Chương 20: Đồ ăn cho ngươi kìa
Không chỉ có động vật thấy nguy hiểm, Trần Thiên Minh cũng đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi cơn đ·ộng đ·ất hoàn toàn tiêu tán, mọi thứ bắt đầu yên tĩnh lại, những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên.
Đột nhiên một nhóm người không biết xuất thân từ đâu đi thẳng về phía Hắc Hoả Sơn, vừa có người dẫn đầu ngay lập tức hàng loạt người nối đuôi nhau cùng đi đến.
Không cần biết nơi đó có ẩn chứa cái gì nguy hiểm hay không mà tất cả mọi người vẫn cứ một mực tiến vào, thứ gọi là bảo vật quả nhiên có khả năng hấp dẫn lòng người.
Bốn người của Triệu gia quay sang nhìn nhau một cái rồi cùng cất bước đi theo đoàn người đi về ngọn núi đen xì phía trước. Đi được một đoạn Triệu Hoàng Yên như nhớ ra điều gì đó quay đầu lại tìm kiếm bốn phía.
Có lẽ thứ mà nàng ta tìm kiếm chính là Trần Thiên Minh, có điều nhân lúc bốn người đó không để ý Trần Thiên Minh đã sớm rời đi.
Triệu Hoàng Từ thấy muội muội bỗng nhiên dừng lại liền lên tiếng gọi:
- Có chuyện gì à?
Triệu Hoàng Yên vội thu lại ánh mắt đi lại gần rồi trả lời:
- À không có gì!
Trần Thiên Minh sau khi tách khỏi nhóm người Triệu gia thì đắn đó một chút rồi quyết định rời khỏi nơi này, hắn cho rằng nơi đây có sự nguy hiểm. Đồng thời mấy người Triệu gia còn ở đây, biết đâu mấy tên sát thủ kia còn quay lại thì hắn chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng.
Nếu vô tình bắt gặp việc phải xuất thủ là không thể tránh khỏi. Trần Thiên Minh tự biết bản thân không phải là đối thủ của những kẻ võ công cao cường, dẫu biết mình vẫn còn hai sự bảo hộ đến từ mẫu thân và Quả Trứng Vàng.
Tuy nhiên chẳng việc gì phải đi đánh nhau với những kẻ không quen biết làm gì, vừa tốn công tốn sức mà lại nguy hiểm, vậy nên cứ tránh voi chẳng xấu mặt nào.
- Tiểu tử thối, quay lại ngọn núi đen kia đi!
Trần Thiên Minh vừa nhảy lên yên chuẩn bị thúc ngựa rời đi thì thanh âm Quả Trứng Vàng lại vang lên.
- Ngươi cảm nhận được gì à?
Trần Thiên Minh biết Quả Trứng Vàng có nhiều thần thông đặc biệt nên việc cảm nhận được thứ gì đó là điều hết sức bình thường. Chẳng nhẽ trong ngọn núi đen đó quả thực có bảo vật? Hay là nó đã cảm nhận được giọt tinh huyết của bản thân?
- Nơi đó sẽ đem lại rất nhiều lợi ích cho việc luyện thể của ngươi đấy!
Nếu Quả Trứng Vàng đã nói như vậy thì hắn phải quay lại rồi, cho dù có gặp phải chuyện gì thì nó sẽ chịu trách nhiệm nên không quá lo lắng, tuy nhiên với khả năng của Quả Trứng Vàng chắc hẳn nó sẽ không đặt hắn vào tình trạng nguy hiểm.
Không đắn đo thêm nữa Trần Thiên Minh quay trở lại con đường lên Hắc Hoả Sơn, càng tiến đến gần mới thấy nhiệt độ ngày càng tăng lên, chỉ trong thoáng chốc mồ hôi trên cơ thể của hắn đã tuôn ra.
Hắc Hoả Sơn vốn dĩ nóng quanh năm nên cây cối mọc bên trên nó đã sớm trụi lá, đứng phía dưới chân núi Trần Thiên Minh có thế thấy được vài bóng người đang ra sức tìm kiếm một thứ gì đó.
Nếu đứng từ xa cũng khó có thể nhìn ra ngọn núi này cao đến như thế nào, đến gần lại càng thấy nó hùng vĩ ngoài sức tưởng tượng. Trước đó tụ tập tại đây lên đến cả ngàn người nhưng lúc này họ lên núi rồi tản ra tìm kiếm cũng thấy thưa thớt đi rất nhiều. Từ đó có thể thấy ngọn núi này rộng lớn đến thế nào.
Quả Trứng Vàng kia muốn quay lại đây nhưng không nói rõ phải làm gì, vậy nên lúc này Trần Thiên Minh cứ đứng ngây ngốc ở dưới chân núi hướng ánh mắt lên trên, có vài người vừa mới chạy đến cũng thấy kỳ lạ nhìn hắn thì thầm bàn tán một phen.
Quả Trứng Vàng nói rằng nơi này sẽ giúp ích cho hắn trong việc luyện thể, nhưng chi tiết thế nào nó chưa đề cập đến. Thôi thì trước tiên cứ đi lên trên ngọn núi xem xét tình hình rồi tính tiếp.
Đã có quyết định nên Trần Thiên Minh bắt đầu động thân tiến nhập Hắc Hoả Sơn, không giống như những người khác liên tục tìm kiếm xung quanh, hắn cứ thế một đường đi thẳng lên phía trên.
Sự kỳ lạ của hắn vậy mà lại thu hút chú ý của một số người, bọn họ cho rằng hắn biết thông tin gì đó nên bỏ việc tìm kiếm sang một bên rồi bắt đầu đi theo.
Trần Thiên Minh thấy vậy cũng chẳng lên tiếng xua đuổi bọn họ, hắn biết nếu mình làm vậy càng khiến cho họ suy diễn nên đành mặc kệ.
Chính bản thân hắn còn chưa biết phải làm gì nên dẫn một đoàn người đi lòng vòng cũng khá thú vị, nếu bọn họ phát hiện bản thân bị dắt mũi đi loanh quanh không biết có xuất thủ đánh hắn một trận không nữa.
Có điều từ đầu đến cuối hắn chẳng nói lời nào, tất cả đều là tự ý đi theo, nếu mà bọn chúng không biết nói đạo lý thì hắn cũng không ngại mà xuống tay.
Dần dần càng có nhiều người phát hiện điểm kỳ lạ mà gia nhập vào đoàn người đi theo Trần Thiên Minh, vài người bắt đầu thì thầm:
- Tại sao chúng ta lại đi theo tên tiểu tử đó vậy?
Một đại hán đáp lại:
- Ai mà biết! Ta cũng chỉ thấy kỳ lạ nên đi theo thôi!
Thính giác của Trần Thiên Minh vượt xa người thường nên có thể nghe thấy lời bàn tán của họ, hắn chỉ nhếch mép nở một nụ cười rồi chắp tay sau lưng ra vẻ cao nhân rồi đi vòng hết bên này sang bên kia.
Đến giữa trưa khi mặt trời lên đến đỉnh đầu kết hợp với luồng khí nóng tỏa ra từ Hắc Hoả Sơn khiến cho vài người mất kiên nhẫn hét lên:
- Này tên tiểu tử, ngươi dẫn bọn ta đi đâu vậy?
Trần Thiên Minh ngay lập tức dừng bước chưa vội trả lời mà ngước mặt lên nhìn về một đám mây đang chậm rãi bay ở xa. Đoàn người đó cũng đưa mắt nhìn theo tạo thành một khung cảnh không biết phải nói thế nào.
Một hồi sau Trần Thiên Minh mới thu hồi ánh mắt chậm rãi trả lời:
- Từ lúc nào mà ta trở thành người dẫn đường của các ngươi vậy?
Câu nói thản nhiên của hắn khiến cho nhóm người đi theo lúc này đã hơn năm mươi người đồng loạt nhao nhao, người vừa mới nhỏ giọng hỏi kia ngay lập tức đứng ra hét lên:
- Tên tiểu tử, ngươi dẫn bọn ta đi vòng vòng cả buổi rồi nói như thế mà nghe được à?
- Rõ ràng là các ngươi tự ý đi theo ta mà?
Trần Thiên Minh nhún vai ra vẻ vô tội đáp lại
- Bọn ta nghĩ ngươi biết thông tin gì đó nên mới đi theo.
Một người khác lại đứng ra nói lớn, Trần Thiên Minh nhận ra đây chính là một trong những người dẫn đầu “đoàn quân” đã đi theo mình.
Hắn lắc đầu cười khổ đáp lại:
- Đấy là do các ngươi tự nghĩ ra chứ ta nào có biết cái gì.
- VẬY TẠI SAO NGƯƠI KHÔNG NÓI RÕ TỪ ĐẦU?
Cả đoàn hơn năm mươi người đồng loạt hét lên tạo thành chấn động không nhỏ, Trần Thiên Minh cũng phải giật mình đưa tay lên bịt tai lại mà vẫn kinh hồn bạt vía.
- Vốn dĩ là do đám người các ngươi tự biên tự diễn tại sao ta lại phải lên tiếng giải thích?
- Tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi làm bọn ta đi theo cả ngày trời, ta phải cho ngươi một bài học mới được.
Trần Thiên Minh thấy tên đó thực sự muốn xuất thủ chỉ biết lắc đầu ngao ngán đáp lại:
- Ta tưởng chỉ những người thích nói đạo lý nhân cách sống mới có vấn đề, không ngờ các ngươi cũng không khác gì.
- Hừ.....Nhiều lời vô ích, ta nhất định phải cho tên tiểu tử nhà ngươi một trận.
Trần Thiên Minh không ngờ rằng con người ở xã hội này lại vô lý đến như thế, chẳng nhẽ trong đầu bọn chúng chỉ biết thượng cẳng chân hạ cẳng tay hay sao?
Hở ra một chút là lại muốn động thủ.
Sự thật đúng là như thế, nơi này chính là lấy thực lực vi tôn, người nào có nắm đấm cứng hơn chính là người nói đạo lý hay hơn.
Tên kia chuẩn bị lao lên động thủ với Trần Thiên Minh thì đột nhiên dưới chân phát ra những tiếng “rầm rầm” lớn.
Mặt đất cũng theo đó mà bắt đầu rung chuyển, lần này cường độ của nó lớn hơn lúc trước một chút. Nhóm người kia thấy vậy thì cho rằng dị động mỗi lúc một lớn chứng tỏ bảo vật quả thực sắp xuất thế, trên khuôn mặt tất cả mọi người lộ ra nét hưng phấn đến cực điểm mà quên luôn cả ý nghĩ muốn giáo huấn Trần Thiên Minh.
Trong lúc đó hắn cũng tranh thủ rời khỏi nơi này, không phải vì hắn sợ đám người đó mà là không muốn dây dưa tốn thời gian. Nếu là đánh tay đôi thì hắn không quá để ý, có điều mấy tên đó lại bỉ ổi đồng loạt lao lên thì cũng đem lại rắc rối không nhỏ.
Trận đ·ộng đ·ất diễn ra khoảng vài phút rồi từ từ dừng lại.
Thời điểm cơn đ·ộng đ·ất hoàn toàn tiêu tán Trần Thiên Minh đã sớm chạy một mạch lên phía đỉnh núi. Cảm thấy hai cẳng chân đã bắt đầu mỏi nên hắn dừng lại nghỉ ngơi, chợt một cái hang động lọt vào tầm mắt của hắn.
Suy nghĩ một chút liền quyết định đi vào đó, hang động hắn đi vào không quá sâu, đồng thời chỉ rộng khoảng chừng ba mét.
Sâu bên trong hang động còn sót lại những mẩu xương nhìn rất mới, có vẻ như đây là hang động của một con thú hoang nào đó, nhưng vì dị động của thiên địa nên bọn chúng đã bỏ đi hết.
- Này Quả Trứng Thối, ngươi biến thành hình dạng như vậy hàng triệu năm rồi phải không?
Sau một hồi im lặng thanh âm của Quả Trứng Vàng mới vang lên:
- Tiểu tử ngươi có ý định gì hả?
Trần Thiên Minh vừa đưa tay lên vuốt cằm vừa nhìn vào những khúc xương còn dính một chút thịt dưới đất nói:
- Chắc ngươi cũng đói lắm rồi nhỉ, ở đây còn chút đồ ăn cho ngươi đấy.
- Tên tiểu tử c·hết tiệt, sau này ta biến thành người ta sẽ cho ngươi gặp xương, để xem lúc đó ai mới là thứ súc sinh.
- Ngươi có thể biến thành người à?
Thông tin này khiến cho hắn cực kỳ kinh ngạc, không ngờ tu chân còn có thể biến từ thú vật thành con người, chợt Trần Thiên Minh nảy ra ý nghĩ nếu thú có thể biến thành người, vậy còn con người có thể biến thành thú được không nhỉ?
Thấy biểu cảm của Trần Thiên Minh, thanh âm Quả Trứng Vàng mang theo sự khinh thường vang lên:
- Ngươi đúng là thứ vô tri, bản thể của ta không chỉ oai phong lẫm liệt thôi đâu, nhân thể của ta còn thập phần tuấn tú, nhớ năm xưa lão tử đã thu hút không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.
- Lại bắt đầu ăn mày quá kh......
Còn chưa dứt lời từ bên ngoài hang động vang lên tiếng bước chân khiến cho Trần Thiên Minh ngừng lại.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, đồng thời giọng nói một người đàn ông vang lên:
- Đám người Triệu gia cũng đã lên núi rồi.
Trần Thiên Minh nhanh chóng nép vào một bên rồi liếc nhìn ra ngoài. Ở phía cửa hang có ba người, trong đó có hai người đứng cạnh nhau cúi đầu tỏ ra thận trọng trước mặt một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi.
Nhìn hai người kia có vài phần quen mắt nhưng hắn chưa nhận ra đã gặp ở đâu.
Nam tử trung niên nhíu mày nhìn hai người trước mặt lạnh lùng hỏi:
- Bốn người các ngươi chỉ có nhiệm vụ bắt hai đứa nhóc vậy hai đứa đó cùng với hai tên kia đâu?
Hai người kia quay sang nhìn nhau một cái rồi quỳ xuống đáp:
- Trong khi truy bắt hai người của Triệu gia kia được một kẻ khác giúp đỡ, hai người của bọn ta cũng bị hắn g·iết hại rồi.
Trần Thiên Minh nghe đến đây liền hiểu ra hai tên này chắc hẳn là người của đá·m s·át thủ tối hôm qua. Bởi vì trước đó bọn chúng mặc y phục màu đen bây giờ đã thay ra nên hắn chỉ thấy bộ dạng quen mắt chứ không biết đây là hai tên trong nhóm sát thủ đó.
Người đàn ông kia chỉ hừ lạnh một cái rồi hỏi:
- Các ngươi có biết hắn là kẻ nào không?
- Kẻ đó không dùng quá nhiều chiêu thức nên không rõ lai lịch, chỉ biết hắn ta đã dùng thứ bảo vật gì đó làm cho một người nổ tung đến xương cốt cũng không còn.