Vô Địch Tiên Triều

Chương 58: Hỏa Long




“Triệu Nguyên Hoả” Nghiêu Long chống đỡ đại bộ phận mộc hỏa kiếm gỗ, trông thấy Triệu Nguyên Hỏa bị lửa lớn thôn phệ, không khỏi hoang mang, nếu Triệu Nguyên Hỏa lúc này bị giết, chỉ sợ rằng chính Nghiêu Long sẽ không thoát khỏi, một mình ông ta không thể ba đầu sáu tay chống lại một đám đạo sĩ.

Lửa đỏ nóng rừng rực khiến cho một mảng lớn không khí bị vặn vẹo, hai bên binh sĩ bất kể là đạo sĩ hay võ giả không khỏi lùi lại, dù sao nhiệt độ quá lớn để có thể thừa nhận.

Nhìn xem mặt đất còn bị nung chảy, người trần mắt thịt làm thế nào có thể sống sót qua được, trong suy nghĩ của toàn thể mọi người, Triệu Nguyên Hỏa chết chắc.

Binh sĩ dưới trướng Triệu Nguyên Hỏa vẻ mặt như tro tàn, đánh rơi binh khí, hai chân mất hết lực lượng ngã quỵ, Nghiêu Long nắm vai nó kéo lên.

“Trận chiến còn chưa kết thúc, đứng lên cho ta” Nghiêu Long râu hùm dựng đứng, trường đao chém rơi một mảng lớn mộc hỏa kiếm gỗ.

Đám đạo sĩ chân mày cau lại, người này quá mức khó chơi, nếu không giết chết mau chóng chỉ sợ rằng binh sĩ Liêm Trịnh sẽ vẫn không nguôi sĩ khí chiến đấu, một binh đoàn sĩ khí bất diệt là binh đoàn đáng sợ hơn bao giờ hết, chìa khóa để tạo ra một đội quân bất diệt như thế, chính là Nghiêu Long.

“Nghiêu Long đại nhân nói các ngươi có hay không nghe rõ, mau đứng dậy cho ta, cho dù có chết, cũng phải chết một cách oanh liệt, nhưng các ngươi sẽ không chết, vì hôm nay, các ngươi đang được chiến đấu dưới trướng của Nghiêu Long đại nhân”

“Binh sĩ Liêm Trịnh, binh sĩ dưới trướng Triệu Hỏa Long, không được nản chí, ba mươi chưa phải là tết, nhất thời thắng bại, không làm nên chuyện”

“Ba mươi năm chinh chiến, dưới thời đại của Nghiêu Long đại nhân dẫn dắt, chúng ta sẽ không thua, đứng lên binh sĩ”

“Giương cao Phá Quân Nỏ, nhắm vào đạo sĩ, các ngươi hãy chiến đấu vì danh dự Liêm Trịnh”

Sĩ khí quân Liêm Trịnh bừng bừng, mang lại một cảm giác nóng rực khác hẳn với ngọn lửa đám đạo sĩ tạo ra, ngọn lửa không gây bất kỳ một sức sát thương nào, nhưng sẽ làm kẻ thù của nó lo sợ, ngọn lửa của Cửu Hỏa Long.

Trương Thời linh cảm bỗng một chút run sợ, nó đồng tử co rụt nhìn lấy Nghiêu Long, vừa một lúc trước nó nhìn ra trước mắt nó không phải là một nhân loại, mà như trước mắt nó đã hóa thành một con hỏa long mở mắt.

Nghiêu Long, không phải một vị tướng mạnh ngay từ ban đầu, ông ta về sức mạnh có thể nói không mạnh như các Cửu Hỏa Long khác, nhưng xét về độ đáng sợ, ông ta là kẻ số một.

Cửu Hỏa Long Nghiêu Long, hay còn gọi Bất Tử Chi Long, càng bị dồn vào đường cùng, Nghiêu Long sẽ càng đáng sợ, tiềm lực của ông ta dường như chưa bao giờ là có giới hạn, nếu có cái gọi là giới hạn, thì đó sẽ là năng lực của người có thể thúc ép ông ta tới dường nào.

Thật không may, Trương Thời, Lưu Nhiên, hai tên trưởng lão Tiên Môn, đã vô tình thúc ép một con quái vật thức tỉnh.

Phía sau Nghiêu Long, khí thế như máu đỏ kết dính, sền sệt như keo, đó chính là sát khí, sát khí của một tên Võ Tướng, đã ba mươi năm chinh chiến trên chiến trường, chưa một lần nào khiến cho người khác phải thất vọng.

Cửu Hỏa Long một trong, Bất Tử Chi Long, Nghiêu Long thức tỉnh !

Toàn bộ đạo sĩ rùng mình, trong một khoảnh khắc, bọn nó dường như cảm thấy có một con ác thú mở mắt nhìn chằm chằm bọn nó, cái cảm giác đó như rơi vào hầm băng sâu thẳm, khiến cho người khác phải tuyệt vọng.

Răng rắc !

Nghiêu Long há to miệng, nuốt từng ngụm không khí vào buồng phổi, sự hô hấp của ông ta mạnh mẽ tới mức tạo thành tiếng gió chói tai, một cây hỏa mộc kiếm gỗ chém tới, Nghiêu Long như thấy như không, một cước đạp nát, bên trong hỏa mộc kiếm gỗ ẩn chứa liệt diễm, bị đạp vỡ, liệt diễm bên trong không còn vật chứa, thoáng cái thôn phệ thân hình Nghiêu Long.

“Ngu ngốc” Lục Thiên Thuần Dương Tiên Môn đạo sĩ khinh thường, khí thế tỏa ra nguy hiểm tới thế nào, không ngờ đầu óc lại chẳng tới đâu, tự mình khiến mình trúng chiêu.

Liệt diễm bên trong hỏa mộc kiếm gỗ ẩn chứa gay gắt tới nổi, hầu như trên chiến trường này có lẽ không ai không kinh hãi, nhìn xem áo giáp còn bị nó nung chảy, đất đá không thoát khỏi số phận, một bộ phận đất đá biến thành tiểu núi lửa.

“Nghiêu Long đại nhân” Binh sĩ dưới trướng Triệu Nguyên Hỏa kinh sợ hô, chỉ một phút trước Nghiêu Long còn dũng mãnh cổ vũ sĩ khí bọn nó, tình hình bọn nó thoáng cái như vừa ở trên thiên đàng rơi ngược trở lại vực thẳm.

“Nghiêu Long đại nhân là Bất Tử Chi Long, Bất Tử Chi Long huyền thoại ngươi sẽ không hiểu” Binh sĩ thân tín lâu năm dưới trướng Nghiêu Long lắc đầu, bất chợt tiên ứng với lời nó nói, ngọn lửa bị phá nát, một người bên trong sắc mặt cực kỳ đáng sợ bước ra.

“Hắn không bị sao cả ?” Đạo sĩ khiếp sợ, Nghiêu Long thổi ra một ngụm khí trắng, há miệng nhe răng, hai bắp chân một nhảy, đạo sĩ thấy hoa mắt, không còn nhìn thấy hình bóng Nghiêu Long.

“Phía sau ngươi” Đồng bọn đạo sĩ gấp rút cảnh báo, tên đạo sĩ kia quay người liền thấy Nghiêu Long ngay phía sau nó, Nghiêu Long nhảy lên trên phi kiếm, trường đao một bổ, nửa người đạo sĩ đứt làm đôi.

Nghiêu Long càng bị thương khí thế càng mạnh, trường đao có chân nguyên hỏa hệ ăn mòn, hai bên hỏa hệ thoáng như bị Nghiêu Long toàn bộ hấp thu biến thành lực lượng chính nó.

Nghiêu Long chủ thuộc tính hỏa, Thuần Dương Tiên Môn, chính là thiên về hỏa pháp thuật, thật không may cho bọn nó, hỏa pháp thuật ngoài ý muốn biến thành nguồn sức mạnh trợ giúp cho Nghiêu Long.

“Sảng khoái” Nghiêu Long cười to, đạp mạnh nhảy khỏi phi kiếm tên đạo sĩ vừa chém giết, dáng người cao to như một con mãnh thú giang cánh trên trời đáp xuống tên đạo sĩ tiếp theo, trường đao vung ra, gặt mạng như rơm cỏ.

Thế trận bỗng nghiêng về một bên, ở cự ly cận chiến, đạo sĩ không thể nào đối đầu được với võ giả, đặc biệt còn là một tên võ giả khủng bố như Nghiêu Long.

“Các ngươi né ra” Trương Thời nhận ra không ổn, pháp thuật của đám người Thuần Dương Tiên Môn đa phần là hỏa pháp thuật, giao chiến với Nghiêu Long cực kỳ không có lợi, nó bấm pháp quyết, phi kiếm linh hoạt chém về Nghiêu Long.

Nghiêu Long trường đao vung vẩy, đánh bay phi kiếm, Trương Thời sắc mặt khó coi, điều khiển phi kiếm dưới chân thần tốc tránh xa Nghiêu Long, Nghiêu Long mất đi điểm công kích, từ trên không trung rơi xuống mặt đất.

Khi Nghiêu Long đáp xuống mặt đất, một đợt khói bụi vì vậy mà dâng lên che đi thân hình nó, Trương Thời niệm pháp quyết, hàng trăm đạo pháp thuật như lưu tinh rơi xuống, bốc lên mù mịt khói bụi.

Ầm ầm ầm !

Pháp thuật như lưu tinh không ngừng giáng xuống chỗ Nghiêu Long hạ cánh, binh sĩ vẻ mặt phẫn nộ, Phá Quân Nỏ liên tục hàng ngàn mũi tên xuyên thủng trời cao.

Trương Thời lần này xem như là thua thiệt lớn, ngỡ là có thể dẫn đồng môn lập công đơn giản, đại thắng trở về, cứ tưởng đánh bại Triệu Nguyên Hỏa sẽ dễ dàng kết thúc, không ngờ tới, tên Nghiêu Long trong phàm tục này, càng lợi hại một bậc.

Linh lực nhanh chóng xói mòn, mỗi một đạo pháp quyết đánh ra chính là dựa trên lượng linh lực của nó, hiện tại linh lực trong đan điền chỉ còn đúng nửa thành.

Không ai chú ý bên hướng đám hỏa hoạn đốt cháy Triệu Nguyên Hỏa, lúc này, đám hỏa hoạn đã nhỏ đi đáng kể, dường như là bị một cái gì hút khô.

“Đau đấy” Bóng người bước ra khỏi hỏa hoạn, giáp phục đen kịt, gió vừa thổi qua biến thành tro bụi bay đi, Triệu Nguyên Hỏa lắc cổ, ưỡn vai nói, Linh Tí lân phiến dày thêm một tầng.

Dùng lửa đánh với Cửu Hỏa Long, bọn người trong Tiên Môn này có lẽ thật sự ngốc, đó chính là suy nghĩ của đám người trong tràng hiện giờ.

Võ Thể trong người Triệu Nguyên Hỏa tỏa ra rục rịch, như muốn thoát xác, tiến xa một bước thoát khỏi hình thái ban đầu, chính thức cô đọng Võ Thể, từ đó đột phá Thiên Thê, bước sang một chân trời mới, Võ Thể cảnh.

“Tỉnh chưa lão già ?” Triệu Nguyên Hỏa tùy tiện giương tay vào đám khói bụi, kéo ra Nghiêu Long.

“Còn chưa đã ghiền” Nghiêu Long điên cuồng nói, mặc dù cơ thể bị thương nặng, nhưng chiến ý nó tăng cao hơn bao giờ hết, càng đánh càng mạnh, ngược lại đám người Thuần Dương Tiên Môn, Vô Gian Tiên Môn, cảm thấy khó khăn, trong lòng muốn trở lui.

Phừng phực lửa cháy, hai con hỏa long mở mắt săn mồi, đôi cánh dài rộng giương cao, một cái mở miệng, chính là nuốt đi con mồi.

Triệu Nguyên Hỏa áo giáp chân nguyên phừng phực lửa cháy, Linh Tí thành màu dung nham, chạm vào một tên đạo sĩ, đạo sĩ kêu thảm, đạo bào trên người nó bị lửa thiêu rụi, bên trong lộ ra da thịt bốc mùi, thoáng cái cháy đen biến thành than, Triệu Nguyên Hỏa nắm một cái kéo ra, cánh tay đạo sĩ rơi rụng.

Sau khi kéo, không có một giọt máu nào tuôn rơi, bởi vì chính sức nóng của Linh Tí đã thiêu đốt đi mạch máu tươi trong người nó, Trương Thời hừ lạnh, phi kiếm trở lại trong tay, lá bùa màu vàng tỏa sáng, sắc bén chém vào đầu Triệu Nguyên Hỏa.

Bên dưới chân Triệu Nguyên Hỏa hãm xuống một tầng đất đá, chính là do một tên đạo sĩ khác bên trong Vô Gian Tiên Môn bấm quyết, nháy mắt, Triệu Nguyên Hỏa nửa người dưới bị lòng đất nuốt trọn.

“Tốt” Trương Thời khen hay, phi kiếm thừa thời cơ, một kích khủng bố bổ xuống đầu Triệu Nguyên Hỏa.

Một kích này ẩn chứa gần như là ba thành linh lực trong cơ thể nó, lực lượng kinh khủng là không phải nói, còn có thêm Kinh Cức Phù bổ sung, xem như là một kích mạnh nhất của Trương Thời.

“Toàn quân ồ ạt xông tới” Binh sĩ gầm to, sáu vạn kỵ binh biến thành một cơn lũ ào tới cuốn tới.

“Không” Phía trên đạo sĩ bị một căn Phá Quân Tiễn đả trúng phi kiếm, thân thể phút chốc vì bất ngờ, cộng thêm run sợ cho nên không kịp khi triển pháp thuật, cả người rơi xuống sáu vạn quân Liêm Trịnh.

Sáu vạn kỵ binh như một cơn lốc cuốn bay đạo sĩ, một tên đạo sĩ bị hàng vạn mũi thương đâm xuyên ngươi, hàng vạn con ngựa đạp nát.

Hạ tràng tên đạo sĩ thê thảm tột độ !