Vô Địch Hoán Linh

Chương 49 : Ba tháng ước hẹn




- Đại ca, đây là Hoàn Dung đan. Sử dụng viên thuốc này, một nửa uống, một nửa thoa ngoài da, có thể khiến cho dung mạo của huynh trở lại như cũ.

Nhung Khải Hoàn cầm đan dược trong tay đưa vào phòng ngủ. Hắn do dự một chút, rồi nói:

- Nhưng viên đan dược kia chỉ có thể làm cho khuôn mặt của huynh trở lại như cũ, nhưng lại không thể tiêu trừ tận gốc độc tố bên trong. Cho nên, màu đen trên da huynh vẫn không cách nào biến mất toàn bộ.

Nhung Khải Hoa nhận lấy đan dược. Giờ phút này, tay của y run lên nhè nhẹ.

Nghe xong lời đệ đệ, y trầm mặc một lát, rồi cười nói:

- Khải Hoàn, nam tử hán đại trượng phu, cũng không phải phụ nữ có chồng, để ý màu da làm chi.

Đây là lời trong lòng của y. Đối với một cường giả mà nói, bề ngoài chẳng qua chỉ là một bộ thân xác thối tha. Bọn họ cũng sẽ không để ý.

Nhưng hôm nay, khắp gương mặt của Nhung Khải Hoa đều là những bướu thịt. Đây cũng không phải là hủy dung nhan, mà là biến thành quái vật. Cho nên mới khiến ột người kiên cường như Nhung Khải Hoa không cách nào tiếp nhận.

Nhưng, chỉ cần loại trừ những bướu thịt này, bất luận dung mạo trở nên khó coi như thế nào, tối thiểu cũng là một người bình thường.

Nhung Khải Hoàn lằng lặng lui ra ngoài. Nhung Tài nói khẽ:

- Khải Hoàn, không thể tưởng tượng được con thật sự cầu được đan dược cấp ba.

Ánh mắt của ông không che dấu được sợ hãi lẫn vui mừng, nói:

- Hắc hắc, ta vốn có ý định bẩm báo lão gia, nhờ ông đi khẩn cầu tộc lão ra mặt. Khi đó trả giá cao thì có lẽ sẽ đạt được một viên Hoàn Dung đan.

Ông thở dài một tiếng, nói:

- Vị Diệp chấp sự kia coi trọng ngươi như thế, ngày sau nhất định phải báo đáp thật tốt.

Mỉm cười, Nhung Khải Hoàn nói:

- Tài gia gia, ơn tri ngộ của Diệp đại ca, con sẽ thời khắc ghi nhớ trong lòng.

Nhung Dực Hà mím môi, thấp giọng nói:

- Khải Hoàn, đa tạ con.

Nhung Khải Hoàn chưa mở miệng, Nhung Dực Dương đã lên tiếng:



- Đại ca, huynh còn cảm tạ tên nghịch tử này làm gì? Nếu không phải nó một mình trốn ra ngoài dẫn đến tai họa, Khải Hoa sao lại bị thương?

Nhung Dực Hà lắc đầu, nói:

- Tam đệ, chúng ta là người tu luyện, cho dù lúc này đây không gặp phải cường địch, sau này cũng sẽ gặp. Việc này không thể trách Khải Hoàn.

Ánh mắt của ông nhìn Nhung Khải Hoàn một cái, nói:

- Khải Hoàn, ngày sau khi con hành tẩu giang hồ, nhớ chú ý cẩn thận, không thể có chút chủ quan nào.

Nhung Khải Hoàn gật đầu, nói:

- Đại bá, lúc chúng con gặp địch, là vì bản thân thực lực chưa đủ. Nếu thực lực đầy đủ, tuyệt đối sẽ không gặp phải kết cục như vậy.

Nhung Dực Hà mỉm cười, nói:

- Biết rõ là tốt rồi, vậy sau này nên tu luyện thật giỏi.

- Vâng.

Nhung Khải Hoàn lên tiếng.

Nhung Tài và Nhung Dực Hà liếc mắt nhìn nhau, đều mỉm cười.

Kỳ thật, hai người bọn họ đã xem qua dấu vết ở chiến trường, trong nội tâm cũng phát hoảng. Hơn nữa, bọn họ làm sao cũng nghĩ không thông, huynh đệ Nhung Khải Hoàn thoát khốn như thế nào? Hơn nữa còn có thể đem đối phương một mẻ hốt gọn.

Nhưng hôm nay khi Nhung Khải Hoàn vừa tỉnh, Nhung Khải Hoa lại biến thành bộ dạng như vậy, bọn họ cho dù có thiên đại nghi vấn, cũng chỉ có thể giấu trong nội tâm.

"C-K-Í-T..T...T..."



Cửa phòng đột nhiên mở ra, Nhung Khải Hoa cuối cùng từ trong phòng ngủ bước ra.

Mọi người tinh thần liền chấn động, lập tức quay đầu nhìn lại, sau đó, ai nấy cũng đều ngẩn ra.

Những bướu thịt đáng sợ trên mặt Nhung Khải Hoa đã toàn bộ biến mất, ngay cả ngũ quan cũng khôi phục bộ dáng vốn có. Thậm chí ngay cả một chút vết sẹo cũng không lưu lại.

Hoàn Dung đan chính là đan dược cấp ba, quả nhiên có được dược hiệu thần kỳ không gì so sánh nổi.

Nhưng chính như Nhung Khải Hoàn đã nói, da thịt Nhung Khải Hoa là một mảnh nâu đen chi sắc. Giống như con bệnh nguy kịch, gần đất xa trời, thiếu đi cổ khí tức bừng bừng sinh cơ của người trẻ tuổi.

-Đại, đại ca...

Nhung Khải Hoàn tiến lên một bước, mũi cay cay, ngay cả thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.

Nhung Khải Hoa ngược lại lại mỉm cười, nói:

-Tên tiểu tử này, còn tính khóc nhè sao?

Y dùng lực vỗ một cái lên vai Nhung Khải Hoàn, sau đó nói:

- Tài gia gia, cha, Tam thúc, khiến mọi người lo lắng. Thực xin lỗi.


Nhung Dực Dương thở dài một tiếng, nói:

- Khải Hoa, ta mới cần phải hướng con nói lời xin lỗi.

Nhung Khải Hoa lắc đầu, nói:

- Tam thúc, thúc nói cái gì vậy? Khải Hoa gọi con là ca ca, nhưng người ca ca này lại không thể bảo vệ được đệ ấy. Thật sự là hổ thẹn.

Nhung Khải Hoàn trong nội tâm cảm thấy ấm áp, lớn tiếng nói:

- Đại ca, về sau, đệ sẽ bảo vệ huynh.

Nhung Khải Hoa khẽ giật mình, rồi cất tiếng cười to, nói:

- Được, nhưng huynh cũng không hy vọng được một tên gia hỏa khóc nhè bảo vệ.

Nhung Khải Hoàn mí mắt co rúm vài cái, hít sâu một hơi:

- Về sau, đệ sẽ không khóc nữa.

Nhung Khải Hoa gật đầu, nghiêm nghị nói:

-Đúng vậy, gia gia đã từng nói, đàn ông đổ máu không đổ lệ, nếu đệ muốn tiến xa hơn trong võ đạo, vậy thì hãy nhớ kỹ những lời này.

Nói đến đây, y như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:

- Nhưng đệ là một vị Linh Sĩ, cho dù ngẫu nhiên khóc mấy lần, cũng có thể tha thứ.

Nhung Khải Hoàn lúng túng, kêu lên:



- Đại ca...

Nhung Khải Hoa một lần nữa mỉm cười. Tiếng cười của y thật vui vẻ, cũng không có chút miễn cưỡng và trì trệ nào.

Nhung Tài và Nhung Dực Hà liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.

Đánh xong một trận chiến này, huynh đệ Nhung Khải Hoa đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mặc dù Nhung Khải Hoa bị hủy dung, nhưng võ đạo chi tâm của y lại trở nên kiên cường không ít, đối với tu luyện ngày sau có chỗ tốt rất lớn.

Thời gian sinh tử có khủng bố rất lớn.

Nhưng nếu có thể lưu lạc một phen, hơn nữa còn sống trở về, tự nhiên cũng sẽ có đại thu hoạch.

Nhung Khải Hoa có thể không cần để ý diện mạo và làn da màu đen, nói rõ trong lòng của y ý niệm kiên định đã đạt đến một cảnh giới mới.

Kẻ này đã có được niềm tin cứng cỏi như thế, ngày sau tiền đồ sẽ là bất khả hạn lượng.


Nhung Dực Hà đột nhiên thò tay lấy ra một vật phẩm, là một viên cầu nho nhỏ, quay tròn chuyển động trên lòng bàn tay của ông.

-Khải Hoa, Khải Hoàn, khi chúng ta trở lại viện tử, Diệp Kiến Hạo chấp sự phái người đưa đến Linh khí.

Ông trầm giọng nói:

- Các con là như thế nào giết chết bọn tiểu nhân hèn hạ, cướp được những thứ này? Hơn nữa còn thoát đi được?

Vấn đề này vẫn một mực nghẹn trong lòng của ông, giờ phút này rốt cục hỏi được rồi.

Nhung Khải Hoa khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía đệ đệ, hơi có chút thẹn thùng nói:

- Khi đó con hôn mê rồi, cho nên không biết.

Nhung Khải Hoàn lắc đầu, nói:

- Đại bá, khi đó trong nội tâm của con quýnh lên, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đem tất cả chú thuật học qua phóng thích ra ngoài. Kết quả... bọn họ đều chết hết.

Đám người Nhung Tài ngơ ngác nhìn nhau. Đây được coi là câu trả lời?

Nhung Dực Hà trầm tư một lát, nghiêm nghị hỏi:

- Khải Hoàn, con phóng ra bao nhiêu chú thuật?

Nhung Khải Hoàn sơ lược đếm ngón tay, nói:

- Chừng năm mươi cái!

Đám người Nhung Dực Hà ngược lại hít một hơi khí lạnh. Bọn họ mặc dù không phải Linh giả, nhưng đối với cái nghề nghiệp này cũng không lạ lẫm gì. Một Linh Sĩ sơ kỳ nho nhỏ, làm sao có thể liên tiếp phóng thích nhiều chú thuật như vậy.

Nhưng tiểu gia hỏa này không có khả năng nói dối. Hơn nữa cũng chỉ có chú thuật cường đại như thế liên kích, mới có thể lấy được hiệu quả nghe rợn cả người.

Tinh mang trong mắt lập loè, Nhung Dực Hà nói:

- Khải Hoàn, con thi triển lại một lần cho ta xem xem.

Nhung Khải Hoàn lên tiếng, rồi giơ tay lên, nhưng sau đó chính là liên tục cười khổ, nói:

- Đại bá, không được.

- Cái gì?

-Con cũng không biết chuyện gì xảy ra.


Nhung Khải Hoàn hai tay mở ra, vẻ mặt vô tội nói:

- Khi đó tâm trạng con kích động, trên người tựa hồ có sức mạnh vô cùng vô tận. Cho nên mới có thể lập tức phóng thích toàn bộ chú thuật, nhưng hiện tại con nhiều nhất cũng chỉ có thể phóng thích mấy cái.

Nhung Dực Hà chậm rãi gật đầu, nói:

-Thì ra là thế.

Ông than nhẹ một tiếng, nói:

- Linh giả chính là bất đồng. Lão phu cũng từng nghe nói qua, có Linh giả khi lâm vào tuyệt cảnh có thể lập tức điều động sức mạnh thiên địa, bộc phát ra gấp mấy lần. Thậm chí cả hơn mười lần. Ai, nguyên nhân vốn chính là như thế.

Nhung Khải Hoàn ánh mắt sáng ngời, nói:

- Đại bá, phương pháp này phải nắm giữ như thế nào?

Nhung Dực Hà nhìn hắn, nói:

-Đây là một loại kích thích tiềm lực, đồng dạng với uống rượu độc giải khát. Con ngàn vạn lần nhớ kỹ, không đến tuyệt cảnh, không thể dễ dàng... Ai, ta đây là đang nói cái gì vậy....

Ông lắc đầu, tức giận:



- Căn bản cũng không có người có thể nắm giữ loại phương pháp này. Lúc này đây con là vì tâm trạng quá kích động. Sau này chưa chắc sẽ có vận khí như vậy.


Nhung Khải Hoàn chậm rãi gật đầu, nhưng ý nghĩ trong lòng hắn lại khác.

Đối với những người khác mà nói, đây có lẽ là phương pháp tiêu hao tiềm lực và tính mạng. Nhưng với hắn mà nói, loại bộc phát này hoàn toàn có thể tiến hành như một loại phương pháp thông thường.

Sau khi viên cầu bộc phát, Nhung Khải Hoàn cũng cảm ứng không được sự tồn tại của sáu cụ linh thể.

Hơn nữa, sau khi bộc phát, cơ thể của hắn cũng không chịu bất luận một thương tổn nào. Thậm chí ngay cả gãy xương nghiêm trọng như vậy cũng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền khỏi ngay.

Bởi vậy có thể thấy được, khả năng bộc phát và sức mạnh chữa trị của cơ thể hắn khẳng định là tới từ sáu cụ linh thể kia.

Chỉ cần hắn trước tiên chuẩn bị thỏa đáng, như vậy loại bộc phát năng lực này sẽ trở thành đòn sát thủ lớn nhất của hắn.

Đương nhiên, lời nói này chỉ trong lòng hắn biết, không cần phải rêu rao khắp nơi.

Nhung Dực Hà cầm viên cầu đưa cho Nhung Khải Hoàn, nói:

- Khải Hoàn, vật này là chiến lợi phẩm của con, hãy mau nhận lấy.

Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, vội vàng nói:

- Con không lấy đâu, đưa cho đại ca đi.

Nhung Khải Hoa sắc mặt trầm xuống, nói:

- Khải Hoàn, đệ là đang cười nhạo huynh không hiểu linh lực sao?

-Làm sao có thể.

Nhung Khải Hoàn kêu oan, nói:

- Đại ca, đệ không có ý này.

Nhung Khải Hoa chỉ vào viên cầu trong tay hắn, nói:

- Muốn sử dụng Linh khí này, nhất định phải có linh lực làm dẫn. Đệ đưa nó cho ta, chẳng lẽ muốn ta đem nó làm ám khí đánh người hay sao?

Nhung Khải Hoàn sửng sốt nửa ngày, dở khóc dở cười nói:

-Đại ca, đa tạ.

Hắn đem viên cầu thu vào, lại nói:

- Đệ nghe Diệp đại ca nói, nếu như có thể tìm được một thảo dược, như vậy thì có thể trị hết dư độc trên mặt huynh. Cho nên, ý định sau ba tháng của đệ là vào núi tìm thuốc.

Nhung Tài trong nội tâm khẽ nhúc nhích, nói:

- Tại sao lại sau ba tháng?

Nhung Khải Hoàn nghiêm nghị nói:

- Ba tháng này, con sẽ cố gắng tu luyện, làm tốt chuẩn bị.

Nhung Khải Hoa lắc đầu nói:

- Không được, cần dược liệu gì, ta sẽ tìm. Trong núi hiểm ác, không thể khinh suất tiến vào.

Nhung Khải Hoàn cười nói:

- Đại ca, đệ sẽ không chạy loạn nữa. Trước khi vào núi, đệ sẽ đem chính mình chuẩn bị báo ọi người biết. Nếu mọi người không đồng ý, đệ tuyệt không ly khai.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong nội tâm đều vô cùng hiếu kỳ.

Bởi vì bọn họ đều biết, mình tuyệt đối sẽ không đồng ý việc này. Như vậy, Nhung Khải Hoàn muốn lấy cái gì để thuyết phục họ đây.

Chỉ là, nhìn thấy Nhung Khải Hoàn tràn đầy tin tưởng, trong lòng của bọn họ cũng đột ngột đung đưa. Hẳn là, trên tay hắn còn có vương bài gì chưa triển lộ qua sao?