Đoan Tuấn vương triều dựng nước mùa thu năm 208, Đoan Kinh hoàng đếbăng hà, thái tử Đoan Tuấn Mạc Bắc kế vị, sửa quốc hiệu thành “HuyềnViễn” .
Đoan Tuấn vương triều chinh chiến liên miên từ năm này sang năm khác, đến năm Huyền Viễn, mầm mống của các tệ nạn đã bắt đầu manh nha*, trong triều lòng người tan rã, kết bè kết cánh, đến năm thứ hai, lại gặp đạihạn, từ đầu xuân đến giữa hè không có lấy một hạt mưa, trời khô hạnkhiến lòng người oán giận, lục lâm hảo hán các nơi đều khởi nghĩa vũtrang, trong đó một tổ thức cường đạo gọi “Thiên Địa Thịnh” từ từ quậtkhởi, bọn họ lấy Giang Nam làm cơ sở, mở rộng thế lực ra xung quanh, uyhiếp thủ đô Đoan thành của Đoan Tuấn vương triều, từ đoạn đường dọc theo Trường Giang xuống phía dưới, hoạt động hung hăng ngang ngược cả mộtvùng Trường Giang.
Vì muốn tiêu diệt lũ loạn thần tặc tử này, Hoàng thượng phái vươnggia thứ mười sáu của Đoan Tuấn vương triều – Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi vàoGiang Nam, nghe đồn Đoan Tuấn Mạc Nhiên*, người cũng như tên, ít ngônquả ngữ cộc lốc kiệm lời, âm ngoan thô bạo, là Vương gia kinh khủng nhất của Đoan Tuấn vương triều, thủ đoạn giết người tàn nhẫn tới cực điểm,mà võ công trác tuyệt, chỉ một thời gian ngắn, khiến các tổ chức số mộtgiang hồ ở Giang Nam người người đều hoảng sợ, liều mạng cùng lục lâmcường đạo Thiên Địa Thịnh phân rõ giới hạn nhằm giữ lấy an toàn.
Ở Giang Nam, kỹ viện lớn nhất chính là Phiêu Hương viện, nổi tiếngnhất là hoa khôi Lãnh Phiêu Hương, thân hình gợi cảm xinh đẹp đang uốnéo trên mình một nam nhân khỏe mạnh, âm thanh mềm mại nhỏ nhẹ chậm rãitừ trong đôi môi anh đào thốt ra, cánh tay như củ sen trắng nõn ôm chặtlấy cơ thể tinh tráng kia, hai chân thon dài duyên dáng kẹp chặt lấythắt lưng của nam nhân, đôi môi nóng bỏng, trong mắt hiện rõ vẻ mê man.
Nam nhân thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, mắt to tròn, mũicao, môi phấn hồng, ánh mắt nhìn ả đàn bà trước mặt đang ra sức biểudiễn, trong hai tròng mắt lộ những tia sáng lạnh lẽo.
“Ôi, tiểu ca, cơ thể ngươi thật rắn chắc nha!” Tay Lãnh Phiêu Hươngvuốt ve bộ ngực cường tráng của nam nhân, đôi mắt trở nên mơ màng, cáimiệng nhỏ nhắn tiếp tục hướng lên phía trước.
Con mắt của nam nhân tối sầm lại, định đem nàng đẩy ra, lại nghe thấy từ gian phòng bên cạnh từng đợt âm thanh ướt át liên miên không dứtvọng đến, đối tượng hắn tiếp cận là Lãnh Tuyệt Tâm của Thiên Địa Thịnhhình như đang vô cùng hứng thú hưởng thụ mỹ nhân.
“Nam Cung tiểu đệ, nữ nhân của ngươi không hợp khẩu vị sao?” Nam nhân ở phòng bên cạnh mặc dù thoải mái có thừa nhưng vẫn không quên quan tâm đến cuộc chiến bên này.
“… Không có!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên với tên giả là Nam Cung Ngọc mở miệng cười hì hì, đuôi mắt nheo lại lạnh lùng.
“Vậy tại sao không có âm thanh?” Lãnh Tuyệt Tâm mở miệng hỏi thẳng.
“… Ta không…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, khiến cho nữ nhân trên người cười mỉa một trận.
“Tiểu ca, sao ngươi không nói sớm cho tỷ tỷ biết rõ ràng như vậy, ta đây là một tay lão luyện nha!” Lãnh Phiêu Hương cượt cợt tiến lên, kéobắp đùi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lãnh Phiêu Hương,ánh mắt trở nên thâm độc tàn nhẫn, đàn bà, hắn không phải là chưa từngchạm qua, nhưng từ trước tới nay trong lúc làm việc sẽ không đụng đếnđàn bà! Nhưng nếu nữ nhân này muốn như vậy, hắn không ngại phá lệ mộtlần!
Bàn tay to lớn hung hăng đẩy cằm Lãnh Phiêu Hương lên, môi phấn hồnghôn xiết, tay không một chút thương tiếc bắt đầu chà đạp thân thể nóngbỏng kia, đi qua chỗ nào, quần áo Lãnh Phiêu Hương lại mất đi một mảnh.
“Nga… A!” Lãnh Phiêu Hương kêu to hưng phấn, thân thể càng vặn vẹomãnh liệt, thân thể trần trụi càng gắt gao dán chặt vào người nam nhân,hai tay hai chân tựa như thằn lằn, chặt chẽ cuốn lấy!
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói lời nào, chỉ là cười lạnh, tăng thêm lực trên tay.
“Ai nha, thật thoải mái, ngươi còn nói không, rõ ràng tinh thông mà!” tay của Lãnh Phiêu Hương không biết là cố ý hay vô ý lướt nhẹ qua những chỗ mẫn cảm của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong khuôn miệng nhỏ xinh khôngngừng rên rỉ.
Lãnh Nguyệt* ở phòng cách vách xác định đã xong việc liền cười nhẹ,tiếp tục cúi đầu phấn đấu, hai tay mạnh mẽ xoa nắn bộ ngực của nữ nhân,nét mặt tươi cười tà mị lẳng lơ.
Hắn là một nam nhân cực đẹp, da thịt trắng nõn như ngọc, mắt bồ đàogợi cảm mê người, dáng người thon dài như ngọc, tiếng nói trầm thấp khêu gợi, tất cả nhìn vào đều thấy hoàn mỹ tuyệt vời, giờ phút này, hắn đang nằm trên người mỹ nhân hưởng thụ. Hắn thích đàn bà, nhất là đàn bà trời sinh xinh đẹp, mà thanh lâu đúng là một nơi đáng tới, hắn lạnh lùngnhếch môi nhẹ nhàng dao động trên người nữ nhân, vươn đầu lưỡi khêu gợi, chậm rãi mút vào bộ phận gợi cảm của đàn bà, nhìn nữ nhân ở dưới thânhắn rên rỉ vô lực, rồi lớn tiếng kêu rên là việc làm hắn cao hứng nhất!
Nữ nhân mềm nhũn bấu vào cơ thể hắn, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, mắt mơ màng, hai tròng mắt khép lại, môi anh đào đỏ tươi hé mở, bộ dáng quả nhiên cực kỳ gợi cảm xinh đẹp.
Bên kia, tình hình chiến đấu cũng đến cao trào, từ đôi môi anh đàocủa Lãnh Phiêu Hương chậm rãi bật ra âm thanh rên rỉ mị hoặc lòng người, hai mắt nàng hiện rõ vẻ mê mang, chờ đợi nam nhân trên người tiến vào.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, đem thân thể nữ nhân xoayngược lại, thân hình trần trụi cường tráng gắt gao ở phía trên cơ thể nữ nhân trơn truột bóng loáng, Phiêu Hương lớn tiếng rên rỉ vài tiếng,thân thể mềm mại dán chặt trên người của hắn.
Con mắt lạnh lùng trở nên tà mị, Đoan Tuấn Mạc Nhiên vung tay lên điểm huyệt ngủ của nàng.
Trong khi làm việc hắn không đụng tới đàn bà, đây là cực hạn của hắn!
Giang Nam.
Khí trời ấm áp lại hơi ẩm ướt, thổi phớt qua mặt, đúng là thời tiết tốt nhất để bảo dưỡng da thịt.
Tia nắng ban mai đã bắt đầu lóe rạng, trên phố rất ít người qua lại.Người giàu sang thì còn đang chìm trong mộng đẹp, mà người buôn bán nhỏmới bắt đầu làm việc, một ngày mới đã tới.
Không tới trưa, trong chợ tạo thành một dòng người, hai bên cửa hàngcửa hiệu san sát, chẳng cứ là tửu lâu trà quán, hiệu may hàng vải, hiệugạo hàng muối, chỗ nào cũng ồn ào náo nhiệt. Trên đường cái đám ngườichen vai đẩy tay, mùa hè mọi người thức dậy sớm, đều muốn tranh thủ lúckhí trời còn chưa nóng bức mang hàng hóa bán hết, bởi vậy âm thanh raohàng không ngừng vang ầm ĩ bên tai.
Gần đến buổi trưa, sương mù tan đi, ánh mặt trời dần dần trở nên gaygắt, trong đám người đông nghịt một thân ảnh tím đỏ xuất hiện, đang ủrũ, nhìn thấy phố xá thì cực kỳ sung sướng, như là cành khô chờ được gió xuân về, sức sống tuôn trào.
Mắt mọi người đang lim dim lập tức mở to, nhìn chằm chằm thân ảnhxinh đẹp này, nàng ôn nhu uyển chuyển, giơ tay nhấc chân đều mang khíchất tuyệt ngạo vô song của con cái nhà giàu, phía sau có một nha hoànáo xanh đi theo, càng khuynh quốc khuynh thành, không thoa phấn trangđiểm mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn như có ánh tuyết lúc bình minh, đôi mắtnhư lưu thủy, da tay mịn nhẵn, dáng người tinh tế, cười một cái nghiêngthành, cười hai cái nghiêng quốc, mặc dù ánh mắt mơ hồ, giảm bớt mộtchút khí linh động, nhưng lại vượt xa tiểu thư của mình, trên người nếukhông phải là quần áo vải thô, mà là gấm vóc lụa là, nhất định mọi người sẽ cho rằng, tiểu nha hoàn áo xanh kia mới là tiểu thư!
“Yên Chi, đi mua giúp bổn tiểu thư chút lê tử**, tiết trời nóng nựcăn lê tử là tốt nhất!” Thanh âm như tiếng chim hoàng oanh thật dễ nghe,ngón tay chỉ vào đống lê tử vàng chanh, làm mấy người bán hàng rong đềuchạy vội lại cười nịnh nọt.
Lăng Tây Nhi ngoan ngoãn gật đầu tiến lên, cầm lấy túi giấy, chọn lấy bốn quả lê tử thật to, thanh toán tiền, rồi lại như cái xác không hồnđứng ở phía sau tiểu thư.
Kỳ thật tên nàng vốn không phải là Yên Chi, mà tên là gì thì bây giờcũng không còn quan trọng, quan trọng là, bây giờ mọi người đều gọi nàng là Yên Chi, bởi nàng cực kỳ giống nha hoàn đã bỏ trốn của võ lâm thếgia***- Lâm gia, từ khi không hiểu sao lại xuyên qua đến một nơi khônghề xuất hiện trong lịch sử là Đoan Tuấn vương triều, thân phận trước kia của nàng cũng biến mất, bây giờ, nàng là một nha hoàn, một nha hoàn nổi tiếng xinh đẹp và vụng về!
Ngày thứ nhất xuyên qua tới, tiểu thư bảo nàng giặt quần áo, nàngngây ngốc dạo một vòng quanh viện tìm máy giặt, cuối cùng cam chịu dùngchày gỗ, trốn vào một góc, tốn hẳn một buổi sáng, đem cái quần lụa mỏngmà tiểu thư thích nhất nện thành ba đoạn.
Tiểu thư thương nàng, bảo nàng đi chuẩn bị cơm, cuối cùng trong đámkhói lửa, nàng trơ mắt nhìn gạo biến thành miếng cháy đen sì, không cẩnthận lại còn đốt mất một nửa bên phòng bếp.
Từ đó về sau, Tam tiểu thư không dám để nàng làm việc nặng, bấn lắmcũng chỉ có thể cho nàng làm chút việc như bưng nước pha trà. Nàng cảngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mắt thất thần, bởi vì cho tới nay, nàng khôngnghĩ ra, tại sao nàng đang yên đang lành lại xuyên qua, chẳng lẽ trênthế giới này thật sự có không gian khác?
Nàng vẫn trong mơ mơ hồ hồ đi theo phía sau Tam tiểu thư, nhắm mắttheo đuôi, đầu hơi lắc lắc, dù cố gắng tới đâu thì tinh thần của nàngcũng không tốt hơn được, có lẽ đi tới một quốc gia khác, nàng còn đangbị chênh lệch thời gian.
“Yên Chi, mấy ngày nay rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy? Trước kiangươi là nha hoàn có năng lực nhất trong Lâm phủ!” Tam tiểu thư Lâm Y Y* người cũng như tên, tính tình thiện lương, tướng mạo xinh đẹp, đối xửvới người dưới lại càng tốt, nàng tiến lên, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn chậm rãi giơ lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ Lăng Tây Nhi đang mơ màng như đangmuốn ngủ, nét mặt ôn nhu nhẹ nhàng cười.
“Tiểu thư, ta không biết…” Lăng Tây Nhi lắc đầu, hai mắt nhấp nháy,nàng không hiểu hồn phách tại sao bị nhét đến nơi này, làm tinh thần của nàng bây giờ không khá nổi.
“Trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, có thể nhìn âm dương, biếttrước họa phúc!” Một lão tiên sinh hơn năm mươi tuổi đang đi đến, sắcmặt hồng nhuận, đã có chòm râu hoa râm, mơ hồ thấy có chút khí chất củatiên nhân. Trong tay hắn cầm một tấm trướng, trên trướng ghi ba chữ thật to khiến người khác chú ý, nhưng mà ngày trời nóng bức còn chưa trở vềnhà, đa phần là người buôn bán nhỏ, mọi người đều vội vã làm gì có aichịu bỏ tiền ra xem một quẻ.
Lăng Tây Nhi đang khép hờ mi mắt theo sát phía sau tiểu thư như xáckhông hồn thì đụng phải một người, mở mắt, là vị kia thầy bói có chòmrâu hoa râm.
“Tướng mệnh của cô nương rất đặc biệt, có nguyện ý cho lão phu đoán một quẻ hay không?” Vị tiên sinh tự tin tự đề cử mình.
Miễn cưỡng xua xua tay, đầu nhỏ của Lăng Tây Nhi lần nữa vô tình cúi xuống.
“Tiên sinh, vậy ngài làm ơn hao tâm tổn sức, giúp nàng đoán một quẻnha!” Lâm tiểu thư đang ở phía trước quay lại, tinh tế đánh giá vị tiênsinh này, thấy hắn có chút khí chất tiên nhân, ôn nhu mở miệng.
“Tiểu thư tâm tính thiện lương, thương cảm người dưới, hôm nay lãophu cũng sẽ miễn phí giúp tiểu thư đoán một quẻ, đối với tiền đồ củatiểu thư trong tương lai sẽ trợ giúp rất nhiều!” Lão tiên sinh đưa tayvân vê chòm ria mép hoa râm, liên tục cười yếu ớt.
Lôi Lăng Tây Nhi đến bên cạnh tiệm trà, lão tiên sinh lấy đồng tiền,cẩn thận hỏi ngày sinh của Lâm Y Y, ánh mắt trở nên sâu xa tính toán.
“Xin hỏi tiên sinh, này quẻ tượng như thế nào?” Lâm Y Y cũng khôngthích xem bói, chỉ là hôm nay cãi nhau với Nhị tỷ, trong lòng buồn bực,cũng muốn ra ngoài tìm chuyện vui.
“Cô nương việc vui gần, không đến hai mươi ngày, đem sẽ có người tớicửa cầu hôn, người này vừa phú vừa quý, hơn nữa rất có thể là nhà đếvương!” Tiên sinh tươi cười, nhưng là bỗng nhiên trầm ngâm.
“Chỉ là…” Lão tiên sinh dừng lại không nói.
“Tiên sinh có cái gì xin cứ nói thẳng!” Lâm Y Y cười khẽ, nhà đếvương? Làm sao có thể, Lâm gia nhà nàng là võ lâm thế gia, từ nhỏ, nàngđã có hôn ước, sẽ chờ đối phương tới cửa cầu hôn, làm sao có thể gặp nhà đế vương ?
Nàng cười yếu ớt, cũng không nói ra, được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ làm cho nàng càng lớn càng trở nên nhã nhặn lịch sự.
“Hôn sự này sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời tiểu thư, tiểu thư ngàn vạn lần không thể chối từ. Lão phu cũng chỉ có thể nói đến như thế!” Lão tiênsinh lo lắng nhíu mày.
“Tạ ơn tiên sinh có ý tốt nhắc nhở!” Lâm Y Y hạ thấp người hành lễ,kéo Lăng Tây Nhi đứng phía sau đẩy lên trước mặt Trần Bán Tiên.
Trần Bán Tiên nhìn ánh mắt Lăng Tây Nhi mệt mỏi nhưng là vẫn khônggiấu được vẻ thanh lệ, lấy trong túi tùy thân ba viên thuốc viên choLăng Tây Nhi nuốt đi xuống.
Mắt trong sáng, tai rõ ràng, Lăng Tây Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắnlên, hai mắt to tròn lóe ra thần thái rạng rỡ, tâm hồn sáng tỏ thôngsuốt.
Nàng cười nhẹ, chói lọi như hoa xuân, trong sáng như trăng thu, cảm kích nhìn vị thầy bói.
“Cô nương, đây là phiên kỳ ngộ trời định tặng cho ngươi, ngươi phảicố gắng nắm chặt, cần gì phải câu nệ là người hiện đại hay người cổđại!” Tiên sinh thốt ra một câu kinh người, Lăng Tây Nhi ngạc nhiên trợn tròn mắt, há hốc miệng.
“Tiên sinh ngươi thật sự rất thần kì! Có biện pháp nào trở về không?” Như tìm được một cây cỏ cứu mạng, bàn tay nhỏ bé trắng nõn cố gắng túmlấy tay của vị tiên sinh.
“Ngươi cũng không thể quay về nữa, đã tới rồi thì hãy yên tâm ở lại,cô nương nên thuận theo thiên ý!” Tiên sinh cười khẽ đứng dậy.
Như thể lãnh ngộ phật dạy, sáng tỏ thông suốt, Lăng Tây Nhi gật đầu,nét mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin, không sai, đã tới rồi thì hãy yên tâm ở lại.
“Các ngươi đang nói cái gì?” Lâm Y Y khó hiểu nhìn Lăng Tây Nhi, thấy nha hoàn của mình tinh thần trong phút chốc tốt lên rất nhiều, cũngliền an tâm, trong giờ khắc này mọi thứ đều sáng tỏ.
“Tiểu thư, không có gì rồi, vị tiên sinh này tính toán rất chuẩn!”Lăng Tây Nhi đứng dậy, người khác xuyên qua là công chúa, Vương phi,nàng là nha hoàn, là kẻ ti tiện, nhưng còn có Lâm Y Y là một tiểu thưtốt như vậy che chở nàng, nàng cũng chưa phải là không may mắn đến cựcđộ.
“Có đúng không?” Lâm Y Y nhẹ nhàng mân môi anh đào, cười nhẹ, saonàng cứ cho rằng tính toán không đúng chút nào nhỉ? Nàng lấy bạc đặt ởtrước mặt lão tiên sinh, lễ phép hành lễ, lôi Lăng Tây Nhi ra khỏi hiệutrà.
Mặt trời càng lúc càng gay gắt, Lăng Tây Nhi mua một cây dù, đi bên cạnh giúp Lâm Y Y che ánh mặt trời.
“Yên Chi, khí trời nóng như vậy, sẽ không có mưa, ngươi mua ô làm cái gì?” Lâm Y Y khẽ thở dài, lúc nãy còn vui mừng vì tinh thần Lăng TâyNhi tốt rất nhiều, chỉ chớp mắt liền thấy mơ hồ!
“Tiểu thư, người xem mặt trời lớn như vậy, sẽ phóng ra tia tử ngoại,chiếu vào mặt tiểu thư sẽ khiến đen đi, đáng sợ nhất là có thể gây ungthư da, tiểu thư nên cẩn thận một chút thì tốt hơn!” Lăng Tây Nhi nói,đôi mắt đẹp híp lại, tiếp tục mở dù, cùng Lâm Y Y đi ra khỏi hiệu trà.
“Yên Chi ngươi đang nói cái gì?” Lâm Y Y sắc mặt sa sầm, xem ra bệnhcủa Lăng Tây Nhi quá nặng rồi, nhất định là viên thuốc của thầy bói cóvấn đề, hầm hừ quay đầu lại, bóng váy tím hồng xoay một vòng trong không trung tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, nhưng trong hiệu trà phía sausớm đã không còn một bóng người.
“Được lắm chạy trốn thật nhanh, nếu không ta sẽ dỡ bảng hiệu của hắnxuống!” Lâm Y Y tức giận dậm chân, nàng cùng Lăng Tây Nhi lớn lên cùngnhau, làm sao có thể nhìn nàng sinh bệnh càng ngày càng nặng.
“Tiểu thư muốn dỡ bảng hiệu của ai?” Lăng Tây Nhi hưng phấn nhìn thếgiới cổ đại, chớp chớp hai tròng mắt to tròn, đáy mắt cũng không giấuđược đầy ý cười.
Nguyên lai thế giới này tốt đẹp như vậy, thiên nhiên cây cối xanhtươi, mây trắng phiêu phiêu tinh khiết, ngay cả không khí hô hấp cũngngọt ngào, không có một chút ô nhiễm.
Mọi người sinh hoạt quá mộc mạc giản dị, mặt trời mọc thì làm, mặttrời lặn thì nghỉ, không có tiếng động cơ ô tô, không có khí thải nhàmáy, hết thảy đều hài hòa.
*manh nha : xuất hiện, chớm bắt đầu ( ây từ này hay có trong sách sử mà, để phù hợp chỗ này nên để vậy không nỡ chữa nha )
*Mặc Nhiên : hờ hững!
*Lãnh Nguyệt : bên trên Mạc Nhiên ca ca gọi là Lãnh Tuyệt Tâm chắc là tên giả của Lãnh Nguyệt. T’’T chưa đọc hết nên không hiểu chỗ này….saunày có gì sẽ đính chính nha !
* Y Y : lả lướt, thướt tha.
Tên mấy nhân vật trong truyện này đặt thật là đơn giản cứ tên saongười vậy là sao ? cứ nghe tên là biết ngay rồi, Bán Tiên là nửa trầnnửa tiên hay là mang tiên đi bán nhỉ ha ha sao thấy ông bói trong truyện nào cũng tên thế này…chẹp chẹp!!
**lê tử : quả lê, a mà th0 thích ăn lê bao tử cơ có phải cái nàykhông nhỉ >”
*** võ lâm thế gia : gia đình có thế lực trong chốn võ lâm.
Th0 : à ai hỏi tại sao lại dùng lặp * mà không tăng lên thì là taghét trong truyện của mình có nhiều ‘vệ tinh nhân tạo’ nhưng mà ko có sợ mọi người không hiểu. Thông cảm !
Th0 : lần đầu tiên gặp được 1 em xuyên qua mà không thể tiếp nhận dễdàng, ôi cảm động quá, mình toàn gặp đối tượng ước đến, vô tình đến cũng chấp nhận số phận cái rụp thật là vô lý T’’T !
À không Bối Bối cũng mong về nhà mà, được 2 nhân vật nữ chính mình chọn thiệt là hợp ý ..ha ha…
Nam chính lại càng hợp với bản tính của mình…ha ha…* cười xấu xa*
à mà mọi người cũng thấy là một chương truyện này đọc rất đã phảikhông ? vì nó rất dài a!!!! so với XVTH một trời một vực mà….nên đừng ai hỏi ta tốc độ làm việc nha! vì không nỡ tách chương đâu mà >”
*Ngày lành!*
Quên gửi tình yêu nồng nàn đến ss koko! ^^~