Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vô Địch Tiên Đế

Chương 31 : Dạo chơi trong sơn mạch




Chương 31 : Dạo chơi trong sơn mạch

Khi Dương Trần đặt mông ngồi xuống ghế thì tên chưởng quỹ đi ra nói.

“ khách quan ngài dùng gì ạ. ”

Dương Trần suy nghĩ một tí sau đó nói.

“ cho ta một căn phòng một ít thức ăn còn lại cho ngươi. ”

Hắnn đưa ném cho tên chưởng quỹ mấy khối linh thạch Ân linh thạch của tên họ Tiêu kia hắn g·iết xong c·ướp đến giờ mới dùng được.

“ này các ngươi có biết chuyện gì không mấy hôm nay truyền ra khắp nơi. ”

Một tên tu sĩ bàn bên cạnh hắn xì xào bàn với những tên tu sĩ bên cạnh.

“ là chuyện gì ? ta đi mấy ngày nay có thấy chuyện gì đâu. ”

“ đúng như thế ta mấy ngày nay cũng có nghe ngóng ra chuyện gì đâu. ”

Tên tu sĩ kia không để ý hai tên đồng bạn đang phản bác mà hắn tiếp tục nói.

“ mấy ngày nay có tin đồn có yêu ma lộng hành a ngươi biết không con yêu ma này rất kinh khủng nha hầu hết những ngôi làng thôn xóm đều bị nó g·iết mà cảnh tượmg rất rợn người t·hi t·hể chất đầy lên thành đống nội tạng hầu như không còn, đã thế con yêu ma này thích sưu tầm đầu lâu hầu như t·hi t·hể nào cũng không có đầu lâu làm cho mấy ngày nay không ai dám đi ra vào trời khuya. ”

Tên đồng bạn nghe mà rùng mình nhưng chợt phát hiện gì đó nói.

“ chúng ta tu đạo sao còn sợ những yêu ma này không lẽ không ai bắt được nó.”

“ đúng thế con yêu ma này chỉ dám t·ấn c·ông phàm nhân không có tu vi thôi gặp người cường đại sợ ngay. ”

Tên tu sĩ nghe bọn hắn nói thế phản bác lại ngay.

“ các ngươi biết gì chứ ai nói không có nguời tu đạo con yêu ma này thực lực kinh khủng có ba bốn tên kiếm sĩ cao giai t·ruy s·át nó nhưng lại bị g·iết ngay không có sức phản kháng đến bây giờ ai cũng sợ.. ”



Hai tên đồng bạn sợ đến mồ hôi lạnh cả lên bọn hắn hay hành tẩu đêm khuya nếu gặp phải yêu ma này coi như xong rồi.

“ thôi ngươiđừng nói nữa tốt nhất im lặng đi ta nghe mà sợ. ”

“ đúng đúng lo ăn thôi kệ chuyện này đi. ”

Ba tên tu sĩ cắm đầu cắm cổ ăn không dám nói thêm lời nào nữa.

Lúc này Dương Trần đã ăn xong hắn quay về phòng ngủ tu luyện mai đi săn yêu thú.

...

Trong đêm tối tĩnh mịch ánh trăng chiếu gọi khắp nơi tại một ngôi làng nhỏ cảnh tượng hết sức im lặng tiếng côn trùng kêu vo ve vang vọng trong ngôi làng.

Một con chuột chạy ngang qua trên người nó dính đầy dung dịch màu đỏ khắp thân trong ngôi làng này cảnh tượng im lặng đến rợn cả người một lúc sau có một dòng dung dịch màu đỏ như máu chảy ra từ một căn nhà tràn ra khắp nơi thậm chí những căn nhà khác cũng có dung dịch màu đỏ này tràn ra ngoài .....

Trời đã bắt đầu sáng những tia nắng ban mai chiếu thẳng khắp cả kiếm vực.

Lúc này Dương trần hắn đã thức chuẩn bị đi săn yêu thú

Dương Trần tiến vào Lạc tùng sơn mạch xung quanh cây cao to xếp theo từng hàng khắp nơi là những tu sĩ đệ tử của những tông môn khác bọn họ tổ đội theo từng nhóm để săn yêu thú coi như gặp một con yêu thú nhị giai bọn hắn không đối phó được cũng chỉ liên thủ nhau g·iết.

“ sư huynh trước mặt xin dừng bước ”

Ba bốn tên đệ tử kiếm đồ bát trọng thiên cửu trọng thiên tông môn nào đó thấy Dương trần đi một mình nên tới đề nghị tổ hợp chung.

“Ừmm các ngươi có chuyện gì không ? ”

Hắn đang thưởng thức phong cảnh thì nghe bọn này gọi sắc mặt cũng bình tĩnh nói.

“ Sư huynh ngươi cũng đến đi săn yêu thú đi người đi một mình sẽ nguy hiểm không bằng đi chung với bọn ta. ”



Một tên đệ tử tên Từ phong hắn tu vi kiếm đồ cửu trọng thiên thấy thiếu niên trước mặt này kiếm đồ bát trọng thiên nên mời hắn đi chung săn vài con nhị giai yêu thú

“ các ngươi biết đường vào nơi này sao ?”

Bốn tên đệ tử này nghe Dương trần hỏi sắc mặt cổ quái người tu luyện đến tu vi này cũng coi như thiên tài đi mà lại không biết đường đi.

“ đương nhiên biết sư huynh cứ yên tâm chỉ cần không vào sâu bên trong thì xung quanh đây ta đều thuộc đường. ”

“ tốt đi thôi ta tên Dương Phàm. ”

Dương Trần áp chế tu vi đến kiếm đồ bát trọng thiên, lthứ nhất à không khiến người khác chú ý đến hắn thứ nhì là chú ý nhưng cũng không quá xem thường đi theo bọn này dạo chơi một tí cũng được mới vào chém chém g·iết g·iết hắn cũng lười.

Từ phong bắt đầu giới thiệu ba đồng bạn của hắn một người là thiếu nữ 18 19 tuổi tu vi kiếm đồ bát trọng thiên mặc dù không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng dáng dấp kiều mị khá dễ nhìn không đến nỗi xấu nàng tên Linh Lan.

Một người là Vương hàn dáng dấp gầy nhỏ bé tu vi cũng khá cao kiếm đồ bát trọng thiên đỉnh.

Người còn lại dáng dấp to lớn như lão đại hắn tên Thiết trụ tu vi kiếm đồ cửu trọng thiên.

“ tốt đi thôi đợi đến đấy gặp yêu thú chúng ta phân phó xuất thủ. ”

Sau khi giới thiệu xong bốn người cùng Dương trần tiến vào sơn mạch này.

...

Bọn hắn tiến dần vào khu sơn mạch nhưng phát hiện phía trước có một con báo màu đen trông rất dữ tợn nó nhìn hướng về phía bốn tên đệ tử và Dương trần ánh mắt như nhìn con mồi.

“ không tốt ... chạy mau là nhị giai trung cấp yêu thú chúng ta không địch lại ”

Từ phong hét lên chạy đi nếu không c·hết a nểu nhị giai sơ cấp bọn họ còn đánh được nhưng nhị giai trung cấp tương đương kiếm giả lục trọng thiên còn đánh cái rắm.

Nhưng không đợi bọn họ phản ứng con báo này gầm nhẹ hướng về phía năm tên nhân loại này đang ở trước mặt.



“ không tốt chạy không được liên thủ t·ấn c·ông. ”

Vương Hàn thấy con báo này xông đến sợ là bọn hắn sống không được nên hét lên.

“ la ảnh kiếm pháp ”

“ mãnh hổ kiếm pháp ”

“ cương khí kiếm pháp

“ phục ma quyền ”

Bọn hắn gào thét bộc phát tất cả chiêu thức ra hướng về con báo này nhưng rất tiếc nó ngay cả cọng lông cũng không b·ị t·hương một trảo sắc bén của con báo này đảo qua bốn tên đệ tử Dương trần hắn ngu mới đánh nên đã trốn rồi bọn kia đâu có thời gian để ý đến Dương Trần.

“ Phốc, Phốc Phốc Phốc ”

Bốn tên đệ tử này bị một trảo con báo đảo qua thân thể lập tức bị chia năm xẻ bảy không còn ra hình dạng.

Lúc này Dương Trần hắn đã từ trong bóng tối hiện ra nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi cảm thán.

“ các ngươi đã yếu còn đòi làm anh hùng mẹ nó săn nhất giai yêu thú không được hay sao cứ chọn đại lão mà chơi giờ thì thấy chưa bị đại lão thịt rồi đừng hỏi tại sao ta không cứu các người a tự ìm c·hết đừng trách ta. ”

Trong lúc Dương Trần vừa cảm thán vừa tiếc thương cho bọn đệ tử này thì con báo màu đen này đã chú ý đến Dương trần nó tức giận sao còn một tên ở đây một trảo đảo về phía hắn.

“ ừm ta vừa chửi bọn kia não tàn xong thì đến đại lão đây cũng như bọn hắn. ”

Hắn vừa cảm thán những tên đệ tử kia sao ngu thế thì tên đại lão này ngu không kém bọn hắn khi một trảo này gần đến Dương trần hắn dùng một ngón tay điểm ngay trảo của con báo khiến nó mộng bức ta là ai đây là đâu.

“ thôi đại lão chơi ngu thì phải chịu đừng trách ta a tại người hướng ta xuất thủ. ”

Dương Trần nỉ non nói cảm thấy thương cho con báo này hắn một tay điểm ra một luồng khí tức sắc bén lại lẽo khiến con báo rùng cả mình cảm nhận đuợc khí tức nguy hiểm nó vội vàng rống lên chạy.

“ rốngggggggg !! ”

Sợi khí tức này xuyên qua thân thể con báo khiến thân thể nó bị chia làm hai.