lần trước đi ra ngoài bị thương nhẹ."
Giang Tiềm trầm mặc, chỉ cần đi ra ngoài bị thương, vậy thì luôn không phải vết thương nhẹ, huống chi là Khuông Vĩ, nếu như không nghiêm trọng, anh ấy nói gì cũng sẽ không tới bệnh viện tỉnh thành khám bệnh.
"Đi bệnh viện nào? Bạn gái em cũng làm ở bệnh viện, hay là em đi với anh?"
"Quân khu chứ sao."
Một phía nam một phía bắc thành phố S, không hề gần nhau, lái xe mấy tiếng cũng không đến được.
Giang Tiềm dằn lòng, làm lựa chọn khó khăn, "Anh đến đây đi, đã rất lâu không gặp, em cũng thật muốn gặp anh một lát."
"Không phải cậu có chuyện sao? Chuyện gì nha?"
Giang Tiềm không nói, nếu Khuông Vĩ biết thì sẽ không tới.
"Không có việc lớn gì, anh qua tới đây đi, em chờ anh."
Sau khi để điện thoại xuống, Giang Tiềm gọi điện thoại cho Triệu Nhiễm Nhiễm, Triệu Nhiễm Nhiễm ở trong điện thoại cũng không có đặc biệt không vui, chỉ là Giang Tiềm lại thấy tiếc cho mình, lại phải chờ một tháng mới gặp được.
Triệu Nhiễm Nhiễm thật ra không phải khéo hiểu lòng người, cô thật sự không vui, đáng lẽ đã bàn tốt rồi, ba mẹ cũng báo cho, chỉ chờ người trở về, nhưng phút cuối cùng lại thay đổi quẻ, là ai thì cũng không vui.
Nhưng chỉ mới ở chung với Giang Tiềm một tuần, lại tách ra hơn một tháng, cảm giác lạnh nhạt khiến cô ngại nên phải tỏ ra thông tình đạt lý.
Trương Lam nhìn người mới vừa rồi còn vui vẻ tiếp điện thoại giờ lại yên lặng, không khỏi tò mò, "Sao vậy chị?"
"Không có việc gì, khoa của em không bận à? Cứ tới chỗ chị làm cái gì."
"Đâu có bận như chị, hôm nay em làm liên tục, thay người khác trực ca đêm."
"Cả ngày lẫn tối đều không nghỉ ngơi, em có chừng mực ."
"Yên tâm đi, tan việc rồi chị mau về nhà đi."
Triệu Nhiễm Nhiễm không vui lắm, cô nhớ Giang Tiềm, mặc dù không sâu như Giang Tiềm nhớ cọ, nhưng vẫn đặc biệt hi vọng gặp mặt một lần. Cô từ nhỏ đã biết làm vợ người lính không dễ, cho nên sau khi đón nhận người này, cô cũng hiểu rõ chia cách hai nơi là tất nhiên. Sự chia lìa cần thiết cô có thể lý giải, nhưng Giang Tiềm tùy tùy tiện tiện liền bỏ qua cơ hội gặp mặt khó được, cho nên Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình bị bỏ mặc, không có được coi trọng, nhất là cha mẹ của mình cũng không được coi trọng.
Chui rúc vào sừng trâu như vậy, tâm trạng làm sao cao được.
Đi bộ không yên lòng, từ khu nội trú ra ngoài liền đụng vào cây cối nhiều lần, còn đụng phải người nữa. Triệu Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói xin lỗi, giơ tay lên chuẩn bị vậy taxi, chợt nghe có người nhỏ giọng nói chuyện sau lưng.
"Ai, Tả Tự, đó không phải là cô y tá mà anh xem trúng à, sao phờ phạc rã rượi thế?"
Triệu Nhiễm Nhiễm không muốn để ý, nhưng có người lại không tha, cô nghe Tả Tự nói, "Ai coi trọng cô ấy, tôi không có hứng thú với đàn ông."
Triệu Nhiễm Nhiễm tức giận, tức giận lên, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm đồ ngốc kia, "Anh mới là đàn ông, cả nhà anh đều là đàn ông."
Tả Tự lúc nãy còn vênh váo tự đắc vội vàng ho lên, còn cười nữa.
"Cám ơn lời khẳng định của y tá Triệu, tôi đương nhiên là đàn ông."
Triệu Nhiễm Nhiễm càng tức giận hơn, "Mẹ anh cũng là đàn ông."
Lần này người xung quanh đều cười, Tả Tự cảm thấy thật mất mặt, sờ lỗ mũi một cái, trừng mắt đi tới. Vậy mà mắt của Triệu Nhiễm Nhiễm còn trừng to hơn anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì tức, ưỡn ngực lên một cái.
Tả Tự nhìn liền không tức giận được nữa, nhưng mặt mũi phải giữ được, nhỏ giọng thương lượng với cô, "Van cô đó chị hai, chừa cho tôi chút mặt mũi chứ, phía sau có một nhóm người nhìn đấy."
"Chuyện liên quan gì tới tôi chứ?"
"Cô. . . ." Tả Tự nhìn một vòng bốn phía, ho khan một cái, dùng âm thanh nhỏ hơn nói, "Khuya ngày hôm trước tôi trực đêm, thấy Trương Lam hôn môi với một người đàn ông trong phòng bệnh. . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm há mồm, không bình tĩnh được.
"Cô nghe lời tôi, tôi bảo đảm không nói cho Dương Chấn Chấn, cô yên tâm, đi khỏi đường này tôi liền thả cô về nhà."
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không nghĩ sâu, vì em họ, Tả Tự nói gì cô liền nghe cái đó.
Hôm sau bắt được Trương Lam mịt mờ hỏi chuyện này thì Trương Lam người ta thừa nhận rất sung sướng, "Đúng đó, Dương Chấn Chấn trực với em, ngủ trong phòng bệnh trống."
Triệu Nhiễm Nhiễm ngơ ngẩn, "Không đúng rồi, Tả Tự nói không nói với Dương Chấn Chấn. . . . . ."
Trương Lam: "Có cái gì không đúng sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ ra liền tức tối, Tả Tự là cái đồ xảo trá.
Ngày hôm qua đã nói qua khỏi đầu đường liền để cô về nhà, kết quả quẹo trái quẹo phải rồi còn nói phía sau có người đi theo, lúc thả người thì cô đã về đến nhà, còn để cho Triệu Trí Lược tan việc về nhà nhìn thấy, về nhà liền hung ác dạy dỗ cô một trận.