Sáng sớm hôm sau, một cô gái thò đầu ra cửa sổ, liếc mắt nhìn xung quanh dưới lầu, dưới lầu có vài người đàn ông cao to đi qua đi lại tuần tra chung quanh, Thanh Thánh Huy canh phòng thật đúng là nghiêm ngặt, An Nhược vươn tay phải ra ngoài cửa sổ phất tay với người đàn ông đang đi tuần ở dưới lầu, sau đó lớn tiếng nói, "Này, cảm phiền mang nước nóng lên đây, rồi chuẩn bị bữa sáng, tôi muốn uống sữa đậu nành nguyên chất có xát, không thêm đường, với lại lấy thêm mấy cái bánh bao nữa!"
Bốn phía trống không, tiếng la của An Nhược theo gió trôi đi lưu lại dư âm. Lục Mặc Hiên đứng ở bên giường mặc quần áo dở khóc dở cười, lần này Thanh Thánh Huy sắp phải đau đầu rồi đây, cô vợ nhỏ của anh là một người đầy chủ kiến.
Mấy người đàn ông đứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, thì ra là cô gái bị quản thúc ngày hôm qua. Sữa đậu nành nguyên chất không thêm đường, mang cho cô uống thì cũng không có gì, đằng này còn phải uống sữa đậu nành có xát. Thôi đi, tất cả mọi người đều chẳng thèm nhìn An Nhược, nên làm cái gì thì làm cái đó, An Nhược nhướng mày, xoay người lại nhún vai một cái với Lục Mặc Hiên, "Xem ra Thanh Thánh Huy không xem trọng anh rồi, muốn kéo anh nhập hội, mang nước nóng và chuẩn bị bữa ăn sáng cũng không làm được."
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bị gõ vang lên, Lục Mặc Hiên bước chân ra mở cửa, Liễu Lăng bưng một cái khay đứng ở ngoài cửa, trong khay để bốn cái bánh bao và hai ly sữa.
An Nhược vỗ tay, đi thẳng ra cửa phòng nhận lấy khay trên tay Liễu Lăng đặt ở trên bàn thấp, "Chậc chậc, Liễu Lăng, bộ đồ ngày hôm qua vứt đi rồi hả? Phía trên có để lại dấu chân to mà tôi tự in lại đó."
Lời này nói ra cảm giác giống như đây là người quen biết với Liễu Lăng, Liễu Lăng thích sạch sẽ trong đôi mắt đều là hờ hững, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì. Quần áo bị người đàn bà Thủy Li Li chết tiệt kia xé rách, sớm đã bị hắn vứt bỏ, về phần Thủy Li Li, bị một đám chó hung mãnh cắn xé mà chết, bộ dáng chết vô cùng thê thảm. Chọc đến người phụ nữ của hắn sẽ không có kết quả tốt đẹp, Món nợ với An Nhược, hắn ghi ở trong lòng, lúc cha nuôi còn sống đã ra lệnh không thể xuống tay với An Nhược. Trong đầu Liễu Lăng tất cả đều là dấu chấm hỏi, chẳng phải lúc vừa mới bắt đầu cha nuôi đã ra lệnh truy sát An Nhược nhưng bây giờ lại nói không được động đến An Nhược.
An Nhược thấy Liễu Lăng không nói lời nào thì trực tiếp đưa tay đẩy đẩy Liễu Lăng, trực tiếp tống Liễu Lăng ra khỏi phòng. Tay ở bên cạnh cửa, thò đầu ra cười với Liễu Lăng nói, "Liễu Lăng, còn thiếu bình nước nóng, mang một bình lên nhé." Một câu nhẹ nhàng nói ra, An Nhược trực tiếp ầm một tiếng khép cửa phòng lại.
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đấm vào tường, Liễu Lăng bị làm cho tức điên lên, mẹ nó, cho tới bây giờ cũng không có người dám sai bảo hắn như vậy. Cho dù là hắn chủ động mang bữa sáng cho bọn họ? Buồn cười, đó chỉ là bất đắc dĩ, để tỏ lòng hữu nghị của Thanh Thánh Huy đối với Lục Mặc Hiên cũng như việc bày tỏ thành ý lôi kéo Lục Mặc Hiên vào Thanh Thánh Huy. Thôi, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt, một ngày nào đó, hắn sẽ chỉnh An Nhược đến một mảnh cũng không còn! An Nhược thú vị hơn Thủy Li Li, Liễu Lăng sẽ không lập tức giết An Nhược, hắn sẽ từ từ hành hạ An Nhược, hắn có cách của hắn!
"Ông xã, uống sữa để đẹp da." An Nhược bưng một ly sữa đưa cho Lục Mặc Hiên, mà bản thân mình cũng cầm một cái bánh bao bắt đầu ăn.
Bàn tay thon dài cầm lấy ly sữa bà xã đưa tới, Lục Mặc Hiên ngửa đầu uống vài ngụm, chỉ là uống ba ngụm đã hết nửa ly sữa. Hầu kết gợi cảm hấp dẫn xoay động, Lục Mặc Hiên lè lưỡi liếm một vòng sữa còn dính lại chung quanh miệng.
Làm việc gì cũng đẹp trai. . . . . . Nói đến chuyện phòng the, An Nhược nhớ lại, bà nó, cô cảm thấy đau nhức, hoàn toàn cũng chưa nhìn kỹ biểu tình của Lục Mặc Hiên. Trong ấn tượng, cô chỉ nhớ đến động tác mãnh liệt và tiếng gầm gừ trầm thấp của Lục Mặc Hiện.
"Ăn bánh bao cũng không tập trung, cái đầu nhỏ này lại đang nghĩ đến chuyện gì rồi đúng không?" Lục Mặc Hiên đã uống xong ly sữa, cầm đáy ly gõ nhẹ lên đầu của An Nhược.
Liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên, An Nhược trực tiếp cầm một cái bánh bao từ đĩa sứ trắng, tay còn lại nâng cằm Lục Mặc Hiên lên, ở hai bên dưới cằm dùng sức bấm nhét cái bánh bao vào trong miệng Lục Mặc Hiên.
Bởi vì đột nhiên miệng bị lấp nửa cái bánh bao vào làm cho ánh mắt Lục Mặc Hiên bị căng đến có phần híp lại, quai hàm phồng lên, bộ dạng này thật rất buồn cười.
An Nhược không nể tình mà nở nụ cười, một tay lắc lắc, tay còn lại cầm ly sữa lên chuẩn bị uống. Cái ly còn chưa đến gần miệng thì bị Lục Mặc Hiên đoạt đi.
"Cười đến vui vẻ như vậy, sữa mới vừa uống vào chắc sẽ phun ra. Chờ cười đủ rồi, em hẳn uống." Tay phải Lục Mặc Hiên cầm bánh bao, tay trái cầm ly sữa.
"Anh ăn bánh bao của anh đi, đợi lát nữa phải đi đàm phán với Thanh Thánh Huy, không biết Thanh Thánh Huy đưa ra thứ gì mà hấp dẫn anh đến vậy." An Nhược vừa ăn bánh bao vừa nói.
Hấp dẫn? Lục Mặc Hiên cười to, An Nhược chính là thứ hấp dẫn tốt nhất, Thanh Thánh Huy đã "Mời" được An Nhược đến đây. Chính xác là Thanh Thánh Huy muốn biểu hiện thành ý, thủ lĩnh phải tự mình ra, mà không phải gọi mấy thuộc hạ ra.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, An Nhược vừa ăn bánh bao vừa đi về phía cửa phòng để mở cửa, gương mặt Liễu Lăng lần nữa xuất hiện ngoài cửa phòng, trong tay cầm một bình nước sôi màu xanh dương.
"Liễu Lăng, làm tốt lắm!" An Nhược nhận lấy bình nước sôi. Lúc này, thân hình Lục Mặc Hiên từ bên hông chen vào.
Ánh mắt Liễu Lăng phút chốc lạnh lên, đối với Lục Mặc Hiên vững vàng nói, "Thượng tá Hiên, rửa mặt cũng xong ăn sáng cũng xong, vậy xin mời xuống dưới lầu. Về phần người phụ nữ của anh, trước mắt ở lại trong phòng."
Đây là dùng chính sách cách ly, An Nhược chậc chậc hai cái, không nói gì, cũng không chờ Lục Mặc Hiên trả lời đã trực tiếp đóng cửa phòng lại."Người đàn ông của tôi bị tôi chốt trên dây lưng quần, nếu như các người muốn mời anh ấy xuống, tất nhiên là tôi cũng phải đi theo."
Những lời này truyền vào trong tai Liễu Lăng, nếu như trong miệng đang ăn gì đó, nhất định sẽ không kiềm được phun ra! Mà Lục Mặc Hiên đứng bên cạnh An Nhược cũng kinh ngạc một phen.
Cái gì nói là miệng nói ra lời làm người ta kinh ngạc, đây mới gọi là miệng nói ra những lời làm người ta kinh ngạc!
"Ăn bánh bao của anh đi, em đi đánh răng rửa mặt đây." An Nhược nhìn Lục Mặc Hiên nói, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn ly sữa. Tiếp đó, chân bước nhanh đến phòng tắm.
Trong nháy mắt ly sữa trống trơn, trong phòng tắm truyền đến tiếng đánh răng, lúc này trong đầu của Lục Mặc Hiên chỉ nghĩ đến câu nói kia, người đàn ông của tôi bị tôi chốt trên dây lưng quần. Khóe môi Lục Mặc Hiên khẽ nhếch lên một nụ cười khổ, dây lưng quần?
Liễu Lăng đứng ở ngoài cửa phòng sững sờ một lúc, ngẩng đầu lên liếc nhìn cửa phòng, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng đi xuống cầu thang. Đây là p sao? Có người phụ nữ nào nói muốn chốt người đàn ông của mình trên dây lưng quần, Lục Mặc Hiên cưới một người vợ hung hãn về. Phụ nữ như vậy, đặc biệc khó dạy bảo đây.
Dưới bậc thang vuông, Nam Cung Bân đứng thẳng người, nhìn Liễu Lăng đang đi từ trên cầu thang xuống, gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Liễu Lăng gần như vặn vẹo, không biết đã trải qua chuyện thê thảm gì.
"Cậu có biết người phụ nữ kia nói gì không? !" Liễu Lăng Nhất đi xuống cầu thang to giọng nói với Nam Cung Bân, Nam Cung Bân vẫy tay, đôi mắt dưới gọng kiến màu vàng cười cười, "Người mang gương mặt băng sơn như cậu đây cũng có lúc thay đổi, bộ dáng vừa rồi của cậu, thật giống như bị người ác chỉnh vậy."
Đôi mắt Liễu Lăng bắn ra tia lạnh lùng, cuối cùng ho khan một tiếng, "Lục Mặc Hiên bị vợ anh ta chốt trên dây lưng quần, nếu như cha nuôi muốn gặp Lục Mặc Hiên thì vợ anh ta cũng muốn đi theo."
Đôi mắt dưới gọng kiến màu vàng rõ ràng sửng sốt một chút sau khôi phục lại bình thường, Nam Cung Bân cười khẽ, lời lẽ giải thích này đoán chừng là nói ra từ trong miệng An Nhược.
"Tôi đi nói với cha nuôi, trước tiên cậu đi xử lý chuyện ở phòng chó, Thủy Li Li chết ở đó máu thịt be bét, cậu xử lý sạch sẽ một chút." Lời này rõ ràng rất âm u rất kinh hãi, nhưng lúc Nam Cung Bân nói ra trên mặt mang theo ý cười.
"Tôi rất ghét những thứ dơ bẩn, điểm này cậu biết rất rõ mà, phái thủ hạ sang đó làm đi. Hôm nay, cha nuôi thật sự muốn đàm phán cùng Lục Mặc Hiên?" Liễu Lăng nhăn mày lại, cha nuôi không dễ dàng gặp người, Thanh Thánh Huy thường ngày công việc đều do hắn và Nam Cung Bân xử lý. Chuyện còn lại bên nước Pháp tạm thời để cho mẹ của Trì Lăng Hạo xử lý.
Vừa dứt lời, phía trước xuất hiện một bóng người màu xám, người này thân hình cao lớn, có thể do phần lưng bị thương, lưng bị còng xuống chút.
Trên mặt Nam Cung Bân và Liễu Lăng đều nghiêm túc, "Cha nuôi." Hai người cùng kêu lên.
"Ừ." Người đàn ông trung niên ừ một tiếng, giọng nói rất khan và nhỏ.
"Cha nuôi, có phải lưng lại đau rồi không?" Nam Cung Bân đi tới, rất thân thiết đưa tay đặt lên trên người đàn ông trung niên xoa.
"Cha chỉ gặp Lục Mặc Hiên." Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, đưa tay cầm ly trà nâng lên từ từ uống một hớp trà nóng. Tạm thời không thể gặp An Nhược, cho dù sớm muộn cũng sẽ gặp. An Nhược, ha ha, bây giờ con bé này đã rất khác trước.
"Chuyện này không cần chúng ta bận tâm, Lục Mặc Hiên sẽ nghĩ cách. Lục Mặc Hiên cũng muốn nói chuyện với Thanh Thánh Huy, không chỉ chúng ta muốn nói chuyện với anh ta. Các con tốt nhất là nên trông kỹ An Nhược, Lục Mặc Hiên xuống thì dẫn anh ta đến chỗ cha." Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên trực tiếp ra khỏi cửa đi về chỗ căn nhà nhỏ phía xa.
Người đàn ông trung niên nói đúng ngay suy nghĩ của Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên hiểu rất rõ, thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy chỉ muốn gặp một mình anh. Một người thần bí như vậy, xem ra người của Thanh Thánh Huy cũng chưa từng biết đến vị thủ lĩnh này, hơn nữa bên ngoài có Liễu Lăng và Nam Cung Bân là người xử lý mọi việc trong ngoài Thanh Thánh Huy.
Nhưng, lúc này. . . . . . An Nhược chắc sẽ không để cho anh đi một mình, anh nên an ủi bà xã như thế nào đây, nói cho cô biết, anh sẽ không có chuyện gì. Lục Mặc Hiên ho khan một tiếng, hi vọng làm cho An Nhược chú ý.
An Nhược ngồi trên ghế , trầm tĩnh nhìn Lục Mặc Hiên, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, "Người muốn gặp anh nhất định là thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy, vừa rồi em chỉ thử thăm dò một chút, tại sao thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy chỉ muốn gặp anh? Từ trước đến nay bà xã của anh giữ miệng giữ mồm, cho dù nhìn thấy thủ lĩnh, cũng sẽ không nói nhiều một câu. Chẳng lẽ. . . . . ." An Nhược chợt nhíu mày.
Lục Mặc Hiên đi qua khom lưng ôm An Nhược, "Chẳng lẽ, thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy sợ gặp em? Có lẽ, em là nội gián được phái đến đây để theo dõi anh?" Giọng điệu Lục Mặc Hiên buồn cười ở bên tai An Nhược thở dài nói.
Trực tiếp giơ tay lên cho Lục Mặc Hiên một hạt dẻ, "Con mẹ nó, nói tiếng người."
Cúi đầu cọ xát trên cổ An Nhược, "Bà xã, mẹ anh cũng là mẹ em, bà rất muốn gặp em, lần này anh kết hôn, lại còn tiền trảm hậu tấu, xem ra rất tức giận, bà đều có suy nghĩ này."
"Thanh Thánh Huy không vội, anh nhanh đi đi, đừng giống như con ruồi, ở bên tai vo ve, nghe phiền chết đi được." Vừa nói vừa đưa hai tay đánh lung tung trên người Lục Mặc Hiên.
Nếu chỉ muốn gặp Lục Mặc Hiên, vậy thì cứ để cho một mình Lục Mặc Hiên đi. Dù sao cô vừa lấy được một chút tin tức, thủ lĩnh của Thanh Thánh Huy, ngoại trừ là một nhân vật thần bí, hình như còn là. . . . . . Ngón tay An Nhược đặt trên tay ghế dựa, rốt cuộc người kia là ai, biết dùng sư phụ dẫn dụ cô, còn có. . . . . .
Lục Mặc Hiên vừa định đi, thì bị An Nhược kéo lại.
"Thanh Thánh Huy cứu Lý Thành Minh cặn bã này, còn kéo Phan Mộng Lệ vào, tuy giờ Phan Mộng Lệ đã an toàn, nhưng cô ta mới vừa làm phẫu thuật, nếu, thân thể sẽ mệt. Thủ đoạn giết người của Thanh Thánh Huy không phải nhiều lắm sao, anh biết." An Nhược dùng hai chữ anh biết để kết thúc lời nói.
"Anh biết." Y như đúc, Lục Mặc Hiên đơn giản trả lời cũng là hai chữ.
Ở Thanh Thánh Huy dưỡng thương, Lý Thành Minh cũng không ngờ, mình rất không dễ dàng gì thoát khỏi nhà tù thì lập tức bị Thanh Thánh Huy ném cho chó ăn.
Răng nanh sắc bén cắn vào thịt, cảm thấy đau đớn. Trong động vật, sư tử và chó săn là loài tàn nhẫn nhất, bắt được con mồi sẽ không trực tiếp cắn đứt cổ họng mà cắn xé con mồi từng chút một, làm cho con mồi chết từ từ, đau đến không muốn sống.
Chờ đợi Lý Thành Minh cũng chỉ là như vậy.
Sau khi Lục Mặc Hiên đi khỏi, An Nhược vẫn ngồi trên ghế, tay chống cằm, hai con mắt xoay tròn. Ngồi thật lâu đến nỗi mông cũng đau. Lúc này, cửa phòng bị người gõ vang lên.
Cây nạng gõ vào nền nhà tạo nên tiếng vang, An Nhược không nhìn đến người tới, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng nghĩ ra được là Dương Bách Tỉnh.
"Thủy Li Li chết rồi, bị một con chó săn to lớn cắn chết." Giọng nói Dương Bách Tỉnh vô cùng lạnh nhạt.
"Ồ? Người phụ nữ của anh chết rồi, anh đến nói cho tôi biết, có ích lợi gì? Tôi không có bản lĩnh thông thiên, có thể làm cho người đàn bà của anh sống lại." An Nhược cau mày, ôn hoà đáp lại một câu.
Cây nạng gõ gõ xuống nền đất, "Cô và Lục Mặc Hiên rất xứng đôi, không tim không phổi, lãnh tâm lãnh tình, Lục Mặc Hiên hại tôi mất đi một cái đùi phải, giờ đến người phụ nữ của tôi gián tiếp bởi vì cô mà chết."
"Do tôi mà chết? Thật tức cười." Từ trên ghế, An Nhược đứng dậy đi từng bước đến chỗ Dương Bách Tỉnh.
"Cô đá chân của Liễu Lăng, từ trước giờ Liễu Lăng thích sạch sẽ. Cô tạm thời không thể xuống tay với phụ nữ, đúng lúc Thủy Li Li đi đến bên cạnh anh ta. . . . . ."
Lời Dương Bách Tỉnh chưa nói xong, An Nhược lập tức khoanh hai tay, "Dừng lại, Thủy Li Li vốn phóng đãng, thấy trai đẹp sẽ liếc mắt đưa tình, tôi thấy tám phần là Thủy Li Li muốn lấy lòng Liễu Lăng, kết quả tiền mất tật mang, mạng cũng mất. Dương Bách Tỉnh, tính chân thật của anh thật giống y như lúc này?"
Vừa nói vừa đi vòng quanh Dương Bách Tỉnh, trong miệng chậc chậc ra tiếng. Bị người khi dễ, trong lòng Dương Bách Tỉnh cảm thấy không thoải mải, Lục Mặc Hiên xem thường hắn, nay đến cả người đàn bà của Lục Mặc Hiên cũng xem thường hắn!
Một lần quân diễn, một lần đã sớm an bài quân diễn cho tốt. Ở trong mắt của thủ trưởng, Lục Mặc Hiên mới đúng là có tiềm lực, mà hắn chỉ là làm nền, nếu không, sao thủ trưởng có thể đem hoa hồng cho Lục Mặc Hiên.
Nghĩ đến hoa hồng, ánh mắt Dương Bách Tỉnh nhìn lên nhìn xuống đánh giá An Nhược, cây súng được An Nhược đặt ở bên hông. Hoa hồng. . . . . . Đôi mắt Dương Bách Tỉnh đều rực lửa, hoa hồng tượng trưng quyền lực.
Bây giờ Dương Bách Tỉnh cũng không biết, hoa hồng không chỉ tượng trưng cho quyền lực mà còn cất giấu một đoạn chuyện xưa không muốn cho người khác biết, thủ trưởng xem hoa hồng như bảo bối, trước khi chết mới giao hoa hồng cho Lục Mặc Hiên. Mà Dương Bách Tỉnh vẫn cho là, thủ trưởng đã sớm giao hoa hồng cho Lục Mặc Hiên.