Vô Địch Tiên Triều

Chương 4: Diều Giấy




“Nhị tiểu thư muốn bài thơ đề tài gì ?” Trịnh Đông Lân vân vê cằm truy hỏi, nói về thơ ca nó không sợ, dù sao thơ ca trong suốt chiều dài lịch sử Việt Nam nó đều biết nhất thanh sở nhị, thời đại này chủ nhân của bài thơ ca nó mượn danh nghĩa cũng chưa chắc đã sinh ra, bởi vậy không cần lo lắng lộ tẩy vấn đề mượn thơ.

“Không biết, ngươi chọn đại đi” Chỉ thấy Khương Ngọc Nhi mân mê ngón tay thon dài như ngọc của mình, cẩn thận nói.

“Nhị tiểu thư” Trịnh Đông Lân gằn giọng hỏi lại lần nữa, cảm thấy cô nàng này quá mức lười biếng rồi.

“Ngươi gằn giọng cái gì ?” Khương Ngọc Nhi đang nhìn ngón tay của mình, nghe thấy Trịnh Đông Lân gằn giọng, nàng khó chịu trừng mắt ngài, sẵn giọng đe dọa.

“Không” Trịnh Đông Lân chột dạ, thôi thì ta ăn nhờ ở đậu nhà người ta, không nên có ý kiến khiến người ta phật lòng, nó tự an ủi tôn nghiêm nam nhân của mình.

“Nếu vậy thì ta ngâm thơ, nhưng phần còn lại xin nhờ nhị tiểu thư ghi chép” Trịnh Đông Lân phân phó, không phải nó không muốn viết, mà người thời đại này còn dùng chữ viết Hán cổ, mặc dù nó biết chữ, bất quá độ thuận mắt lại chẳng tới đâu, nói cách khác nét chữ như gà bay chữ bới, xấu không dung người xem.

“Được” Khương Ngọc Nhi lười biếng, liếc nhẹ nó, cảm thấy người này quá mức lười nhác, mỗi việc ghi chép cũng không động, để nàng đây phải tự thân ghi chép, quá mức quá đáng.

“Đây là bài thơ ta bỗng dưng nghĩ tới, mong nhị tiểu thư không chê cười” Trịnh Đông Lân nói.

Non sông nào phải buổi bình thời,

Thù đánh nhau chi khéo nực cười.

Cá vực, chim rừng, ai khiến đuổi?

Núi xương, sông huyết, thảm đầy vơi.

Ngựa phi chắc có hồi quay cổ,

Thú dữ nên phòng lúc cắn người.

Ngán ngẩm việc đời chi nói nữa,

Bên đầm say hát nhởn nhơ chơi.

( Bài thơ mang tên Cảm Hứng của Nguyễn Bỉnh Khiêm ).

“A Bân, đây có thật là thơ của ngươi không ?” Khương Ngọc Nhi tay cầm bút lông, chuẩn bị nhún vào mực đã được mài sẵn, trợn to mắt không tin được.

“Bỗng dưng có linh cảm, nhị tiểu thư thấy không hay sao” Trịnh Đông Lân bề ngoài lạnh nhạt nói, bất quá bên trong lại cười thầm, để xem cô ta nghĩ sao, đây là một trong những bài thơ hay nhất của đại thần Nguyễn Bỉnh Khiêm, người người phải thán phục, nhìn xem mặt cô ta, đôi môi nhỏ nhắn không khép lại được, con mắt mở to, chính là cảm giác đấy, cảm giác giúp con người ta thư thái.

“Ta không tin” Khương Ngọc Nhi đầu óc loạn như ma, trong đầu nàng ấn tượng về A Bân rất đơn giản, là một kẻ ngốc lôi thôi, không phải một người thành thạo văn chương, nói chuyện ưu nhã.

“Nhị tiểu thư, nếu có thể ta thật không muốn có cơ hội làm ra bài thơ này, nếu đất nước thái bình, bài thơ này sẽ không được ra đời, và không nên ra đời”.

“Ngươi” Khương Ngọc Nhi ngực phập phồng, sau một hồi mới chậm rãi nói nên lời :”Bài thơ này ẩn chứa một sự muốn tận hưởng thú vui nhàn nhã, bất đắc dĩ phải đối đầu việc chiến trường, bản thân người bên trong không muốn, nhưng không thể phản kháng, lực bất tòng tâm chịu đựng, đó là một bài thơ rất hay, A Bân, ta muốn để phủ sư biết bài thơ này là do chính ngươi làm ra”.

“Ô” Trịnh Đông Lên kêu khẽ một tiếng kinh ngạc, không nghĩ tới cô nàng này có thể phân tích được sâu như thế, gật đầu, phủ sư biết hay không mặc kệ, mục đích chính tăng khẩu phần lương thực của nó đã thành công, không còn đáng lo.

“Giao dịch thành công, tự nhiên ta cũng muốn cáo lui, tạm biệt nhị tiểu thư” Trịnh Đông Lân nói, hiện tại hắn cũng muốn ra đồng cỏ gặp tụi người Đinh Bộ Lĩnh, đang muốn nhanh chóng đi, Khương Ngọc Nhi đã kêu nó.

“A Bân, khoan đi”.

“Nhị tiểu thư còn có việc gì căn dặn ?” Trịnh Đông Lân khó hiểu nói, không biết cô nàng đang muốn bày chuyện gì.

“Ta chán, ngươi có chuyện gì chơi vui không ?” Khương Ngọc Nhi hơi chút đáng thương hỏi.

“Nhị tiểu thư, ngươi có muốn chơi thả diều không ?”Trịnh Đông Lân đứng một lúc cẩn thận ngẫm nghĩ, muôn vàn trò chơi của dân tộc lưu truyền, nó mắt đôi khi sáng lên, bỗng nhiên lại chợp tắt, có một số trò chơi nó vừa nghĩ tới, nhưng lại không phù hợp với thân phận của Khương Ngọc Nhi, đành phải bỏ đi, rồi bỗng nghĩ tới một cái gì, nó nhanh chóng hỏi.

Đúng là trò thả diều, trò chơi gắn liền với tuổi thơ của trẻ em Việt Nam, những con diều giấy đủ màu sắc bay trên trời cao, tạo nên một bức tranh đẹp mắt, ở thời hiện đại, xã hội tiến bộ, khắp nơi giăng chằng chịt dây điện, nên trẻ em đô thị hầu như không được thưởng thức trò chơi dân gian nổi tiếng này, bất quá hiện tại, còn rất lâu mới có dây điện đâu.

“Đó là cái gì a ?” Khương Ngọc Nhi không hiểu hỏi, diều là cái gì, lại còn thả.

“Kỳ lạ, vào lúc này, thả diều đáng lẽ đã nên lưu truyền vào văn hóa Việt Nam rồi cơ chứ, diều giấy xuất hiện từ năm Lỗ Ban, cho tới triều Tống, diều giấy đã bắt đầu được phổ biến, vậy là thời không loạn lưu khiến lịch sử bị thay đổi, diều giấy còn chưa ra đời, không khéo Lỗ Ban lúc này, có thể còn chưa sinh ra đâu, nếu ta phổ biến thả diều, chẳng lẽ sẽ cướp mất thành quả sau này của Lỗ Ban” Trịnh Đông Lân lông mày nhướng lên trên, nghĩ tới cảnh tượng sẽ trở thành ông tổ phát minh ra trò chơi thả diều, không khỏi cao hứng, còn cướp đoạt mất thành quả của Lỗ Ban, nó cười thầm, vui vẻ.

“Nhị tiểu thư đi theo ta” Trịnh Đông Lân nói, dắt theo ánh mắt đầy hiếu kỳ của Khương Ngọc Nhi theo sau.

Khương Ngọc Nhi thấy nó mày mò lục lọi khắp nơi trong gia phủ, ban đầu là tìm một sấp giấy, kế đến đầy đủ dụng cụ đa dạng, một vài nhánh tre mỏng được tuốt vọt cẩn thận, sáp hồ để kề bên.

“Đây là cái gì ?” Khương Ngọc Nhi nhìn Trịnh Đông Lân xuất hiện trong tay một con diều hình thoi, với hai cái đuôi bằng giấy dài thòng được kết dính bằng hồ phía dưới, các nhánh tre được tuốt vọt cẩn thận làm giá đỡ cho thân diều, ở giữa có một cọng dây cột thân diều.

“Là diều đó nha” Trịnh Đông Lân nhìn con diều đầu tiên xuất hiện trên thế giới được tạo ra bởi chính bản thân mình, có phần phấn khởi kiên nhẫn giải thích, tiếp đó nhanh chóng làm thêm cho mình một con diều giống hệt, đưa cho Khương Ngọc Nhi con diều đầu tiên.

“Đi theo ta ra ngoài đồng, mát mẻ” Trịnh Đông Lân cầm diều kéo tay Khương Ngọc Nhi chạy ra phía ngoài, mặc cho Khương Ngọc Nhi khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.

Bên trong phủ có ánh mắt hiền từ nhìn theo hình bóng hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy ra ngoài, Phúc bá mỉm cười, nhị tiểu thư vẫn là như thế đối tốt với A Bân, phúc phận của A Bân xem ra không cạn.

“Nhị tiểu thư, ngươi xem ta làm trước” Trịnh Đông Lân nắm con diều trong tay mình, coi hướng gió thổi về từ đâu, thấy hướng gió đã xác định chuẩn xác, nó thả con diều lên trên, người chạy về hướng thuận gió, một màn kỳ diệu xuất hiện, con diều đầu tiên trên thế giới dần dần đón gió, bay ngày càng cao.

“Oa” Khương Ngọc Nhi hai mắt tỏa sáng, ngưỡng mộ nhìn con diều trong tay Trịnh Đông Lân bay trên trời cao, con người cho dù là xưa hay nay, đều luôn luôn có một cái gì đó hướng về bầu trời, có lẽ đó là đại biểu sự tự do, vô ưu vô tư, thả diều mục đích được tạo ra phải chăng để thỏa mãn niềm ham vọng được bay lượn trên trời cao đó, chu du cùng với những ngọn gió.

Khương Ngọc Nhi bắt chước làm theo y hệt động tác Trịnh Đông Lân, nàng thiên tư thông minh, nếu không, không cách nào phân tích bài thơ của Trịnh Đông Lân kỹ càng ngay tức thì được, khuyết điểm duy nhất đó chính là bản tính lười biếng của nàng mà thôi.

Diều nhỏ đón gió, bay phấp phới trên bầu trời, hai cái đuôi diều uốn lượn, đôi khi là hình chữ u, hình vòng cung đan xen nhau, hai con diều có lúc kết hợp gần sát nhau, lại tách nhau ra.

Khương Ngọc Nhi cầm một hồi, nắm giữ được phương pháp điều diều, ngọc thủ điều khiển dây diều uốn một vòng cung, con mắt vui vẻ đều híp thành một vòng trăng khuyết, đôi má hồng hào.

“Nhị tiểu thư, chơi vui hay không ?” Trịnh Đông Lân ngồi trên bãi cỏ kề bên, thấy nàng vui vẻ đến vậy, trong lòng cũng vui vẻ lây, ân cần hỏi.

“Thật vui, tại sao ta không biết trò này sớm hơn” Khương Ngọc Nhi gật gật đầu thừa nhận, hơi hờn dỗi trách móc.

“Tại cô không hỏi ta nha” Trịnh Đông Lân buồn cười trả lời.

“Hừ”.

“Nhưng nếu khi nào cô chán, nói với ta, ta sẽ bày cô nhiều trò vui” Trịnh Đông Lân ngước nhìn hai con diều nói.

Khương Ngọc Nhi bỗng không nói gì, hai tay chống cằm, mắt ngọc không chớp nhìn Trịnh Đông Lân, nàng quả thực trong lòng cảm thấy rung động, chợt kêu một tiếng “kít”, nàng giật mình hoảng hốt.

Hóa ra trong lúc nàng không để ý nhìn chăm chú Trịnh Đông Lân, con diều của nàng một mực mất điều khiển sà vào diều của nó, dây nhợ hai bên cứa vào nhau, diều của nàng dây không dày bằng nên đứt đoạn, khiến diều bỗng mất điểm nương tựa bay xa.

“Không” Khương Ngọc Nhi kinh sợ kêu to, mặc cho nàng đứng dậy cố gắng đuổi theo nhưng diều đã bay đi xa.

“Nhị tiểu thư, cô cầm diều của ta mà chơi” Trịnh Đông Lân thấy bóng dáng nhỏ nhắn co cụm lại thành một đoàn, nhẹ giọng nói.

“Vậy còn ngươi thì sao , A Bân” Khương Ngọc Nhi không quay đầu nói.

“Ta xem nhị tiểu thư chơi vui vẻ ta cũng vui vẻ rồi” Trịnh Đông Lân tim không đập nhanh, mặt không đỏ nói.

“A” Khương Ngọc Nhi mặc dù còn chưa phục hồi hoàn toàn nhưng đã thoải mái hơn, lần này nàng điều khiển diều cẩn thận, nhưng mà không cẩn thận cũng không sao, vì hiện tại làm gì còn con diều nào cho nàng cứa lần nữa, con diều đầu tiên trên thế giới đã bị con diều thứ hai trong tay nàng tiêu diệt.

Lúc này, một người toàn thân mặc một bộ trang phục kỹ càng, tóc búi lên cao, vẻ mặt cương nghị xuất hiện, nhìn bề ngoài có thể thấy được người này chắc chắn là một người tập võ, thậm chí có phần thâm sâu.

“Không biết hai vị kỳ nhân dị sĩ làm phép thuật gì hay chăng, ta đường đột hỏi, mong hai vị bỏ qua cho, bất quá lòng hiếu kỳ thôi thúc, không thể nhịn được” Người này ngắm nhìn trên bầu trời duy nhất một con diều giấy, mắt tỏa tinh quang hỏi.

“Là ai xưng họ xưng tên” Trịnh Đông Lân nhìn người này, nhíu mày cảnh giác, cẩn thận nói, “Hệ thống”.

-Xin mời ký chủ ra lệnh.

“Thăm dò bản thân người trước mắt” Trịnh Đông Lân niệm.

-Ngũ Đẳng Chi Cảnh, hai mươi tuổi.

“Nếu xảy ra chiến đấu, ta có bao nhiêu phần thắng đối phương ?” Trịnh Đông Lân kinh hãi nhìn ngươi kia, trầm giọng.

-Không có bất kỳ cơ hội, Ngũ Đẳng Chi Cảnh đã bắt đầu cô đọng chân khí, lực chiến đấu bạo tăng, khuyến cáo ký chủ tự giữ gìn tánh mạng bản thân.

“Ta là Tô Đông Lưu, người Tương Đông Thành, hôm nay có việc ra ngoại ô, bỗng thấy hai vị làm phép, thứ lỗi vì sự đường đột” Người này ngữ khí nhàn nhạt nói, không có vẻ gì là người có ý đồ bất chính.

“Tô Đông Lưu huynh, đó là diều giấy, cũng chẳng có trò phù phép nào cả, rất đơn giản mà thôi, ta là Trịnh Đông Lân, kia là nhị tiểu thư Khương Ngọc Nhi” Trịnh Đông Lân cẩn thận đối đáp.

“Hóa ra cái thứ đó tên là diều giấy, thật là kỳ diệu, không biết vật này là do gia huynh làm ra” Tô Đông Lưu tấm tắc lấy làm lạ, khen ngợi.

“Chính là ta”.

“Gia huynh bản lĩnh thông thiên, nghe gia huynh tường thuật, không lẽ gia huynh lại là người ở cho gia phủ” Tô Đông Lưu nói.

“Chính xác là vậy, ta từ bé đã là thằng chăn trâu cho Khương gia”. Trịnh Đông Lân không có gì phải dấu diếm nói.

“Thật đáng tiếc, bản lĩnh của ngươi đáng lẽ phải xông ra thiên hạ, làm một phen công danh” Tô Đông Lưu khi nghe Trịnh Đông Lưu chỉ là một ‘thằng chăn trâu’, liền nghi ngờ không tin.

“Tại hạ bản lĩnh không đáng nhắc tới” Trịnh Đông Lân lắc đầu từ chối cho ý kiến.

“Tuổi chừng mười bốn, đã đạt Nhị Đẳng Chi, gia huynh thật khiêm tốn” Tô Đông Lưu ánh mắt híp thành một đường chỉ, nguy hiểm đánh giá.

“Ngươi thấy được” Trịnh Đông Lưu kinh ngạc.

Nó không hề nhấc lên một tia liên quan tới cảnh giới võ giả, không hiểu thấu tại sao Tô Đông Lưu có thể biết được.

“Ngũ Đẳng Chi, đã bắt đầu kết tinh nguyên khí chi tuyền, là chân khí lưu động, chân khí tự dưng có công hiệu dò xét thân thể, tự dưng có thể dễ dàng tra xét tình hình của gia huynh” Tô Đông Lưu cao thâm mặt trắc mỉm cười.

Chưa đợi Trịnh Đông Lân phản ứng Tô Đông Lưu đã mở miệng cáo từ, “Tại hạ có việc bận trên thân cần phải giải quyết, ta thấy được bản lĩnh kỳ lạ của gia huynh, hãy đến tìm ta”, vứt lại cho nó một miếng lệnh bài màu vàng để chữ ‘Vân Loan Ti’.

Trịnh Đông Lân nắm trong tay lệnh bài ‘Vân Loan Ti’, không biết chữ khắc ở trên có ý nghĩa gì, bất quá cảm thấy người này có lẽ thật không phải người xấu, một Ngũ Đẳng Chi lại xưng hô nó là gia huynh, chỉ vì một con diều giấy, với cảnh giới Nhị Đẳng Chi của nó, thật rất rộng lượng, hoặc nói có một sự ái tài trong đó.

“Đông Lân” Bên kia truyền tới tiếng gọi rõ to, chủ nhân của thanh âm nhanh chóng xuất hiện, là Đinh Bộ Lĩnh, nó trong tay còn cầm một vật hình thoi được bọc bằng giấy trắng, phía sau còn trải dài hai cái đuôi giấy, chính xác là con diều mà Khương Ngọc Nhi đánh mất.

“Bộ Lĩnh” Trịnh Đông Lân kinh ngạc trông thấy con diều trong tay Đinh Bộ Lĩnh, cảm thấy giữa mọi người phúc duyên sâu đậm.

“Vật trên trời đó trông giống vật lạ trong tay ta quá” Đinh Bộ Lĩnh nhìn con diều còn sót lại trên trời được Khương Ngọc Nhi nắm giữ nói.

“Chính xác là cùng một loại ta làm ra, đưa ta con diều, ta sửa sang lại một hồi là có thể sử dụng, may mắn dây nhợ vẫn còn đây” Trịnh Đông Lân nói, tiếp nhận con diều trong tay Đinh Bộ Lĩnh, chỉnh chỉnh sửa sửa một hồi, lại như mới, chỉ dẫn các bước cơ bản cho Đinh Bộ Lĩnh, nó mau chóng nắm giữ cách thức.

“Ai đấy A Bân ?” Lúc này, nhị tiểu thư Khương Ngọc Nhi chơi chán mới quay sang hỏi.

“Là huynh đệ của ta, Đinh Bộ Lĩnh” Trịnh Đông Lân nói.

“Ngươi cũng có huynh đệ nữa nha, ta còn tưởng huynh đệ duy nhất của ngươi là con trâu ngươi thường dắt ăn cỏ” Khương Ngọc Nhi cười khẽ trêu chọc.

“Bộ Lĩnh, đây là nhị tiểu thư, Khương Ngọc Nhi” Trịnh Đông Lân nói, Đinh Bộ Lĩnh nhanh chóng phục hồi một câu.

“A Bân, ta về gia phủ trước” Khương Ngọc Nhi mỉm cười gật đầu, nàng đứng dậy thu xếp tà áo, phủi bụi vài nơi, mới nói.

“Đông Lân, ngươi còn có tên là A Bân à ?” Đinh Bộ Lĩnh kinh ngạc hỏi, cảm thấy vị huynh đệ này của mình thật lắm bí mật.

“Cũng không có gì đáng kể, chỉ là tên lúc bé của ta, huynh có biết vật này là gì không ?” Trịnh Đông Lân trở tay, lấy ra lệnh bài ‘Vân Loan Ti’.

“Vân Loan Ti” Đinh Bộ Lĩnh mở to mắt, nhìn xung quanh, nói :”Đông Lân ngươi trộm từ đâu đấy ?”.

“Có một người lạ mặt đưa cho ta, hắn gọi Tô Đông Lưu” Trịnh Đông Lân lắc đầu.

“May mắn, nếu ngươi trộm cắp, hay làm giả Vân Loan Ti lệnh chắc chắn sẽ bị giết không tha, Vân Loan Ti, là một Ti Điện trong Hoàng Triều, có nhiệm vụ giữ gìn trật tự, an dân trị quốc” Đinh Bộ Lĩnh nghe vậy, thở phào một hơi nói, có chút hâm mộ trong tay Trịnh Đông Lân ‘Vân Loan Ti’.