Vô Địch Tiên Triều

Chương 13: Trước Thềm Đại Chiến




“Thanh Ngưu, đây là đồ ăn của ngươi” Trịnh Đông Lân chỉ vào một quả núi được chất bằng đồ ăn nói.

Đã hơn mười ngày nó ở lại thành Tương Đông, sinh hoạt thường ngày khá tốt, sáng sớm ăn điểm tâm, sẵn tiện mua một chút đồ ăn chuẩn bị, rồi ra ngoài thành luyện thương pháp, chiều tối lại trở về nội thành nhét no bụng.

Hiện tại Trịnh Đông Lân cùng Thanh Ngưu ăn tại một quán quen thuộc mà nó đã ăn suốt từ khi tới thành Tương Đông, không phải vì quán ăn sang trọng tới thế nào, mà thức ăn ngược lại rất bình dị dân dã, nhưng vì thế lại mang tới cho nó một cảm giác dễ chịu.

Thanh Ngưu không đợi được nó nói, lưỡi trâu thèm thuồng tới nỗi chảy đầy nước dãi, một ngụm nuốt mất một nửa quả núi đồ ăn.

“Tiểu Lân, từ khi mỗi ngày ngươi cùng với nó ghé sang ăn tiệm của ta, ta không còn chịu cảnh sợ đêm dài rét lạnh” Một bà cụ nhìn Thanh Ngưu ăn như hổ, cười nói, nhìn dáng vẻ có vẻ là chủ quán ăn nho nhỏ này.

“Không có gì cả Tân bà bà, đồ ăn bà làm thật sự rất ngon” Trịnh Đông Lân cười đáp lại.

“Ngươi thấy ngon là tốt rồi” Tân bà bà hài lòng nói, nói rồi mang lại cái tạp dề bẩn trên người trở về quầy bếp, đón vị khách tiếp theo.

“Ca ca, ăn ngon” Một cô bé thắt hai bím tóc, da trắng như sứ bụ bẫm, ngây thơ nói.

“Ngon lắm, Tiểu Như, ngươi cũng ăn với bọn ta” Trịnh Đông Lân nhìn cô bé, bế nó lên đặt trên ghế kế bên, gắp cho nó một cái đùi gà.

“A, cảm ơn đại ca ca, bà bà nói bà bà quý ngươi lắm, ta cũng quý đại ca ca” Tiểu Như nhìn đùi gà mắt sáng rực rỡ nói.

“Ngoan, ta cũng quý Tiểu Như” Trịnh Đông Lân nhìn nó thèm ăn, mỉm cười.

“Ta ăn đây” Tiểu Như thổ khí nói, cái miệng nhỏ nhắn mở hết cỡ gặm vào đùi gà, dầu mỡ từ thịt chảy ra, khiến miệng nó dính đầy dầu mỡ.

“Con gái phải giữ nết, nếu không sẽ không ai thèm cưới về” Trịnh Đông Lân lau miệng cho nó nói.

“Hừ, trong thiên hạ, đồ ăn ngon là tốt nhất” Tiểu Như trừng mắt nói.

“Được được, thiên hạ đồ ăn ngon là tốt nhất, tất cả nam nhân không đáng để Tiểu Như lo lắng” Trịnh Đông Lân buồn cười nói theo.

Trịnh Đông Lân nhìn sang hướng bên ngoài, người đi đường vẫn còn rất nhiều, các loại đèn đuốc thắp sáng cả một tòa thành, đủ loại thiên kỳ vạn trạng người đi đường, một số người cao to như một tòa núi, có người lại nhỏ bé còn hơn Tiểu Như, có người lại mặc trang phục ngộ nghĩnh với cái chóp mũ nhô cao, có người lại xấu xí đến khó xem, có nam nhân lại đẹp như nữ tử.

“Đại ca ca nhìn những người đi đường đó hả ?” Tiểu Như tay nhỏ lau khóe miệng, nhô đầu hỏi.

“Đúng rồi, sao Tiểu Như biết ?” Trịnh Đông Lân lấy làm ngạc nhiên nói.

“Tiểu Như đương nhiên biết, hầu như mọi người mới tới thành Tương Đông đều như vậy nha” Tiểu Như nãi thanh nãi khí giải thích.

“Tiểu Như nó nói đúng đó, ở đây người đông đúc lắm, đủ loại văn hóa giao hòa với nhau, chỉ cần dành thời gian ngắm nhìn người đi đường một ngày, cũng đủ để thấy hết loại người trên thiên hạ” Tân bà bà lúc này nói.

Trịnh Đông Lân gật đầu, quả không hổ là một trong những tòa thành lớn của Tây Sơn, Tân bà bà có thể nói quá về việc đủ loại người trên thiên hạ, nhưng về một nửa thì nó có lẽ là đúng.

“Còn muốn ăn gì nữa không ?” Tân bà bà ý cười nhìn Thanh Ngưu nói.

“Cho ta hai ly sữa đậu nành, với đồ ăn đặc biệt cho Thanh Ngưu” Trịnh Đông Lân cười nói.

Mỗi ngày đều như vậy, sau khi ăn xong bữa tối, nó đều gọi thêm một phần đồ ăn cho Thanh Ngưu, với Thanh Ngưu chỉ bao đấy đồ ăn thì không đủ nó bỏ bụng là bao, còn hai ly sữa đậu nành, là do sở thích của Trịnh Đông Lân, khi còn ở thế giới cũ, nó rất hay uống sữa đậu nành.

“Có ngay” Tân bà bà cười tươi, chỉ cần có Thanh Ngưu, sinh ý của tiệm cũng đủ ăn no, tới hôm nay đã mười ngày, doanh thu kiếm từ Thanh Ngưu đã ngang bằng một năm đồ ăn bình thường của tiệm.

“Tiểu Như, muội có yêu thành Tương Đông của mình không ?”Trịnh Đông Lân nhìn người dân thành Tương Đông, không hiểu nhớ về quê hương chính mình, bất giác hỏi.

“Đương nhiên là muội yêu Tương Đông nhất, Tương Đông là quê hương của muội” Tiểu Như con mắt ngây thơ không một tí vẩn đục nói.

“Đúng vậy, quê hương của ta cho dù có thế nào cũng khiến ta yêu quý nó” Trịnh Đông Lân ngửa mặt nhìn khuôn trời rộng lớn vô ngần được tô điểm bởi các vì sao sáng, suy nghĩ, “Chỉ còn vài ngày nữa Đại Lê sẽ xâm lược Tây Sơn, nếu Tây Sơn bại trận, Tương Đông sẽ hóa thành một bãi phế tích, nhưng sẽ không, ta sẽ bảo vệ Tương Đông mà muội yêu quý, Tiểu Như”.

“Sữa nóng, sữa nóng đây, cẩn thận kẻo phỏng” Tân bà bà hô to.

“Tiểu Như, một ly của muội” Trịnh Đông Lân làn da cứng như sắt thép, một tí điểm nóng đó không cách nào làm nó tổn thương, nhẹ giọng đưa cho Tiểu Như đồng thời nhắc nhở nó đợi nguội hơn rồi hẵn uống.

“Ta là thích nhất sữa đậu nành, cảm ơn đại ca ca” Tiểu Như cười híp mắt nói.

……

-Chúc mừng ký chủ, thương pháp cơ sở đã tiến vào đại thành cảnh, lĩnh hội được chân ý bổ, đâm, quét – Hệ thống nói.

“Tốt” Trịnh Đông Lân vui vẻ, nó không biết tại sao, thương pháp như có một cái gì đó tạo thành liên kết trong nó, mỗi một lần chạm vào thương, nó đều truyền tới một cảm giác kỳ diệu, cho nên mới dẫn tới chỉ trong mười ngày, đã tiến tới đại thành thương pháp cơ sở.

Thương pháp cơ sở là cơ sở nhất trong cách dụng thương pháp, nhưng lại mang hiệu quả cao nhất, chỉ có ba động tác cơ bản “bổ, đâm, quét”.

Thiên hạ võ công duy nhanh bất phá, Trịnh Đông Lân dần dần chạm tới cảnh giới đó, thương pháp trong tay dần dần càng phát nhanh hơn.

Bá Vương Thương đỏ rực xoẹt một đường rơi một mảnh lá cây, Trịnh Đông Lân chăm chú, Bá Vương Thanh hóa thành một loạt ảo ảnh màu đỏ, khi rút thương trở lại, lá cây rách tươi, bị không biết bao nhiêu cú đâm từ Bá Vương Thương.

“Bảy cú đâm trong một giây, không tệ” Trịnh Đông Lân gật đầu.

Như vậy nếu lúc này đánh với Lý Nguyên, Lý Nguyên nếu bất cẩn một giây sẽ ăn trọn đủ bảy thương của Trịnh Đông Lân, chưa kể mỗi một thương uy lực đủ phá nát đá tảng.

Uy lực mạnh như vậy không thể không kể đến công lao của Bá Vương Thương, ngọn thương này từ khi được sử dụng trở lại trong tay Trịnh Đông Lân, nó như muốn khát khao trở lại chiến trường muốn uống máu kẻ thù.

"Ta đã hứa với Khương gia chủ, sẽ để ngươi dương uy danh khắp Bắc Phương, ta Trịnh Đông Lân đã hứa, chắc chắn sẽ làm được".

Trịnh Đông Lân nắm chặt thân thương nghĩ, phi thân, trường thương quét một vòng, đại thụ to lớn như tờ giấy mỏng bị cắt một đường sắc bén đổ rụng.

“Nhưng chưa đủ, ta còn phải mạnh hơn, kẻ thù của ta không phải chỉ một” Trịnh Đông Lân nghiêm khắc nói.

“Thương pháp cơ sở một trong, bổ” Trịnh Đông Lân gầm, trường thương so với hai thức trước càng thêm bạo lực, càng thêm mãnh liệt, không khí xung quanh trường thương dường như bị xoắn nát.

“Bổ” Nơi trường thương đi qua, mặt đất như bị trâu cày xé, rãnh đất xiên xiên xẹo xẹo xấu xí xuất hiện.

“Um” Thanh Ngưu nằm gần đó, kêu to, như muốn bảo chủ nhân lợi hại.

…..

“Chưa được, mặc dù đã lĩnh hội được Thái Huyền Công, nhưng thực lực ta còn chưa đủ” Đinh Bộ Lĩnh nhíu mày, hiện tại nó đã phá cảnh, đạt tới Tứ Đẳng Chi, thực lực thực tế càng là bạo tăng.

Hiện tại, Ngũ Đẳng Chi cao thủ chưa chắc đỡ được vài đòn, nhưng ở chiến trường, kẻ thù sẽ không phải chỉ cử Ngũ Đẳng Chi giao chiến với nó.

“Ta phải tìm lão bá, ta cần Đao pháp tinh diệu” Đinh Bộ Lĩnh trầm giọng nói.

….

“Nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa” Trình Tú cầm kiếm gỗ trong tay, mồ hôi nhễ nhãi, quát to, kiếm gỗ ngày một nhanh.

Kiếm gỗ liên tục chém vào tảng đá, trên tảng đá xuất hiện vô số vết nứt, đến cuối cùng tảng đá vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ.

“Phù” Trình Tù nở nụ cười, nó phải nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa, như thế mới có thể đi theo cùng Đinh đại ca.

“Trình Tú, ngươi lại tiến bộ hơn rồi, ta không thể chịu thua được” Lúc này, một tên thiếu niên da đen nhẻm, người như cương thi xuất hiện, con mắt nhỏ mà dài hẹp liếc nhìn xung quanh.

“Lương, ngươi tới rồi” Trình Tú nhìn nó mỉm cười khó coi, nó cảm thấy sức lực dùng hơi quá.

“Bận lĩnh ngộ Thái Huyền Công, tới hôm nay có hiểu ra, nên chậm trễ” Lương gật đầu nói.

Từ khi sự việc Tân Minh Trại xảy ra, Lương sống trong thống khổ thù hận, nhưng nó không phải một người sẽ dành cả cuộc đời mình chỉ để sống trong một đoạn quá khứ hắc ám, nó là người mà số mệnh đạt mức đỏ đậm, tương lai nó sẽ không dừng ở đây.

Nó còn nợ Đinh Bộ Lĩnh hai lần ân, điều đó thôi thúc nó tìm tới Đinh Bộ Lĩnh, biết tin Đại Lê sắp sửa tiến công Tây Sơn, nó không sợ ngược lại muốn cùng sánh vai với Đinh Bộ Lĩnh thủ vững Tây Sơn, Đinh Bộ Lĩnh cảm động tấm lòng nó, gửi thư cho Trịnh Đông Lân, Trịnh Đông Lân biết tin, nhờ người gửi về một bản Thái Huyền Công.

Lương không hổ là người có số mệnh đạt mức đỏ đậm, Thái Huyền Công không khó để nó lĩnh hội thành công, hôm nay là ngày nó thành công nhập môn, cảm thấy toàn thân sức lực sung mãn, trong cơ thể như có một con voi gầm thét.

Lương giương cung, nhắm một mắt, nhẹ nhàng kéo cây cự cung, buông dây, mũi tên như một vầng lưu tinh xé gió.

“Phập” Tiếng động vang lên, nhưng dường như lực đạo quá mạnh, dẫn đến con chim nổ tung thành một đám huyết dịch đỏ tươi trên không trung.

“Lợi hại, ngươi lại tiến bộ rồi Lương” Trình Tú kinh ngạc nói.

“Không đáng nhắc tới” Lương lắc đầu, chỉ nhiêu đó chưa phải toàn bộ khả năng của nó.

Lực đạo nó dồn vào dây cung chỉ tới bảy thành mà thôi, nếu sử dụng toàn bộ khả năng lực phá hoại còn tới mức nào, không hổ là một trong những người có khả năng đảo ngược thế trận cuộc chiến, cung thủ.

Lương, vị trí cung thủ, Nhị Đẳng Chi cảnh.

……

Tô Đông Lưu trong mật thất thở hổn hện, dựa lưng vào tường, chống thanh kiếm kế bên.

“Bốn ngày nữa”.