Vô Địch Tiên Triều

Chương 67: Đăng Thiên Thê




Mười ngàn người không phải một số lượng nhỏ, bất quá so với hùng vĩ Thư Viện vẫn là con số ít ỏi.

Đứng trước Thư Viện, bọn nó chẳng khác nào đám kiến hôi nhỏ bé, kiến trúc Thư Viện được xây dựng bên trên núi cao, đỉnh núi chạm tới tầng mây trắng, nhìn lên phía trên, lúc này xuất hiện bốn người mặc quần áo trắng xanh giao thoa, tôn lên lên một vẻ siêu phàm thoát tục, như là cùng với thiên nhiên biến thành một thể.

Bậc thang từ trên Thư Viện dẫn xuống nơi đám người khảo hoạch, có khoảng một ngàn bậc thang, mỗi một bậc thang là cách nhau khá xa, độ dày có khoảng chừng nửa thước một bậc.

Bên dưới mười ngàn người thấy có người từ bên trong Thư Viện đi ra liền xôn xao, bọn nó biết rằng đó sẽ là những người trông coi bọn nó khảo hoạch.

Đám người sợ hãi, bốn người đó không một ai không phải là Thiên Thê cao thủ, hơn nữa, bọn họ khí chất sợ rằng so với Thiên Thê bình thường phải mạnh hơn, nhìn tuổi bọn họ chỉ chừng hai mươi tuổi đầu, Thư Viện thật là nơi đâu cũng thấy thiên tài.

Trong lòng bồn chồn, bị khí thế của bốn người từ Thư Viện lộ mặt hù dọa, niềm tin bất giác bị rung chuyển, không khỏi có cảm giác chính mình sẽ không qua được khảo hoạch.

Có người thì lo lắng không thôi, có một số ít người tự tin, còn có một số nhỏ người không quan tâm, dường như bọn nó chắc chắn sẽ thông qua khảo hoạch.

Đám người đó có Trịnh Đông Lân, Lý Tín, Đinh Bộ Lĩnh, Trình Tú, Tô Đông Lưu, Lương, Mã Đằng.

Trịnh Đông Lân khóe mắt lướt qua, tình cờ thấy được đám người Hạ Hầu, Hạ Hàn đứng sau lưng Hạ Hầu ánh mắt lóe lên tia đe dọa.

Bên kia một góc không ai chú ý có Hồng Cửu Nguyên, nó tùy tiện ngồi xuống một góc đả tọa.

“Lần này chúng ta sẽ đảm nhận nhiệm vụ trông coi khảo hoạch các ngươi, kẻ nào ở đây không có đủ tự tin, biết điều tự khắc rút lui, còn ai giở thủ đoạn mưu lợi, làm náo loạn sự chân thực bên trong khảo hoạch, đừng trách” Nam tử khuôn mặt bình thường, cao giọng nói.

Khảo hoạch chính thức bắt đầu !

“Trước mặt các ngươi một ngàn bậc thang đó gọi là Thiên Thê Lộ, vòng một khảo hoạch đơn giản, các ngươi ai leo lên được đỉnh Thiên Thê Lộ, chính là lên được bên trên nơi chúng ta đang đứng” Nam tử nói, giải thích vòng khảo hoạch đầu tiên.

“Vòng khảo hoạch đầu tiên này là để kiểm tra đạo tâm của các ngươi, một tên võ giả không có đạo tâm kiên định, không thể đi xa trên con đường võ đạo, coi như có thiên phú, căn cốt tốt, vẫn là một khối củi mục, các ngươi không phục, thì cứ bước lên Thiên Thê Lộ chứng minh bản thân” Trong khi nam tử nói, bên dưới chân núi, đám người khuôn mặt lộ ra vẻ không phục, bọn nó trong đây nếu không tự tin chính mình có chỗ hơn người, nếu không làm sao dám tự tin tham dự khảo hoạch, không có tài năng mà tham gia khảo hoạch, chính là tự làm nhục bản thân, nam tử nhận ra bọn nó không phục, mỉm cười nói.

“Nói một chút, vòng đầu khảo hoạch không đơn giản như các ngươi nghĩ, nếu chỉ đơn giản như thế để cho các ngươi thông qua khảo hoạch, thì đó không phải là Thư Viện, Hầu Viên, đem ra Thiên Lôi Cổ Trống” Nam tử đưa lên bàn tay.

“Vâng thưa Liên Thành sư huynh” Nam tử tên Hầu Viên nói, sau đó đem ra một mặt trống trận, trống làm bằng đồng, mặt trống làm từ da một loại hung thú nào đó, trống trận tỏa ra một cổ khí tức tang thương qua từng thời đại.

“Đây là Thiên Lôi Cổ Trống, nó sẽ phát ra kinh khủng khí thế áp xuống các ngươi, được thôi, khảo hoạch bắt đầu, chúc các ngươi may mắn” Liên Thành mỉm cười, vỗ tay, Thiên Lôi Cổ Trống được Hầu Viên dùng một thanh dùi đánh vào trung tâm mặt trống.

Ầm ! Ầm ! Ầm !

Đám người khuôn mặt bỗng trắng bệch, bọn nó đã hiểu vì sao cái thứ đó được gọi là Thiên Lôi Cổ Trống, mỗi một tiếng trống vang lên như tiếng sấm nổ ngang tâm trí bọn nó.

Một số chưa leo lên một bậc thang đã ngã xuống đất, bị loại từ vòng gửi xe, Liên Thành nhìn xem hàng loạt đám người, một khắc trước còn tự tin khoe mẽ lẫn nhau, một khắc sau đều không tránh khỏi tình trạng ngã ngựa, nó cười cợt, Thư Viện khảo hoạch không phải ai muốn cũng có thể.

Nháy mắt mười ngàn người giảm đi một ngàn người, chỉ còn chín ngàn người đứng vững.

Tiếng sấm lướt qua, Trịnh Đông Lân vận dụng Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp chấn vỡ, Đinh Bộ Lĩnh, Tô Đông Lưu, Lý Tín không kém, Lương với Trình Tú có hơi nhíu mày.

Hạ Hầu khí độ phiên thiên, trong tay quạt xếp đưng đưa, nhưng con mắt âm hàn của nó hoàn toàn trái ngược với khí chất phiên thiên công tử đang toát ra từ nó.

Mã Đằng nhấc vai trái, chấn một cái vỡ tan Thiên Lôi Cổ Trống tiếng sấm, Hồng Cửu Nguyên mở mắt, lúc đầu kề bên nó đứng đông đảo một đám người, nhưng giờ thắc này nó chỉ có một mình cô đơn.

Hồng Cửu Nguyên phủi bụi trên người, Đả Cẩu Bổng tùy ỳ treo sau lưng, đưa tay bắt một cọng thun cột tóc, lộ ra khuôn mặt sắc bén kinh người.

“Lên” Đám người quát lớn lấy khí thế, chín ngàn người toàn bộ nhảy lên Thiên Thê Lộ.

Thiên Thê Lộ rộng lớn, dư sức chứa đủ chín ngàn người, Thiên Thê Lộ không lo, chỉ lo chín ngàn người có đủ sức ở lại Thiên Thê Lộ hay không ?

Đám người Trịnh Đông Lân nhanh chóng phi thân lên phía trên Thiên Thê Lộ, bọn nó dáng người không một chút cản trở, một lần nhảy lên chính là ba bốn bậc thang.

Đám người tham gia khảo hoạch nhìn bọn nó hoảng sợ, bọn này là quái vật hay sao ?

“Công tử, ta đi trước” Một gia đinh khuôn mặt sáng sủa, nở nụ cười đối với một tên công tử ăn mặc sang trọng.

“Ngươi dám bỏ ta ?” Công tử kinh sợ, nó không ngờ tới so với nó, tên gia đinh Giang Nam này thiên phú còn mạnh hơn nó.

“Mộc công tử, ngươi không lẽ không đoán ra, từ bây giờ ta với ngươi đã không phải người cùng một thế giới, đa tạ võ công của Mộc gia các ngươi” Giang Nam lúc này nào còn hình tượng một tên gia đinh, nó khí thế bàng bạc nói.

“Giang Nam, ngươi dám, ngươi không sợ Mộc gia ta trả thù” Mộc công tử tức giận, mắt đỏ ngầu.

“Mộc gia các ngươi, so với Thư Viện càng mạnh sao ?” Giang Nam khinh thường, dứt lời, nó thân ảnh nhanh lẹ trèo lên Thiên Thê Lộ, bỏ lại một mình Mộc công tử.

Trịnh Đông Lân nhìn Giang Nam, thân phận một người sẽ thay đổi rất nhanh, chỉ cần ngươi có tài, có nhẫn, sẽ có thời khắc ngươi nhất phi trùng thiên, một lần hóa thành chân long bảy lượn cửu thiên.

Giang Nam chính là một người như vậy, nó là một gia đinh, nó nhận nhiệm vụ hộ tống công tử Mộc gia đi theo chăm lo vấn đề sinh hoạt trên đường khảo hoạch, bình thường nó biểu hiện một chút thua thiệt, học lén võ công Mộc gia, ẩn giấu thiên phú chân chính, lúc này nó mới hoàn toàn là chính nó.

Một số người đồng tình nhìn Mộc công tử thổ huyết vì tức giận, bọn nó lắc đầu, thiên phú không bằng người khác thì chính là như vậy.

Một trăm bậc, số lượng giảm thêm một ngàn người, số lượng còn tám ngàn người.

Bọn nó khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhãi.

Tiếp theo một trăm bậc, lại giảm một ngàn người, số lượng còn bảy ngàn người.

Lên trên được bậc thang thứ năm trăm, số người chỉ còn có bốn ngàn.

Tới bậc thang thứ năm trăm, khí tức một lần nữa lớn hơn không chỉ gấp bội, đa phần người tham gia khảo hoạch khó thở, bọn nó cố gắng giữ vững hai chân.

Hạ Hầu xem thường, mới tới bậc thứ năm trăm, hai chân các ngươi đã run rẩy đứng không vững, mất mặt.

Hạ Hầu bỗng nhìn thấy Trịnh Đông Lân, thấy nó đồng dạng cùng mình đứng chung một bậc, nó hừ lạnh, tăng thêm tốc độ leo lên Thiên Thê Lộ.

Ầm !

Tiếng trống kinh thiên nổ lớn, bọn người hoa mắt, lúc này bọn nó cảm giác bầu trời tối sầm, một đạo khủng bố tia chớp bổ xuống, nhất thời hai mắt nổi đôm đốm, bất tỉnh nhân sự.

Trịnh Đông Lân lần này cảm thấy bước chân đã thật nặng, đạo khủng bố tia chớp bổ xuống, nó vận chuyển Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp kịch liệt chống lại, bên ngoài tầng tinh thần lực phòng thủ hơi run rẩy.

Trịnh Đông Lân nhìn sang đám người Tô Đông Lưu, thấy bọn nó vẫn còn ổn, liền không tiếp tục quan tâm, toàn tâm toàn lực vận chuyển Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp đối kháng tiếng sấm từ Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp phát ra.

So với đám người Tô Đông Lưu, Lý Tín khỏe hơn bọn nó một bậc, không có chân khí nhưng bù lại nhục thể cùng với tinh thần lực lại là thế mạnh, nó vẻ mặt chỉ hơi đỏ.

Dẫn đầu đoàn người trên Thiên Thê Lộ là Hồng Cửu Nguyên, phía sau một mực vẫn là Mã Đằng, đứng thứ ba là Hạ Hầu, tiếp theo nữa là đám người Trịnh Đông Lân.

Hạ Hầu một bên leo lên Thiên Thê Lộ, một bên để ý tình huống Trịnh Đông Lân, bỗng dưng thấy Trịnh Đông Lân leo lên tới bậc thứ sáu trăm, liền đứng im một chỗ không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt.

Hạ Hầu khinh thường, thu hồi tầm mắt, tưởng ngươi như thế nào, rốt cuộc vẫn là một tên tầm thường.

Đinh Bộ Lĩnh chú ý tới Trịnh Đông Lân, làm sao hắn dừng chân rồi ?

“Đông Lân, ngươi còn được hay không ?” Đinh Bộ Lĩnh chân mày hơi cau lại, thoáng thả chậm cước bộ.

Trình Tú thấy kỳ lạ, nó vừa đột phá Ngũ Đẳng Sơ Kỳ, Lương thì là Ngũ Đẳng Trung Kỳ, bọn nó không có cảm giác áp lực quá nặng, làm sao Trịnh Đông Lân lại bất động.

Tô Đông Lưu dựa vào thân thể đối kháng với khí thế tới từ Thiên Lôi Cổ Trống, nó không cần vận dụng bất kể một loại khác, nhẹ nhàng vượt qua, trong tầm mắt nó lúc này là đuổi theo Mã Đằng, một trận so tài giữa hai kiếm tu.

“Ta không sao, các ngươi đi trước” Trịnh Đông Lân không mở mắt nói, nó tập trung tinh thần cảm thụ khí thế bá đạo từ Thiên Lôi Cổ Trống.

Mọi người kinh ngạc nhìn Trịnh Đông Lân, khó hiểu, một người ở bậc thấp dừng chân không gì là lạ, nhưng Trịnh Đông Lân là đứng ở bậc thang thứ sáu trăm đứng yên bất động, không lảo đảo, không lộ ra bất cứ khổ sở nào.

Nó là muốn làm gì ?