Chương 5: Lý Dã Trư
Theo như những gì Trần Thiên Minh biết thì ở thời phong kiến, những gia đình sinh con gái thường lấy một vò rượu nếp thượng hạng đem đi ủ, đến khi con gái của họ xuất giá thì sẽ lấy ra thiết đãi họ hàng. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao Vương Thanh Trúc lại cảm thấy ngượng ngùng khi cha nàng đem bình rượu này ra mời hắn.
Không ngờ chỉ vì thiết đãi hắn mà Vương lão lại lấy ra thứ quan trọng như vậy. Nhìn thấy sự nhiệt tình trên khuôn mặt ông lão hắn cũng không tiện từ chối đành nâng chén lên một hơi uống cạn.
- Rượu ngon!
Dù là một người chưa từng tiếp xúc với rượu như hắn cũng phải thốt lên một câu khen thưởng.
Quả đúng là Nữ Nhi Hồng trong truyền thuyết, số tuổi của Vương Thanh Trúc là bao nhiêu hắn không biết nhưng chắc chắn là phải trên hai mươi tuổi, từ đó có thể đoán được bình Nữ Nhi Hồng này đã được ủ ít nhất hai mươi năm rồi, từ hương thơm cho đến mùi vị đều là cực phẩm.
Khi rượu vào rồi thì sự khách sáo của Trần Thiên Minh cũng giảm bớt, hắn cùng Vương lão đầu cứ như vậy nhanh chóng giải quyết hết số rượu trong bình. Chẳng mấy chốc lão Vương không chịu được nữa mà đổ gục xuống phải nhờ đến sự giúp đỡ của nhi nữ cùng lão phu nhân mới có thể lui vào nghỉ ngơi.
Lúc này lại xuất hiện một vấn đề nan giải khác, nhà của Vương Gia Phong chỉ có hai gian phòng, một là của hai vợ chồng lão Vương, gian phòng còn lại hiển nhiên là của Vương Thanh Trúc. Sau một hồi đắn đo Vương Thanh Trúc lên tiếng:
- Hay là Trần công tử cứ sử dụng gian phòng của tiểu nữ để nghỉ ngơi?
- Như vậy sao được! Vương cô nương cứ về phòng của mình đi!
Trần Thiên Minh ngay lập tức đáp lại. Hắn còn chưa mặt dày đến nỗi chiếm giường ngủ của một cô gái. Nhìn xung quanh một chút rồi hắn chỉ vào cái bàn lớn sử dụng để phơi thuốc ở phía sân sau rồi nói:
- Ta ngủ ở chỗ đó cũng được! Tại hạ là nam nhân ngủ ngoài trời một đêm cũng không hề hấn gì.
Hành động của hắn một lần nữa khiến Vương Thanh Trúc cảm thấy có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một nam nhân hào sảng đến như vậy.
Ở xã hội này đặt nặng tư tưởng nam trọng nam khinh nữ, gặp được một người nam nhân như như người trước mặt còn hiếm hơn việc nhặt được vàng giữa đường.
Từ phong cách ăn mặc cho đến dáng vẻ của hắn Vương Thanh Trúc đoán được người này chắc hẳn có gia thế không tầm thường. Y phục trên người hắn mặc dù bám đầy bụi bẩn, bùn đất, rách rưới nhưng chất liệu vải không phải là loại tầm thường. Kết hợp với vóc dáng thư sinh kia nàng cho rằng hắn có thể là công tử của một gia đình giàu có nào đó.
Bình thường những tên công tử của gia tộc lớn đều là loại coi thường người khác, vậy mà hôm nay một người hào sảng sẵn sàng giang tay giúp đỡ người khác mà không toan tính chút tư lợi nào được đưa đến trước mặt nàng. Ở xã hội này việc nợ ân tình chính là món nợ nhất định phải trả, huống hồ lại là ơn cứu mạng, thế mà người nam nhân này dường như không hề tính toán đến việc đó, đối với hắn dường như việc đấy chẳng đáng để nhắc đến.
Trần Thiên Minh là người mang tư tưởng hiện đại nên không quá để ý đến điều đó, với lại thực chất hắn cho rằng bản thân chẳng làm được gì. Nhiều nhất thì cũng chỉ là đưa ông lão kia về đến nhà an toàn, ăn của họ một bữa cơm đã là quá đủ rồi. Vốn dĩ hắn còn có ý định sẽ rời đi nhưng đã quá muộn cùng với việc không biết đường về nên mới bất đắc dĩ ở lại. Từ cuộc đối thoại với Vương lão đầu hắn biết gia đình bọn họ thường đem thảo dược đến bán cho Trần gia nên mới tính toàn ở lại một đêm rồi ngày hôm sau nhờ họ chỉ cho mình đường trở về.
Thấy hắn đã thực sự đến bên cái bàn phơi thuốc kia nằm xuống. Vương Thanh Trúc thu lại tâm tình rồi bước vào phía bên trong, một lúc sau nàng trở ra cùng với một tấm chăn trên tay, đưa đến trước mặt hắn rồi nói:
- Đêm đến e rằng ngoài này sẽ lạnh, nếu Trần công tử không chê thì lấy chăn của tiểu nữ dùng tạm.
- Đa tạ Vương cô nương!
Trần Thiên Minh cũng không từ chối mà đưa tay tiếp lấy cái chăn từ tay Vương Thanh Trúc, hắn biết cho dù có cự tuyệt thì nàng cũng nhất quyết muốn mình giữ lấy nên nhận luôn để tránh mất thời gian của đôi bên. Với lại đúng là ban đêm trời thật sự rất lạnh người ta đã có lòng như vậy thì ngu gì mà không nhận.
Chờ Vương Thanh Trúc vào nhà rồi Trần Thiên Minh mới nằm xuống nghỉ ngơi, bởi vì uống qua một chút rượu nên hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng ở bên trong gian nhà tranh kia còn có một tâm hồn thiếu nữ thổn thức không ngủ được.
Kể từ khi cha mẹ hắn mất đi thì đây là đêm đầu tiên Trần Thiên Minh có một giấc ngủ ngon đến như vậy, hắn ngủ sâu đến mức mặt trời đã lên cao chiếu những tia nắng gay gắt lên mặt mà vẫn không thèm tỉnh lại, thậm chí hắn còn kéo tấm chăn mang theo chút mùi thơm nhàn nhạt lên che mặt lại để tránh nắng rồi chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Có điều ý định của hắn không được toại nguyện.
Lúc này ở phía sân trước vang lên tiếng nói chuyện ầm ĩ kéo Trần Thiên Minh ra khỏi giấc ngủ của mình, nếu không phải vì vậy có lẽ hắn sẽ thực sự ngủ đến giữa trưa mất.
- Đây đã là lần thứ ba bọn ta đến cầu thân rồi, các người còn làm ra vẻ thanh cao cái gì nữa? Hay là số vàng này còn chưa đủ để thoả mãn cho các người hay sao?
Trần Thiên Minh dỏng tai lên lắng nghe những âm thanh ồn ào phía bên ngoài, hắn nhanh chóng bật dậy cẩn thận gấp tấm chăn lại rồi đi ra sân trước.
Trong sân trước lúc này tụ tập đến cả chục người, trên mặt bàn gỗ trước mặt lão Vương đặt một mâm trái cây, một con heo quay cùng một mâm vàng bạc, phía bên ngoài hàng rào nhà lão vương có vài người đứng bên một chiếc kiệu trang trí màu đỏ sặc sỡ.
Nhìn khung cảnh này rất giống một lễ cưới hỏi, kết hợp với câu nói trước đó nghe được Trần Thiên Minh đại khái đoán được đang diễn ra việc gì. Chắc hẳn một tên nào đó vừa mắt sắc đẹp của Vương Thanh Trúc nên mang lễ vật đến cầu thân đây mà. Với gia cảnh của Vương Gia Phong nếu gả nhi nữ vào một gia đình khá giả cũng tốt, cuộc sống của họ sau này có lẽ sẽ bớt vất vả đi một chút.
- Lão muốn thế nào thì mới chịu gả con gái lão cho ta?
Một tên béo ục ịch ăn mặc lộng lẫy đập bàn lớn tiếng hỏi.
Vương Gia Hào chậm rãi đáp lại:
- Như ta đã nói trước đó, mọi quyền quyết định đều là ở Vương Thanh Trúc, nếu nó đồng ý thì ta không ý kiến, nếu nó không đồng ý thì ta cũng chẳng còn cách nào.
Tên béo kia nghe đến đây quay sang nhìn Vương Thanh Trúc hỏi:
- Vậy nàng có đồng ý trở thành thê tử của ta không?
Bất giác Vương Thanh Trúc đưa mắt nhìn về phía Trần Thiên Minh, thấy hắn đúng lúc cũng đang nhìn nàng thì hai gò má bất giác ứng hồng.
Cảnh tượng này đều lọt cả vào mắt tên béo, hắn ta nghiến chặt hai hàm răng chỉ vào Trần Thiên Minh tức giận nói:
- Có phải là vì tên tiểu tử này nên ngươi mới từ chối ta?
Trần Thiên Minh trợn mắt kinh ngạc nhìn tên béo ú đần độn trước mặt, với cái khả năng suy diễn tài tình kia nếu đặt hắn ở thời hiện đại chắc hẳn đủ năng lực để trở thành một tiểu thuyết gia đầy triển vọng.
- Trần công tử với ta không có quan hệ gì cả, đơn giản chỉ là ta cảm thấy bản thân không xứng với ngươi nên mới từ chối.
Trần Thiên Minh chưa kịp lên tiếng thanh minh thì Vương Thanh Trúc đã nhanh chóng c·ướp lời.
Tên béo nghe lời giải thích thì càng khẳng định suy nghĩ của bản thân là chính xác. Hắn ta nhìn sang phía Trần Thiên Minh thấy đối phương chỉ là một kẻ tầm thường, đến y phục còn rách rưới khắp nơi, tên béo khinh bỉ thốt lên:
- Chỉ là một tên tiểu tử tầm thường, hắn hơn ta ở chỗ nào chứ?
Vốn dĩ Trần Thiên Minh hắn cũng không muốn dính dáng đến chuyện của bọn họ, nhưng mà tự nhiên tên đần kia lại vô duyên vô cớ kéo hắn vào cuộc.
- Này con lợn, ngươi không nghe thấy Vương cô nương nói không xứng hay sao mà còn dây dưa không chịu dứt?
Trong lời nói của Trần Thiên Minh đã lược bỏ đi việc Vương Thanh Trúc nhận nàng không xứng, ý của hắn lúc này đã đổi lại người không xứng chính là tên béo.
Tên mập dường như hiểu ý của Trần Thiên Minh liền tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, lần đầu tiên trong đời có người dám gọi hắn ta là con lợn.
- Ngươi...ngươi dám gọi ta là con lợn?
- Ở đây chỉ có mình ngươi béo ú như vậy không gọi ngươi chẳng nhẽ gọi ta?
- Ngươi sẽ phải trả giá!
Dứt lời tên mập lao lên dương quyền đánh tới. Với kiến thức về võ học của mình Trần Thiên Minh có thể nhìn ra đối phương chỉ là biết chút võ mèo cào, đòn t·ấn c·ông của hắn hoàn toàn không có chút uy h·iếp nào.
Trần Thiên Minh không tránh né mà dùng tay trái xuất chiêu Cầm Nã Thủ, tay phải nhấc lên đánh một quyền vào ngực đối phương.
Bởi vì chưa từng xuất thủ lần nào nên hắn nhất thời chưa quen, chỉ đơn giản là vận dụng những kiến thức có sẵn trong đầu, tuy nhiên bấy nhiêu đó là quá đủ để đối phó với tên mập trước mặt.
- Trần công tử coi chừng hắn ta là người của Lý gia!
Đột nhiên Vương Thanh Trúc ở phía sau lên tiếng.
- Người của Lý gia?
Trần Thiên Minh thắc mắc hỏi lại. Chẳng nhẽ tên mập này là người của một trong năm ngũ đại gia tộc.
- Đúng vậy! Ta chính là người của Lý gia, Lý Dã Trư.
- Hahaha...
Đây chẳng phải minh chứng điển hình của việc tên làm sao người làm vậy à?
Lý Dã Trư hiểu rõ lý do tại sao Trần Thiên Minh lại cười rộ lên như vậy, cái tên cũng chính là nỗi khổ tâm của hắn ta. Có điều bởi vì thân phận là người của Lý gia nên không có ai dám chê cười hắn, đây chính là lần đầu tiên có một kẻ không chỉ châm chọc ngoại hình mà còn cười cợt chế nhạo cái tên của hắn.
Biết bản thân đánh không lại Trần Thiên Minh nên Lý Dã Trư hô lên:
- Tất cả các ngươi lên phế hắn cho ta!
Vừa dứt lời đám người hầu phía sau Lý Dã Trư ào ào tiến lên. Trần Thiên Minh biết mọi chuyện đã bắt đầu xấu đi, hắn có thể đánh được Lý Dã Trư không có nghĩa là sẽ đánh được tất cả đám người hầu kia. Lý Dã Trư còn có thân phận là con cháu Lý gia thì chắc hẳn trong đám người hầu của hắn ta phải có kẻ võ công cao cường đi theo bảo vệ.
Bởi vì không còn đường lui nữa, Trần Thiên Minh bắt buộc phải ứng chiến với đám người hầu. Ban đầu hắn nhận thấy đám tộc nhân này cũng rất tầm thường. Tuy nhiên càng về sau hắn lại cành rơi xuống thế hạ phong, kinh nghiệm ứng chiến của hắn hoàn toàn là con số không, đồng thời đối phương lại có quá nhiều người. Bọn chúng cứ luân phiên thay nhau người này lao lên thì kẻ kia lùi lại nên chẳng hề tốn sức.
- Đừng đánh nữa, dừng tay lại đi!
Vương Thanh Trúc nghẹn ngào hét lên, lời nói của nàng hoàn toàn không có tác dụng. Lúc này Trần Thiên Minh đã ăn no một bụng quyền cước đến mức xây xẩm mặt mày.
Đám người hầu đánh đến khi hắn hoàn toàn gục xuống mới ngừng lại rồi lui ra, Lý Dã Trư bước đến lên vênh váo nói:
- Đây là cái giá ngươi phải trả cho việc dám nhạo báng ta, tốt nhất ngươi đừng để ta gặp lại nếu không ta sẽ lấy cái mạng chó của nhà ngươi.
Nói rồi hắn ta quay lưng bước đi, trước khi hoàn toàn rời khỏi Lý Dã Trư còn để lại lời uy h·iếp:
- Ba ngày sau ta sẽ quay lại cầu thân một lần nữa, ta đã mất hết sự kiên nhẫn rồi, lần tới các ngươi còn ngoan cố thì đừng trách ta không khách khí!