PN 97-99
PN Thế Giới Song Song
Chương 97 phiên ngoại chín - Thế giới song song - sau khi mất trí nhớ nhận nhầm nàng thành thê tử.
Đã ba tháng trôi qua, mấy ngày nữa là tới ngày a huynh về. Lần này a huynh đi ra ngoài làm việc, vừa đi là đi liền tám tháng. Tạ Từ chưa bao giờ rời khỏi a huynh một thời gian lâu như vậy, từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau, cảm tình rất tốt, người khác đều vô cùng hâm mộ.
Toàn bộ thành Thịnh An này, còn chưa có huynh muội nhà nào có cảm tình tốt giống huynh muội bọn họ. Hơn nữa, hai người bọn họ lại không phải là anh em ruột, cũng không quan hệ huyết thống, nhưng lại hơn hẳn người có cùng huyết thống, nhắc tới càng khiến người khác hâm mộ.
Thư hôm qua được đưa về, khiến a nương rất là cao hứng. Tạ Từ kể lại cho tình lang, y cũng vô cùng vui vẻ.
Tình lang tất nhiên cũng rất cao hứng, chỉ là có chút lo lắng: “A Từ, muội nghĩ xem, liệu huynh ấy có thích ta hay không?”
Y nghe nói Võ Ninh Vương danh chấn thiên hạ, tài đức ở mọi mặt, văn võ song toàn, lại cực kỳ yêu thương vị muội muội này.
Y cũng có chút tài hoa, võ công cũng biết sơ sơ, nhưng không có cửa so với Võ Ninh vương Tạ Vô Độ.
Y và Tạ Từ quen biết nhau từ nửa năm trước, cũng xem như là ngoài ý muốn. Lúc ấy xe ngựa của Tạ Từ trên đường gặp mưa, y cho Tạ Từ mượn dù, từ lúc đó liền quen biết. Sau khi tiếp xúc cùng y một thời gian, Tạ Từ cảm thấy người này cũng không tồi, dần dần nảy sinh chút tình cảm.
Việc này trưởng công chúa mẫu thân Tạ Từ cũng biết được, trưởng công chúa cũng rất vừa lòng về y. Tuy nhà y không phải gia đình đại phú đại quý, nhưng gia thế trong sạch, của cải giàu có, không có quan hệ phức tạp.
Biết được hắn và Tạ Từ thích nhau, người trong nhà đã chuẩn bị việc cầu hôn.
Tạ Từ cũng đã ngầm đồng ý, chẳng qua có một yêu cầu, phải đợi a huynh Võ Ninh Vương của nàng trở về.
Từ nhỏ quan hệ của Tạ Từ và Tạ Vô Độ đã vô cùng thân cận, nếu nàng phải gả cho người ta, tất nhiên phải đến hỏi a huynh trước mới được. Mắt nhìn của nàng cũng không quá tệ, bởi vậy nàng tin tưởng tình lang của mình, có thể được a huynh đồng ý.
Chỉ là không nghĩ tới, a huynh….
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
A huynh được người hộ tống nâng đỡ vào trong phủ trưởng công chúa, sau khi hắn bị ngã từ trên ngựa xuống vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, đại phu nói, là bởi vì va chạm tới phần đầu, trong đầu có máu bầm không tan, nên bây giờ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt của mẫu thân và Tạ Từ đều tái nhợt, ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
“Đại phu có nói khi nào a huynh sẽ không tỉnh lại không?” Tạ Từ nôn nóng hỏi, các nàng đã sai người đi thỉnh thái y tới.
“Đại phu nói, cái gì đều có thể xảy ra, có thể Vương gia hôm nay sẽ tỉnh, cũng có thể ngày mai mới tỉnh, cũng có khả năng rất lâu sau mới tỉnh……”
Lời này…… Còn không phải là nói, cũng có khả năng cả đời này sẽ không tỉnh lại.
Trưởng công chúa lập tức ngã ngồi ở trên ghế, Tạ Từ đỡ lấy bà, vẻ mặt lo lắng. Trong chốc lát sau, thái y tới, đưa ra đáp án giống với vị đại phu kia, cũng nói thêm, nếu tình huống tốt, khả năng đêm nay có thể tỉnh, nếu là tình huống không tốt, khả năng cả đời này sẽ không tỉnh lại.
Thái y còn nói, bệnh này cũng không biện pháp khác, chỉ có thể chờ.
Trưởng công chúa lôi kéo tay Tạ Từ, hốc mắt rưng rưng: “Tại sao lại như vậy? A Từ… a huynh của con, nó…”
Tạ Từ an ủi nói: “Mẫu thân yên tâm, a huynh phúc lớn mạng lớn, khẳng định sẽ không có việc gì. Nói không chừng đêm nay liền tỉnh.”
Trưởng công chúa xoa xoa nước mắt: “Chỉ hy vọng là như thế.”
Lời Tạ Từ nói linh nghiệm thật sự, tối đó, Tạ Vô Độ thật sự đã tỉnh.
Toàn bộ người trong phủ đều mừng rỡ như điên, trưởng công chúa lôi kéo tay Tạ Vô Độ nói, “Con làm mẫu thân sợ muốn chết.”
Tạ Vô Độ cười cười: “Xin lỗi, làm mẫu thân sợ hãi.”
Tạ Từ cũng đỏ hốc mắt, kêu một tiếng a huynh. Tạ Vô Độ nhìn về phía nàng, nhưng khiến mọi người ngạc nhiên chính là hắn nói: “Làm nương tử sợ hãi rồi.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng tức khắc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, khiến mọi người nghi ngờ tai mình bị hỏng. Mới vừa rồi hắn gọi quận chúa là gì? Nương tử?
Mọi người nhìn qua nhìn lại, bốn mắt ngó nhau.
Tạ Vô Độ nhìn Tạ Từ, giống như không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn vẫy vẫy tay với nàng. Tạ Từ c ắn môi dưới, còn chưa kịp phản ứng lại, chậm rãi đến gần, rồi sau đó liền bị Tạ Vô Độ ôm chặt, tham lam nhớ nhung mà hít hà cần cổ nàng.
“Hình như nương tử gầy đi một chút, để vi phu nhìn một cái……”
Tạ Từ giật mình trong lòng, mắt thấy hắn muốn hôn, nhanh chóng tránh thoát, hắn…… thật sự là đã nhận nhầm mình, cho rằng hai người bọn họ là phu thê. Nhưng bọn họ là huynh muội, không phải phu thê.
Lòng Tạ Từ kinh hãi, nhìn về phía trưởng công chúa xin giúp đỡ.
Trưởng công chúa cũng bối rối, không nghĩ tới sẽ có loại chuyện này.
Tạ Vô Độ bị nàng tránh thoát, lộ ra biểu cảm mờ mịt, rồi sau đó cười nói: “Nương tử giận ta? Đúng rồi, đều do ta không tốt, vừa đi là đi liền tám tháng, làm nương tử phòng không gối chiếc.”
Tạ Từ nghe không nổi nữa, nàng coi Tạ Vô Độ như ca ca, như thế nào có thể như vậy? Nàng liền muốn giải thích: “A huynh, chúng ta không phải……”
Lời còn chưa dứt, Tạ Vô Độ đột nhiên đỡ lấy đầu, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ.
Trưởng công chúa và Tạ Từ lại lo lắng mà tới gần: “Làm sao vậy?”
Tạ Vô Độ nói: “Đầu có chút đau.”
Trưởng công chúa không dám trì hoãn, nhanh chóng phái người mời thái y trở về. Sau khi thái y khám cho Tạ Vô Độ một hồi, mới nhìn về phía trưởng công chúa và Tạ Từ: “Hồi bẩm trưởng công chúa, hồi bẩm quận chúa, loại bệnh này hẳn là bởi vì máu bầm trong đầu khiến cho Vương gia xuất hiện một ít ký ức sai lệch, lúc này mới nhận nhầm quận chúa là thê tử của ngài. Chỉ sợ ở trong trí nhớ của Vương gia, ngài và quận chúa là phu thê……”
Tạ Từ có chút sốt ruột, huynh muội là huynh muội, sao có thể là phu thê?
Nàng sốt ruột nói: “Vậy bệnh này có biện pháp trị liệu không?”
Thái y nói: “Xin thứ lỗi cho y thuật của thần không tinh thông, tạm thời vô pháp trị bệnh của Vương gia. Bệnh này của Vương gia… Chỉ có thể dựa vào thời gian, có lẽ một khoảng thời gian ngắn nữa liền có thể nhớ lại. Trước đó, thì phải nhờ trưởng công chúa và quận chúa đừng làm gì k1ch thích vương gia, nếu không khả năng sẽ dẫn tới nguy hiểm khác cho Vương gia.”
Tạ Từ hỏi: “Ý của ngươi là?”
Thái y nói: “Quận chúa không ngại phối hợp diễn một vở kịch với Vương gia, giả bộ là thê tử của hắn, rồi trong những lúc sinh hoạt bình thường nói cho hắn một ít chuyện trước kia, chỉ dẫn hắn…”
Tạ Từ do dự, nhưng mà nàng đã có người trong lòng, sao có thể……
Trưởng công chúa lại khuyên nhủ: “A Từ, mẫu thân cảm thấy thái y nói đúng, còn cứ giả bộ một phen, sau khi giúp thân thể của a huynh còn bình phục lại, thì tất cả đều có thể trở lại đúng chỗ.”
Tạ Từ nhìn về phía người đang hôn mê bất tỉnh trên giường, cho dù như thế nào, đây cũng là a huynh lớn lên cùng nàng, nàng sao có thể để hắn xảy ra chuyện? Chỉ đành phải đồng ý với trưởng công chúa, tạm thời phối hợp với ký ức của Tạ Vô Độ.
Sau nửa đêm, Tạ Vô Độ vẫn hôn mê. Tạ Từ trở về phòng của chính mình, làm thế nào cũng không ngủ được. Nàng nghĩ đến người mình thích, việc này còn phải giải thích với hắn một phen mới được, nàng tin hắn cũng sẽ chấp nhận được.
Nghĩ như thế, Tạ Từ sai người hẹn hắn ra. Chỉ là còn chưa tới kịp nói với hắn, hắn đã vội vàng nhận được thư nhà, nói là bà ngoại bệnh nặng, chỉ sợ sắp không qua khỏi, hắn phải đi về giữ đạo hiếu.
“A Từ, bà ngoại khi còn bé từng nuôi nấng ta, ta cần phải trở về lo giữ đạo hiếu.”
Tạ Từ tỏ vẻ hiểu chuyện: “Huynh cứ đi đi.”
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Tạ Từ cắn môi thở dài, lời tuy chưa kịp nói ra, nhưng hắn đi rồi, vậy cũng tốt. Đợi đến lúc hắn trở về, thì tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết xong.
Khi Tạ Từ trở lại phủ trưởng công chúa, Tạ Vô Độ đã tỉnh, đang tìm nàng.
“Nương tử, ngươi đã trở lại. Nương tử còn giận ta sao?” Tạ Vô Độ hỏi.
Tạ Từ nghe hắn một câu nương tử hai câu nương tử, thật sự không được tự nhiên, nhưng nhớ lại lời thái y dặn dò, chỉ đành phải căng da đầu trả lời: “Ta không có giận ngài.”
Tạ Vô Độ cần tới một hộp khăn lụa, đưa đến trước mặt Tạ Từ, “ Bồi tội với nương tử.”
Tạ Từ mở hộp ra, bên trong là một viên trân châu to bằng cái trứng bồ câu. Tạ Vô Độ nắm lấy tay nàng, ánh mắt đưa tình: “Nương tử đừng giận ta được không?”
Chuyện bọn họ nắm tay nhẹ nhàng thật ra là chuyện bình thường, Tạ Từ buông tiếng thở dài, gật đầu. Không dự đoán được là sau khi nàng gật đầu, Tạ Vô Độ liền cường ngạnh tách ngón tay nàng ra, chen vào giữa các ngón tay, mười ngón tay đan vào nhau.
Chuyện này liền có chút quá mức rồi. Tạ Từ muốn giãy giụa, lúc này trưởng công chúa lại đây, trưởng công chúa cũng nhìn thấy động tác của bọn họ, ánh mắt ý bảo Tạ Từ đừng có manh động.
Tạ Từ đành phải tiếp thu, tùy ý để Tạ Vô Độ nắm tay nàng.
Thật quá kỳ quái, tuy rằng nàng và Tạ Vô Độ không phải huynh muội ruột, nhưng chưa từng làm chuyện thân cận như vậy…
Giống như người yêu…… nhưng sao trong đầu hắn vẫn thật sự cho rằng bọn họ là người yêu.
Tay Tạ Vô Độ ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng di chuyển, chân chậm rãi tới gần nàng, nhẹ cọ cọ, giống như trêu chọc. Tạ Từ muốn trốn, nhưng không chỗ có thể trốn, chỉ đành để mặc hắn dựa lại gần, Tạ Từ cảm thấy chuyện này quái dị cực kỳ, lúc còn nhỏ nàng và người mà nàng gọi là ca ca, cũng từng nắm tay, tán tỉnh nhau dưới mí mắt của mẫu thân sao…???
Chương 98: Phiên ngoại mười - Hoà hợp
Chuyện như vậy cứ không ngừng phát sinh, bởi vì là phu thê, cho nên trong mắt Tạ Vô Độ, hành động thân mật là chuyện rất bình thường. Nhưng trong suy nghĩ của Tạ Từ, bọn họ là huynh muội, có một số việc… hoàn toàn không nên làm.
Ví dụ như, Tạ Vô Độ sẽ ôm nàng, không phải là cái ôm bình thường giữa huynh muội, mà là kiểu ôn nhu lại thô bạo, không chút nào che giấu hơi thở mờ ám.
Điều này làm cho Tạ Từ cảm thấy sợ hãi.
Bàn tay dày rộng của hắn vuốt v e vòng eo phía sau lưng của nàng, áp chặt nàng lên người mình. Tạ Từ cảm giác được sự biến hoá của hắn, nhưng lúc như thế này, hắn không hề giống ca ca nàng một chút nào.
Tạ Từ cảm thấy sợ hãi, nàng cảm thấy cứ tiếp diễn như vậy thì không được, nàng đi tìm trưởng công chúa.
“Mẫu thân, cứ tiếp diễn như vậy thì không được… A huynh…”
Trưởng công chúa lại khuyên nàng: “A Từ, con đừng lo lắng, nếu nó muốn làm cái gì với con, thì con cứ tìm lấy lý do thoái thác, tính tình của nó như nào con cũng biết, sẽ không cưỡng ép con. Con cũng nghe thái y nói rồi, không thể k1ch thích nó, nếu nó bị k1ch thích, có thể sẽ chết.”
“Con nhịn một chút, hiện giờ Trương Sinh cũng không ở kinh thành, chuyện trong phủ cũng sẽ không truyền ra bên ngoài, con yên tâm.”
Tạ Từ th ở dốc, nói không nên lời.
Bởi vì là “Phu thê”, thì làm gì có chia phòng ngủ. Cho nên đêm nay Tạ Vô Độ yêu cầu Tạ Từ ở lại phòng của hắn, Tạ Từ nghĩ đến ánh mắt của hắn, thì do dự.
Nàng nói: “Ta tới Quý Thủy……”
Tạ Vô Độ cười nói: “Không làm gì, ta chỉ muốn ôm A Từ, không làm gì khác.”
Tạ Từ thở dài, nàng chỉ có thể tin tưởng a huynh……
Ban đêm, Tạ Từ và Tạ Vô Độ cùng nằm trên giường ngủ. Tạ Từ không hề buồn ngủ, tim đập rất nhanh.
Tạ Vô Độ chống đầu, hỏi: “Sao nương tử còn chưa ngủ?”
Tạ Từ cứng đờ cười cười nói: “Huynh cứ ngủ trước đi.”
Cánh tay Tạ Vô Độ duỗi tới, kéo nàng lại, ôm vào trong ngực, hít hít hơi thở của nàng. Cả người Tạ Từ căng chặt, không dám lơi lỏng một khắc nào. Hơi thở của Tạ Vô Độ phun trên cổ nàng, làm nàng run rẩy.
Hắn từ từ hôn xuống, thân thể Tạ Từ cứng đờ, lập tức muốn chạy trốn. Bị Tạ Vô Độ giữ chặt khuỷu tay, đè ở trên giường, hắn nặng nề hôn từ cổ lên đến cằm nàng, lại đến khóe môi.
Tạ Từ có chút nóng nảy, buột miệng thốt ra: “Ta là muội muội của huynh, không phải thê tử của huynh đâu!”
Nàng cho rằng Tạ Vô Độ sẽ dừng lại, nhưng Tạ Vô Độ chỉ cười cười, rồi sau đó cạy môi răng nàng ra, chậm rãi quấn lấy đầu lưỡi nàng, li3m m út trêu đùa: “Sao hôm nay nương tử có tình thú như vậy? Được rồi, muội muội, là muội muội cũng được.”
Nước miếng từ khóe miệng của nàng chảy xuống, đầu lưỡi bị quấn lấy, thanh âm giống như phát ra từ cổ họng, lại bị phá vỡ ở giữa môi lưỡi quấn quýt, hóa thành tiếng nức nở nhỏ nhỏ.
“Nước miếng của muội muội thật ngọt.”
“Lưỡi của muội muội thật mềm.”
“Muội muội thơm quá……”
Tạ Từ muốn giãy giụa, cảnh tượng này thật sự quá xa lạ, làm nàng không thể phản kháng được. Tạ Vô Độ chế trụ trên người nàng, khiến nàng không thể động đậy. Hắn giống như rất có kỹ năng mà trêu chọc nàng, Tạ Từ đột nhiên chấn động, chỉ cảm thấy nửa người đều cứng đờ.
Hốc mắt nàng rơm rớm nước mắt, nước mắt lăn đến đuôi mắt, trong đầu trống rỗng.
Tạ Vô Độ dán trên khóe môi nàng, hỏi: “A Từ, không thích a huynh hôn muội sao?”
Giọng nói của hắn rất trầm thấp, rơi vào tai nàng, nhưng đầu óc nàng đang trì trệ, không thể suy nghĩ, chỉ mờ mịt nhìn hắn.
Mắt hạnh má đào, đôi môi kiều nộn, hai tròng mắt long lanh nước, Tạ Từ không biết được bản thân mình lúc này hỗn độn như thế này.
Tạ Vô Độ lại lần nữa cúi người hôn xuống, so với lần trước còn kịch liệt hơn, giống như mưa rền gió dữ bao phủ lấy nàng.
Tuy nàng và Trương Sinh yêu nhau, nhưng đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, chưa từng có cử chỉ khác người, động tác thân mật duy nhất, chắc chỉ là mười ngón tay đan vào nhau.
Còn về việc hôn, thì Tạ Từ vẫn là lần đầu tiên.
Nàng không hề có kinh nghiệm, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy bản thân giống như sắp chết đuối. Khi gặp phải nguy hiểm, nàng tự nhiên sẽ tìm kiếm người mà nàng tín nhiệm, Tạ Vô Độ chính là người mà nàng tín nhiệm nhất.
Nàng bám lấy vai Tạ Vô Độ, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, càng sát lại gần hắn hơn.
Chính nàng cũng không biết, rốt cuộc tại sao lại biến thành bộ dáng như thế này.
Sau khi Tạ Từ khôi phục lại tinh thần từ trận mưa rền gió dữ kia, thì ở giữa bọn họ đã là một mảnh hỗn độn. Tạ Vô Độ dựa vào trước người nàng, áo ngủ đơn bạc đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, nhiệt độ xuyên qua tàng vải dệt truyền đến.
Tạ Từ giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, đẩy Tạ Vô Độ ra, chạy ra khỏi phòng.
Gió đêm thổi vào người, lạnh buốt, nàng không muốn nhớ lại, nhưng ký ức vừa nãy lại không ngừng xuất hiện.
Vừa rồi, chuyện phát sinh giữa hai bọn họ.
Tạ Vô Độ và nàng phù hợp vô cùng, nhanh chóng hoà tan với nhau. Tạ Từ chạy về phòng của mình, đóng cửa lại, ôm lấy đầu gối phát run. Nàng an ủi chính mình, không có gì cả, bọn họ chỉ là… Không cẩn thận…
Bọn họ quần áo chỉnh tề, chưa làm chuyện gì cả.
Chỉ là… áo ngủ đơn bạc kia, cũng không thể ngăn được cảm giác rõ ràng.
Tạ Từ nhắm mắt lại, giờ phút này, còn thuận theo cái gì.
Một đêm này nàng mất ngủ, sáng sớm ngày thứ hai, tắm gội qua, liền đi tìm trưởng công chúa. Nàng hổ thẹn không thôi, không dám nói cho mẫu thân tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì, chỉ là lại kiên trì nói: “Mẫu thân, chúng ta hẳn là nên nói cho huynh ấy sự thật, cần phải nói cho huynh……”
Trưởng công chúa không chịu, “Nhưng mà… Chúng ta không thể đánh cược….”
Tạ Từ sắp điên rồi, “Nhưng đó là a huynh của con, con là muội muội…… Chúng con không phải phu thê!”
Trưởng công chúa nói: “Coi như mẫu thân cầu xin con.”
Lúc hai người đang tranh cãi, thì Tạ Vô Độ không biết đã tới từ khi nào. Trưởng công chúa và Tạ Từ đồng thời nhìn về Tạ Vô Độ ở cửa, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nghe thấy được gì sao?
Tạ Vô Độ lại không nghe thấy gì, hắn ôm Tạ Từ, gọi nàng: “Nương tử, nàng cũng tới tìm mẫu thân.”
Trưởng công chúa nhẹ nhàng thở ra, liều mạng đưa mắt ra hiệu với Tạ Từ: “À ừ, ta tìm A Từ có một số việc. Đã nói xong rồi, không quấy rầy vợ chồng son hai đứa nói chuyện.”
Tạ Từ há miệng th ở dốc, trong đầu hiện lên lời thái y nói, cuối cùng thỏa hiệp, đi theo Tạ Vô Độ rời khỏi phòng trưởng công chúa.
Tạ Vô Độ nói: “Đêm qua……”
Tìm Tạ Từ đập nhanh.
“Đêm qua là ta không tốt, biết rõ nương tử tới đưa nước, còn dụ dỗ nương tử như thế.”
Tạ Từ nghe hắn nói, giống như có thể nhớ lại những chuyện đó một cách rõ ràng, da đầu nàng tê dại, nhanh chóng đánh gãy lời hắn nói: “Không có gì…… Ta có chút đói bụng, ta đi ăn vài thứ.”
Tạ Từ chạy trối chết, trốn vào phòng Tạ Vô Độ.
Trong phòng hắn vừa hay có một hộp đồ ăn, Tạ Từ cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy điểm tâm bên trong ăn. Tạ Vô Độ theo sau tiến vào, thấy nàng ăn, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tạ Từ sửng sốt, nàng cho rằng đây là đồ hắn chuẩn bị, hoá ra không phải sao?
Sắc mặt Tạ Vô Độ trầm xuống, lập tức sai người điều tra, biết được hộp đồ ăn này không biết người nào đưa tới, đồ vật không rõ lại lịch tất nhiên không thể ăn bậy. Tạ Vô Độ sai người cầm đi tra, tin tức tốt là trong điểm tâm không có độc dược, tin tức xấu là trong điểm tâm đích xác có dược.
“Tên dược này là…… Thập nhật hoan, cứ 10 ngày sẽ phát tác một lần… lúc phát tác, sẽ……”
Cấp dưới nói không ra, Tạ Vô Độ cũng hiểu được.
Tạ Từ nghe xong thì cũng hơi mờ mịt, nhưng biết không phải độc dược, thì cũng yên tâm.
Nàng ăn cũng không nhiều lắm, chỉ nửa cái, dược lực không nhiều lắm, đại phu nói, cùng lắm là phát tác bốn lần, thì sẽ không có việc gì nữa.
Tạ Vô Độ nhẹ nhàng thở ra.
Khi Tạ Từ biết được là loại thuốc này, thì sắc mặt tái nhợt, Tạ Vô Độ an ủi nói: “Không phải chuyện gì lớn, nương tử không cần sợ hãi.”
Tạ Từ nhìn về phía hắn, ánh mắt phức tạp, hỏi đại phu làm thế nào mời giải được. Đại phu lại nói, này loại thuốc này không có thuốc giải, hoặc là cố chịu đựng, hoặc là làm cùng người khác….
Sắc mặt Tạ Từ càng tái nhợt.
“Ta có thể chịu đựng.” Tạ Từ nói.
Nàng nhớ tới Trương Sinh, hắn nói sẽ cưới nàng, nàng không thể có lỗi với hắn……
Nhưng khi lần đầu tiên phát tác, Tạ Từ liền chịu không nổi.
Tạ Vô Độ ôm nàng, bọn họ môi lưỡi triền miên, Tạ Từ vùi đầu vào trong gối mềm, rất muốn che lỗ tai mình lại, không cho chính mình nghe thấy những âm thanh đáng xấu hổ kia. Nhưng mà cho dù giả câm vờ điếc thế nào, cũng không thể lừa mình dối người.
Nàng cảm giác đầu óc mình đều không tỉnh táo, giống như trong trời đất này chỉ còn lại có chuyện này.
Chỉ có tia lý trí cuối cùng kia, làm nàng cầu xin Tạ Vô Độ, không đi vào.
Tạ Vô Độ đồng ý.
Tạ Từ lừa mình dối người mà nghĩ, bọn họ…… Cũng không có làm cái gì.
Chỉ là một lớp áo ngủ, của nàng, và của Tạ Vô Độ, cọ sát với nhau mà thôi.
Trên trán nàng phủ một tầng mồ hôi, quay đầu đi, nhìn thấy bên trên kệ sách có một bức họa được mở ra. Bức hoạ kia, là vẽ mẫu thân a huynh và nàng, nàng nhớ rõ là khi còn nhỏ mẹ mời họa sư đến vẽ, cố ý vẽ ba bức, bọn họ mỗi người giữ một bức.
Sau này vì Tạ Vô Độ xảy ra chuyện, liền sai người cất đi.
Tạ Từ nhìn bức tranh ba người, chậm rãi nhắm mắt lại.
-
Hai tháng nay Tạ Vô Độ cũng chưa tốt lên, thái y tới xem, chỉ lắc đầu. Trong hai tháng này, có đôi khi Tạ Từ cũng quen với việc ở chung với Tạ Vô Độ như vậy.
Cứ thế này vẫn không phải chuyện tốt…
Chương 99: Phiên ngoại mười một
Trước khi bệnh tình của Tạ Vô Độ tốt lên, thì Trương Sinh đã về.
Hắn còn tưởng rằng bà ngoại của hắn sắp mất, nhanh chóng chuẩn bị về chịu tang, không ngờ lại gặp được đại phu cao tay, cứu bà ngoại của hắn đang bước một chân vào quỷ môn trở về. Trương Sinh rất vui mừng, sau khi chăm sóc bà ngoại tốt xong, liền ngựa không dừng vó mà chạy về kinh thành.
Sau khi đến kinh thành, Trương Sinh còn chưa kịp hồi phủ, đã chạy về phía phủ trưởng công chúa trước.
Ở trên đường gặp xe ngựa của Tạ Từ.
Trương Sinh liếc mắt một cái đã nhận ra xe ngựa của Tạ Từ, vô cùng vui mừng dừng xe ngựa lại, cung kính hành lễ, nói với Tạ Từ: “A Từ, bà ngoại của ta đã tốt lên. Ta liền vội vàng trở về đây, chắc là Vương gia cũng đã trở lại đúng không?”
Hắn đã rất mong đợi đến cầu hôn, “A Từ, chuyện của bà ngoại đã giải quyết xong, ta suy nghĩ khi nào thì tới cửa cầu hôn, nếu ngày mai tới ngay, thì có đường đột quá không?”
“Cầu hôn?” Từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nói trầm thấp uy nghiêm, làm cho Trương Sinh hoảng sợ.
Trương sinh ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Tạ Vô Độ. Hắn đã từng nghe qua danh tiếng của Võ Ninh vương, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Võ Ninh Vương…
Thật sự là tuấn mỹ vô cùng, không giận tự uy, khí độ phi phàm, Trương Sinh lập tức có chút tự biết xấu hổ. Ngay sau đó cung kính chào hỏi, tự bẩm báo thân phận: “Tiểu sinh họ Trương, tên Đoan Ngọc, đã tính bàn chuyện cưới hỏi với Vĩnh Ninh quận chúa.”
“Ngươi có cái gì? Cũng xứng cưới nàng?” Tạ Vô Độ hỏi lại.
Tạ Từ trong xe ngựa nghe thấy lời này, vội vàng ra cắt ngang.
Nàng thò đầu ra từ cửa sổ xe, sắc mặt nhìn không được tốt lắm.
Trương Sinh lo lắng nói: “A Từ… sắc mặt ngươi không được tốt….”
Tạ Vô Độ trách mắng: “A Từ cũng là cái tên mà ngươi có thể gọi sao?”
Trương sinh vội vàng sửa miệng: “Quận chúa. Sắc mặt Quận chúa nhìn không được tốt, có nơi nào không thoải mái sao?”
Tạ Từ hơi cắ n môi dưới, lắc đầu, “Huynh…. Bà ngoại huynh không có việc gì thì tốt rồi.”
Nàng cũng không biết nên nói là hiện giờ nàng không thoải mái, hay là quá mức thoải mái.
Lần này đã là lần thứ tư nàng phát tác, cách đây không lâu, còn là phát tác ở trên xe ngựa.
Lần này so với ba lần trước thì càng mạnh mẽ, càng kịch liệt hơn, Tạ Từ căn bản chịu không nổi.
Giờ phút này, vòng eo nàng bị Tạ Vô Độ bóp chặt, dùng hết toàn lực khắc chế, nói chuyện như bình thường với Trương Sinh.
Nhưng hiện tại thật sự không phải là lúc nói chuyện, Tạ Từ chỉ đành nói: “Ta tựa hồ…… Thật sự có chút không thoải mái…… Lần sau lại nói chuyện cùng huynh.”
Nàng hạ mành xuống, vội vàng rời đi.
Sắc mặt Tạ Vô Độ lạnh lùng, động tác kịch liệt. Tạ Từ chịu đựng khóc nức nở, đột nhiên chất vấn hắn: “Tạ Vô Độ… ngươi… vốn dĩ đã lừa ta, có phải hay không?”
Phản ứng vừa rồi của hắn khi đối mặt với Trương Đoan Ngọc, có nói, hắn dựa vào cái gì cưới nàng? Nếu hắn thật sự nhớ Tạ Từ là thê tử của hắn, sao có thể nói ra mấy lời này?
Hơn nữa, bức hoạ trong phòng kia rõ ràng đã bị hắn động đến, chứng tỏ chắc chắn hắn đã thấy, nếu hắn đã thấy, thì cũng có thể biết trên bức hoạ có viết bọn họ là huynh muội, không phải phu thê. Nhưng hắn lại làm bộ không biết cái gì.
Tạ Từ giơ tay, cho hắn một bạt tai.
“Đê tiện vô sỉ!” Nàng mắng.
Nàng không còn sức lực, cái tát cũng chỉ là lướt qua, Tạ Vô Độ khẽ cười một tiếng, không có phủ nhận.
“A Từ thật thông minh.” Hắn khen nàng, cúi đầu hôn chóp mũi nàng.
Ngày từ đầu hắn quả thật có mất đi ký ức, nhưng rất nhanh đã nhớ lại, chỉ là nhớ rõ trước khi trở về, từng nhận được thư của mẫu thân nói, A Từ cùng người khác yêu nhau, hắn không cho phép loại chuyện này. Hắn mới chỉ rời đi một chuyến, nàng đã có thể thích người khác sao?
Thậm chí còn, còn tính tới chuyện cưới hỏi.
Hắn liền tương kế tựu kế, làm bộ bản thân mình mất trí nhớ, lừa Tạ Từ làm phu thê với mình.
“Đê tiện vô sỉ thì sao, A Từ chỉ có thể yêu ta.” Hắn bóp nàng eo, nâng người lên.
Tạ Từ nhất thời không biết nói gì.
Tạ Vô Độ mãnh liệt hôn xuống, thanh âm quanh quẩn bên tai nàng: “A Từ cho rằng, hiện nay nàng còn có thể một lòng một dạ mà gả cho người khác sao?”
Đáp án chắc chắn chỉ có một, không thể.
Nếu nàng chỉ thất thân, thì có lẽ nàng có thể không quan tâm, tìm một người không để bụng là được. Nhưng mấy ngày nay ở chung…… Tạ Từ rõ ràng cảm giác được chính mình đã thất thủ.
Nàng và Tạ Vô Độ có mười mấy năm cảm tình, chuyển thành một loại tình cảm khác, cũng là điều bình thường.
Tình huống như vậy, nàng làm sao có thể một lòng một dạ mà gả cho người khác?
Ở trên xe ngựa Tạ Từ đã kiệt sức, bị Tạ Vô Độ ôm xuống xe ngựa, trở lại phòng hắn. Còn chưa có kết thúc, hắn khép cửa phòng lại, tiếp tục giúp nàng giải dược.
“A Từ và hắn ta đã đến bước nào rồi?” Hắn ép hỏi.
Dùng cự ly âm như vậy mà ép hỏi, thật sự làm người khó có thể trốn tránh.
“Hắn từng hôn A Từ sao?”
“…… Không có.” Tạ Từ đầu hàng, nức nở, “Chỉ từng nắm tay hai lần.”
Tạ Vô Độ nhận được đáp án chính mình nghĩ đến, cảm thấy mỹ mãn, “Ta không thích hắn, tốt nhất A Từ nên tự mình đi đến, làm hắn hết hy vọng, nếu không để ta động thủ, thì không chỉ đơn giản như vậy đâu.”
Tạ Từ khụt khịt, không có sức đồng ý, chỉ đành phải gật đầu.
Nàng cũng thật sự cần nói chia tay với Trương Sinh.
Tạ Từ sai người hẹn Trương Sinh ra, Trương Sinh đắm chìm ở trong niềm vui, cùng Tạ Từ bàn đến việc cầu hôn, Tạ Từ nghe được thì khổ sở trong lòng, hạ quyết tâm nói thẳng với hắn: “Huynh không cần đến nhà ta cầu hôn.”
Trương Sinh sửng sốt, hỏi: “Vì sao?”
Tạ Từ quay đầu đi, nói: “Bởi vì…… Ta nhận ra trong lòng ta có người khác. Ngươi cũng biết, ta và a huynh của ta đều không phải là huynh muội ruột thịt, giữa chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống. Trước kia ta không có phát hiện, vốn dĩ trong lòng ta đối với huynh ấy…… Là loại tình cảm này. Cho nên mới nói chuyện yêu đương với huynh, huynh…… Cùng a huynh của ta có vài phần giống nhau.”
“Khi a huynh của ta trở về bị trọng thương, tánh mạng đe dọa, lúc ấy ta chăm sóc hắn, mới biết được ta có tình cảm với huynh ấy. Ngày ấy ta hẹn huynh ra đây, cũng là vì muốn nói cho huynh việc này, nhưng huynh bỗng nhiên nhận được thư nhà, ta không tiện nói, mới kéo dài tới hôm nay, thật sự xin lỗi.”
Tạ Từ dứt lời, đứng dậy rời đi, để lại Trương Đoan Ngọc ngồi tại chỗ.
“Quận chúa, ta còn có một chuyện muốn hỏi…… Quận chúa đã từng có chút tình cảm thật lòng nào đối với ta hãy không?”
Trương Đoan Ngọc hoàn toàn không dự đoán được mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy, bà ngoại của y đã trở lại, nhưng người yêu hắn thì lại đi mất.
Tạ Từ dừng chân, nhẹ giọng mà đáp câu: “Từng có.”
Dứt lời, Tạ Từ vừa đi ra khỏi phòng, liền bị Tạ Vô Độ ôm vào trong lòng ngực. Tạ Từ nói: “Ta đã nói chuyện với hắn.”
Tạ Vô Độ cười khẽ ôm lấy nàng eo: “Nương tử ngoan, chúng ta về nhà đi.”
Tạ Từ nghiêng đầu nhìn Tạ Vô Độ, nàng không hề nghĩ tới, người mà nàng quen biết nhiều năm, nhưng nàng lại không hề hiểu gì về hắn. Hắn làm sao có thể…… Làm ra những việc này?
Trên xe ngựa, Tạ Từ thỉnh thoảng lại nhìn Tạ Vô Độ. Tạ Vô Độ giống như nhìn rõ ý nghĩ của nàng, ghé sát lại, cắn khóe miệng nàng.
“Thập nhật hoan, cũng là do ta hạ dược A Từ.” Hắn chủ động thừa nhận.
Tạ Từ trừng lớn đôi mắt, không thể tin tưởng nhìn Tạ Vô Độ.
Tạ Vô Độ hôn lên môi nàng: “A Từ là của ta, chỉ có thể là của ta. Ai cũng không thể cướp nàng khỏi ta.”
Tạ Từ để mặc hắn hôn, nhớ tới mẫu thân, “Mẫu thân sẽ không chấp nhận…”
“Chúng ta vẫn là người một nhà, chẳng qua là thay đổi một chút hình thức để ở bên nhau, nói vậy mẫu thân sẽ chấp nhận.” Hắn giống như đã suy tính từ trước.
“Lời vừa rồi A Từ nói, ta rất thích nghe.” Tạ Vô Độ nói đến chính là lời mà nàng nói cho Trương Đoan Ngọc nghe.
Tạ Từ nói: “Đó là lời nói dối, chẳng qua là để làm hắn hết hy vọng.”
“Nhưng có một câu là thật sự, không phải sao?” Hắn dựa đầu vào trán Tạ Từ, “A Từ thích ta.”
“Đủ rồi.”
Tạ Từ không phản bác, tuy nàng hận hắn tính kế như vậy, nhưng hắn thật sự đã tính kế được trái tim nàng.
~Hết Truyện~