Chương 7: Quả Trứng Vàng lên tiếng
Mặc dù Trần Gia Hoá đã cảnh báo nhưng hắn vẫn muốn tìm cách để có thể luyện võ, có điều nếu không có kinh mạch thì ước mơ cũng chỉ là mơ ước. Vấn đề này quả thực đau đầu.
- Haizzz! không ngờ ta lại dính phải một tên không có kinh mạch.
Đột nhiên một giọng nói kỳ lạ vang lên bên tai khiến Trần Thiên Minh giật mình, không đúng âm thanh vừa rồi không phải bên tai mà là ở ngay trong đầu hắn.
- Không cần phải tìm kiếm, ta ở bên trong cơ thể ngươi!
- Cái gì? Ngươi ở bên trong cơ thể ta? Ngươi là ai?
Sau một lúc im lặng, giọng nói kỳ lạ kia tiếp tục vang lên trong đầu Trần Thiên Minh:
- Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta đến từ một nơi rất xa!
- Chẳng nhẽ....?
Giống như biết trước hắn định nói đến điều gì, giọng nói kia ngay lập tức trả lời:
- Đúng như cha ngươi nói đã nói, ta chính là những thế lực đáng sợ đó!
- Nếu ngươi thực sự đáng sợ như vậy tại sao lại trốn vào trong cơ thể của ta?
- À thì....Nói tóm lại người chỉ cần biết đối với ta sức mạnh ở nơi này chẳng là cái gì cả, mấy cái thứ võ công vớ vẩn của các ngươi cho dù ghi chép thật cẩn thận tỉ mỉ rồi đem cho ta thì cũng sẽ biến thành giấy chùi mông.
Nghe thấy giọng nói trong đầu mình thao thao bất tuyệt Trần Thiên Minh bĩu môi khinh thường nói:
- Thôi ông đừng có mà bốc phét nữa, chỉ toàn mồm điêu!
- Tên nhóc nhà ngươi đúng là thứ vô tri, nếu hôm đó không có ta thì ngươi đ·ã c·hết mòn xác trong hang động rồi đấy, ngươi dám nói với ân nhân cứu mạng như vậy à?
Cuối cùng Trần Thiên Minh cũng hiểu lý do tại sao những v·ết t·hương trên cơ thể mình hoàn toàn biến mất. Thì ra là xuất phát từ chủ nhân của giọng nói trong đầu hắn.
- Tại sao người không hiện hình ra bên ngoài mà cứ trốn trong cơ thể ta như thế?
- Chỉ sợ nếu ta xuất hiện tiểu tử nhà ngươi sẽ ngất vì sự oai phong của ta!
Lúc này Trần Thiên Minh không thèm nói thêm điều gì nữa mà mặc kệ giọng nói trong đầu mình.
- Này tiểu tử kỳ thực ta không thể xuất hiện được Nhưng mà vẫn có cách để ngươi có thể thấy được ta. Hãy nhắm mắt lại đi!
Trần Thiên Minh không nghĩ ngợi nhiều liền làm theo lời nói trong đầu. Ngay sau đó hắn thấy trước mặt mình là một quả trứng to lớn màu vàng lấp lánh, từng lớp vảy đan xen vào nhau đẹp đẽ, bất giác Trần Thiên Minh đưa tay lên sờ vào quả trứng thì một luồng khí nóng truyền vào cơ thể, luồng khí kia ngay khi đi vào cơ thể liền có sự biến đổi từ nóng sang lạnh, thế nhưng chẳng bao lâu lại biến thành nóng. Cứ thế cảm giác nóng-lạnh chuyển đổi liên tục.
- Cái tên đần này, ngươi muốn bị bạo thể nà c·hết à?
Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên, ngay sau đó luồng khí kia chậm rãi tan biến
- Đây là nơi nào?
Lúc này Trần Thiên Minh mới nhìn xung quanh, nơi hắn đang đứng là một khoảng không màu trắng nói nhỏ cũng không nhỏ, mà cũng không quá lớn.
- Đây chính là trong cơ thể ngươi.
- Trong cơ thể của ta?
- Nói đúng hơn là đan điền của ngươi.
- Ta có thể nhìn thấy trong cơ thể mình sao?
- Xuỳ thuật nội thị chính là thứ cơ bản nhất, nó còn dễ hơn cả việc đi ngoài đấy!
Giọng nói kia khinh bỉ đáp lại câu hỏi của hắn, nếu có thể thấy bản mặt của nó chắc hẳn là rất đáng ghét.
Nói chuyện thêm một hồi Trần Thiên Minh biết được, thì ra muông thú trong khu rừng kia sợ hãi là vì quả trứng vàng trong cơ thể hắn.
Quả trứng vàng này đã xuất hiện trên tinh cầu này từ rất lâu rồi, nó lấy hang động kia làm nơi trú ngụ vì vậy nên chẳng có sinh vật nào dám tiến lại gần nơi đó.
- Quả trứng vàng đó là hình dạng của ngươi sao?
- Trước kia ta bị trọng thương nên phải biến thành hình dạng đó để dưỡng thương!
- Vậy nếu thương thế của ngươi lành lại cũng là lúc nở ra phải không?
- Đúng vậy!
Theo lời kể thì nó đã xuất hiện trên tinh cầu này không biết bao nhiêu năm rồi, phải b·ị t·hương đến mức nào mà mất nhiều năm như vậy rồi chưa khỏi?
- Chính xác ngươi đã ở đây bao lâu rồi!
- Ta cũng không rõ, ta chỉ nhớ thời điểm ta chạy đến tinh cầu này thì gặp phải một loài sinh vật muốn ăn thịt ta, vì vậy ta mới biến thành hình dạng này để bảo vệ bản thân. Một thời gian ngắn sau tinh cầu này bị một mảnh vỡ đâm phải khiến cho hầu hết toàn bộ sự sống bị tiêu diệt.
“Chẳng nhẽ là thời kỳ khủng long sao?”
Nếu quả thực nó có mặt ở đây vào thời kỳ khủng long bị tiêu diệt có nghĩa là đã hàng chục triệu năm rồi. Trần Thiên Minh không bất ngờ khi một sinh vật có thể sống lâu đến như vậy, điều khiến hắn bất ngờ là nó phải b·ị t·hương đến mức nào mà chưa lành lặn.
- Liệu đến khi nào thì người mới nở ra!
- Này ta không phải là quả trứng thật sự đâu mà ngươi cứ nghĩ ta có thể nở, đây chỉ là một loại hình dạng khác của ta thôi. Nếu ở lại tinh cầu này thì v·ết t·hương trong cơ thể ta vĩnh viễn không bao giờ lành lại.
-Tại sao?
Trầm ngâm một chút Quả trứng bắt đầu giải thích:
- Kiến thức của các ngươi quá mức hạn hẹp. Ngươi có biết ở ngoài kia còn có hàng vạn tinh cầu khác nhau.......
- Điều này tất nhiên ta biết.
- Im mồm, ngươi không được dạy là nhảy vào mồm người khác là rất bất lịch sự sao?
Trần Thiên Minh ngay lập tức ngây người, điều này tất nhiên hắn biết, chỉ là không ngờ có ngày hắn lại bị một quả trứng lên mặt dạy đời.
- Những tinh cầu khác ngoài kia đều có con người sinh sống, so sánh với bọn họ thì con người nơi đây chỉ nhỏ bé như một con kiến.
- Vậy bọn họ là người khổng lồ à?
- Ngươi có bị ngu không? Đó chỉ là cách ví von thôi! Ngươi tốt nhất là nên ngậm miệng lại để ta kể nốt. Thời điểm ta đến đây thì tinh cầu này chính là một nơi lý tưởng để dưỡng thương, không ngờ sau vụ v·a c·hạm đã khiến cho linh khí bị tổn hại nặng nề, vì vậy mà rất nhiều năm rồi ta vẫn không thể bình phục.
- Linh khí là gì?
Trần Thiên Minh hiểu kỳ hỏi
- Linh khí là một dạng năng lượng tồn tại ở khắp nơi trong vũ trụ, tu chân giả thường hấp thu linh khí chuyển hoá thành linh lực gia tăng cảnh giới cũng như sức mạnh.
- Giống như nội lực sao?
Các võ giả nơi này lấy nội lực làm căn bản để luyện võ, nội lực của người nào càng tràn trề thì võ công thi triển càng có uy lực.
Nghe đến đây giọng nói của quả trứng tràn ngập khinh bỉ:
- Cái thứ mà các ngươi gọi là nội lực trong mắt ta chẳng khác gì rác rưởi! Nếu ta mà nạp cái thứ rác rưởi đó vào cơ thể thì thà làm phế nhân như ngươi còn hơn.
Chỉ vì một môn võ công mới mà đã khiến giang hồ dậy sóng, thế nhưng trong mắt quả trứng này lại bị coi như rác rưởi.
- Theo như ngươi nói thì linh khí trên tinh cầu này đã bị tổn hại vì vậy ngươi mới không thể khôi phục phải không?
- Ừ hứ....!
Trần Thiên Minh trợn mắt kinh ngạc, cái sinh vật bên trong quả trứng này cũng quá đáng rồi. Ban đầu hắn có ý định tìm cách giúp nó khôi phục vậy mà nó lại tỏ cái thái độ như vậy.
- Vốn dĩ ta có ý định giúp ngươi nhưng có lẽ ta cần thời gian suy nghĩ lại!
- Ấy ấy...nếu có chỗ nào đắc tội mong vị tiểu huynh đệ lượng thứ cho.
Quả trứng vàng ngay lập tức tỏ ra nịnh nọt.
Theo như lời kể của nó thì linh khí trên tinh cầu này đã tổn hại nặng nề nên không thể khôi phục thương thế.
Trần Thiên Minh nói ra ý định muốn tìm cách để nó có thể khôi phục một phần là vì hắn thực sự muốn giúp đỡ, tuy nhiên không chỉ đơn thuần như thế mà còn mang theo cả ý định thăm dò nữa.
Đến lúc này hắn xác định được một điều, quả trứng vàng này không có ý định làm hại hắn bởi vì nếu không được nó cứu mạng thì hắn đ·ã c·hết rồi, đến lúc đó nó sẽ phải ở lại trong hang động kia không biết đến năm tháng nào.
Điều thứ hai hắn xác định được là Quả trứng vàng này bắt buộc phải lệ thuộc vào hắn, nếu không thì chẳng có lý do gì nó không chịu rời đi.
- Vậy làm cách nào để có thể giúp ngươi?
- Đơn giản thôi chỉ cần rời khỏi tinh cầu này rồi di chuyển đến nơi có nguồn linh khí dồi dào hơn là được.
Khi hắn còn ở trái đất việc ra ngoài vũ trụ là một việc cực kỳ tốn kém, vậy mà trong miệng quả trứng này điều đó giống như chỉ là một cái phẩy tay vậy.
- Sao ngươi có thể nói nghe đơn giản như thế, làm sao ta có thể ra khỏi tinh cầu này được?
- Đối với một tu chân giả thì chỉ cần ngươi có đủ tu vi thì phẩy tay một cái cũng có thể rời non lấp biển, búng tay một cái cũng có thể hủy diệt cả một tinh cầu, việc ra ngoài vũ trụ chỉ là việc cỏn con.
- Ý ngươi là ta cần phải tu luyện đạt đến cảnh giới nhất định thì mới có thể rời khỏi?
Quả trứng trầm ngâm một chút rồi lên tiếng:
- Theo lý thuyết thì chính là như vậy......Có điều ngươi lại không có kinh mạch, nếu ta không nhầm thì cơ thể ngươi không phải từ khi sinh ra đã không có kinh mạch, mọi sinh vật trên đời này sinh ra đều phải có kinh mạch. Ta đoán kinh mạch trong cơ thể ngươi chính là bị người khác lấy đi, việc này chỉ có ít nhất cần có cảnh giới Siêu Phàm rút kinh mạch ra mà không khiến ngươi m·ất m·ạng.
- Cảnh giới Siêu Phàm là sao?
- Đó là tu vi của tu chân giả!
Theo giải thích của Quả Trứng Vàng, Trần Thiên Minhi biết được, tu chân giả khác với võ giả trên tinh cầu này. Các tu chân giả có nhiều cảnh giới, các cảnh giới được chia từ thấp đến cao là: Linh Động- Trúc Cơ-Kết đan-Nguyên Anh-Hoá Phách-Hoá Thần-Siêu Phàm.
Còn về những võ giả bọn họ chỉ lấy nội lực để gia tăng uy lực cho võ công. Một điểm khác biệt nữa là võ giả dùng công pháp để gia tăng nội lực bên trong đan điền, còn tu chân giả hấp thu linh khí từ bên ngoài chuyển hoá thành linh lực để gia tăng cảnh giới.
Giữa võ giả và tu chân giả có khoảng cách như trời và đất. Đến giờ hắn đã hiểu tại sao người mang một thân võ công cái thế như Trần Gia Hoá lại dễ dàng b·ị đ·ánh đến đứt hết kinh mạch như vậy.
Còn cả việc kinh mạch trong cơ thể hắn bị cũng bị lấy mất, ẩn tình phía sau còn rất nhiều, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ hỏi Trần Gia Hoá để ông kể đầu đuôi câu chuyện.