Cuộc sống đôi khi chính là ngươi cũng không tưởng tượng được, một khắc trước một tên ăn mày xuất hiện trước mặt ngươi.
Ăn mày : “Ta chính là vua”'
Ngươi : “Ha ha, cái đồ ngu xuẩn này, ngươi nói cái gì thế ?”
Ngươi cười vào mặt hắn thật sung sướng, bỗng một khắc sau, lớp hóa trang được tháo bỏ, tên ăn mày chính thức trở thành nhà vua, ngươi sửng sốt, sau đó là chấn kinh, rồi đến sợ hãi không nguôi.
Trước mắt Trịnh Đông Lân tình thế chính là như vậy, một ngàn tám trăm kỵ binh mặc chiến giáp sáng chói bao vây khách sạn, tình thế đảo ngược 180 độ, không ai có thể đoán trước rằng sẽ biến chuyển thành một chiều nhanh như thế.
“Thiếu niên kia thân phận cũng không tầm thường nha”
“Có thể là con cháu một gia tộc lớn đi”
“Ta từ đầu đoán được rằng, người đẹp trai như thế, không thể không là người có thân phận” Một đám hoài xuân thiếu nữ, mắt bốc lên trái tim, lẽ thẳng khí hùng nói.
Đám người chung quanh không biết nói gì, đại tỷ, mê trai cũng đừng có luân hãm đến sâu như thế, thiên hạ cô gái nào cũng như ngươi, thiên hạ nam nhân xấu trai như chúng ta biết sống làm sao.
“Xem ra là ta quá mức xem thường ngươi, ngươi thật là có một chút bản lĩnh” Hạ Hầu kinh ngạc nhìn đám binh lính tinh nhuệ bao quanh đám thuộc hạ chính mình, một hồi lâu mới nói.
Trịnh Đông Lân không nói gì, Nhị Thiên Tướng bước tới trước mặt Hạ Hầu, dáng người cao hơn Hạ Hầu một cái đầu, trên thân khí tức kinh khủng áp bách đi tới , mặc dù là người không liên quan, không phải đối tượng hứng chịu cũng không khỏi kinh hãi.
Người này tuyệt đối là cao thủ !
Trên người mặc chiến giáp, là tướng lĩnh không sai !
“Bộ giáp đó là tiêu chí Tây Sơn Vương Triều” Có người nhận ra.
Đoàn người ăn dưa xôn xao, lúc này mà còn không nhận ra thân phận của Nhị Thiên Tướng thì chính là đầu óc nhúng nước, dứt lời, bọn nó nhìn về Trịnh Đông Lân, nói vậy thiếu niên kia chắc là con cháu của Tướng Quân nào đó, bởi vì chính là Nhị Thiên Tướng thân phận hiển hách như vậy còn phải kính cẩn trước thiếu niên kia.
Diệu ! Lần này thật là long tranh là long tranh hổ đấu, một bên Tây Sơn, một bên Đại Lê.
“Tướng lĩnh Tây Sơn, ta khuyên ngươi đừng manh động, người đứng trước mắt ngươi là Hạ Hầu công tử, nhi tử duy nhất của thành chủ Thạch Thành, ngươi muốn động vào người công tử một cọng tóc, thiên hạ này không có nơi cho ngươi dung thân” Hạ Hàn lão già uy hiếp nói.
“Các ngươi mạo phạm đại nhân chúng ta, mạo phạm một tướng lĩnh Tây Sơn đó chính là muốn chết, quản các ngươi hay không nhi tử thành chủ, cho dù ngươi có là thái tử Đại Lê cũng muốn nằm xuống cho ta” Nhị Thiên Tướng thần sắc không đổi, một bàn tay nắm xuống.
“Đại nhân các ngươi là ai ?” Hạ Hàn lão già khó hiểu, cảnh giới lão chỉ có Thất Đẳng Sơ Kỳ, so với Nhị Thiên Tướng thấp một tiểu cảnh giới, bàn tay Nhị Thiên Tướng dũng mãnh đánh văng Hạ Hàn.
“Dừng tay, chúng ta chưa hề mạo phạm đại nhân nào của các ngươi” Hạ Hàn gấp rút nói, lần này công tử đi ra ngoài khảo hoạch nhập học Thư Viện, nếu để xảy ra bất trắc nào, thân già của lão sẽ không gánh chịu nổi.
“Hừ, thiếu niên tóc trắng mà các ngươi vừa lấn ép kia chính là đại nhân của chúng ta, Tứ Thiên Tướng, Trịnh Đông Lân đại nhân” Nhị Thiên Tướng lạnh nhạt nói, bàn tay cách một đoạn sẽ nắm tới Hạ Hầu.
“Hắn là Tứ Thiên Tướng, bằng vào cái tuổi đó ?” Hạ Hàn chấn kinh, thiên tài có rất nhiều, nhưng bằng vào cái độ tuổi của Trịnh Đông Lân, đã đạt tới Tứ Thiên Tướng, quả thật có thể nói như phượng mao lân giác.
Hạ Hàn không phải không biết, muốn đạt được quân hàm Tứ Thiên Tướng, ngoài công tích ra, còn cần phải có thực lực tương xứng, nói vậy thiếu niên kia cảnh giới bản thân phải là Bát Đẳng, ít nhất là Bát Đẳng, thảo nào từ đầu, Hạ Hàn không cảm giác được tu vi của Trịnh Đông Lân, cảnh giới đối phương cao hơn lão ít nhất là một đại cảnh giới.
“Tứ Thiên Tướng trẻ tuổi như vậy ?”
“Ta có cảm giác, ta sống ba mươi năm nay chẳng khác nào sống trên thân heo”
Thiếu niên tóc trắng kia từ đầu không có vẻ sợ hãi, thì ra là người ta thật có bản lĩnh đó, hết thảy, hết thảy lại là đơn giản như vậy.
Hạ Hầu lạnh lùng nhìn Nhị Thiên Tướng nắm tới mình, nó nhanh chóng huy động quạt xếp trong tay, chân khí màu đen quán chú vào thân quạt, thoáng cái quạt xếp trở thành một thanh tuyệt thế binh khí.
Quạt xếp đánh vào cánh tay Nhị Thiên Tướng, Nhị Thiên Tướng chấn kinh, cánh tay truyền tới cảm giác tê dại, Nhị Thiên Tướng một thoắt nhảy về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn Hạ Hầu.
“Ta còn muốn giấu một chút cảnh giới thật đâu, ngươi, tướng lĩnh Tây Sơn, ngươi đã làm ta không vui vẻ” Hạ Hầu ngữ khí phán xét nói, khí chất đại biến, từ một tên quần là áo lượt đầy nhỏ nhen thiếu gia, bỗng trở thành một tên cao thủ trẻ tuổi.
Khí thế trên người nó hiển hiện mạnh hơn Nhị Thiên Tướng không phải chỉ một cấp bậc nhỏ.
Cửu Đẳng Chi Hậu Kỳ.
Nhị Thiên Tướng kinh hãi, đối phương cảnh giới cao hơn nó hai đại cảnh giới, một tiểu cảnh giới, nó hoàn toàn không phải đối thủ.
“Khí thế ban đầu của ngươi đâu rồi, tướng lĩnh Tây Sơn ?” Hạ Hàn cũng là không biết cảnh giới chân thật của Hạ Hầu, lão ban đầu cực độ chấn động, bất quá sau đó mau chóng mừng rỡ thay thế, cảm giác ngực còn đau sót do Nhị Thiên Tướng một kích gây ra, âm dương quái khí trêu chọc.
“Đại nhân, ta không đấu lại hắn” Nhị Thiên Tướng quay về Trịnh Đông Lân nói ra.
“Ta biết” Trịnh Đông Lân nhẹ giọng than, vỗ vai Nhị Thiên Tướng, bảo nó lui ra phía sau.
Bàn ghế bị đẩy ra, năm người Đinh Bộ Lĩnh đứng bật dậy, chỉ cần Hạ Hầu chợt có một động tĩnh nho nhỏ, bọn nó nhất định sẽ đồng loạt tấn công.
Trịnh Đông Lân nhận ra ý định bọn người Đinh Bộ Lĩnh, nó quay sang mỉm cười, biểu thị không cần.
“Tứ Thiên Tướng đại nhân, ngươi có hay không quỳ xuống một lần, chúng ta nương tay chỉ đánh gãy hai chân các ngươi ?” Hạ Hàn giọng cười khàn khàn, bộ dáng gây thù hận tới cực điểm.
“Ta muốn đánh gãy hai chân chó của hắn” Trình Tú xúc động đứng bật dậy, chợt bên vai trái bị một luồng cự lực đè xuống, là Đinh Bộ Lĩnh.
“Không cần, kẻ xúc phạm Đông Lân, hắn sẽ tự mình trừng trị” Đinh Bộ Lĩnh hiểu rõ Trịnh Đông Lân nói.
Quạt xếp huy động, gió chung quanh phạm vi ba thước lưu động trở nên gay gắt, một luồng gió sắc bén lướt qua má trái một người, lưu lại một đường máu tươi.
Trịnh Đông Lân bình tĩnh nhìn Hạ Hầu từng bước đi tới, đối phương đang súc thế, mỗi một bước đối phương bước ra, khí thế liền tăng thêm một bậc.
Hạ Hầu súc thế, nó cũng súc thế, nhất thời hai bên chỉ cách nhau chưa đầy hai thước, ánh mắt bên trong đối chọi.
Hưu hưu hưu !
Khí thế như hóa thành thực chất, hai bên hóa thành hai bức tường vô hình va chạm vào nhau, không khí ở giữa bị ma sát nổ ‘phốc phốc’, người có tu vi yếu một chút không khỏi có cảm giác đau đầu choáng voáng.
Tràng diện hai bên ngang tài ngang sức, Hạ Hầu gắt gao nhìn lấy Trịnh Đông Lân, làm sao tên đó có thể đối chọi khí thế không thua kém gì nó, nó không hiểu lấy, cảnh giới của nó là cao hơn đối phương một đẳng.
Hạ Hầu khó chịu, bước thêm một bước, khí thế một lần nữa như du long xuất hải, một lần nữa bừng lên đỉnh điểm, một cỗ ngột ngạt ập tới đám người xung quanh, bọn nó khó mà hít thở.
Trịnh Đông Lân đồng dạng bước thêm một bước, cọng thun buộc tóc phía sau đứt đoạn, tóc dài màu trắng không gió bay lượn, bên trong đồng tử, từng tia tinh ti màu tím chuyển động, như là một tên thần ma.
Khí thế một lần nữa cân bằng về vị trí cũ, khí tức như là thiên băng địa liệt, chỉ cần một bên bị thua thế, sẽ bị chính dòng lũ đó cuốn trào.
Hạ Hầu ghen ghét, Trịnh Đông Lân độ tuổi trông chỉ khoảng mười lăm là cao, còn nó tuổi đã tới mười chín, so với Trịnh Đông Lân cao hơn bốn tuổi, nhưng thực lực lại chỉ là ngang nhau với đối phương.
Hạ Hầu một lần nữa bước thêm một bước, khí thế điên cuồng phóng xuất, trên người một lớp chân khí màu đen trôi nổi.
Trịnh Đông Lân mặt đối mặt với Hạ Hầu, giữa hai bọn nó không còn một khoảng cách nào nữa, hiện tại chính là mặt đối mặt.
Trịnh Đông Lân toàn lực vận chuyển Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp, đồng tử bị một màu tím tà mị xâm chiếm hoàn toàn, một luồng chân khí trầm trọng như đại địa, bao la như vũ trụ tinh thần, Thái Huyền Chân Khí như ẩn như hiện bao bọc nó.
Dưới chân sàn gỗ bị khí thế kinh khủng cả hai làm nứt vỡ, vết nứt không ngừng kéo dài thêm ra.
Phút chốc ở trung tâm đại sảnh, nơi Trịnh Đông Lân, Hạ Hầu khí thế giao chiến, nó như đã biến thành một chỗ tinh thần phong bạo, khí tức thập phần ác liệt giao nhau.
Không cần động thủ, khí thế đã sắc bén tới mức như chính bọn nó đã động thủ.
“Tại sao tên đó có thể chống lại được công tử, hắn chỉ là Bát Đẳng, còn công tử chính là Cửu Đẳng, lẽ ra hắn lúc này phải bị công tử đả bại không đứng lên được” Hạ Hàn dâng lên một luồng sợ hãi, hoàn toàn không hiểu được.
Thân nằm bên trong cục, Trịnh Đông Lân, Hạ Hầu cảm thấy khó giải quyết, nhất thời chân khí vận chuyển, bọn nó muốn chính thức động thủ.
Quạt xếp bung ra, Trịnh Đông Lân bàn tay hóa thành long trảo, lốm đốm thấy được hai mươi đầu rồng sẽ xuất hiện cuồng loạn.
Chợt lúc này, một thanh kiếm bay tới cắm vào dưới chân giữa hai người bọn nó, bọn nó chấn động nhảy sang một bên.
Thanh kiếm rung động, truyền ra khí thế sắc bén, vừa nhìn liền biết là một thanh hảo kiếm.
Trịnh Đông Lân ngạc nhiên, thanh kiếm đó không phải là ?
“Xin lỗi, đó là kiếm của ta, mong khách quan không động thủ bên trong khách sạn, sẽ phá hư đồ đạc” Thiếu niên mặc y phục đen, là tên tiểu nhị giả trang kiếm tu cao thủ.
“Thật là cao thủ” Tô Đông Lưu trầm giọng nói, một kiếm đó không sai, là người bên trong kiếm đạo.
Thiếu niên nhặt kiếm, gãi đầu, khuôn mặt xấu hổ cười ha hả, bộ dáng tuyệt nhiên không giống một tên kiếm tu cao thủ.