Vô Độ Nuông Chiều

Chương 42




83-84

Chương 83: “Chắc chắn sẽ không.”

Hắn vừa nói xong, nhìn vào trong mắt Tạ Từ. Đáy mắt là hình ảnh tay hắn đang vuốt v e vành tay nàng, gương mặt nàng nhẹ cọ vào lòng bàn tay hắn, sao có thể ghét bỏ?

Chỉ có khổ sở, chỉ có đau lòng.

Cơn gió lạnh thấu xương đột nhiên ngừng lại, chỉ còn lại lá khô mới vừa bị cuốn theo chiều gió, gió ngừng, lá liền từ từ rơi xuống đất. Âm thanh trong doanh trướng của Tiêu Thanh Y cũng tạm thời an tĩnh lại, đại phu đã châm cứu xong cho bà, nói bà bị tức giận.

Lan Thời vén mành lên, đang muốn bẩm báo tình huống với Tạ Từ, xa xa nhìn thấy Tạ Từ và Tạ Vô Độ đang nói chuyện. Không biết hai người bọn họ nói cái gì, nhưng Lan Thời xem mặt đoán ý, đoán được bây giờ không thích hợp, nên xoay người quay lại doanh trướng, cảm tạ đại phu.

Tạ Từ trả lời hắn: “Sẽ không.”

Lại lặp lại một lần: “Chắc chắn sẽ không.”

Thần sắc của Tạ Vô Độ đang căng chặt trong nháy mắt liền thả lỏng, khóe môi khẽ cong, hóa thành một nụ cười nhạt.

Nàng nói vậy, hắn liền biết rõ.

A Từ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn, A Từ muốn ở cùng hắn cả đời.

Hốc mắt Tạ Từ còn hồng, bị gió thổi qua, lại càng hồng hơn.

Nàng cười cười với Tạ Vô Độ, ôm lấy khuỷu tay hắn, cầm lấy ngón tay hắn, rúc vào trong lòng ngực hắn.

-

Vị đại phu có danh tiếng này thật sự rất lợi hại, sau hai canh giờ, Tiêu Thanh Y chuyển tỉnh, đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng. Nhưng sắc mặt vẫn còn rất kém, đại phu nói, bệnh của bà phần lớn là do tâm bệnh, nếu không trừ được hết tâm bệnh, cho dù là Hoa Đà tái thế, cũng bó tay không biện pháp.

Mép giường chỉ có Tạ Từ, Tiêu Thanh Y nghiêng đầu nhìn nàng, trầm mặc thật lâu, cuối cùng là rũ mắt. Mới vừa rồi đã bảo Lan Thời nấu thuốc, chén thuốc đã đặt trên bàn nhỏ ở đầu giường, Tạ Từ đưa mắt ra hiệu cho Lan Thời, Lan Thời liền nâng Tiêu Thanh Y dậy, cho bà uống thuốc.

Giờ phút này cảm tình của Tạ Từ đối với Tiêu Thanh Y rất phức tạp, một mặt, nàng đã hòa hoãn đi rất nhiều, mặt khác, vừa rồi nàng mới nghe được những lời kia từ trong miệng của Tạ Vô Độ, khó tránh khỏi oán hận đối với Tiêu Thanh Y. Nàng cảm thấy Tiêu Thanh Y ích kỷ, nàng thân là mẫu thân, hẳn là nên kiên nhẫn yêu quý hài tử của chính mình, mà không phải khi phát hiện hài tử có vấn đề, liền muốn trốn tránh, vứt bỏ, rời xa……

Nhưng nàng biết, mặc dù nói là oán hận, cũng sẽ không làm gì.

Nếu có, nàng cũng không đến mức tới giờ phút này còn coi Tạ Vô Độ giống như kẻ thù.

Tạ Từ thở dài, để lại một câu “Ngài nghỉ ngơi cho tốt.” sau đó đứng dậy rời đi.

Tạ Từ ngước mắt nhìn bóng dáng của nàng, sau đó lại rũ mắt.

Đã là giữa tháng mười hai, không lâu sau sẽ cuối năm. Giao thừa và tân niên năm nay quá nhiều thay đổi, Hoàng đế Đại Yến lại lần nữa đổi chủ, lòng người trong Thịnh An thành hoảng hốt, nhà nào cũng đóng cửa không ra, trong lòng run sợ.

Đã từng phồn hoa, giờ chỉ còn quạnh quẽ và chiến hỏa trước mắt.

Cung Thân vương trù tính nhiều năm, bồi dưỡng thế lực của chính mình ở mọi nơi, nhổ lên cũng không dễ dàng. Hoằng Cảnh Đế được Tạ Vô Độ cứu ra từ trong cung, trải qua một hồi biến cố như vậy, Hoằng Cảnh Đế cảm khái vạn ngàn, lôi kéo Tạ Vô Độ tay khen hắn rất nhiều.

“Liễm Chi, có con thật là phúc khí của trẫm.”

Hoằng Cảnh Đế cũng đã gặp Tiêu Thanh Y, thấy Tiêu Thanh Y bệnh tật triền miên, không khỏi khổ sở, “Hoàng tỷ bảo trọng thân thể.”

Tiêu Thanh Y đùa giỡn nói: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, ta ngược lại cảm thấy, có chút nhớ phò mã.”

“Lời này của Hoàng tỷ không hay lắm.”

Hoằng Cảnh Đế cũng nhìn thấy Tạ Từ. Có hôm Tạ Vô Độ đang thương nghị chính sự cùng Hoằng Cảnh Đế, Tạ Từ không biết, xông vào phòng Tạ Vô Độ, “Vô Độ ca ca……”

Thoáng nhìn qua, giọng nói đột nhiên im bặt.

“Tham kiến Thánh Thượng.”

Tạ Từ có chút quẫn bách, Hoằng Cảnh Đế nhìn nàng, lại hiền từ mà cười nói: “Tiểu Từ cùng Liễm Chi, thật là khiến người ta hâm mộ. Tiểu Từ cũng không cần câu nệ, trước kia ngươi đều gọi trẫm là cậu, hiện giờ ngươi và Liễm Chi thành hôn, tự nhiên cũng nên gọi trẫm là cậu.”

Tạ Từ nhìn mắt Tạ Vô Độ, hào phóng gọi một tiếng cậu.

Sở dĩ Tạ Từ tới đây, là bởi vì Tạ Vô Độ dùng cơm trưa, nên tự mình đưa tới, giám sát hắn ăn cơm đúng giờ. Nhưng Hoằng Cảnh Đế ở đây, nàng đành phải buông cơm canh xuống, tìm cái cớ nhanh chóng thoát thân.

Sau khi rời khỏi chỗ Tạ Vô Độ, Tạ Từ thở phào một hơi, nhìn những bông hoa dưới hiên. Lại là thời tiết xuân về hoa nở, Tạ Từ nhớ tới mới vừa rồi gọi Hoằng Cảnh Đế là cậu, lại lần nữa hoảng hốt, thật sự giống như trở lại trước đây.

Nhưng thấy Tiêu Thanh Y, không còn giống như trước.

Thân thể Tiêu Thanh Y vẫn luôn không tốt,

Ở trong đình nghỉ ngơi, ho khan không ngừng. Tạ Từ xa xa nhìn thấy, không khỏi nhíu mày.

Đợi trận náo động này bình ổn xuống, cũng đã là tháng năm sau.

Tất cả bình định, Hoằng Cảnh Đế một lần nữa ngồi trên ngôi vị hoàng đế, thế cục triều đình thay đổi một phen. Võ Ninh vương có công cứu giá, cũng đã cứu vớt được chút thanh danh ở trong dân gian.

Ngày ấy Tạ Từ muốn đi đến phủ trưởng công chúa thăm Tiêu Thanh Y, nghe các nàng nói, đêm hôm qua bà ho khan rất nhiều, lại muốn cậy mạnh. Tạ Từ xuống xe ngựa, quen đường quen nẻo đi đến Thương Miễu viện, Tiêu Thanh Y vẫn ở chỗ đó.



Một đường đi tới, Tạ Từ bỗng nhiên cảm thấy quạnh quẽ. Một phủ trưởng công chúa to như vậy, hiện giờ chỉ có một mình Tiêu Thanh Y. Mới đi đến đình, Tạ Từ đã nghe được tiếng Tiêu Thanh Y ho khan, nàng bước nhanh lên bậc thang, bước vào nhà chính, nói: “Sao vẫn còn ho nhiều như vậy?”

Tiêu Thanh Y thấy nàng tới, mặt lộ vẻ vui mừng, “A Từ tới.”

Nàng mới vừa kịch liệt ho khan, giọng nói có chút khàn.

Người hầu bên cạnh Tiêu Thanh Y mang ghế dựa ra cho Tạ Từ, Tạ Từ ngồi xuống, nói: “Có từng mời thái y đến xem không?”

Tiêu Thanh Y nói: “Không cần phí thời gian làm mấy chuyện đó, mời bọn họ tới cũng không tốt lên được.”

Tạ Từ không tán đồng: “Vậy cũng không thể để ho khan liên tục như vậy, ngươi đi mời thái y tới.”

Tiêu Thanh Y thở dài một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người Tạ Từ, thất thần.

Chương 84: “Nàng nên thích ta nhất.”

Tạ Từ không biết Tiêu Thanh Y suy nghĩ cái gì, từ sau chuyện đó, Tiêu Thanh Y thường xuyên như thế, giống như bị trận bệnh này rút cạn tinh khí, cả người mất hồn không thôi. Hoặc là, không phải do trận bệnh này rút cạn tinh khí của bà, mà là chuyện gì đó.

Nàng tiến lên vài bước, vào đình, dặn dò người hầu bên cạnh Tiêu Thanh Y: “Hôm nay gió lớn, vẫn nên đỡ trưởng công chúa về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Thanh Y phục hồi lại tinh thần, dựa vào cánh tay người bên cạnh, chậm rãi đứng lên, đột nhiên gió lại thổi tới, lại lần nữa khom lưng ho khan. Tạ Từ lại thở dài một tiếng, cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên lưng Tiêu Thanh Y.

Tiêu Thanh Y ho đến mức sắc mặt ửng hồng, nhìn về phía Tạ Từ, trong mắt mang theo chút ý cười. Nàng bắt lấy cánh tay Tạ Từ, đem trọng lượng thân thể chống lên người Tạ Từ, Tạ Từ ngẩn người, cuối cùng là lựa chọn đỡ lấy nàng, hai người chậm rãi đi vào trong phòng.

Khi các nàng còn đang trên đường về phòng, thuộc hạ đã chuẩn bị xong nước trà điểm tâm đ ến đây. Bọn hạ nhân giúp Tạ Từ, đỡ Tiêu Thanh Y ngồi trở lại giường, Tiêu Thanh Y xua xua tay, ý bảo các nàng lui xuống đi, không cần cẩn thận hầu hạ mình như vậy. Nàng ngước mắt, lại nhìn về phía Tạ Từ.

Nhận thấy được ánh mắt của Tiêu Thanh Y mắt, Tạ Từ hỏi: “Làm sao vậy?”

Nàng luôn cảm thấy hôm nay Tiêu Thanh Y có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói ra là không đúng chỗ nào.

Tiêu Thanh Y lắc đầu, chỉ cười hỏi: “Cơm trưa hôm nay, A Từ ở lại đây dùng với ta được không?”

Tạ Từ cắn môi, không lập tức đáp ứng. Đêm qua Tạ Vô Độ nói, hôm nay không quá bận, hẳn là có thể trở về dùng cơm trưa với nàng.

“Nếu không tiện, thì cũng không sao cả.” Tiêu Thanh Y lại nói.

Bà rũ mắt, lòng bàn tay cầm cái nắp chén trà, nhẹ nhàng mà đảo qua một vòng.

Tạ Từ nhìn bộ dáng cô đơn của bà, trong lòng không đành lòng, chần chờ nói: “Chắc là tiện.”

Hôm nay Tạ Vô Độ cũng không hẳn nhất định có thể trở về dùng cơm trưa cùng nàng.

Tiêu Thanh Y cười khẽ, vui mừng càng sâu.

Tạ Từ bồi Tiêu Thanh Y dùng cơm trưa, Tiêu Thanh Y bảo phòng bếp làm không ít món Tạ Từ thích, Tiêu Thanh Y liên tiếp gắp đồ ăn cho Tạ Từ. Không khí như vậy, làm Tạ Từ nghĩ đến trước đây, vòng đi vòng lại, không ngờ lại trở lại điểm ban đầu. Khiến người ta cảm khái chính là, chuyện đã xảy ra thì luôn để lại dấu vết, không có khả năng trở lại nguyên vẹn như trước đây.

Một bữa cơm vô cùng hòa hợp, mới vừa dùng cơm trưa xong không bao lâu, thì liền có người từ Võ Ninh vương phủ tới bẩm báo với Tạ Từ, nói là Vương gia đã trở lại, Tạ Từ liền vội vàng cáo từ, chạy như bay về, giống một con bướm, bay khỏi tầm mắt của nàng. Có thể thấy được nàng vô cùng vội vàng.

Nhìn theo bóng dáng Tạ Từ rời đi, Tiêu Thanh Y thở dài thật sâu, thu hồi tầm mắt, dừng ở những viên gạch dưới chân. Gần đây bà rối rắm một số chuyện, kỳ thật đã suy nghĩ rất lâu, nhưng còn lưỡng lự.

Bà không biết, việc này rốt cuộc là tốt, hay không tốt.

Tiêu Thanh Y muốn cho Tạ Từ biết được, người bên gối nàng rốt cuộc là dạng người gì. Bà cho rằng Tạ Từ ít nhất cũng nên biết chân tướng, còn về việc sau này Tạ Từ sẽ lựa chọn như thế nào, Tiêu Thanh Y sẽ không can thiệp, nhưng nàng phải biết, không thể chẳng hay biết gì giống hiện tại được.

Tiêu Thanh Y nghĩ như vậy, nhưng điều nàng rối rắm chính là, Tạ Từ hiện giờ rất tốt, mỗi lần gặp mặt, trên mặt nàng có thể thấy nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Nếu nói cho nàng, ngược lại giống như là một loại hung ác độc địa.

Tiêu Thanh Y thở dài, chính là hoa trong gương, trăng trong nước cuối cùng là hư ảo, tình yêu cần sự thẳng thắn thành khẩn. Tạ Từ không thể bị lừa bịp như vậy cả đời.

-

Tạ Từ nóng lòng về nhà, dọc đường đi từ phủ trưởng công chúa phủ trở về, luôn miệng thúc giục xa phu đánh xe nhanh một chút, xuống xe ngựa, xách theo góc váy chạy như bay.

Tạ Vô Độ ở trong Vô Song các ngồi chờ nàng, Tạ Từ còn chưa vào cửa, tươi cười trên mặt đã thu liễm không được, lúc vào cửa, liền nhào vào trong lòng Tạ Vô Độ.

Tạ Vô Độ ôm nàng, nói: “Trở về chậm một chút, xin lỗi.”

Tạ Từ lắc đầu: “Thiếp vừa mới dùng bữa trưa ở phủ trưởng công chúa.”

“Ừ.” Tạ Vô Độ ừ một tiếng, chưa nói cái gì.

Ngày thứ hai, Tạ Từ lại đến gặp Tiêu Thanh Y. Hôm qua nàng trở về quá vội vàng, đã quên hỏi rốt cuộc thái y có tới chẩn trị cho Tiêu Thanh Y hay không, thái y nói như thế nào.

Tiêu Thanh Y bất đắc dĩ mà cười, để ma ma bên người thuật lại từng câu từng chữ thái y nói, Tạ Từ nghe rất cẩn thận, xác nhận từng chi tiết, lúc này mới yên tâm, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thanh Y.

Tiêu Thanh Y cảm khái nói: “Sau khi A Từ thành hôn, thật là có bộ dáng của người lớn.”

Tạ Từ khẽ hừ một tiếng, bưng lên chén trà uống đỡ khát, vừa rồi xác nhận mọi chuyện với ma ma, khiến cho nàng miệng đắng lưỡi khô.

Tiêu Thanh Y đột nhiên thở dài, Tạ Từ ngẩng đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiêu Thanh Y nói: “Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một ít chuyện xưa.”

Tạ Từ không biết nên không hỏi nàng chuyện xưa là cái gì, Tiêu Thanh Y đã tự mình nói tiếp: “Còn nhớ trước kia con nhất thời ham chơi, có nuôi một con thỏ, khi đó con tự chăm sóc mình còn chăm sóc không được, nhưng lại chăm sóc con thỏ kia rất khá, coi nó giống như bảo bối.”



Tạ Từ nhớ rõ chuyện này, mấy tháng trước nàng còn nhắc lại với Tạ Vô Độ, cười nói: “Con cũng nhớ rõ. Chỉ tiếc…… nó đi mất.”

Ánh mắt Tiêu Thanh Y khẽ run, thanh âm không tự giác mà có chút căng chặt: “Con thỏ kia không phải đi mất.”

Tạ Từ mở to hai mắt, lộ ra biểu tình nghi hoặc, không phải đi mất sao? Nàng chỉ nhớ rõ có một ngày bỗng nhiên không tìm được nó, lật tung cả Vương phủ lên, cũng không tìm thấy.

Tiêu Thanh Y nhìn chằm chằm đôi mắt Tạ Từ, nói tiếp: “Con thỏ kia, là bị Tạ Vô Độ gi ết chết.”

Chén trà trong tay Tạ Từ rơi xuống, một tiếng thanh thúy, cái chén liền chia năm xẻ bảy, nước trà rơi đổ xuống chiếc váy hoa lệ của nàng. Lời nói của Tiêu Thanh Y khiến nàng khiếp sợ, nàng theo bản năng phản bác: “Không, người nói dối.”

Tiêu Thanh Y cười khổ, vẫn chưa vội vã phản bác lời nàng nói, lại nói lên chuyện khác: “Năm con mười tuổi, xảy ra xung đột với Tam công chúa, Tam công chúa thua nên đẩy con vào trong hồ nước, con bệnh nặng một hồi. Sau đó không bao lâu, công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trở nên ngu dại, bị đưa đi tĩnh dưỡng, không bao lâu liền chết.”

“Bất luận là Tam công chúa trở nên ngu dại, hay là cái chết của nàng, đều không phải ngoài ý muốn, cũng là do Tạ Vô Độ làm.”

Ngón tay Tạ Từ run rẩy, bắt lấy góc bàn, thanh âm lớn chút: “Không phải!”

Tiêu Thanh Y cũng có chút kích động, ho khan, kiên trì nói tiếp: “Còn có Tiêu Vũ Phong, ngươi cho rằng hắn ngoài ý muốn mà chết sao? Không phải, hắn là bị Tạ Vô Độ giết. Còn có rất nhiều rất nhiều, những người hoặc những việc bên cạnh con…”

Tiêu Thanh Y nói đến từng cái từng cái, mỗi một chuyện đều nói ra được, nếu một chuyện thì có thể coi là trùng hợp, nhưng nhiều chuyện như vậy.

Nàng luôn luôn cho rằng những lời đồn đãi Tạ Vô Độ hung ác nham hiểm tàn nhẫn, đều là lời nói hư cấu, trong nhận thức của nàng Tạ Vô Độ căn bản không phải người như vậy. Nhưng hiện tại từng câu từng chữ của Tiêu Thanh Y đều buộc nàng tin tưởng, những lời đó chưa bao giờ là hư cấu.

Tạ Từ kỳ thật không muốn tin.

Trong chớp mắt, Tạ Từ liền nghĩ đến lời nói của Tạ Vô Độ, hắn sinh ra đã không có cảm xúc hỉ nộ ai nhạc. Nàng vì Tạ Vô Độ mà giải vây: “Chàng ấy chỉ là…… Sinh ra liền có chút khác với người thường, không phải là……”

Tiêu Thanh Y cắt đứt lời nói của nàng: “Ngay cả con, hắn tiếp cận con, cũng là vì trả thù ta. Trả thù ta trước kia không yêu thương hắn, không coi trọng hắn, coi hắn là mãnh thú đáng sợ.”

Hô hấp Tạ Từ dần trở nên dồn dập, lắc đầu, “Không phải…… Chàng không phải là người như vậy……”

Tiêu Thanh Y nói: “Nếu con là không tin, có thể tận mắt nhìn xem.”

Tạ Từ đang muốn hỏi, nàng lấy cái gì để mình tận mắt nhìn thấy, liền cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ.

-

Hôm nay khi Tạ Vô Độ trở về, không thấy Tạ Từ ở trong phủ, vừa hỏi nô tỳ, biết được sáng sớm nay nàng đã đến phủ trưởng công chúa. Hiện giờ đã gần đến hoàng hôn, lâu như vậy còn không trở lại?

Tạ Vô Độ sai người đi truyền lời, mời Tạ Từ trở về, lại bị báo lại, phủ trưởng công chúa mời hắn đi qua một chuyến.

Tạ Vô Độ cũng vẫn chưa nghĩ nhiều, tưởng Tạ Từ lại muốn kéo gần quan hệ giữa hắn và Tiêu Thanh Y, lên xe ngựa đi. Sau khi vào phủ trưởng công chúa, Tạ Vô Độ ngựa quen đường cũ đi trước Thương Miễu viện, không ngờ, chỉ có một mình Tiêu Thanh Y.

Tiêu Thanh Y giơ tay để bọn họ lui: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi.”

Tạ Vô Độ không kiên nhẫn, còn chưa ngồi xuống, đã hỏi Tiêu Thanh Y: “A Từ đâu?”

Tiêu Thanh Y nói: “Không cần phải gấp gáp, ta sẽ không làm thương tổn đến nàng, ta không nhẫn tâm như vậy. Nàng vừa mới rời đi, nói là đi tìm Điền cô nương. Còn việc tìm ngươi tới, là bởi vì nhớ tới chúng ta tốt xấu gì cũng là mẹ con, nhiều năm như vậy, lại chưa bao giờ ngồi một chỗ trò chuyện với nhau.”

Tạ Vô Độ nhéo ngón út của chính mình, vẫn ngồi xuống, chờ Tiêu Thanh Y nói.

“Mẫu thân muốn nói gì, cứ nói đi.”

Tiêu Thanh Y nói: “Bất luận ngươi tin hay không, quan hệ giữa hai chúng ta biến thành như vậy, ta cũng thật sự xin lỗi. Lúc mang thai ngươi, ta từng cho rằng, chúng ta sẽ là hai mẹ con hài hòa và hạnh phúc.”

Tạ Vô Độ không lên tiếng.

Tiêu Thanh Y cũng không cần hắn nói gì, tiếp tục: “Lúc ấy ta chỉ cảm thấy, ngươi và đứa con ta mong chờ quá khác nhau, ngươi quá thông minh, rồi lại lạnh nhạt, làm người khác cảm thấy rất đáng sợ. Lúc ấy thân thể phụ thân của ngươi đã không tốt, ta luyến tiếc hắn, không muốn đối mặt với việc này, ngươi cũng vậy. Cho nên ta lựa chọn trốn tránh, ta lại sinh thêm một nữ nhi.”

Nàng nhẹ nhàng mà ho khan, tiếng ho khan càng ngày càng nặng, giống như sắp không thở nổi. Mà đứa con trai ngồi ở trước mặt nàng, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn nàng, không chút nào quan tâm.

Tiêu Thanh Y hít sâu một hơi, “Lúc ấy ngươi oán hận ta, ta biết. Cho nên, sau khi để cho A Từ thân cận ngươi, với tính cách của ngươi, kỳ thật không thích trẻ nhỏ, nhưng ngươi lựa chọn tiếp nhận nàng, kỳ thật là muốn trả thù ta, phải không?”

Nàng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nghiêm túc mà đánh giá khuôn mặt Tạ Vô Độ. Trong ánh mắt của hắn, kỳ thật rất giống Tạ Lâm, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng.

Tạ Vô Độ nhớ lại nhiều năm trước, nhóc con kia kéo vạt áo của hắn, nãi thanh nãi khí gọi ca ca, hắn đích xác suy nghĩ, thật đúng là buồn cười.

“Nữ nhi bảo bối của ngươi, thế nhưng ngoài ý muốn thích ta, thì thú vị đến cỡ nào.” Tạ Vô Độ nhướng mày.

Tiêu Thanh Y gật gật đầu: “Đích xác thú vị.”

Nàng vừa chuyển, bỗng nhiên nói: “Hôm nay A Từ tới đây, ta và nàng nói chút lời. Chúng ta nói đến, nàng đã từng nuôi một con thỏ, sau lại không thấy. Cho dù không có chứng cứ, nhưng…… con thỏ kia là ngươi gi ết chết, phải không?”

Tạ Vô Độ hơi híp híp mắt, cười nói: “Mẫu thân hà tất gì biết rõ mà còn cố hỏi?”

Tiêu Thanh Y chậm rãi gật đầu: “Vậy, Tam công chúa kia, Tiêu Vũ Phong…… Những người đó đều là do ngươi hại, nói vậy ngươi cũng sẽ không phủ nhận. Tạ Vô Độ, ta có thể hỏi một câu hay không, vì cái gì? Ngoài Tiêu Vũ Phong và Tư Mã Trác có ý muốn thương tổn A Từ, cho nên đáng chết. Nhưng Tam công chúa không phải là cố ý, chỉ là lỡ tay, ngươi cần gì phải làm đến như vậy?”

“Cố ý cũng được, lỡ tay cũng được, đều là làm tổn thương A Từ, không phải sao? Lúc ấy A Từ sinh bệnh nguy hiểm sớm tối, không phải mẫu thân cũng lòng nóng như lửa đốt sao? Nàng thiếu chút nữa hại chết A Từ, đó là tội của nàng.”

Tiêu Thanh Y: “A Từ yêu hận rõ ràng, sẽ không thích cách làm cực đoan của ngươi. Còn có con thỏ kia, A Từ vô cùng thích nó không phải sao, nếu ngươi thích A Từ, vì sao phải g iết chết nó?”

Tạ Vô Độ nói: “Con thỏ kia, nàng rất thích, thậm chí còn thích hơn cả thích ta. Nàng nên thích ta nhất.”