Vô Địch Hoán Linh

Chương 37 : Dấu vết con người




Từ đêm thứ sáu trở đi, Nhung Khải Hoàn tiếp tục phóng thích dị năng theo thói quen.

Vào năm ngày trước, hắn phóng ra ngũ hành Linh Thể mỗi loại một lần rồi tiếp tục dùng kế điệu hổ ly sơn dẫn Nhung Tài rời đi, sau đó để cho Linh Thể tiến vào tu luyện ở trong rừng sâu.

Khi phóng thích Mộc hệ và Hỏa hệ Linh thể Chú Linh Sĩ thì còn dễ, bọn chúng đều có thể hiểu được ba loại chú thuật trụ cột.

Còn Linh Thể Chú Linh Sĩ ba hệ còn lại thì không được may mắn như thế. Thứ duy nhất chúng hiểu được, đó chính là bắn ra đạn linh lực cơ bản nhất.

Bất quá, chỉ cần một loại chú thuật này cũng đủ để giúp chúng sống sót ở bên ngoài thâm sơn rồi.

Trước khi định phóng thích dị năng, Nhung Khải Hoàn cũng từng do dự một hồi lâu.

Bởi vì hắn không xác định được mình nên triệu hồi ra Linh Thể Chú Linh Sĩ hệ gì bây giờ.

Cuối cùng, hắn quyết định triệu hoán ra một Linh Thể Đấu Sĩ để làm bạn với tên đã được triệu hồi trước đó.

Nhưng khi hắn bắt đầu phóng thích dị năng thì dị biến xuất hiện.

Hắn cảm nhận được một cơn đau đầu kịch liệt đột ngột xuất hiện, giống như có người đang dùng búa đập mạnh lên đầu mình vậy.

Hắn rên lên một tiếng, co quắp ngã xuống đất, ở tai, mắt, mũi đều chảy ra máu tươi.

Linh Thể sắp thành hình liền nổ bụp một tiếng, hóa thành hư vô.



Nhung Khải Hoàn nằm rạp trên mặt đất, thật lâu sau cơn đau mới giảm bớt dần.

Hắn sợ hãi nhìn về chỗ Linh Thể vừa tiêu tán, trong lòng cũng đã hiểu tại sao lại xuất hiện chuyện không thể dự đoán trước như vậy.

Thần niệm trở về quan sát viên cầu trong ấn đường, nơi đó chính là bí mật lớn nhất để hắn có địa vị như ngày hôm nay.

Thời gian dần trôi qua, thần niệm của hắn cũng đã xâm nhập vào trong viên cầu.

Không gian bên trong viên cầu này cũng không lớn, bây giờ nó bị chia thành sáu phần, mỗi phần đều có một đạo hư ảnh ở bên trong.

Tuy rằng sáu đạo hư ảnh này đều giống nhau như đúc, nhưng Nhung Khải Hoàn vừa nhìn đã nhận ra thân phận của bọn chúng.

Đó chính là Linh Thể Đấu Sĩ và năm con ngũ hành Linh Thể Chú Linh Sĩ.

Thần niệm quét qua một lượt, Nhung Khải Hoàn liền cảm nhận được bên trong viên cầu đã không còn chút không gian rỗng nào. Hắn thở dài một hơi.

Thì ra dị năng cũng có cực hạn, không biết sau này khi thực lực tăng lên thì không gian viên cầu có thể dung nạp thêm Linh Thể đặc thù nữa hay không.

Hắn thu hồi thần niệm, tẩy rửa vết máu trên người rồi cố gắng đẩy cửa đi ra ngoài.



Mấy ngày hôm nay hắn luyện quyền ở bên ngoài đã trở thành thói quen, nếu như không đi thì sẽ làm cho Nhung Tài nghi ngờ. Với lại, hắn cũng quyết định ngày mai sẽ trở về phủ cho nên hôm nay cũng là lần hành hạ bản thân cuối cùng a...

Nhưng khi hắn mới vừa chạy ra khỏi trang viên thì trước mặt bỗng hiện ra một người, thì ra là Nhung Tài đột ngột chặn đường đi của hắn.

Nhung Khải Hoàn kinh ngạc hỏi: “Tài gia gia, sao ngài chặn đường con?”

Nhung Tài cũng kinh ngạc nhìn hắn, lông mày hơi nhăn lại. Lão hỏi ngược lại: “Khải Hoàn, ngươi bị thương?”

Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, thầm nghĩ trong lòng, lão gia tử quả là nhạy cảm.

Hắn cười khổ, thanh minh: “Tài gia gia, vừa rồi con tu luyện linh lực bị phân tâm nên thụ thương nhẹ thôi mà.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Không có gì đâu gia gia, ngày mai là khỏi à.”

Nhung Tài ngưng trọng nhìn hắn, lớn giọng dạy bảo: “Tiểu thiếu gia, ngài khắc khổ tu luyện tuy rất tốt nhưng xin ngài nhớ kỹ là hăng quá hóa dở, cố quá thành quá cố đó.” Nhung Tài khom người nói: “Buổi tối hôm nay, xin mời tiểu thiếu gia sớm đi nghỉ ngơi a.”


Nhung Khải Hoàn sắc mặt đỏ lên, cũng may đề nghị này hợp với tâm ý của hắn, cho nên hắn vội vàng nói: “Tài gia gia nói rất đúng, Khải Hoàn về nghỉ ngơi đây.”

Nhung Tài gật đầu một cái, lại dặn dò thêm: “Tiểu thiếu gia, ngài đã bị thương thì cũng không nên ở nơi này lâu. Hay là ngài mai chúng ta về nhà a.”

Trong lòng Nhung Khải Hoàn rất mừng, nhưng hắn vẫn giả bộ khó khăn nhăn nhó, một lát sau mới thở dài nói: “Vâng, tất cả đều nghe theo Tài gia gia vậy.”

Lúc này Nhung Tài mới yên lòng, lão tự mình áp giải Nhung Khải Hoàn vào phòng, nhìn tiểu thiếu gia chìm vào giấc ngủ mới lặng lẽ đi ra.

Sau khi thấy được Nhung Khải Hoàn có tiến bộ kinh người thì địa vị của vị tiểu thiếu gia này ở trong lòng lão đã nâng cao đến mức không gì sánh nổi.

Cho dù là Nhung Dực Hà, con trai trưởng của lão gia cũng không chiếm được vị trí trọng yếu như vậy.

Ngày hôm sau, hai người trở về nhà trong thành, Nhung Tài liền đem phát hiện của mình nói cho Nhung Kiệt Lâm.

Lão gia tử nghe xong liền vô cùng kích động, tuy nhiên ngoài sự vui mừng đó thì vẫn còn một chút nhụt chí và do dự.

Nhung Khải Hoàn vừa có thiên phú Võ Đạo, vừa có thiên phú về Linh Đạo, nếu để cho hắn buông bỏ con đường Linh Đạo mà chuyên tu phát triển theo Võ Đạo...



Nhưng lão cũng chỉ dám nghĩ như vậy, những lời này làm sao có thể nói ra đây!

Bên cạnh đó, lão cũng biết rõ rằng Nhung Khải Hoàn là Tụ Linh Sĩ duy nhất của gia tộc. Nếu như hắn bỏ Linh Đạo mà chọn Võ Đạo thì sẽ tạo ra một chấn động cực lớn, ngay cả hội đồng tộc lão cũng chắc chắn không đồng ý.

Thở dài một tiếng, Nhung Kiệt Lâm chỉ có thể phân phó một tiếng, không ai được làm phiền Nhung Khải Hoàn.

Mặc dù Nhung Tài cảm thấy đáng tiếc, nhưng lão cũng không nghĩ ra được cách gì để giải quyết cả.

Nhung Khải Hoàn không hề biết hai lão gia tử này đang vì hắn mà buồn rầu. Sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày thì hắn liền đi đến linh đường tìm Vương Hiểu Hiểu.


“Vưng sư tỷ.” Nhung Khải Hoàn hướng Vương Hiểu Hiểu cúi chào. “Tiểu đệ muốn học tập chú thuật mới.”

Hắn đã nói ra yêu cầu này mấy lần, nhưng Vương Hiểu Hiểu vẫn luôn kiếm cớ mà không dạy hắn.

Nhưng lúc này thì khác, Nhung Khải Hoàn đang có tinh lực sung mãn, lại có hứa hẹn của Kiệt Hiên tộc lão, vì thế hắn liền đi thẳng vào vấn đề.

Có lẽ đã được tộc lão dặn dò cho nên Vương Hiểu Hiểu cũng không có cự tuyệt.

Nàng than nhẹ một tiếng, đôi mắt đẹp động lòng người nhìn Nhung Khải Hoàn với ánh mắt phức tạp.

“Sư đệ, ta biết rõ ngươi có thiên phú dị bẩm, không giống người thường. Nhưng xin nhớ kỹ một câu, tham thì thâm đó.”

Nhung Khải Hoàn cười khổ nói: “Sư tỷ, tiểu đệ biết rõ. Nhưng mà... Đệ vẫn muốn học tập chú thuật.”

Vương Hiểu Hiểu hơi lắc đầu, than nhẹ: “Nếu Hiên gia gia đã có ý như thế, tất nhiên ta sẽ không cản ngươi. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện.”

Nhung Khải Hoàn đôi mắt sáng ngời, chỉ cần Vương Hiểu Hiểu không ngăn cản thì chuyện gì hắn cũng có thể đáp ứng.

“Sư tỷ xin phân phó.”

Vương Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói: “Một khi ngươi phát hiện ra tâm lực không đủ thì phải dừng lại.”

Nhung Khải Hoàn thở dài một hơi: “Sư tỷ yên tâm đi, nhất định tiểu đệ sẽ liệu sức mà làm.”

Vương Hiểu Hiểu thầm than, tất nhiên nàng hiểu rằng vị sư đệ tâm cao khí ngạo này mặc dù ngoài miệng đáp ứng, nhưng khi gặp khó khăn thật sự thì hắn sẽ không nhận thua.

Loại người này, cho dù là đầu rơi máu chảy cũng khó có thể hồi tâm chuyển ý.


Có lẽ Hiên gia gia nói không sai, bây giờ cứ thả tay để cho hắn xông xáo, cho đến khi hắn làm ra nhiễu loạn lớn hơn nữa thì mới dễ dàng thiết lập lại trật tự. Nhưng đến khi tu vi của hắn cao rồi lại đi tu luyện lung tung, lúc đó cho dù Thiên Vương lão tử có đến cũng chưa chắc cứu được hắn.

Sau khi vỗ nhẹ trán một cái, Vương Hiểu Hiểu dẫn Khải Hoàn đi vào lầu các bên trong linh đường.

“Sư đệ, đây chính là Tàng Kinh Các của linh đường chúng ta.” Nàng thấp giọng dặn dò: “Ta sẽ nói với sư thúc, ở lầu một đệ có thể thích coi gì thì coi.”

“Vâng, đa tạ sư tỷ.”

Nhìn Tàng Kinh Các rộng lớn như thế, Nhung Khải Hoàn cảm thấy hạnh phúc gần như choáng váng tại chỗ.

Khi hai người tiến vào bên trong lầu các, liền thấy ở gần cửa có một nam tử trung niên đang chăm chú đọc sách phù chú.



Vương Hiểu Hiểu lại gần rồi nói nhỏ với người đó vài câu. Người nọ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Nhung Khải Hoàn, nói: “Ngươi chính là người có thiên phú tụ linh, Nhung Khải Hoàn?”


“Vâng, đệ tử bái kiến sư thúc.” Nhung Khải Hoàn không dám thất lễ, liền bước lên phía trước hành lễ.

Vương Hiểu Hiểu trầm giọng nói: “Sư đệ, vị này là Hoàng Tử Hiên sư thúc, cũng chính là người chấp chưởng Tàng Kinh Các.”

Nhung Khải Hoàn giật mình. Tàng Kinh Các chính là trọng địa của gia tộc, như vậy người chấp chưởng nơi đây phải là người của gia tộc họ Nhung mới phải chứ. Chỉ cần dựa vào điểm này cũng có thể suy đoán ra, vị sư thúc này là một nhân vật rất tài giỏi rồi.

Hoàng Tử Hiên lạnh lùng nhìn Nhung Khải Hoàn: “Nghe Hiểu Nhi nói ngươi muốn xem phù thư nhất giai của tất cả các hệ?”

“Vâng.” Nhung Khải Hoàn cúi đầu, thấp giọng đáp.

“Hiện tại ngươi đang ở cấp nào, tu luyện linh thuật bao lâu rồi?”

“Đệ tử đang ở Linh Sĩ sơ kỳ, tu luyện linh thuật được khoảng hơn một tháng rồi.” Nhung Khải Hoàn thành thật đáp lời.

“Hừ.” Ánh mắt Hoàng Tử Hiên lóe lên, ẩn chứa một tia tức giận nhàn nhạt: “Mới tu luyện một tháng đã có vọng tưởng xem tất cả chú thuật nhất giai. Hắc hắc, ngươi cũng biết tu hành Linh Đạo phải chuyên tâm theo một đường chứ?”

Nhung Khải Hoàn cười khổ nói: “Đệ tử biết.” Hắn ngẩng đầu lên, mặt đối mặt cùng với đối phương, không hề nhượng bộ. “Nhưng đệ tử cho rằng mình có thể xem qua một chút.”

Lời hắn nói ra như chém đinh chặt sắt, ngữ khí kiên định, ngay cả Hoàng Tử Hiên cũng khẽ giật mình.

Hai người đối mặt nhìn nhau. Một lát sau, Hoàng Tử Hiên âm trầm nói: “Nếu như tộc lão đã đưa giấy phép đặc biệt thì bổn tọa sẽ không can thiệp.” Hắn phất tay ném về phía Nhung Khải Hoàn một ngọc bài: “Tuy nhiên, ngươi chỉ có thể xem ở tầng một, không được lên tầng hai. Hơn nữa, ở trong tầng một thì ngươi cũng chỉ có thể xem chú thuật nhất giai hạ phẩm.”

Nhung Khải Hoàn nhịn không được lên tiếng hỏi: “Sư thúc, khi nào thì đệ tử có thể xem chú thuật nhất giai thượng phẩm?”

Hoàng Tử Hiên tức quá hóa cười, lạnh lùng nói: “Muốn phóng thích nhất giai thượng phẩm chú thuật thì ít nhất phải có thực lực của Linh Sĩ trung kỳ, hơn nữa lực khống chế với thiên địa linh lực càng có yêu cầu hà khắc hơn. Hắc hắc, nói chung tất cả Linh Giả đều là sau khi tiến giai thành đỉnh phong Linh Sĩ mới có thể bắt đầu học thử thượng phẩm chú thuật.” Trên mặt hắn nổi lên tia trào phúng: “Tuy nhiên, bổn tọa cho phép ngươi phá lệ một lần, chỉ cần ngươi có thể nắm giữ được tất cả ngũ hành chú thuật nhất giai hạ phẩm trụ cột, lúc đó dù ngươi có tu vi linh lực như thế nào thì ta cũng cho phép ngươi xem thượng phẩm phù thư.”

Cảm nhận được sự trào phúng, khinh thường trong lời nói của vị sư thúc, nhưng Nhung Khải Hoàn lại không tức giận, ngược lại hắn còn tỏ vẻ vui mừng, cúi người thật sâu cảm kích nói: “Đa tạ sư thúc đã thành toàn.”

Hoàng Tử Hiên sửng sốt một chút, ánh mắt không khỏi trở nên cổ quái.

Nhung Khải Hoàn gật đầu chào hai người, sau đó đi vào bên trong lầu các.

Hoàng Tử Hiên chần chờ một chút rồi hỏi: “Hiểu nhi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn học tập hết nhất giai hạ phẩm chú thuật?”

Vương Hiểu Hiểu nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Đệ tử cũng không biết nữa.”

Hoàng Tử Hiên hừ nhẹ một tiếng: “Một hạt giống thật tốt, nhưng cũng quá cuồng vọng tự đại, không biết tự lượng sức mình.”

Phía sau bọn họ, mấy người nô bộc phụ trách quét nhìn nhau không biết nghĩ gì. Sau đó không lâu, câu đánh giá của hắn lập tức được truyền khắp cả gia tộc.