Chương 42 : Cánh rừng đầy quỷ dị ( hạ )
Một tiếng hú dài truyền đến từ sâu trong cánh rừng sau đó một đàn yêu thú từ từ hướng phía trung tâm mảnh hỗn loạn này Diệp bạch mắt hắn vẫn còn thẩn thờ chưa hồi phục lại tinh thần hắn vẫn chưa biết mình sắp bỏ mạng nhưng dù có biết hắn vẫn bất lực vì lúc này hắn đã cạn kiệt linh lực, mệt mỏi đến không còn cử động được.
Trên cành cây, Dương Trần nhìn về phía một bầy yêu thú cuờng đại đang tiến về phía này hắn nhíu mày sau đó lẩm bẩm.
'' Một bầy yêu thú tam giai, trong đó có vài con tam giai thủ lĩnh, tốt nhất, ta không nên vọng động, nhìn tình hình xem sao ! ''
Hắn đứng trên cành cây chờ đợi tình hình sau đó mới cử động một con yêu thú tam giai giác quen rất nhạy bén chỉ cần hắn dám nhúc nhích một lần là sẽ bị lọt vào tầm ngắm của bọn yêu thú này, với năng lực hiện giờ của hắn cho dù một con tam giai hạ đẳng yêu thú, cũng không chống đỡ được bao lâu, huống chi đây một đàn yêu thú còn có cả tam giai trung đẳng yêu thú, thực lực hơn hắn bốn năm tiểu cảnh giới, thế còn đánh cái rắm.
Đàn yêu thú này bắt đầu tiến lại gần nó chú ý đến chỗ tên Diệp Bạch, đang còn thẩn thờ quỳ dưới đất một con sói nhịn không được hú lên một tiếng dài sau đó thân ảnh nó, huớng về phía Diệp bạch móng vuốt sắc bén đảo qua thân thể hắn.
Chợt!
Khi móng vuốt tuởng chừng như xé tan thân thể Diệp Bạch thành năm bảy khối, thì dị tuợng nổi lên, từ trong cơ thể hắn tràn ra đầy hắc khí màu đen, hai ngươi của hắn dần trở nên đen nhánh lộ ra khí thế tà ác khi móng vuốt sắc bén gần hướng về hắn thì xung quanh đoàn hắc khí màu đen hình thành một tấm thuẫn, ngăn trước mắt hắn lại, khiến cho đòn t·ấn c·ông của con yêu thú này vô dụng.
Tấm thuẫn dần biến mắt lộ ra thân ảnh cực tà dị, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt ngoan lệ đầy tà ác tóc dài xả xuống ngang vai nhìn rất soát một dạng, nhất là cái này tiêu sái bộ dáng, nhìn rất thần bí
Trung niên bản thân dáng người nhưng lại không tính là cao lớn, nhưng là ánh mắt cực kỳ có thần, giống như lưỡi đao đồng dạng, mái tóc màu đen không bị trói buộc phi dương, cả người nhìn qua bá đạo mà lại dẫn Ma tính.
Hắn xung quanh tản ra loại khí thế cao cao tại thượng, uy thế cực mạnh, giống như chỉ cần một cái nhấc tay, đều cho thiên băng địa diệt.
Trung niên nam tử nhàn nhạt nhìn về phía công kích yêu, đôi mắt lóe lên ánh sáng, hừ lạnh một tiếng.
''Hừ, Một bầy kiến hôi ăn gan hùm mật báo, cũng dám hướng bản vương xuất thủ đã quá lâu rồi ta chưa nếm qua vị máu tuơi, hôm nay lấy các ngươi khai đao, ăn mừng cổ thân thể mới. !! ''
Hắn liếm lưỡi mình một cái sau đó đạp không bay lên, nhìn về phía đám yêu thú này, dang rộng hai tay ra sau đó hai bàn tay siết chặt lại
“ Đinh! ”
Một đoàn tử khí xung quanh hắn bay ra sau đó hình thành một lưỡi đao sắc bén màu đen, mang theo vô tận đao khí, vụt thẳng vế phía bầy yêu thú khoảng chục con trước mắt.
Yêu thú càng cao giai, thuờng cảm nhận nguy hiểm khi cảm nhận đạo khí tức này uy h·iếp được tính mệnh bọn nó gào thét dùng tất cả nặng lục ngăn cản lại nhưng ..... Cuồng phong gào thét một tia quang mang màu đen sắc bén tốc độ nhanh kinh người xẹt qua từng con yêu thú, nhanh đến nổi bọn yêu thú này không kịp phản ứng gì, vẫn còn lao lên phía trước.
'' Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! ...... ''
Một hàng dài tia máu từ những con yêu thú chảy từ thân thể bắn ra cảnh tượng rất đẹp nhưng đầy ác độc .... thân thể bọn yêu thú này ngã ầm ầm xuống ngay cả vài con yêu thú tam giai thủ lĩnh cũng không né tránh được dù chỉ một lần, phải biết yêu thú đến tam giai hầu hết đều hình thành cương khi bảo vệ nhục thân, thân thể cứng nhứ thép rất khó, đao kiếm khó x·âm p·hạm.
Để g·iết được bọn nó cần phải hao tổn luợng lớn đại giới, nhưng giờ lại bị cây đao màu đen này chạm nhẹ, mà đ·ã c·hết không toàn thây rồi... thật kinh mẹ nó khủng a.
" Ha ... Ha ...ba vạn năm cuối cùng bản vương đã trở lại, một đám nhân loại tạp mao vây công bản vuơng, bản vương nhớ kĩ từng tên một, hừ, đợi thực lực bản vương khôi phục, sẽ là tử kỳ của các ngươi"
Hắn lẩm bẩm tức giận, tay càng bấu chặt rỉ ra máu, nhất thời xung quanh nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng.
Y danh tính Lục ma, là một tà tu ba vạn năm trước cuờng đại nhất một trong, người đầu tiên đạt đến kiếm vuơng cảnh giới, một thân kiếm vương cảnh đi ngang khắp đại lục, đi đến đâu không ai dám thả một cái rắm, không ngờ lại bị chính mình đệ tử yêu thương nhất cho phản bội, thật nực cười.
Tiền nhân nói không sai, thà ta phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta, hắn bị chính đệ tử của mình, ân, nói đúng hơn bị những lũ bát đại tông môn tính kế, còn đệ tử hắn chỉ là con tốt thí dẫn dụ hắn đi vào, Tru Đế Mê Hồn trận, tên đúng như thế ngưu bức, cho dù cái kia cảnh giới chí cao vô thượng kiếm đế bước vào, hao hết đại giới mới thoát khỏi, tuy cái này chỉ là tàn trận, nhưng đủ đế hắn ăn đủ thiệt thòi, phải thiêu đốt linh hồn mà bỏ chạy.
Nhưng đám kia tạp mao tử, thế mà không chịu buông tha, t·ruy s·át tận bốn ngày đêm, khiến hắn đèn tắt dầu cạn, dùng đến sát chiêu, cùng những người này đồng vu quy tận.
Haha!
Các ngươi không thể nghĩ đuợc bản vương lại có thể đoạt xá trọng sinh, hừ ...hừ, không ý tứ, khi thực lực ta khôi phục đỉnh cao thời kỳ, sẽ tìm đến từng hậu bối của các ngươi nhà mà cho gõ môn. Đến lúc đấy ta sẽ cho các ngươi thấy, địa ngục là như thế nào chào đón.
Càng nghĩ khiến hắn càng kích động tâm tình, trên mặt nụ cuời càng hèn mọn thêm.Hắn cước bộ từ không trung hạ xuống sau đó đến gần đám xác yêu thú này nhặt từng con lên sau đó gạch từng đường dài tia huyết nhục từ thân thể con yêu thú này chảy vào miệng hắn hắn uống say sưa từng con từng con một cho đến khi còn cái xác khô.
'' Không sai !! không sai !! Hảo mỹ vị, đã lâu rồi ta chưa được thưởng thức !! Sau này lại kiếm vài tên tiểu tử sau đó rút gân lột da uống máu Ha.... Ha !! ''
Hắn liếm môi mình một cái thả một bầy thây khô xuống sau đó cau mày nhìn về phía Dương trần đang đứng lên giọng quát to.
'' Hừ !! sâu kiến cũng dám theo dõi bản vương !! Lăn ra đây, nếu không đừng trách bản vương xuất thủ "
Dương Trần đứng trên gốc cây hơi kinh ngạc, cảm ứng được hắn cũng chỉ có kiếm sĩ tầng thứ trên ... ta meo không lẽ tên này chính là như thế a, thế chạy làm cái rắm được.
Không đúng!
Tên này rõ ràng đang trang bức, tu vi cũng chỉ kiếm sĩ nhị trọng, thế nhưng, g·iết được tam giai trung đẳng yêu thú, tên này quả thực không đơn giản.
Dương Trần lâm vào suy tư, trong đầu thôi diễn liên tục, năng lực của tên này đâu ra, bất quá rất nhanh hắn liền tỉnh ngộ, binh khí tên này không đơn giản, còn có kia công pháp cũng như thế.
Binh khí ở đại lục này chia thành : phế binh, tinh binh, hoàng binh, huyền binh, linh khí, tiên thiên linh khí, thánh binh.
Phế binh là binh khí bình thường chỉ cho phàm nhân hay tu sĩ nhất cấp sử dụng, phẩm chất càng cao thì binh khí càng cường đại, vạn vật đều có linh, nói chính xác hơn, khi đạt đến đẳng cấp nhất định, bất kì vật nào đều có linh tính, binh khí từ khí linh trở lên đều có khí linh, bất quá ở đại lục này linh khí chỉ có trong sử sách ghi chép, không tồn tại bất kì kiện v·ũ k·hí nào. Càng nói đến thánh binh cũng như chưa từng có người sử dụng.
Giống như cái này tên tà tu phía trước, binh khí thấp nhất cũng Huyền binh, càng nói đến công pháp của hắn cũng như thế cường đại, mặc dù nhìn như mới đoạt xá cổ thân thể này, nhưng kinh nghiệm lẫn thiên phú chiến đấu của hắn là không thể xem thường.
Bất quá bàn về kinh nghiệm chiến đấu Dương Trần hắn tiền kiếp g·iết khắp thiên hạ đồ khắp vạn tộc chém qua vô tận thiên tử, thánh nữ... ngao du khắp vạn chư thiên giới, còn tên này nằm ở cái nào ngóc ngách không biết, cảm giác thật mẹ nó chênh lệch.
'' Ngươi phát hiện ra ta tu vi không đơn giản chỉ kiếm sĩ nhị trọng a ''
Từ trên thân cây từ từ hiện ra thân ảnh khuôn mặt tuấn tú thư sinh nho nhã tóc dài xả xuống ngang vai làn da tráng trẻo đầy mị hoặc hán mỉm cười nhìn về phía tên Lục ma đang cao ngạo phía dưới.
Biết được tên này tu vi chỉ hơn hắn một tiểu cảnh giới mới thả lỏng ra một tí, nhưng trong tâm luôn phòng bị, mặc dù hắn có thể vượt một hay hai tiểu cảnh giới chiến đấu. Nhưng trong thực chiến, phát sinh điều khó thể mộng tưởng được, là điều không tránh khỏi.
'' Thú vị, thật là thú vị, một tiểu tử tu vi không đến kiếm giả, lại nhìn ra đuợc bản vuơng thực lực, hừ, không thể để ngươi sống được. Ngươi tự mình đến hay đợi ta xuất thủ ? '' Lục ma ánh mắt lăng lệ, ngữ khí lạnh nhạt hướng về Dương trần uy h·iếp.
Dương Trần bởi vì dùng thủ đoạn che giấu tu vi, nên
Lục Ma không cách nào nhìn thấu hắn chân chính thực lực, trừ khi Lục Ma khôi phục lại tu vi kiếm vương thì may ra.
'' Ngươi cứ xuất thủ đi, ta sợ quá không dám đi xuống a ! ''
Dương trần ngữ khí như có vẻ sợ hãi nhưng khuôn mặt lại bán đứng hắn hắn mỉm cười thiện ý hướng tà tu nhỏ nhẹ nói.
'' Hừ, khẩu khí ngược lại không nhỏ, C·hết đi cuồng vọng tiểu tử! ''
Hắn hừ một cái, khẩu khí lạnh nhạt, tay kết thủ ấn hình thành cây đao sắc bén hướng Dương trần chém tới, không phải tu vi hắn đã dần mất hết thì không cần hắn động tay động chân, chỉ cần một tia khí thế đã g·iết được tên tiểu tử cuồng vọng này, đợi hảo sao này hồi phục rồi tính.
Cuồng phong gào thét một tia hắc đao mang xẹt ngang tốc độ rất nhanh hướng về Dương trần chém xuốnh khi nó gần chạm đến Dương Trần thì hắn trực tiếp nhích sang một bên công kích vồ hụt hướng về ba bốn cây cổ thụ chém một đường dài chia năm xẻ bảy bụi bay tán loạn
'' Ngươi... Nguơi, ngược lại có chút bản sự. Khó trách lại như thế cuồng vọng !! Tốt .... Tiểu tử ngươi né được một chiêu của bản vuơng, từ trước đến nay chỉ có ngươi .... để khen thưởng ngươi ta sẽ cho ngươi toàn thây ''
Lục ma kinh ngạc không thể tin tiểu tử này chỉ kiếm đồ bát trọng thiên mà né được công kích của hắn, phải biết cho dù kiếm sĩ tứ trọng cũng không thể nào, không lẽ tiểu này ẩn giấu tu vi giả heo ăn thịt hổ, hắn bắt đầu hoài nghi chính mình nhân sinh, là do hắn bị phong ấn quá lâu, hay những tên cuờng giả bây giờ có sở thích hơi bị biến thái a.
Nhưng một lúc sau hắn phản bác ý nghĩ này, có lẽ tiểu tử này con cháu thế gia nào đó đi ra ngoài mang theo bí bảo phòng thân lần sau đảm bảo tiểu tử này c·hết chắc.
Lục Ma trực tiếp gào thét tay hình thành lưỡi dao màu đen, cuồn cuộn sóng linh khí tản ra, mang theo uy lực vô tận,thân pháp rất nhanh hướng về Dương trần xuất thủ.
''Đại tự tại! Thức thứ nhất : Nghịch thế ”
Đại tự tại vô ảnh công, hư hư thực thực, một bước vừa ra, mọi công kích đều vô dụng.
Khii một đao kia chỉ còn một khắc chạm đến mi tâm Dương Trần một sát na sau trong mắt hắn nhìn ra thời gian như bị đọng lại công kích cũng chậm chạp ốc sên hăn né sang bên ... sau đó thời gian lại tiếp tục trôi qua.
Ầmm!
Một t·iếng n·ổ mạnh ầm ầm, phô thiên cái địa, đao kia lại chém hụt Duơng Trần lao thẳng vào cánh rừng cây cổ thụ sụp đổ, bụi mờ mịt cả lên, dần dần hiện lên khuôn mặt tên thanh niến trên mặt vẫn đang tiếu ý như thỏa mãn gì đó
“Tiểu tử !! Nếu có kiếp sau ngươi đừng cuồng vọng như thế !! bản vương lưu ngươi toàn thây coi như ban thưởng ngươi né ta được một chiêu... Hắc ... Hắc !!! ”
Lục ma phá lên cười to hài lòng, nhưng khi quay người lại bỗng nhiên nét mặt hắn cứng đờ lại một mặt mộng bức khó hiểu
Ta là ai đây là đâu ?!!
Không lẽ ta đang nằm mơ !!?
Rõ ràng ta đã g·iết tên tiểu tử này rồi mà ?? Thế trước mặt hắn đây là ai !?