Vô Địch Tiên Triều

Chương 24: Lục Đao




“Thật vậy sao ?” Một thiếu niên mặc giáp phe Đại Lê nhoẻn miệng cười, lưỡi đao trong tay nó kéo theo một sức nặng khủng bố chém vào đại đao của Đinh Bộ Lĩnh.

Đinh Bộ Lĩnh con mắt co rụt, bị một cỗ cực lớn lực đạo vung ra phía xa, nó phải va chạm với hơn hai mươi binh sĩ khác mới triệt tiêu được lực lượng mà dừng lại.

“Ngươi là ai ?” Đinh Bộ Lĩnh chống tay lên mặt đất, từ đó đứng lên hỏi.

“Ninh Cẩn” Thiếu niên cao ngạo nói.

“Xem ra là ta cũng có đồng đội mạnh như ngươi nói” Thiên Nhân Tướng phe địch trêu chọc nói.

“Ninh Cẩn, một trong Lục Đao Bắc Phương” Thiên Nhân Tướng Tây Sơn không rảnh rỗi quan tâm nó, mà chấn động thất thanh nói.

“Chính là ta” Ninh Cẩn bình tĩnh nói, nhưng mà lỗ mũi nó hơi hướng lên cao.

“Không xong” Thiên Nhân Tướng Tây Sơn trong lòng thoi thóp một tiếng, lo lắng nhìn Đinh Bộ Lĩnh, thiếu niên kia không phải ai tầm thường mà là một trong Lục Đao, Đinh Bộ Lĩnh cho dù có lợi hại đến thế nào cũng không sẽ không đánh lại.

Một trăm binh sĩ không nhận ra Ninh Cẩn, cứ thế mà xông vào quần ẩu như đã từng quần ẩu người khổng lồ, Thiên Nhân Tướng Tây Sơn khuôn mặt dại ra, muốn lên tiếng nhắc nhở đã không kịp, Ninh Cẩn bình tĩnh nhìn một trăm người xông vào nó.

“Chết” Ninh Cẩn trường đao không một tiếng động, chỉ lưu lại một đường ánh sáng trắng chói lọi, tiếp theo, nó rút đao như không có gì xảy ra, một trăm binh sĩ toàn thân đứt lìa.

“Ngươi dám” Đinh Bộ Lĩnh thấy một trăm binh sĩ đi theo mình chiến đấu, chỉ cứ như vậy mà chết đi, trong lòng dâng lên sự phẫn nộ muốn phá tan mọi thứ.

Trường đao bị Thái Huyền Chân Khí bao phủ, trầm trọng mà không quên sự sắc bén, nhanh như chớp tiến tới Ninh Cẩn.

“Ô” Ninh Cẩn ngạc nhiên, từ trên đao của đối phương nó nhận ra một đao này nặng nề cực kỳ, nó mỉm cười, trường đao của nó cũng bỗng nhiên được bao phủ bởi một loại chân khí trong suốt không ngừng lưu động.

Nếu có ai nghĩ đó là một loại chân khí không thuộc tính tầm thường thì đã mắc một sai lầm chí mạng, thuộc tính chân khí của Ninh Cẩn là một loại thuộc tính không nằm trong ngũ hành, phong thuộc tính, nhanh nhẹn mà không thiếu sự sắc bén.

Trường đao của nó không tăng thêm sức mạnh đánh trả lại một kích của Đinh Bộ Lĩnh, mà là chỉ trong khoảnh khắc một chớp mắt, trường đao nó tách ra, liên tục chém với một tốc độ khó tin vào lưỡi đao Đinh Bộ Lĩnh.

Một kích không đủ phá được sức nặng Đinh Bộ Lĩnh thì nó sử xuất nhiều kích hơn, tới ngũ kích liên hoàn, đao thế của Đinh Bộ Lĩnh bị phá, trường đao trong tay Ninh Cẩn mang theo một tia phong khí tức sắc bén cứa đầu Đinh Bộ Lĩnh.

Đinh Bộ Lĩnh phản ứng thần tốc, đưa thanh thép nằm giữa trường đao lên đỡ, lưỡi đao của Ninh Cẩn vì vậy lệch sang một phía.

Đinh Bộ Lĩnh chấn kinh nhìn Ninh Cẩn, một nhúm tóc của nó đã bị phong chân khí của Ninh Cẩn lướt ngang chém rớt, một vết thương nhỏ xuất hiện trên má.

“Đao của ngươi rất mạnh” Đinh Bộ Lĩnh trầm mặt nói.

“Ngươi cũng vậy, một Ngũ Đẳng Chi sơ kỳ mà đã có thể đỡ Lục Đẳng Chi ta nhiều đao như vậy” Ninh Cẩn nói.

Mặc dù chỉ là Lục Đẳng Chi nhưng Ninh Cẩn đủ để giết chết Thất Đẳng Chi cao thủ, Đinh Bộ Lĩnh cảnh giới chỉ có Ngũ Đẳng Chi không ngờ lại khó chơi như vậy.

Đinh Bộ Lĩnh trường đao lại một lần nữa chém tới Ninh Cẩn, tốc độ ra đòn nhanh hơn, một đao vừa vung ra, nó lại chém tiếp đao thứ hai.

“Đao của ngươi uy lực rất mạnh nhưng còn thiếu một thứ” Ninh Cẩn dễ dàng né tránh nói.

Đinh Bộ Lĩnh không nói, nó bổ xuống đầu Ninh Cẩn, trường đao sắc bén dọa người.

“Đó là tốc độ và sự sắc bén” Ninh Cẩn đao phân hai, hai phần bốn, bốn phân tám điểm vào đao Đinh Bộ Lĩnh.

“Ngươi chỉ có sức nặng mà thôi, tuy đao là bá chủ trong vũ khí, trên thân mang một cỗ khí tức hùng bá, nhưng chỉ có sức nặng không có tốc độ và sắc bén, chỉ là đồ bỏ đi” Ninh Cẩn nói.

Trường đao như gió thổi, xuyên thủng hàng phòng ngự của Đinh Bộ Lĩnh, đao đao đoạt mạng.

Đinh Bộ Lĩnh gầm lớn, đại đao được Thái Huyền Chân Khí bao phủ, tốc độ lại nhanh hơn một phần, thiếu đi một tí sắc bén, nhiều hơn gấp đôi trọng lượng.

Nó bất chấp bản thân bị Ninh Cẩn gây thương tổn, nó biết cho dù có muốn phòng thủ cũng sẽ không được, bởi vì tốc độ ra đòn của Ninh Cẩn quá nhanh, nó không tài nào theo kịp tốc độ thần tốc đó.

Vậy cho nên, nó sẽ cho Ninh Cẩn thoải mái tấn công, sau đó nó sẽ cho Ninh Cẩn một kích toàn lực, kẻ nào gây thương tổn lớn hơn sẽ chiến thắng.

Trên người Đinh Bộ Lĩnh bởi vì vậy mà bị Ninh Cẩn gây thương tích vô số, lưỡi đao cắn xé thân thể nó với một tốc độ kinh khủng.

“A” Đinh Bộ Lĩnh tiến tới, đại đao trong mắt Ninh Cẩn như biến to ra, ngày một to, Ninh Cẩn sắc mặt đại biến, dứt khoát đứt gãy đòn tấn công của mình, đưa trường đao lên đón đỡ.

“Rầm” Trường đao Ninh Cẩn cong vút, bị Đinh Bộ Lĩnh một đao chém xuống xương vai, Ninh Cẩn sắc mặt trắng bệch, biết xương vai đã nứt gãy.

“Cút” Ninh Cẩn tay trái vung trường đao chém ra.

Đinh Bộ Lĩnh nhanh chóng né tránh, hiện tại nếu cứ lấy thương đổi thương, nó sẽ bị Ninh Cẩn làm mất máu quá nhiều mà chết.

Ninh Cẩn nhìn xem vai phải đã gãy, nó nhìn chằm chằm Đinh Bộ Lĩnh, biết là đối phương đã phế đi tay thuận của nó.

“Cho dù có bất cẩn mất một tay, ta cũng sẽ cho ngươi biết sự đáng sợ của Lục Đao” Ninh Cẩn phẫn nộ nhìn Đinh Bộ Lĩnh, lúc này, nó đã hoàn toàn bộc phát tất cả thực lực của mình, chỉ vì khinh thường Đinh Bộ Lĩnh, nó đã ăn quả đắng lần đầu tiên.

Từ người Ninh Cẩn tỏa ra một luồng khí tức sắc bén đến cực độ, các binh sĩ đứng gần nó không khỏi rùng mình, sợ hãi không biết tại sao, có một binh sĩ bởi vì đứng quá gần mà bị khí tức của nó cắt chém trên da.

Đinh Bộ Lĩnh nhíu mày, xem ra nó đã chọc tức đối phương, nắm chặt đại đao, hai chân dồn lực, chờ hành động tiếp theo của Ninh Cẩn.

“Đã lâu lắm rồi ta mới thấy Ninh Cẩn giận dữ như vậy, xem ra tên tiểu tử phe của ngươi chắc chắn không thoát khỏi cái chết” Thiên Nhân Tướng Đại Lê nhìn xem nói.

“Hừ, ai chết còn chưa chắc” Thiên Nhân Tướng Tây Sơn vung mạnh trường đao tấn công.

Hiện tại phải chết địch thủ thật nhanh chóng, sau đó sẽ trợ giúp Đinh Bộ Lĩnh chém giết Ninh Cẩn.

Ninh Cẩn con mắt sát khí bừng bừng nhìn qua Thiên Nhân Tướng Tây Sơn, dường như cảm nhận được suy nghĩ của nó, khiến vị Thiên Nhân Tướng Tây Sơn này kém chút đổ mồ hôi hột.

Trong lòng ông ta cầu nguyện, tiểu tử, lần này chỉ có ngươi mới có thể tự thân cứu ngươi.

Đinh Bộ Lĩnh bên má trái bỗng dưng bị một vết xướt, từ đó máu chảy ra, nó sững sờ nhìn Ninh Cẩn, là đối phương vừa ra đòn hay sao.

Ninh Cẩn khóe miệng thở ra khói trắng, trường đao rung động, đúng là một đòn kia của nó vừa gây ra.

Đó là tốc độ thần tốc của riêng nó, đặc trưng của một trong Lục Đao, tốc độ đao.

Trường đao đi với tốc độ mắt thường khó mà theo kịp chém tới Đinh Bộ Lĩnh, Đinh Bộ Lĩnh con mắt mở to, cố gắng nhìn ra hướng đi của nó.

Lại một nhúm tóc rơi xuống đất, tiếp theo đó là máu tươi phún trào, Đinh Bộ Lĩnh khó coi, dùng tay lau máu trên má trái.

“Phải làm sao đây ?” Đinh Bộ Lĩnh gian nan suy nghĩ, nếu cứ như vậy nó sẽ bị Ninh Cẩn chơi chết mất.

Bỗng nhiên nó thấy Ninh Cẩm lông mày hơi nhíu, khí tức sắc bén từ trường đao giảm dần theo mỗi đòn nó tung ra, nó mở bừng mắt xác định một điều, mỗi một đao của Ninh Cẩn sẽ tiêu tốn rất nhiều chân khí mà nó có.

Đúng như Đinh Bộ Lĩnh suy đoán, mỗi một lần xuất chiêu tốc độ nhanh của Ninh Cẩn sẽ cần một lượng lớn chân khí chống đỡ, chỉ khi bị ép vào hoàn cảnh khó khăn, Ninh Cẩn mới phải sử dụng tốc độ cao đao kích.

Và Đinh Bộ Lĩnh, lần này đã thật sự đẩy Ninh Cẩn vào hoàn cảnh khó khăn, gây cho Ninh Cẩn phế đi vai phải, đó là một sự tổn thất đối với chiến lực của Ninh Cẩn, đồng thời cũng là sự sỉ nhục đối với danh hiệu Lục Đao.

Ninh Cẩn thấy Đinh Bộ Lĩnh biểu hiện kỳ lạ, biết là đối phương đã nhận ra được tình trạng của nó, Ninh Cẩn tàn nhẫn cắn răng, xem ngươi chết trước hay là chân khí của ta tiêu hao trước.

Ninh Cẩn đao kích tốc độ thần tốc hướng tới Đinh Bộ Lĩnh, đao ngày càng nhanh, chân khí cũng một tiêu hao nhanh chóng.

Đinh Bộ Lĩnh múa đại đao đón đỡ, hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ, hi vọng sẽ mù bắt được một số đòn tấn công, nhưng không, Ninh Cẩn con mắt tinh tường, trường đao né tránh phòng thủ của Đinh Bộ Lĩnh.

Trên người Đinh Bộ Lĩnh xuất hiện một lớp chân khí màu vàng đất, đao kích mặc dù sắc bén nhưng đã bị Thái Huyền Chân Khí đỡ đi một nửa uy lực.

“Ta còn chịu đựng được” Đinh Bộ Lĩnh thở phào, mặc dù vẫn bị Ninh Cẩn gây thương tích trên người, nhưng đại bộ phận uy lực đã bị Thái Huyền Chân Khí cản lại, Thái Huyền Chân Khí thứ này quá mức nghịch thiên rồi.

“Cái gì ?” Ninh Cẩn chấn kinh nhìn Đinh Bộ Lĩnh, làm sao chân khí của đối phương dùng trong tấn công mà phòng thủ cũng lợi không kém, nó ánh mắt lóe lên một tia tàn độc, nếu đối phương đã lợi hại như vậy, nó bắt buộc mọi giá phải giết đối phương.

“Chết đi” Ninh Cẩn phẫn nộ gầm thét, trường thương lần này tốc độ vẫn là nhanh tới cực độ.

“A” Đinh Bộ Lĩnh đồng thời gầm to, Thái Huyền Chân Khí lại dày đặc thêm một tầng, cố hết sức triệt tiêu đao kích của Ninh Cẩn.

Ninh Cẩn trong lòng hơi hoảng, làm sao tên kia mãi còn chưa chịu chết đi, vì cái gì nó cứ mãi cứ đứng đó, rốt cuộc chân khí của nó với nó là cái quỷ gì.