53-54
Chương 53: “Tổ tông, tâm can, bảo bối…”
Tư Mã Trác đi gặp người nọ theo thời gian địa điểm viết trong thư, thời gian người đó hẹn là vào ban đêm, địa điểm trong một quán trà lâu trên phố xá sầm uất ở thành Thịnh An.
Thịnh An vào ban đêm phồn hoa, còn chưa tới giờ cấm đi lại ban đêm, các sạp bán hàng rong trên đường còn đang ra sức rao bán, đèn trong các cửa hàng cũng sáng ngời, trà quán tửu quán cũng bước vào thời điểm náo nhiệt nhất. Màn đêm buông xuống giống như một tín hiệu, tuyên bố thời điểm vui chơi thoải mái bắt đầu.
Thành Thịnh An tối nay đèn đuốc sáng rực, còn náo nhiệt hơn ngày bình thường một chút.
Tư Mã Trác đi đến trà lâu mà người kia đã hẹn, có tiểu nhị thấy hắn báo ra tên nhã gian thì dẫn hắn đi lên.
“Khách quan, mời ngài, muốn uống chút trà gì, ăn điểm tâm gì ạ?” Tiểu nhị ân cần cười hỏi.
Tư Mã Trác đứng ở cửa, hỏi tiểu nhị: “Ngươi biết nhã gian này do ai đặt trước không?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Khách quan, việc làm ăn của Thanh Phong lâu chúng ta luôn tốt, rất nhiều quan to hiển hách tới. Các quý nhân đương nhiên sẽ không tự mình đến mà đều là thuộc hạ cấp dưới đến, sao chúng ta biết được chứ?”
Tư Mã Trác ôm cánh tay, vuốt v e ngón út của mình, lại hỏi: “Vậy người đặt có lưu lại tên không?”
Tiểu nhị lắc lắc đầu, cười hiền lành: “Cái này phải tra thử, khách quan ngài đợi một chút.”
Tiểu nhị dứt lời, đi xuống tra xét danh sách trên quầy, lúc quay lại thì nói với Tư Mã Trác, “Người nọ chỉ nói, họ Mộc.”
Mộc? Dòng họ này hiếm thấy, hiển nhiên là dùng tên giả. Tư Mã Trác cười lạnh, bảo tiểu nhị lui xuống, “Lên món đặc biệt của các ngươi đi.”
Tiểu nhị đáp vâng, lui xuống. Tư Mã Trác vào nhã gian, khép cửa phòng lại, lẩm bẩm nói: “Xem ra người này không có thành ý gì.”
Hao hết khó khăn hẹn hắn đến, cũng không tự mình gặp mặt với hắn, thậm chí còn không phái một người nào tới.
Hắn cẩn thận như thế, chắc là đang lo lắng về mình. Tư Mã Trác nhướng mi, thuộc hạ nói: “Ngũ điện hạ, lẽ nào chúng ta đã bị lừa?”
Tư Mã Trác nói: “Không vội.”
Người kia tốn nhiều công sức để lại một phong thư cho hắn như vậy, hành cung Lâm Sóc nằm trong phạm vi của hoàng cung, thủ vệ cũng cực kỳ nghiêm ngặt, nếu muốn trà trộn vào thì không phải chuyện dễ dàng, chắc chắn thân phận của người nọ tôn quý.
Vả lại, làm việc bí ẩn như thế e là sợ người khác biết hắn có quan hệ gì với Ngũ hoàng tử của Bắc Tề, như vậy thứ người đó mưu cầu chắc chắn không thể đưa ra ngoài sáng.
Cho nên Tư Mã Trác cảm thấy có thể chờ một chút.
Đợi tiểu nhị bưng trà nước lên một lúc, quả thực đợi được một phong thư, không khác với phong thư trong hành cung Lâm Sóc nhiều lắm. Trên thư vẫn chỉ có vài câu ít ỏi, nói người đó biết năng lực của Tư Mã Trác vượt trội, mà đương kim thái tử của Bắc Tề không bằng hắn, nghĩ có lẽ trong lòng Tư Mã Trác sẽ khó chịu, người đó nguyện ý giúp Tư Mã Trác, chỉ cần Tư Mã Trác hợp tác với người đó, để người đó cân nhắc vài ngày, ba ngày sau cho hắn một câu trả lời thuyết phục, hẹn gặp ở chỗ cũ.
Tư Mã Trác híp mắt, ánh mắt lộ ra sự nguy hiểm. Người này ngay cả tình hình của Bắc Tề cũng hỏi thăm rồi, có lẽ không đơn giản. Tư Mã Trác đương nhiên cũng từng hỏi thăm vận mệnh triều định của Đại Yến, biết trong triều đình Đại Yến hiện giờ, không mấy ai có năng lực, trước hết hắn nghĩ đến vị Võ Ninh Vương kia.
Chính là hắn ta sao? Nghe nói hắn ta được hoàng đế của Đại Yến nể trọng, lại là cháu ngoại trai của hoàng đế Đại Yến, nếu là hắn, hắn muốn mưu đồ thứ gì? Ngôi vị hoàng đế? Cũng không phải là không thể.
Ngôi vị hoàng đế có sức hấp dẫn với tất cả mọi người trong thiên hạ, thử hỏi có ai không muốn làm hoàng đế chứ? Quyền lực tối cao kia, không ai có thể từ chối.
Tư Mã Trác ném lá thư này xuống đất, hừ lạnh một tiếng, ngay cả diện mạo thật cũng không đưa ra, khó đám bảo không coi hắn là con cờ mà lợi dụng, không thể tin tưởng toàn bộ được.
Tư Mã Trác đi ra khỏi Thanh Phong lâu, thấy quanh mình đèn đuốc sáng trưng, quyết định đi dạo một lúc rồi mới quay về hành cung Lâm Sóc.
Hôm nay có hội chùa, hoa đăng sáng như ban ngày, trên đường có không ít cô nương và lang quân trẻ tuổi, tốp năm tốp ba hẹn nhau ra ngoài đi dạo. Tư Mã San một thân hoa phục, còn không mang theo khăn che mặt, tỉ mỉ trang điểm một phen, bên người có nhiều tỳ nữ đi theo, mười phần nổi trội trong đám người, chen hết người trên đường sang một bên.
Hôm qua Tư Mã San khóc một hồi, đã nghĩ thông suốt một chút, Ngũ hoàng huynh nói đúng, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, xứng đáng với nước mắt của nàng ta không? Chẳng lẽ trong thiên hạ không còn lang quân nào tốt hay sao? Nghe nói hôm nay có họp hội chùa náo nhiệt, Tư Mã San tỉ mỉ ăn vận rồi đi ra ngoài, cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân thì không dễ tìm chắc?
Phóng mắt ra đường, không phải đều là lang quân trẻ tuổi sao? Ánh mắt Tư Mã San đảo qua phố xá, đột nhiên dừng lại, đúng là nam nhân có ở khắp nơi, nhưng khí độ và diện mạo của bọn họ đúng là không có ai so được với Tạ Vô Độ…
Tư Mã San bĩu môi, ép bản thân không được nghĩ đến người kia nữa.
Nàng ta đi lên phía trước, kiêu căng ngẩng cao đầu, thỉnh thoảng có lang quân trẻ tuổi ở bên đường bị vẻ đẹp của Tư Mã San hấp dẫn. Dưới ánh mắt như si mê của bọn họ, Tư Mã San nhặt lại cảm xúc, nàng ta đường đường là Lục công chúa của Bắc Tề, đây mới là đãi ngộ mà nàng ta nên có.
Tạ Từ và Điền Hạnh Đào ngồi ở bên bờ sông, Điền Hạnh Đào bị trật chân còn chưa khỏi hẳn, Tạ Từ không dám để nàng ấy đi đường nhiều, bởi vậy chưa đi được mấy bước, Tạ Từ đã mạnh mẽ kéo nàng ấy ngồi xuống nghỉ ngơi, không được đi lại.
Thật ra Điền Hạnh Đào cảm thấy không cần phải chiều chuộng như vậy: “Thật ra ta đã khỏi gần hết rồi.”
Tạ Từ nghiêm khắc từ chối: “Không được, ta nói không được thì là không được. Cô cứ ngồi đi, ta cũng đi mệt rồi, chúng ta ngồi nghỉ ở đây một lát.”
Điền Hạnh Đào tỏ vẻ khó xử: “Nhưng… Không phải nên đi dạo ở hội chùa sao? Lúc này chúng ta mới đi dạo được bao lâu đâu…”
Tạ Từ không cho nàng ấy nói nữa, nhìn ra phía sau, phía sau bọn họ là một tòa lầu cao, nơi cao ngắm phong cảnh luôn đẹp, Tạ Từ kéo Điền Hạnh Đào đứng dậy: “Ai nói đi hội chùa nhất định phải đi dạo mới vui, nhiều người đi qua đi lại như vậy, cũng không thấy có gì thú vị. Đi, chúng ta lên trên ngắm phong cảnh đi.”
Lúc Điền Hạnh Đào ở cùng với Tạ Từ thì luôn là Tạ Từ làm chủ, chỉ đành đi theo nàng. Tay Tạ Từ vung lên, nói với chưởng quầy: “Tối nay ta bao chỗ này, không được cho người bên ngoài đi vào nữa.”
Chưởng quầy nhận lấy thỏi vàng của nàng, liên tục gật đầu, sợ nàng đổi ý. Lâu này xây dựng bên bờ sông, ngày thường chỉ để người ta leo lên nhìn ra xa kiếm chút sinh ý, qua năm ngày cuối năm hoặc hội chùa, thì có thể kiếm được nhiều hơn chút, bình thường khi rảnh rỗi sẽ có vài văn nhân mặc khách tiêu tiền đến nhìn thành Thịnh An phía xa xa, làm vài bài văn thơ.
Nhưng khách hàng tiêu nhiều tiền như Tạ Từ cũng không gặp nhiều.
Tạ Từ nhìn cầu thang, lại nhìn Điền Hạnh Đào, nói: “Chân cô còn chưa khỏi, hai người các ngươi cõng nàng ấy lên.” Nàng phân phó hai ma ma sức lực lớn đi theo mình.
Điền Hạnh Đào dở khóc dở cười, yếu ớt giải thích: “Chuyện đó, Tạ Từ, ta chỉ bị trật chân thôi, không phải là bị gãy chân…”
Tạ Từ không thèm nghe nàng ấy giải thích, trái phải cho người cõng nàng ấy lên, đứng cạnh lan can của tầng cao nhất có thể quan sát được toàn cảnh của tòa thành. Tạ Từ vui vẻ gọi Điền Hạnh Đào đến xem, Điền Hạnh Đào đến gần, kêu lên một tiếng thán phục.
“Thịnh An quả nhiên là đô thành, còn phồn hoa hơn cả Phúc Châu.”
Trong tầm mắt của bọn họ, ngọn đèn của hàng vạn ngôi nhà cứ như một dài ngân hả, giống bức họa cuộn tròn đẹp tuyệt mỹ.
Tạ Từ bỗng nhiên cười nói: “Thật ra đây là lần đầu tiên ta đến đây.”
Điền Hạnh Đào hơi ngoài ý muốn, Tạ Từ là người ở Thịnh An, nhưng cũng chưa từng tới sao?
Lại nghe Tạ Từ nói: “Trước đó ta cũng từng nhìn thành Thịnh An như thế này, nhưng không cần tiêu tiền tới đây, vào trong cung là được. Thượng Thanh cung, ở nơi đó là có thể quan sát hết cả Thịnh An.”
Điền Hạnh Đào: “…”
“Ai, cô nhìn chỗ kia xem, có phải là nhà cô hay không?”
Tạ Từ như phát hiện ra chuyện mới thú vị gì, từ trong những tòa nhà thu nhỏ tìm kiếm những nơi quen thuộc.
Sau khi phòng ốc được thu nhỏ, và vì là ban đêm, nơi nơi đều sáng đèn, đúng là không dễ tìm.
Ngón tay Tạ Từ chống lên cằm của mình, tìm đến ngõ của Vũ Ninh Vương phủ. Dù sao nàng mới ở Vũ Ninh Vương phủ khoảng nửa năm, không dễ nhận ra.
Ngược lại là phủ của trưởng công chúa, nàng liếc mắt một cái đã có thể nhận ra. Trước kia khi quan sát từ Thượng Thanh cung, nàng sớm đã tìm được phủ trưởng công chúa rất nhiều lần, bây giờ mặc dù đổi đến một nơi khác, cũng có thể nhanh chóng tìm được.
Tạ Từ tìm được nhưng không chỉ ra. Đó đã là nơi không thuộc về nàng nữa, nhà của nàng bây giờ là Vũ Ninh Vương phủ.
Tạ Từ quay sang vị trí của Vũ Ninh Vương phủ, còn thật sự nghiêm túc nhìn cẩn thận, muốn nhớ kỹ nó. Đột nhiên nhớ ra, qua mười ngày sau là đến trung thu.
Trong đầu nàng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng khi trung thu, ngày hội trung thu, trăng tròn vành vạnh, đương nhiên nên là ngày mà người một nhà đoàn tụ viên mãn. Mỗi khi đến trung thu, Tạ Từ sẽ coi đó là cái cớ để kéo Tạ Vô Độ và Tiêu Thanh Y ngồi cùng một bàn, bàn được sắp xếp ở trong đình, đặt ở dưới ánh trăng tròn, trên bàn đặt đầy những loại bánh trung thu đủ màu đủ nhân, lại đặt thêm một bình rượu hồ lô nhỏ, mỗi người uống một ly, Đợi đến khi ánh trăng tròn lên cao thì nâng chén chúc mừng đoàn viên, Tạ Từ sẽ nói lời chúc cát tường, a nương a huynh a cha, ai cũng không quên, cuối cùng mới đến phiên mình.
Vì nể mặt Tạ Từ, Tạ Vô Độ và Tiêu Thanh Y đều sẽ lui lại một bước, không xảy ra xung đột, miễn cưỡng xem như một gia đình hạnh phúc.
Nhưng trung thu năm nay sẽ không còn cảnh tượng như vậy nữa. Tạ Từ khẽ thở dài, nghĩ đến suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu mình trong hai ngày hôm nay.
Nàng biết, Tạ Vô Độ đang đợi nàng hiểu rõ, chờ nàng nguyện ý chấp nhận.
Nàng bây giờ… hình như hơi hiểu rõ rồi.
Nhưng lại không kiên định.
Giống như kim đồng hồ đang lắc lư, chưa có kết luận.
Tạ Từ cụp mắt xuống, khi ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn phố xá náo nhiệt dưới chân. Trong tầm nhìn có một bóng dáng màu đỏ xâm nhập vào, khá quen thuộc. Tạ Từ nhíu mày.
Khi nàng chăm chú nhìn lại một lần nữa, Tư Mã San hình như đang đứng trước một chiếc xe ngựa quen thuộc.
…
Mặt Tạ Từ trở nên lạnh lùng, nói với Điền Hạnh Đào ở bên cạnh: “Hạnh Đào, cô ở đây đợi ta một chút, ta đi một lát rồi quay lại.”
Dứt lời thì vội vàng đi xuống cầu thang.
Tư Mã San này, sao cứ như âm hồn không tán, nhân dịp nàng không có ở đó lại muốn dụ dỗ Tạ Vô Độ.
Tạ Từ lập tức đi xuống bậc thang của cây cầu, đi đến chỗ xe ngựa của Tạ Vô Độ.
Tư Mã San thật sự đang ngăn xe ngựa của Tạ Vô Độ lại, nàng ta vốn định không để ý tới Tạ Vô Độ nữa, nhưng đột nhiên nhìn thấy xe ngựa của hắn đang dừng ở đó, bước chân còn nhanh hơn đầu óc, khi kịp phản ứng lại thì đã ngăn hắn lại rồi.
Nàng ta thừa nhận nàng ta không cam lòng, Tư Mã San nàng ta phải được đàn ông trên cả thiên hạ này yêu thương, nhất là người đàn ông vĩ đại này.
Tư Mã San kiêu ngạo nhìn Tạ Vô Độ, quyết định cho hắn một cơ hội nữa, nàng ta nói thẳng: “Bản công chúa thích ngươi, bản công chúa cho ngươi một cơ hội cưới ta.”
Hôm nay Tạ Vô Độ bận rộn nhiều công vụ, cho nên giờ Thìn mới trở về, lúc xe ngựa đi qua nơi này, nhìn thấy trên một sạp hàng có bán đèn lồ ng thỏ, xinh xắn đáng yêu, nghĩ có lẽ A Từ sẽ thích nên đã xuống xe ngựa.
Không ngờ Tư Mã San lại ở đây, hơn nữa còn nhào lên, thậm chí trắng trợn bày tỏ tâm ý.
Hắn cầm đèn lồ ng thỏ, còn chưa mở miệng thì đã có một giọng nói khác truyền đến từ xa trước:
“Hắn sẽ không cưới ngươi, bởi vì ta không cho phép.”
Tư Mã San nhíu mày, theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy Tạ Từ đang cuốn gió mà đi tới.
Hôm nay Tạ Từ không mặc đồ màu đỏ, mà là một bộ váy ngắn màu xanh biếc, dù vậy cũng vẫn đoạt lấy ánh mắt mọi người như cũ. Người đến người đi trên đường đều nhìn về phía ba người bọn họ, mỹ nam mỹ nữ, thật là đẹp mắt, quan trọng hơn là, hình như giữa những vị mỹ nam mỹ nữ này còn có khúc mắc yêu hận tình thù gì đó.
Trong lòng Tư Mã San hơi không phục, thấy Tạ Từ đến gần, đánh giá nàng, hỏi: “Ta không hỏi ngươi, ngươi dựa vào đâu mà không cho phép? Ngươi cùng lắm chỉ là muội muội của hắn, không phải cha mẹ hắn, còn có thể quản hôn nhân đại sự của hắn sao?”
Tạ Từ hơi nâng mắt, cười nhạt, sau đó chậm rãi đi đến, kề sát lên má Tạ Vô Độ, hôn một cái lên mặt hắn.
Nhất thời, cả phố xá náo nhiệt dần yên tĩnh lại, có người nhận ra Tạ Vô Độ và Tạ Từ, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Tạ Từ khiêu khích nhìn Tư Mã San, hỏi Tạ Vô Độ: “Ngươi nói cho nàng ta biết, ta là gì của ngươi?”
Cảm giác ấm áp trên mặt Tạ Vô Độ bị gió thổi qua, hình như hơi tán đi, khóe môi hắn khẽ cong lên, trong mắt dần nhuốm ý cười, nhưng giọng điệu lại vẫn bình tĩnh như trước: “Tổ tông, tâm can, bảo bối…”
Chương 54: Tiêu Thanh Y cau mày, ánh mắt tối sầm, nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm của nàng và Tạ Vô Độ.
Tư Mã San trừng mắt, không thể tin nhìn hai người trước mặt.
Nàng ta run rẩy nâng tay lên, chỉ vào Tạ Từ: “Ngươi… ngươi… ta đã nói giữa các ngươi có gì đó mà!”
Tạ Từ nhíu mày, cái gì mà có gì đó, khó nghe như vậy. Nàng bĩu môi, “Dù sao hắn sẽ không cưới ngươi, ngươi chết cái tâm này đi. Hơn nữa, ngươi nhìn ngươi xem, không đẹp bằng ta, cũng không quen hắn lâu bằng ta, ngươi có điểm gì hơn ta?”
Tư Mã San tức giận đến đỏ cả mắt, vừa rồi nàng ta không nên cản Tạ Vô Độ lại, sau khi nói xong những lời đó đã là chịu ấm ức rồi, bây giờ lại tự rước nhục.
Nàng ta dậm chân, oán hận phẩy tay áo bỏ đi.
Tạ Từ nhìn bóng dáng Tư Mã San rồi cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Tạ Vô Độ, giọng điệu mang ý chất vấn: “Sao nàng ta lại có thể vừa khéo gặp được huynh như vậy?”
Tạ Vô Độ không biết gì cả: “Có lẽ là đúng lúc.”
Lại là lời nửa thật nửa giả.
Nếu hắn thật sự không muốn gặp Tư Mã San, hoàn toàn có thể khiến nàng ta không thấy được mình, để cho nàng ta nhìn thấy là xuất phát từ một vài mục đích.
Bây giờ đạt được mục đích rồi.
Hắn khẽ cụp mắt, che khuất cảm xúc trong mắt, đưa đèn lồ ng thỏ trong tay cho Tạ Từ: “Vừa nãy thấy, nghĩ có lẽ A Từ sẽ thích.”
Tạ Từ nhận lấy đèn lồ ng thỏ, ánh mắt sáng ngời, đèn lồ ng thỏ này làm giống như đúc, rất dễ thương. Nàng lộ ra vẻ vui mừng, giây tiếp theo, cảm giác bàn tay xinh đẹp bị người ta nắm lấy, chậm rãi bị vây trong lòng bàn tay dày rộng.
Nhớ ra nơi này vẫn là phố xá sầm uất, chút không kiên định trong lòng Tạ Từ lại bắt đầu trỗi dậy. Một tay nàng cầm đèn lồ ng thỏ, tay kia bị Tạ Vô Độ nắm chặt lấy, muốn rút tay ra nhưng không thể rút được.
Tạ Vô Độ nói: “A Từ, hối hận không kịp rồi, tối nay cả Thịnh An đều sẽ biết, A Từ là tổ tông, tâm can, bảo bối của ta…”
Vừa rồi khi Tạ Vô Độ nói ra những lời đó, Tạ Từ còn chưa cảm nhận được gì, có lẽ vì giọng điệu khi nói của hắn quá bình tĩnh, mà giờ phút này thuật lại, xen lẫn ý cười không ngừng, cộng với đôi mắt mập mờ đưa tình, lời này nghe lại có cảm xúc bất tận, kiều diễm triền miên.
Tạ Từ đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu nhìn chiếc đèn lồ ng thò kia: “Cái gì mà tổ tông, tâm can… Những lời này huynh học được từ đâu đó?”
Quá khó hiểu đi…
Ánh mắt những người xung quanh mình sáng ngời, vừa rồi còn không cảm thấy gì, bây giờ thì thật sự là không chịu được.
Tạ Từ không giật tay ra được, đành kéo hắn muốn trốn lên xe ngựa.
Nhưng nàng chỉ là một nữ tử, nếu Tạ Vô Độ không muốn nhúc nhích, sao có thể kéo được hắn?
Tạ Vô Độ càng muốn đi chậm rãi từ từ, nhưng không phải là đi về phía xe ngựa, mà là đi trên
đường phố, trước vô số ánh mắt, cứ vậy từng bước nắm tay Tạ Từ mà đi.
Ban đầu Tạ Từ còn rất ngượng, ánh mắt lơ lửng bất định, trốn đông trốn tây, cứ cảm thấy mọi người đều đang nhìn bọn họ.
Nhưng sau đó thì dần thích ứng được, trái tim cũng đập chậm đi… Cho dù bọn họ biết, cũng không có gì cả.
Cùng lắm cũng chỉ nghị luận vài câu, Tạ Từ nàng còn bị bàn tán ít sao? Nhiều thêm vài câu cũng chẳng tính là gì.
Nàng mím môi, nghiến nghiến môi dưới, cuối cùng buông môi ra, chậm rãi nâng ánh mắt đang cụp xuống lên, như đi lại bình thường, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi dạo trên phố xá. Đèn lồ ng thỏ trên tay sáng ngời, Tạ Từ nâng nó lên ngang mình, nói: “Cái này đáng yêu quá.”
Lời nói còn chưa xong, biểu cảm của Tạ Từ chợt đổi.
Đám đông chen lấn giữa hai người chia sang hai bên, giống như dòng sông gặp phải một tảng đá lớn, mà Tiêu Thanh Y, chính là tảng đá đó.
Tạ Từ ngừng thở, ngây ngốc nhìn về phía Tiêu Thanh Y. Tiêu Thanh Y cau mày, ánh mắt tối sầm, nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Tạ Từ và Tạ Vô Độ.
Giật mình, cảm giác phản lại đạo đức, lúng túng, không thể đối mặt xuất hiện trong lòng, sắc mặt Tạ Từ trắng bệch, theo bản năng muốn rút tay ra. Trong lúc giãy giụa, đèn lồ ng thỏ trong tay rơi xuống đất, tắt ngóm.
Đèn bên đường vẫn sáng, tiếng người bán hàng rong hét to, tiếng nói chuyện và tiếng ồn của người đi đường đều lướt qua tai nàng. Tạ Từ nghe thấy tiếng tim mình đập vang đội, nàng càng giãy giụa, càng cảm thấy Tạ Vô Độ nắm chặt thêm.
Tạ Từ nhìn Tạ Vô Độ, cảm xúc thất thố: “Buông tay!”
Tạ Vô Độ cũng nhìn nàng. Tầm mắt hai người chạm nhau, trái tim Tạ Từ lại dần bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ, nếu tất cả mọi người đã biết, như vậy thì sớm muộn gì Tiêu Thanh Y cũng biết. Tiêu Thanh Y biết thì sao? Bà luôn không thích Tạ Vô Độ, bây giờ có Tạ Nghênh Hạnh, sớm không cần hai người bọn họ nữa. Cho nên, có thấy thì thế nào?
Nàng không giãy dụa nữa, chỉ c ắn môi dưới, không nói gì.
Nàng không phải con gái của Tiêu Thanh Y, không phải sao? Không có huyết thống, thậm chí ngay cả hộ tịch cũng đã chuyển ra ngoài, không phải sao? Cho nên, nàng và Tạ Vô Độ cũng không phải huynh muội, chẳng lẽ từng là huynh muội thì không được ở cùng nhau sao?
Trong lòng Tạ Từ có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thanh Y.
Dường như Tiêu Thanh Y nhìn đủ rồi, bà thu ánh mắt lại, cảm xúc mãnh liệt cũng biến mất khỏi đáy mắt bà, bà không nói gì, chỉ xoay người rời đi. Vạt váy dài hoa lệ của bà chậm rãi biến mất trước mặt Tạ Từ, Tạ Từ nhìn chằm chằm bóng dáng bà, buồn bã thất vọng.
Không biết Tạ Từ thất thần bao lâu, linh hồn bay đi mới quay lại thể xác, nàng nâng mắt, đột nhiên nhớ tới Điền Hạnh Đào còn bị nàng bỏ lại ở trên lầu.
Nàng há miệng th ở dốc, nhìn Tạ Vô Độ trước mặt, bọn họ đang trở về xe ngựa.
Đèn trên xe ngựa sáng ngời, chiếu lên gương mặt của Tạ Vô Độ, Tạ Từ nhỏ giọng nói: “Ta rủ Hạnh Đào ra ngoài đi dạo, nàng ấy vẫn còn đang ở chỗ đó chờ ta, ta phải sai người báo cho nàng ấy một tiếng là ta đã về.”
Tạ Vô Độ nhìn nàng, chỉ ừm một tiếng.
Tạ Từ cũng không dám nhìn Tạ Vô Độ, nàng nhớ tới lúc gặp Tiêu Thanh Y kia, trong lòng nàng dâng lên hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, lúng túng, không có đạo đức, trốn tránh… Rõ ràng nàng đã đặt Tạ Vô Độ ở một vị trí rất xa.
Hắn là người thông minh biết bao, chắc chắn đã thấy rõ hết, giờ phút này có lẽ sẽ rất thất vọng với nàng.
Tạ Từ gọi Lan Thời, bảo nàng ấy đi báo cho Điền Hạnh Đào một tiếng, xin lỗi với nàng ấy. Lan Thời đi rồi, bên trong xe ngựa không còn âm thanh gì, chỉ còn lại tiếng đèn kêu lách tách, cùng với tiếng hít thở của hai người họ.
Hai người họ từng cãi nhau rất nhiều lần, trong đó đa số thời điểm là Tạ Vô Độ dỗ dành nàng, bất luận đúng sau. Thỉnh thoảng Tạ Từ cũng sẽ làm nũng dỗ hắn.
Nhưng những thứ đó đều là quá khứ, chuyện ngày hôm nay không tính là khắc khẩu mà hình như cũng chẳng giống cãi nhau.
Tạ Vô Độ không dỗ dành nàng, nàng cũng không biết phải cúi đầu như thế nào.
Cứ vậy quay về phủ, chia nhau về Vô Song các và Tễ Tuyết đường.
Tạ Từ ôm đầu gối, ngồi trên tháp, nhìn bóng dáng của chính mình. Hôm nay đám người Trúc Thời đi theo phía sau nàng, chính mắt nhìn thấy cảnh tượng động trời đáng sợ kia, các nàng cũng giật mình như bao người.
Ai cũng không biết, từ khi nào thì tình cảm huynh muội giữa Tạ Từ và Tạ Vô Độ lại biến thành tình yêu nam nữ. Huống chi, bọn họ còn ngày đêm hầu hạ bên người Tạ Từ.
Nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy hình như cũng không ngoài ý muốn lắm. Dù sao từ trước đến giờ vương gia đều rất tốt với tiểu thư, không có huynh muội nhà ai lại có tình cảm tốt như bọn họ.
Nhưng mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, vẫn đang lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Giống như chỉ trong một đêm, long trời lở đất, giống như lần long trời lở đất lúc đầu năm. Nếu như không có trận long trời lở đất lúc đầu năm, e rằng hôm nay cũng sẽ không như vậy, tất cả đều liên quan với nhau.
Tạ Từ vẫn không yên lòng, sau khi tắm rửa xong thì nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Nàng không biết ngày mai bầu trời Thịnh An có còn giống như hôm nay nữa không, trở mình một cái, rồi lại nghĩ, không phải nàng đã quyết định không để ý gì đến những lời đồn đãi nhảm nhí này nữa rồi hay sao.
Lặp lại như thế, bất chi bất giác đã tới giờ Tý.
Nàng ngồi dậy, xoay người xuống giường, khẽ đẩy cửa ra, nương theo ngọn đèn trong viện, đi về phía Tễ Tuyết đường. Đèn trong Tễ Tuyết đường đã sớm tắt, đèn trong thư phòng cũng không sáng, Tạ Từ rón rén đẩy cửa tẩm gian của Tạ Vô Độ ra.
Một bóng dáng yểu điệu đi qua khe cửa, đi đến mép giường, nàng ngồi xổm trên thảm dưới giường, ghé vào mép giường, kéo kéo áo ngủ bằng gấm.
Người trên giường mở mắt ra, trước mắt rõ ràng.
Hình như hắn mới tỉnh, kinh ngạc, “A Từ?”
Giọng điệu Tạ Từ uể oải không phấn chấn: “Tạ Vô Độ, ngươi giận ta phải không?”
Tạ Vô Độ xốc chăn lên ngồi dậy: “Không.”
Nàng không tin, lúc nàng tức giận cũng thường nói mình không tức giận. Tạ Từ kéo tay áo hắn, muốn nói gì đó: “Ta chỉ là… không quá quen…”
Còn chưa nói xong đã bị Tạ Vô Độ bế ngang lên.
Nàng kinh ngạc hô lên một tiếng, ngăn lại động tác của hắn: “Chân bẩn…”
Nàng đi chân đất tới, trên đôi chân ngọc toàn là bùn đất, Tạ Vô Độ khẽ nhíu mày, ôm ngang nàng lên, đi về phía tịnh thất.