Vô Địch Tiên Triều

Chương 69: Ba Vị Trí Đầu




Hạ Hầu mắt bốc lửa, nó cơ bắp toàn thân vặn vẹo, thoắt cái bùng nổ toàn bộ lực lượng phóng tới Trịnh Đông Lân.

Trịnh Đông Lân chấn kinh nhìn Hạ Hầu, tên này không sợ bị trừng phạt hay sao, cánh tay Hạ Hầu giương tới vai Trịnh Đông Lân, muốn nắm bắt nó.

Bắp chân căng cứng, Trịnh Đông Lân dịch người qua bên cạnh, né được cánh tay Hạ Hầu.

“Ngươi không sợ bị trừng phạt ?” Trịnh Đông Lân trầm giọng nói, khí lực vứt bỏ Hạ Hầu.

“Chỉ cần ta một thiên tài là đủ, cho dù có loại bỏ ngươi, Thư Viện cũng sẽ không quá đáng trách phạt” Hạ Hầu nhếch miệng khinh thường nói.

Trịnh Đông Lân nhìn Hạ Hầu một hồi, một lần nữa thay đổi nhận thức về nó, người này rất tự tin, nhưng tự tin phải đi kèm với thực lực, không chỉ mạnh miệng là đủ.

Thật không may, Hạ Hầu thật có đủ thực lực, bất quá Trịnh Đông Lân không phải nó có thể dễ dàng nắn bóp.

Thiên Lôi Cổ Trống tiếng kêu chói tai vang lên, Hạ Hầu thần trí không kịp phòng thủ, bị tiếng trống chấn động đầu óc ong ong.

Nó tập trung tinh thần phòng thủ, khí huyết rung động chợt lắng xuống, hừ lạnh một tiếng, bàn tay lại tiếp tục xuất thủ đối với Trịnh Đông Lân.

Đạo tâm thì có thế nào, thiên tài so với nhau, thực lực thiên phú mới là chân chính, nó Cửu Đẳng Hậu Kỳ, Trịnh Đông Lân chỉ có Bát Đẳng Đỉnh Phong.

Trịnh Đông Lân lạnh lùng nhìn nó, thoáng xoay người, cánh tay đánh ngược trở lại cánh tay Hạ Hầu, lực lượng hai bên cao thấp lập tức thể hiện rõ ràng.

Hạ Hầu bị lực lượng Trịnh Đông Lân đánh văng cánh tay về phía sau, không rõ thần sắc trên mặt nó lúc này là gì.

Nhưng chắc chắn một điều, nó đang rất là không thoải mái.

“Liên Thành sư huynh, có hay không ngăn bọn hắn lại ?” Hầu Viên nhìn Trịnh Đông Lân, Hạ Hầu hai người động thủ liền hỏi.

“Không cần, bọn hắn thực lực tương đương, càng thêm có cái hay để xem” Liên Thành bình tĩnh nói, thần sắc không sợ thiên hạ đại loạn.

Nó làm sao không thấy Hạ Hầu có ý đồ xấu động thủ với Trịnh Đông Lân, nếu là người khác nó sẽ ngay lập tức xuất thủ, nhưng Trịnh Đông Lân thì khác, thiếu niên tóc trắng này làm nó rất hiếu kỳ.

Nhất là nó hời hợt phản công Hạ Hầu, người cao hơn nó một đại cảnh, thú vị, thú vị, Liên Thành mỉm cười.

Ở trên Thiên Thê Lộ không cách nào vận dụng chân khí, cho nên hai người Trịnh Đông Lân giao thủ không có mảy may một tí chân khí.

Hạ Hầu căm tức, nếu không phải không vận dụng được chân khí, nó đã đánh Trịnh Đông Lân không ra hình người.

Cánh tay đảo một vòng cung đánh tới thái dương Trịnh Đông Lân, Trịnh Đông Lân con mắt co rụt, người khẽ lui về sau, đòn đánh này của Hạ Hầu rất tàn độc, thái dương là một trong những điểm yếu của cơ thể con người, chỉ sợ lãnh trọn một kích, đầu óc mất tỉnh táo là một chuyện nhỏ.

Chợt, cánh tay Hạ Hầu với tốc độ khó tin, bẻ hưởng bất ngờ theo hướng Trịnh Đông Lân ngả người.

Hạ Hầu cười gằn, lần này xem ngươi tránh thế nào.

“Tên đó rất có ý tứ, thiên phú không tồi” Hầu Viên nhìn Hạ Hầu chiêu thức lên tiếng.

“Đúng là phản xạ, tố chất cơ thể đã thuộc tầm mức thiên tài” Liên Thành gật đầu, lại xem Trịnh Đông Lân làm ra thế nào phản ứng.

Nháy mắt thấy nắm đấm vung tới, Trịnh Đông Lân làm ra hành động khó tin, nó buông lỏng cả ngươi, hoàn toàn để cơ thể ngã xuống bậc thang.

“Ngu ngốc” Hạ Hầu thấy nó trôi ngã giữa không trung, khinh thường nói, để cơ thể mình tùy ý rơi trong không trung, tuy né được nắm đấm nó, bất quá sau đó xem làm sao có thể tiếp tục né các đòn tiếp theo.

Hạ Hầu dồn lực lượng cơ thể vào chân, một cước tuyệt mãnh đá tới giữa người Trịnh Đông Lân.

“Công tử uy mãnh” Hạ Hàn bên dưới gào thét trợ uy.

“Ta nhìn cũng thấy đau, một cước đó mà đá vào người, ruột gan không nát, cũng không kém”

“Thiếu niên tóc trắng đó không xong, làm sao người của Thư Viện không can ngăn” Người xem khảo hoạch lên tiếng.

“Các ngươi thì biết cái gì, ngu ngốc, đó là bọn họ nhận biết được thiên phú của công tử chúng ta, cho nên mới nhắm mắt làm ngơ” Hạ Hàn cười lạnh.

Bên dưới ồn ào vang dội lên phía trên đám người Liên Thành, Hầu Viên.

“Sư huynh, lần này thực sự không xong rồi ?” Hầu Viên lo lắng, náo loạn quá lớn, bọn nó chỉ sợ sẽ bị Thư Viện trừng phạt.

“Được rồi, ngươi cứu hắn đi” Liên Thành có chút thất vọng nói, thiếu niên kia không còn tiếp tục xảy ra kỳ tích khác khiến nó bất ngờ, chợt đồng tử nó co rụt, lại tới.

Hầu Viên đám người cũng nhận ra dị biến, Trịnh Đông Lân cả người bắt đầu bằng tốc độ nhanh chóng, các bắp thịt co rút, cả người nó xoay tròn giữa không trung, loạn cước tung ra, đá văng Hạ Hầu.

Hạ Hầu bị Trịnh Đông Lân phản kích bất ngờ, không kịp phản ứng, trên người trúng ít nhất có lấy mười cước.

Trên ngực áo in lấy dấu chân màu đen, Hạ Hầu trong người khí huyết rộn ràng, bị mười cước Trịnh Đông Lân đá tới, không phải tổn thương nhỏ.

Người bình thường khó lòng nào làm được như Trịnh Đông Lân vừa rồi, nhưng Trịnh Đông Lân nó lại làm được.

Bởi vì nó có phản xạ siêu phàm, nhờ có tinh thần lực khủng bố tới từ Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp.

Người khác muốn có được hình thái tinh thần lực hóa thành hình, bắt buộc phải tới Chấn Hồn cảnh mới có thể, nhưng Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp không phải phàm vật, mà là cực kỳ nghịch thiên đồ vật, nó giúp cho Trịnh Đông Lân mở ra thế giới tinh thần, tinh thần lực hóa thành hình thái Thiên Ma.

Người khác tinh thần lực cùng lắm là hóa thành hình dáng bản thân, nhưng Trịnh Đông Lân nó lại là hóa thành Thiên Ma, lộ ra một cổ khí tức cổ lão bất phàm, không phải một dạng tinh thần lực thông thường.

Cơ thể dẻo dai thì lại có Dã Man Chiến Pháp, nó điều khiển tỉ mỉ từng khớp cơ trong cơ thể, dựa vào các khớp cơ co rút tới tận cùng, sau đó xoắn lại, bung ra, cơ thể biến thành một cái máy quay xoay tròn.

Hạ Hầu trúng mười cước rơi về sau chừng hai mươi bậc, ba người Giang Nam lúc này đã tới bên nó, thoắt cái vượt qua Hạ Hầu.

“Các ngươi dám vượt qua ta ?” Hạ Hầu tức giận gầm, toàn thân xù lông.

“Ngươi tưởng rằng ngươi là ai ?” Một trong ba người, người nữ lên tiếng hỏi nó.

“Thiếu chủ Thạch Thành Đại Lê, Hạ Hầu, chính là ta” Hạ Hầu phách lối nói, với thân phận của mình, nó rất tự tin.

Bất quá càng khiến nó thất vọng rồi, ba người Giang Nam không có một tí khiếp sợ nào, Giang Nam lúc trước là một tên gia đinh, đối với quyền lực có thể nhẫn nhịn để đi tới bước này, càng thêm không để ý.

Nam nhân còn lại chân mày nhướng lên, cảm thấy hơi chướng mắt Hạ Hầu, người nữ thì nhàn nhạt nói.

“Thiếu chủ một tòa thành, rất lớn hay sao ?”

“Ngươi là ai ?” Hạ Hầu lần đầu là bị khinh thường, phẫn hận nhìn thiếu nữ quát.

“Hầu Tiểu Muội” Thiếu nữ không bị nó làm cho sợ hãi, ngược lại không thèm nhìn nó, bình thường nói.

“Hầu Viên, muội muội ngươi xem ra thiên phú không tệ, ta xem nàng là còn dư lực rất nhiều” Liên Thành nhìn Hầu Tiểu Muội liền nói.

“So với ta, muội muội thiên phú tốt hơn” Hầu Viên thừa nhận, khuôn mặt lóe lên tia tự hào.

Có một tên muội muội thiên phú tốt, sau này vẫn là có thể dựa vào, coi như thiên phú không tốt, muội muội ta vẫn rất xinh đẹp, chỉ khổ, tính cách nàng quá cao ngạo.

“A a a” Hạ Hầu giận dữ công tâm, không cách nào phát tác, hết người này tới người khác khinh thường lấy nó.

Ba người Giang Nam thoáng cái bỏ rơi nó, lúc này dường như mới là toàn lực của bọn nó, thân hình đuổi tới hàng đầu.

Bọn người Tô Đông Lưu lúc này cũng tới bên cạnh Hạ Hầu, thoắt cái bỏ qua Hạ Hầu.

“Đông Lân huynh, lại gặp” Mã Đằng lên tiếng chào hỏi.

“Lại gặp” Trịnh Đông Lân gật đầu, thứ chín trăm bậc thang, Hồng Cửu Nguyên dẫn đầu, tiếp theo là Mã Đằng, Trịnh Đông Lân, ba người Giang Nam, Hạ Hầu, bọn người Tô Đông Lưu.

Hạ Hầu tuy là bị Trịnh Đông Lân, đám người Giang Nam vượt mặt, nhưng thiên phú của nó vẫn là thực tốt, bị bọn Tô Đông Lưu vượt qua, không bao lâu nó đã vượt qua trở lại .

Tới còn một trăm bậc thang cuối cùng, bọn nó tung hết toàn lực, tranh giành thứ hạng cao.

Bọn nó trong đầu đều là một dạng suy nghĩ, những bậc thang đầu không quá cố sức, đợi chỉ còn cách đỉnh không quá xa, sẽ dồn toàn lực, một lần đoạt thắng lợi chung cuộc.

Đoàn người hiện tại, phân biệt rõ ràng, từ bậc thang tám trăm trở lên chính là thiên tài, từ bậc bảy trăm tới tám trăm, vẫn là thiên tài, nhưng là phổ thông nhất thiên tài, chín trăm bậc thang trở lên, là siêu cấp thiên tài.

Siêu cấp thiên tài thoáng cái có Hồng Cửu Nguyên, Mã Đằng, Trịnh Đông Lân, ba người Giang Nam, Hạ Hầu, bọn người Tô Đông Lưu, Lý Tín, Lương, Trình Tú, Đinh Bộ Lĩnh.

Trở lại hàng ngũ phổ thông thiên tài có khoảng một ngàn người gộp chung.

Mã Đằng nhìn qua Hồng Cửu Nguyên, Hồng Cửu Nguyên nhìn ngược lại nó, khí thế cao độ tranh phong, không một ai thua kém ai, tình thế thoáng cái thay đổi, một thế lực thứ ba nổi lên tranh phong cùng bọn nó, là Trịnh Đông Lân.

“Tốt” Mã Đằng khen, thể lực không thấy đáy tiêu hao nghiêm trọng, Trịnh Đông Lân con mắt nổi lên chiến ý.

Mã Đằng thân hình vượt qua Hồng Cửu Nguyên, nhưng chớp mắt, Hồng Cửu Nguyên một lần nữa trở về vị trí đầu, Trịnh Đông Lân vượt qua Mã Đằng, một lần nữa vượt qua Hồng Cửu Nguyên.

Hồng Cửu Nguyên hiếm khi ngạc nhiên, nó nháy mắt nhận ra cảnh giới Trịnh Đông Lân, tuy là nói khảo hoạch lần này là về đạo tâm, nhưng tu vi càng cao lại càng có lợi, tu vi mạnh, đạo tâm thêm vững mạnh.

Hồng Cửu Nguyên cao hơn Trịnh Đông Lân một đại cảnh, Cửu Đằng Đỉnh Phong, bất quá Trịnh Đông Lân lại vượt qua nó rồi.

Hồng Cửu Nguyên nở nụ cười, như thế mới là có hứng thú, Hồng Cửu Nguyên xem trọng Trịnh Đông Lân, nhìn một bên Mã Đằng.

Hồng Cửu Nguyên đã công nhận hai người bọn nó xứng đáng trở thành đối thủ để nó toàn lực đối phó.

“Lên”

Toàn thể tiếng hô to vang lên.

Ba bóng người đầu tiên như bóng ma phóng lên trên cao, ba bóng người để lại loạt bóng đen rơi xuống mặt đất.

Trịnh Đông Lân thứ nhất.

Hồng Cửu Nguyên thứ hai.

Mã Đằng thứ ba.

Ba vị trí vòng đầu được xác định.