Vô Địch Tiên Triều

Chương 55: Lửa Cháy Trường Thành




Đèo Mã Phi Đằng, một trong những ngọn đèo đẹp nhất nằm bên trong lãnh thổ Đại Lê, nhìn bên ngoài ngọn đèo một màu xanh ngát, do cây cối um tùm tươi tốt trải dài bao phủ, phía trên có vô số dược thảo tồn tại, đằng sau ngọn đèo chính là Bác Nhạc Thành.

Nơi mà nổi danh về cực phẩm liệt tửu, mỹ tửu Cam Sương, rượu Cam Sương sở dĩ chỉ có thể sản xuất được tại Bác Nhạc Thành là do công thức nấu rượu bí mật, đa phần dược thảo dùng để nấu rượu là được hái từ đèo Mã Phi Đằng.

Người nơi khác có chiếm được công thức rượu Cam Sương cũng sẽ không thể nấu ra được mùi vị chính thống, bởi vì công thức rượu Cam Sương chính là được căn cứ dựa vào dược thảo độc hữu tại đèo Mã Phi Đằng, rời xa đèo Mã Phi Đằng, rượu Cam Sương cũng sẽ không tồn tại, cho nên mối quan hệ giữa rượu Cam Sương và đèo Mã Phi Đằng là không cách nào tách rời nhau được.

Nhưng lúc này, trên đèo Mã Phi Đằng, dược thảo bị vó ngựa cày nát, khắp nơi biến thành một đống bừa bộn, không còn một chút nào dáng vẻ xinh đẹp của đèo Mã Phi Đằng thường ngày.

Bên trong Bác Nhạc Thành, xác người chất thành đống, khói lửa ‘tí tách’ bốc lên, người dân Bác Nhạc Thành trên mặt đầy sự hoảng sợ chết đi, phóng tầm mắt hết Bác Nhạc Thành, không biết bao nhiêu người đã chết, nơi mà vó ngựa đi qua, không một ai có thể may mắn sống sót.

“A” Một người dân Bác Nhạc Thành chưa chết hẳn, quần áo trên người dính đầy vết nhem nhúa dơ bẩn, phần lớn là bị nhuốm máu đỏ, không chỉ có máu của chính bản thân, còn có máu của người khác.

Nó giương tay ra, miệng ú ớ, cố gắng bò tới nhi tử đã chết của mình, nhi tử nó đã chết từ lúc nào, khuôn mặt nhỏ bé mở to mắt, nó nhìn nhi tử chết thảm, không kìm lòng khóc rống.

“Hừ” Tên lính mặc giáp thấy nó chưa chết, một giáo đâm vào đầu, chất dịch màu trắng chảy ra, chính thức chết đi.

“Muốn chết” Một thiếu niên mặc giáp, trên trán có đeo tấm khăn đỏ thêu đồ án mặt trời, trường thương trong tay như du long xuất hải, bổ về tên lính vừa kết liễu mạng sống người dân vô tội Bác Nhạc Thành.

Tên lính đó thấy thế tấn công mãnh liệt không có vẻ gì là sợ hãi, nhếch miệng cười thô bỉ, chợt một bóng người to lớn xuất hiện, trên áo giáp người này có hình một con hỏa long, người này một cước chuẩn xác đá vào người thiếu niên.

Thiếu niên bị lực đạo to lớn chấn văng, miệng hộc một ngụm máu tươi, thiếu niên này không phải ai khác mà là Ngũ Thương Bắc Phương, Phạm Nhật.

Cờ hiệu Cửu Hỏa Long bị gió thổi phấp phới bên trong Bác Nhạc Thành, màu đỏ của hỏa long như có một sự cộng hưởng kỳ diệu với màu của máu tươi.

“Nghiêu Long đại nhân, chúng ta đã chiếm được Bác Nhạc Thành của Đại Lê” Binh sĩ tiến tới cung kính nói.

“Tốt lắm” Nghiêu Long hài lòng nói, ban đầu ông ta chỉ dựa vào chỉ điểm của Vương Bí mà chặn ngang đường cấp lương quân Đại Lê, không ngờ trong lúc hành động, một người khác có quyền lực còn trên cả ông ta xuất hiện, người này đưa ra đề nghị tiến tới chiếm đóng Bạc Nhạc Thành.

“Các ngươi không được yên” Phạm Nhật phẫn nộ nhìn Nghiêu Long, sắc mặt tái nhợt, so với Nghiêu Long, một trong Cửu Hỏa Long, nó còn quá yếu đuối.

“Tiểu tử, người các ngươi chinh phạt Tây Sơn, tại sao lúc đó các ngươi không nói như lúc này” Nghiêu Long buồn cười nói.

“Nhân Mặc Tướng Quân” Phạm Nhật con mắt ảm đạm, nhớ tới một khắc trước, Nhân Mặc dẫn quân chống trả quân Nghiêu Long, chỉ một lát sau, Bác Nhạc Thành bị công chiếm, Nhân Mặc bị Nghiêu Long thuấn sát.

So với Nghiêu Long, Nhân Mặc vẫn là không nhấc lên nổi một gợn sóng, không chịu nổi một kích, nếu nói có một người đánh ngang sức được Nghiêu Long, sẽ chỉ có Tam Đại Thiên Bạch Trạch, nhưng lần này, Bạch Trạch đã thật sự gặp khó khăn, không ai nghĩ tới, cao cao tại thượng như chiến thần Bạch Trạch, lúc này lại bộ dạng thê thảm rách rưới.

“Bạch Trạch, ông đã quá già” Võ Tướng đối đầu với Bạch Trạch thản nhiên nói, nó không vận dụng binh khí, hai cánh tay trôi nổi một tầng lân giáp, chính là sức mạnh đến từ Linh Tí.

Bạch Trạch cắn răng, chân nguyên Kim hệ toàn lực vận chuyển, một trăm lẻ tám huyệt vị kết thành võ thể, võ thể điên cuồng phóng xuất chân nguyên, trường đao kéo theo đao mang khủng bố chém tới.

“Thiên hạ của ông sẽ chấm dứt từ bây giờ Bạch Trạch” Võ Tướng thở dài, dứt lời, Linh Tí nắm chặt đao mang, Bạch Trạch biến sắc, trường đao của ông ta không cách nào rút khỏi Linh Tí, như bị kìm hãm vào tầng tầng đất sâu, Linh Tí triển khai ra sự kinh khủng của nó, đặc trưng của một tên võ giả Thiên Thê cảnh.

“Ta không cam lòng” Bạch Trạch gầm lớn, lực lượng lần nữa bùng nổ, Linh Tí cự lực bóp nát đao mang, thừa thế xông tới chân nguyên áo giáp Bạch Trạch, chân nguyên áo giáp bị xuyên thủng một cách dễ dàng, Linh Tí móng vuốt xuyên qua người Bạch Trạch.

“Ngươi là ai ?” Bạch Trạch khóe miệng tràn ra máu tươi, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng xói mòn nói.

“Trẻ tuổi nhất Cửu Hỏa Long, Triệu Nguyên Hỏa” Võ Tướng cao cao tại thượng nói, Linh Tí rút ra, máu tươi như suối phun ra từ người Bạch Trạch.

Một đời chiến thần, Tam Đại Thiên Bạch Trạch, một trong ba biểu tượng của Đại Lê Vương Triều chấm dứt hơi thở cuối cùng.

“Không, Bạch Trạch đại nhân” Phạm Nhật gầm lớn, nhào tới Võ Tướng, bất quá đi được nửa đường, nó lại một lần bị Nghiêu Long đá văng.

“Tốt lắm Triệu Nguyên Hỏa” Nghiêu Long trong lòng cũng bị Triệu Nguyên Hỏa biểu hiện làm chấn kinh, mặc dù đã biết người này chính là bên trong đại thế gia xuất thân, nhưng không nghĩ tới lại bá đạo tới dường này, Linh Tí chính là từ bên trong đại thế gia mới có, mặc dù Nghiêu Long thân phận bực này cũng không có được Linh Tí công pháp.

Đại thế gia, chỉ sợ thực lực chân chính so với Vương Triều thâm hậu hơn rất nhiều, bọn nó lúc này không hiểu tại sao lại cho người trong gia tộc đi ra góp một phần sức giúp đỡ Liêm Trịnh Vương Triều chinh phạt thiên hạ.

“Xem ra sự tích về huyền thoại của Vương Triều các ngươi còn là quá mức thổi phồng” Triệu Nguyên Hỏa nhàn nhạt nói, Linh Tí biến mất, cánh tay trở lại bình thường, nó lấy khăn trắng lau tay.

Nghiêu Long nghe Triệu Nguyên Hỏa nói, trong lòng dâng lên cơn tức giận, bất quá lại lựa chọn nhẫn nhịn, nó mặc dù là thân phận cùng với Triệu Nguyên Hỏa ngang nhau, là Cửu Hỏa Long, nhưng nếu thực sự đánh nhau, chỉ sợ Triệu Nguyên Hỏa sẽ dễ dàng miểu sát nó.

“Chỉ còn cách một bước nhỏ, ta sẽ tiến vào Võ Thể” Triệu Nguyên Hỏa chân mày hiện ra sự hướng về nói.

Nghiêu Long giật mình, Triệu Nguyên Hỏa độ tuổi chỉ có hai mươi lăm, ở độ tuổi này Nghiêu Long còn là một tên Cửu Đẳng Chi đâu, sự chênh lệch giữa hai người với nhau là quá lớn.

“Triệu công tử, rốt cuộc tại sao Triệu gia lại cho ngươi gia nhập vào Cửu Hoa Long chúng ta ?” Nghiêu Long trầm giọng nói.

“Bọn người trong gia tộc, lần này quyết định giúp các ngươi thống nhất thiên hạ, ta vốn là chẳng hiểu tại sao bọn hắn lại thay đổi ý định đột ngột như thế” Triệu Nguyên Hỏa nhàn nhạt nói.

“Không lẽ là ?” Nghiêu Long đột nhiên nhớ ra điều gì.

"Hử ?" Triệu Nguyên Hỏa nghe Nghiêu Long, chân mày liền nhướng lên.

“Ta nghe đồn khi bốn đại Vương Triều thống nhất, lúc đó thiên mệnh sẽ tập trung về một người, người nào có được thiên hạ, kẻ đó có sức mạnh thống trị muôn đời” Nghiêu Long sắc mặt nghiêm trọng nói ra.

“Có vẻ là đúng, ta nghe các lão già đó có nói mang máng điều này” Triệu Nguyên Hỏa hiếm thấy ngạc nhiên nói.

“Rút quân” Thành công chiếm thành Bác Nhạc, Nghiêu Long ra lệnh, cờ hiệu Cửu Hỏa Long thoáng cái rút khỏi nội thành, tám vạn quân Cửu Hỏa Long giương cao cờ hiệu.

“Báo cáo, lần này ở Bác Nhạc thành, thu được hai mươi vạn lương thực các loại, mười vạn lượng vàng” Binh sĩ báo cáo.

“Tốt” Nghiêu Long gật đầu, lần chinh phạt lần này không tệ, quân số đại thắng trở về, còn giết chết được Tam Đại Thiên Bạch Trạch, chính là đại công lớn.

“Cẩu tặc Liêm Trịnh, các ngươi không sống được yên ổn” Phạm Nhật gầm thét, hai tay nắm chặt khung sắt nói, nó bị quân Liêm Trịnh bắt sống, phong bế đan điền, nhốt vào khung sắt.

Binh sĩ Liêm Trịnh một đấm vào bụng nó, Phạm Nhật không có tu vi làm sao chịu nổi, bụng nó quằn quại, truyền tới cơn đau đớn dữ dội, nó cả người cong như con tôm, trong mắt dâng lên cừu hận vô biên.

“Hừ, cái gì Ngũ Thương, bị ta bắt sống chính là chó cũng không bằng” Binh sĩ Liêm Trịnh khinh thường nói, bọn binh sĩ khác sảng khoái cười ha hả.

“Giữ hắn cẩn thận, cố gắng đừng để mất mát cái gì, đừng để hắn chết đi, cho tới khi trở về Liêm Trịnh, mới chính thức giết hắn bêu đầu trước dân chúng" Nghiêu Long phân phó.

Một trong Ngũ Thương Bắc Phương, Nghiêu Long đương nhiên hiểu được cân lượng của cái danh hiệu này, hiện tại Phạm Nhật chỉ là một tên thiên tài chưa trưởng thành, nên nó chưa đáng sợ tới đâu, nếu không để cho một tên Ngũ Thương Bắc Phương thành danh khác, chỉ sợ tới Triệu Nguyên Hỏa chưa chắc đánh bại được.

Triệu Nguyên Hỏa đáng sợ là không sai, đại thế gia nội tình thâm hậu càng không sai, nhưng không vì vậy mà có thể xem thường Ngũ Thương Bắc Phương, bọn nó càng là thiên tài bên trong thiên tài.

Triệu Nguyên Hỏa khác với Nghiêu Long, nó không xem trọng cái đám gọi là thiên tài Bắc Phương, buồn cười, một đám nông thôn dế nhũi sao có thể sánh ngang với con cháu đại thế gia, cái gọi là Tam Đại Thiên Bạch Trạch, thực lực yếu đuối không nhấc nổi.

Phừng ! Lửa cháy phừng phực, Bác Nhạc Thành như bị một con phượng hoàng lửa vỗ cánh bao trùm, toàn bộ Bác Nhạc Thành biến thành một tòa luyện ngục trần gian.

Triệu Nguyên Hỏa danh xưng đúng như tên nó, nó chính là hóa thân của ngọn lửa, nơi nó đi qua đều không tránh khỏi bị thiêu rụi.

“Chỉ sợ người của các đại thế gia, chắc chắn tất cả lúc này đã xuất hiện dấn thân vào cuộc chinh phạt các Vương Triều” Nghiêu Long nhíu mày, đại thế gia đã tham gia, nghe rằng bên kia Đại Lê đã có một tên Tiên Môn tham gia, rốt cuộc thời đại thịnh thế sắp nổi lên sao.

Thời đại thịnh thế tiến tới, chư hầu san sát thi nhau tranh tài.

Phong vân cuốn trào, ai mới là người cười cuối cùng.

Máu lửa nhuộm đỏ thiên hạ, ai mới là vương giả.