Vô Địch Tiên Triều

Chương 31: Lý Tín Dã Man




“Đại nhân” Trịnh Đông Lân khuôn mặt lộ ra sự mệt mỏi, người lảo đảo muốn ngã xuống khiến cho đám binh sĩ Tây Sơn hoảng sợ, Trí Bạch nhanh chóng chạy tới hô to.

Bất quá một bóng hình to lớn màu xanh nhanh chóng lướt qua tất cả mọi người tới được chỗ của Trịnh Đông Lân, đưa thân mình đón đỡ nó.

“Là Thanh Ngưu à” Trịnh Đông Lân nhìn bóng hình màu xanh đỡ được nó, nhẹ giọng nói.

“Um” Thanh Ngưu mắt trâu xúc động rống một tiếng, làm chỗ dựa cho Trịnh Đông Lân, người cúi thấp xuống để nó trèo lên.

Trịnh Đông Lân mí mắt rủ xuống, đôi tay buông lỏng, Bá Vương Thương rơi xuống đất.

Lý Cách, ta đã trả thù cho ngươi rồi, hãy an nghỉ.

“Là thương của đại nhân” Trí Bạch nhặt được Bá Vương Thương nói.

“Chúng ta sẽ mang thương trở về cho đại nhân” Binh sĩ Tây Sơn trầm giọng nói, dường như đây là trọng trách lớn lao của mọi người.

Bá Vương Thương được đám người bảo vệ kĩ càng, chính Trí Bạch là người được binh sĩ khác mở đường cầm Bá Vương Thương trở về doanh trại.

Chiến trường ngày thứ hai, Lý Cách bị Thiên Nhân Tướng kẻ cầu đạo đối phương giết chết, Trịnh Đông Lân thiêu đốt sinh mệnh giết chết kẻ cầu đạo, trả một cái giá trầm trọng.

Hiện tại Trịnh Đông Lân chỉ còn một năm tuổi thọ, tóc trắng xóa chính là biểu hiện di chứng của tuổi thọ mất mát, sau khi dùng quá độ Dã Man Chiến Pháp, cơ bắp nó teo nhỏ , chân khí khô cạn, một trăm lẻ tám huyệt vị tối đen, cảnh giới rơi trở về Ngũ Đẳng Đỉnh Phong như trước.

Bất kể là cái gì, Trịnh Đông Lân tình trạng đều hỏng bét đến cực độ, Dã Man Chiến Pháp tăng phúc sức mạnh vật lý cực lớn nhưng đồng thời di chứng cũng càng lớn, vận dụng quá độ sẽ tổn thất sức mạnh thể chất, càng thêm sẽ là thiêu đốt sinh mệnh chi hỏa.

Nhưng đối với Trịnh Đông Lân, tất cả bỏ ra đều là đáng giá, tất cả là vì không phụ lương tâm của nó, Lý Cách trên trời có linh thiêng cũng nhắm mắt.

“Thanh Hồ Tử chết rồi “ Tùng Tả kinh ngạc nói.

“Bị một tên tiểu tử bên quân Tây Sơn giết chết” Nhân Mặc bình tĩnh nói.

“Xem ra Tiên Môn sẽ tức điên phái người xuống đòi công đạo rồi đây” Tùng Tả cười nhạt.

“Đám quái nhân đó nổi tiếng nhất là bao che, lần này Tây Sơn gặp chuyện” Nhân Mặc cười trên sự đau khổ của người khác nói.

“Đừng quên, Tiên Môn là kẻ địch chung của tất cả Vương Triều chúng ta, bọn chúng luôn sống ngược lại lý niệm của chúng ta” Bạch Trạch nói.

Nhân Mặc chân mày nhíu lại, đúng là Tiên Môn là kẻ thù chung của Vương Triều, lý niệm của Vương Triều là tất cả thế lực trong lãnh thổ quy về Vương Triều quản hạt, nhưng lý niệm của Tiên Môn lại chính là tự do tự tại, một lòng hướng về tiên đạo hư vô.

Không một ai có thể nói lý niệm của Đạo giáo là sai, cũng không ai nói lý niệm của Vương Triều là sai, nhưng có một sự thật không bao giờ sai lầm, Vương Triều mạnh, lê dân bách tính càng mạnh, Tiên Môn mạnh, lê dân bách tính không được hưởng phúc.

Đạo sĩ không thích võ giả, gọi võ giả là đám mãng phu, võ giả đồng thời không ưa thích đạo sĩ, gọi ngược lại bọn nó là một đám ra vẻ đạo mạo.

…..

Lý Tín nhàm chán nhìn đám binh sĩ Đại Lê trước mắt, dường như không tìm được một đối thủ xứng tầm.

Nó khoanh chân, để hai thanh đại chùy kế bên, nhắm mắt dưỡng thần.

“Bị lừa” Một số binh sĩ Đại Lê thấy nó nhắm mắt không chú ý tới tình huống bên ngoài, hào hứng tiến tới vung đao chém nó, bất chợt Lý Tin mở to mắt, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hai cái răng nanh bén nhọn.

Nó nắm hai thanh đại chùy một cách mau lẹ, chợp được trong tay làm ra một loạt cử động nước chảy mây trôi, vung đại chùy từ trên đập xuống đầu binh sĩ Đại Lê, đập nó thành một bãi huyết dịch nhầy nhụa.

“Thoải mái” Lý Tín lè lưỡi liếm môi, cảm thấy trò chơi nó mới tìm kiếm được cực kỳ thoải mái.

“Thằng khốn” Binh sĩ Đại Lê chứng kiến cảnh nó như chơi đùa giết chết binh sĩ phe mình, con mắt nổi gân quát lớn.

Lý Tín nắm hai thanh đại chùy, nhìn chằm chằm binh sĩ mắng chửi nó, chân đạp bước tiến tới.

“Cứu ta” Binh sĩ Đại Lê vừa mắng chửi nó hoảng sợ, bỏ trận chạy trốn vào bên trong quân mình.

Lý Tín không buông tha tiếp tục đuổi theo, con mắt nó tinh tường bám theo bóng lưng của binh sĩ Đại Lê.

Binh sĩ Đại Lê thở hồng hộc, tim gan muốn rơi ra, mặt trướng đỏ, âm thầm hối hận vì lỡ lời mắng chửi nó.

“Chạy được sao ?” Lý Tín nhanh nhẹn, chớp mắt chạy kế bên binh sĩ Đại Lê, quay đầu qua hỏi.

“A” Binh sĩ Đại Lê kinh hoảng, miệng mở to, không biết từ khi nào nó đã tới kề bên mình, sợ hãi ngã về sau, sau đó động tác giương một tay ra giữ vững.

Lý Tín nhìn binh sĩ, thấy nó không tiếp tục cử động, đồng tử bên trong tan rã vô thần, biết là nó đã bị kinh hãi quá độ mà chết.

“Chết nhát” Lý Tín thấy thú vui biến mất, tức giận nói.

“Ngươi nhìn cái gì ?” Chợt nó thấy một ánh mắt bên trong quân Đại Lê nhìn nó chằm chằm, nó không vui quay qua lớn tiếng quát.

Chủ nhân của ánh mắt không vì nó lớn tiếng mà hoảng sợ, miệng mỉm cười nhìn lấy nó.

Binh lính hai bên tản ra, một người dáng người cao to, không có mặc giáp, mà trên người khoác một bộ lông sói.

“Ngươi là tộc người miền núi ?” Lý Tín nhìn bộ dạng của nó kinh ngạc.

“Đúng vậy” Chủ nhân ánh mắt nói, trong tay xuất hiện một thanh rìu to.

“Tự giới thiệu, ta là Ba Hách Cát, tộc Ba Hách” Chủ nhân ánh mắt không báo trước một tiếng, lên tiếng chào mở màn bằng một đòn phủ đầu.

“Lý Tín, tộc Lý Sơn” Lý Tín vung hai thanh đại chùy đón đỡ, một cỗ lực lượng thể chất từ đòn đánh của bọn nó bùng ra.

Cả hai ánh mắt hào hứng, chỉ có phương thức chiến đấu của sơn tộc mới khiến bọn nó dấy lên sự hứng khởi, dã man, thô sơ, mà đầy mỹ cảm của xác thịt.

Đại chùy kéo một đường quỹ tích từ trái qua dọng vào bên mặt trái Ba Hách Cát, Ba Hách Cát đưa rìu to đón đỡ.

“Rầm” Ba Hách Cát bị một đòn đầy lực lượng của Lý Tín hất văng, nó nháy mắt đứng dậy, khuôn mặt điên cuồng, rìu to vung ngang chém ngang hông Lý Tín, muốn một lần chặt đứt cả người nó.

“Nằm mơ” Lý Tín rống to, thân thể nó nhanh nhẹn, nhảy lên một cái né được rìu to, đạp lên trên rìu to, hai thanh đại chùy bổ vào đầu Ba Hách Cát.

“Hừ” Ba Hách Cát thả rơi rìu to, Lý Tín vì vậy mất điểm tựa, từ không trung rơi xuống đất, Ba Hách Cát khum người nhặt rìu to đang rơi xuống, nắm vào tay giương lên cao, một phát bổ xuống giữa người Lý Tín.

Lý Tín con mắt trừng to, giữa không trung nắm hai thanh đại chùy đầu to cản lại đường rìu, rìu to một đòn bổ xuống giữa người nó kéo xuống đất.

“Rầm” Bụi mù kéo lên, Lý Tín hộc một ngụm máu, thân hình nhỏ bé của nó nằm bên dưới rìu to, phía trên đứng một dáng người cơ bắp sung mãn là Ba Hách Cát.

“Chết chết chết” Ba Hách Cát nắm rìu to, liên tục bổ xuống nhiều kích cực mạnh.

Hai bên binh sĩ chấn động, trong mắt bọn họ chỉ thấy một con quái thú hình người đang tàn nhẫn dùng rìu bổ xuống một con người nhỏ bé.

Lý Tín máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, nó ngẩng đầu tàn độc nhìn Ba Hách Cát, rống to một tiếng.

Cơ bắp nó phồng to một vòng, cả người như biến thành một cự nhân, cao tới bốn thước, còn cao hơn Ba Hách Cát một đoạn.

Cánh tay nó như vòi một con voi lớn, hùng hậu mà dẻo dai, phía trên cơ bắp nhấp nhô nổi lên, lúc này nó như một tên cự nhân kinh khủng.

Chính là Dã Man Chiến Pháp của Trịnh Đông Lân truyền thụ cho nó đêm thứ nhất, sau khi nhận ra thể chất của nó rất thích hợp với Dã Man Chiến Pháp, hình thể của nó lúc này biến thân còn to hơn Trịnh Đông Lân gần hai thước.

Hai thanh chùy lớn lúc này ngược lại lại thành ra nhỏ hơn so với hình thể của nó, Ba Hách Cát ngơ ngác ngửa đầu nhìn lấy Lý Tín.

Lý Tín khuôn mặt đen nhẻm, miệng lộ ra hai cái răng nanh, một làn khói trắng từ đó được hít thở ra.

Lý Tín vứt bỏ đại chùy, cánh tay khổng lồ đấm xuống người Ba Cách Hát.

Ba Hách Cát thoát khỏi ngơ ngác, dùng thanh rìu chiến chém vào cánh tay của nó, cho dù có biến to ra thì xương thịt cũng không thể nào cứng hơn sắt thép được.

Không để Ba Hách Cát thất vọng, một tay còn lại của Lý Tín bất ngờ tốc độ còn nhanh hơn đấm vào mặt nó.

“Rầm” Ba Hách Cát xương mặt như muốn rạn nứt, bị một cỗ cự lực nhấc bay nhào lộn ra ngoài.

“Rốt cuộc ngươi là cái quái gì ?” Ba Hách Cát máu mặt đổ đầy, mắt không mở hết hoàn toàn, lờ mờ nhìn nó, kinh hoảng nói.

Trong đầu nó không khỏi nhớ lại, nó chưa từng được nghe về bất kể một người thuộc sơn tộc nào có thể biến thân thành cự nhân, cho dù là tộc người khổng lồ Đại Lê, cũng là thuộc một tộc sơn tộc, nhưng đó là thân thể nguyên bản của bọn nó, không cách nào biến to hơn, nhưng mà dù vậy thân thể của người khổng lồ còn nhỏ hơn Lý Tín rất nhiều.

Lý Tín không nói, một tay nắm chân của Ba Hách Cát nhấc lên, Ba Hách Cát như một con gà bị Lý Tín treo giữa không trung.

Giữa Lý Tín với Ba Hách Cát chiến đấu không có chân khí ở giữa, là vì tộc người miền núi, cơ thể của bọn nó không thể tồn tại chân khí được, nhưng bù lại sẽ vì vậy mà nhục thân được trời phú cực kỳ mạnh mẽ.

Dã Man Chiến Pháp nếu Trịnh Đông Lân đoán không sai, nên là thánh điển của sơn tộc.

Trên thân Lý Tín, Dã Man Chiến Pháp được biểu hiện một cách nhuần nhuyễn, nó nắm chân Ba Cách Hát, bỗng vung tay, kéo theo cả người Ba Hách Cát đập xuống đất, sau đó nhấc lên đập về một bên khác, Ba Hách Cát miệng mở to, con mắt trắng dã, máu tươi đổ khắp người, bất tỉnh nhân sự.

Bụi mù tản ra, xuất hiện một cự nhân còn to hơn người khổng lồ Đại Lê nắm chân một kẻ hình thể to lớn, nhưng so với cự nhân còn nhỏ hơn rất nhiều, thất khiếu chảy máu, bộ dáng vô cùng thê thảm.