Vô Địch Hoán Linh

Chương 3 : Hối hận




Nhung Khải Hoàn nhớ rõ, vừa rồi hắn dùng tay sờ vào sinh vật trước mặt, nhưng mà hắn nhận được cảm giác như mình đang sờ vào thân thể của chính mình.

Trong đầu quay cuồng ngàn vạn ý nghĩ, Nhung Khải Hoàn lại đưa tay sờ lên người sinh vật này, sau đó biểu lộ kinh hãi trên mặt hắn càng thêm nồng đậm. Bởi vì hắn phát hiện, vô luận mình sờ vào bộ vị nào trên thân thể của sinh vật đó thì chính mình cũng có cảm giác đó. Hơn nữa, độ mạnh yếu lớn nhỏ khi chạm vào cũng đều cảm giác được.

Tựa hồ hắn cùng với sinh vật này dùng chung một thân thể. Chuyện này...đến cùng là như thế nào?

Nhung Khải Hoàn thu tay lại, không phải là hắn không muốn tiếp tục thử nữa, mà bởi vì hắn có hơi đau vì lúc nãy có lỡ tay đánh sinh vật đó mấy cái thật mạnh, kết quả là chính hắn nhe răng trợn mắt vì đau.

Mặc dù trên thân thể hắn không hề có vết bầm nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt mà hắn nhận được không phải là giả. Nhung Khải Hoàn khẽ cắn môi nhìn thứ này, trong lòng hắn suy nghĩ lung tung, không biết phải là như thế nào mới tốt.

Chẳng biết tại sao, hắn lại không có ý niệm cầu cứu phụ thân mình. Từ sâu trong lòng hắn thậm chí có ý nghĩ muốn che dấu chuyện này, không được để cho bất kì ai biết được.

Do dự suốt một buổi tối, hắn vẫn không nghĩ ra cách nào ổn thỏa. Bất quá, trải qua cả đêm nghiên cứu khiến hắn có một chút tâm đắc nho nhỏ. Sinh vật này có quan hệ với mình có lẽ là do nó từ trong óc mình biến hóa ra.

Bất quá, phát hiện lớn nhất là hắn có thể đưa ý niệm của mình vào cỗ thân thể này và làm cho nó cử động theo suy nghĩ của hắn.

Thí dụ như đưa tay, thí dụ như đi đường, thí dụ như. . . Tu luyện quyền thuật.



Đây không thể nghi ngờ là một phát hiện đáng nói nhất, bởi bên trong khối thân thể này có cấu tạo giống thân thể hắn như đúc. Mà ngoại trừ ngũ quan trên khuôn mặt còn mơ hồ thì chỉ cần ý niệm của hắn tiến vào bên trong thân thể sinh vật này là có thể điều khiển nó như là điều khiển thân thể của chính mình.

Gian phòng của Nhung Khải Hoàn không nhỏ, ở trong sảnh còn có một phòng luyện công tương đối lớn. Sau khi phát hiện bí mật này, trong sự hiếu kì hắn đã điều khiển cỗ thân thể này tiến nhập phòng luyện công, hơn nữa tại đó đánh một bộ quyền. Cuối cùng, Nhung Khải Hoàn đưa ra một kết luận, lực lượng vốn có, tốc độ cùng kỹ xảo của cỗ thân thể này không thua kém mình một chút nào.

Nếu như không phải biết rõ ý niệm của mình tồn tại trong thân thể đó thì hắn cơ hồ đã lạc lối trong đó. Hưng phấn cả đêm, cho đến khi sắc trời ngày thứ hai đã sáng rõ, hắn mới lưu luyến thu hồi ý niệm. Bất quá, tuy rằng đã thu hồi ý niệm nhưng thân thể quỷ dị cũng không có vì vậy mà té ngã, nó vẫn đứng nguyên tại chỗ giống như một con bù nhìn rơm (nguyên văn là cọc gỗ).

Nhung Khải Hoàn suy nghĩ cẩn thận rồi cuối cùng dấu nó vào gầm giường, hơn nữa còn trùm ga giường lên trên tránh để người khác nhìn thấy.

Mở cửa phòng đi ra, tuy rằng cả đêm không ngủ nhưng tinh thần của hắn vẫn phấn khích vô cùng. Theo thói quen hắn đi tới hậu viện luyện công, thời điểm hắn đang định đánh quyền thì thanh âm của phụ thân hắn vang lên sau lưng.

- Khải Hoàn, hôm nay không cần luyện quyền.

Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi lại:



- Vì sao ạ?

- Ha ha, vi phụ cho con luyện quyền là hi vọng con có thể ngưng luyện chân khí, giành lại mặt mũi cho cha. Nhưng mà...

Nhung Dực Dương mỉm cười nói:

- Sau khi trải qua chuyện tình hôm qua thì vi phụ đã không có ý nghĩ này nữa. Chỉ cần một nhà chúng ta ở cùng với nhau đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Nhung Dực Dương, Nhung Khải Hoàn yên lặng cúi đầu.


Nhung Dực Dương cười ha ha:

- Cha biết trong lúc nhất thời con sẽ không có cách nào tiếp nhận, nhưng chờ khi con tới tuổi của cha thì tự nhiên sẽ hiểu.

Hắn than nhẹ một tiếng:

- Kỳ thật có đôi khi chúng ta cũng phải tin vào số mạng a. Nếu như số mệnh đã chú định thì của ngươi sẽ thuộc về ngươi, không phải của ngươi thì có cố gắng thế nào cũng không đạt được.

Trong lòng Nhung Khải Hoàn khẽ động, chẳng lẽ kỳ ngộ hôm qua chính là số mệnh của mình sao?

Nhung Dực Dương vỗ nhẹ vào lưng nhi tử nói:

- Hôm nay không cần phải luyện quyền nữa, con trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi. Ha ha, hơn mười năm rồi không có cho con ngủ một lần thoải mái tới trưa, người làm phụ thân ta đây thật cảm thấy xấu hổ.



Nhung Khải Hoàn bị phụ thân mình xô đẩy, hắn mơ mơ màng màng trở về phòng mình. Tuy rằng hắn nhận thấy được thần thái nhẹ nhõm của cha mình khi bỏ qua tất cả, nhưng trong lòng hắn lại không thể nào cao hứng được.

Mười mấy năm qua, mỗi ngày hắn đều cần cù tu luyện quyền pháp, thói quen này đã in thật sâu vào tận cốt tủy và máu thịt hắn. Ngưng tụ chân khí trở thành võ giả, vì phụ thân giành lại mặt mũi cho cha...đây là lí tưởng hắn được quán thâu vô số lần từ lúc còn bé, nhưng mà hôm nay trong vòng một đêm đã cải biến một cách long trời lở đất.

Thay đổi cực lớn như thế, có lẽ lấy mấy chục năm nhân sinh lịch duyệt như Nhung Dực Dương có thể bỏ qua, nhưng với một thiếu niên chưa tới mười lăm như Nhung Khải Hoàn thì khó mà chấp nhận.


Nhung Khải Hoàn nhàm chán ngồi trên ghế, lúc này mọi tạp niệm đã bị hắn vứt ra khỏi óc, tinh thần hắn chỉ nghĩ tới phải làm như thế nào mới ngưng luyện được chân khí.

Hơn mười năm tu luyện khiến hắn hiểu rằng, nếu như dựa theo phương pháp xử lý bình thường mà muốn tại thời điểm đánh quyền kích phát chân khí thì cơ hội cực kì thấp.

Thể chất của mỗi người bất đồng, nếu như hắn có thể đơn giản vượt qua một bước này thì một năm trước đã trở thành một võ giả hợp cách rồi, làm sao còn phải đau khổ chờ đợi tới tận bây giờ.

Phương pháp xử lý chính quy đã không được thì chỉ còn cách mạo hiểm mà thôi.

Người tập võ tại thời điểm sinh tử tồn vong sẽ có cảm ngộ gấp trăm ngàn lần. Nghe nói chỉ cần qua được hoàn cảnh đó thì tu vi nhất định sẽ thăng tiến một khoảng lớn.

Chỉ là giống như Nhung Dực Dương nói, nếu như rơi vào tuyệt cảnh mà không thể đột phá thì kết quả chính là hài cốt không còn. Dùng thân thể yếu nhược của Nhung Khải Hoàn mà tiến vào thâm sơn khiêu chiến vương giả thì quả thực là tự tìm đường chết.

Thở dài một hơi, Nhung Khải Hoàn bất đắc dĩ thừa nhận chính mình cũng không có biện pháp gì tốt.

Ánh mắt hắn chuyển sang chiếc giường gỗ. Bỗng nhiên, thân thể Nhung Khải Hoàn như là gắn lò xo nhảy dựng lên. Hai mắt hắn lóe lên những tia sáng nhìn chằm chằm vào giường của mình.

Một cái ý niệm quỷ dị hiện lên trong đầu hắn. Cỗ thân thể thần bí kia là từ ấn đường mình chui ra, ngoại trừ ngũ quan ra thì thân thể nó không có gì khác mình.

Mà càng khiến cho người ta sợ hãi thán phục chính là cỗ thân thể này được ý niệm của hắn khống chế. Nếu như hắn đem ý niệm chuyển dời đến cỗ thân thể này, sau đó tiến vào thâm sơn thì sẽ như thế nào?


Vừa nghĩ tới đây, trong lòng của hắn nổi lên xúc động mãnh liệt, hận không thể làm thử một phen xem sao. Bất quá, lúc này chính là giữa ban ngày, hắn không muốn để cho tên gia hỏa không có ngũ quan này ra ngoài dọa người.

Nhung Khải Hoàn đứng ngồi không yên chờ tới khi màn đêm buông xuống, sau khi dùng bữa xong, hắn vội vàng chào cha mẹ rồi về phòng mình.

Mẫu thân hắn có chút kinh ngạc hỏi trượng phu, nhi tử của mình từ khi nào trở nên xúc động như vậy?

Mà Nhung Dực Dương thì cười an ủi, tiểu tử này cảm xúc bất định, chờ thêm một thời gian ngắn nữa sẽ ổn định lại thôi. Nhưng mà mặc cho sức tưởng tượng của Nhung Dực Dương có phong phú gấp vạn lần cũng không thể nào đoán được nhi tử bảo của mình đang muốn làm cái gì.

Sau khi trở về phòng, Nhung Khải Hoàn lập tức đem thần niệm bám vào cỗ thân thể không có ngũ quan kia, sau đó hắn điều khiển cỗ thân thể này cẩn thận rời phòng ra khỏi trang viên.

Trang viên này trong vô số sảnh nghiệp của Nhung gia chỉ là một địa phương nhỏ bé không có chút thu hút. Vì thế, ở chỗ này cũng không có cường giả võ đạo tọa trấn, Nhung Dực Dương đã tu luyện quyền thuật vì thế hắn chính là người lợi hại nhất nơi này.




Nhung Khải Hoàn đã nhận được chân truyền của Nhung Dực Dương, vì thế nhờ vào quyền thuật học được tự nhiên có thể dễ dàng né qua tất cả tai mắt của mọi người, sau khi linh xảo bay qua tường viện cao cao thì hắn đã ra khỏi trang viên.

Sau khi ly khai trang viên, hắn lập tức dùng hết sức lực chạy đi.

Bất quá lúc này đây, hắn không phải tiến về phía những cây cổ thụ cao à là phía sau núi - nơi mà không một ai trong trang viên dám xâm nhập.

Sau trang viên chính là một dãy sơn mạch cực lớn. Sơn mạch trùng trùng điệp điệp kéo dài tới nỗi cho dù trong tư liệu của Nhung gia cũng không có một số liệu cụ thể. Sơn mạch khổng lồ như thế tự nhiên có thể dưỡng dục ra vô số cường giả.

Nghe nói tổ tiên Nhung gia đã từng cùng một vị bá chủ trong núi định ra khế ước, sau này phàm là nhân loại hoặc Linh Thú đạt đến tu vi nhất định thì không thể vi phạm hoạt động ở cửa vào hậu sơn.

Chính là vì như thế, trong trang viên mặc dù không có cao thủ tọa trấn, nhưng vô cùng yên bình, chưa từng phát sinh chuyện thú triều xâm nhập.

Nhung Khải Hoàn điều khiển cỗ thân thể xuyên qua rừng cây. Hắn kinh hỉ phát hiện tố chất cỗ thân thể này còn mạnh hơn cả mình một khoảng lớn. Đặc biệt là trên phương diện sức chịu đựng có thêm nhiều ưu thế mà mình khó có thể sánh được.

Cỗ thân thể này trong lúc di chuyển tiêu hao năng lượng, vì thế nó đang không ngừng hấp thu năng lượng đến từ ngoại giới. Ưu thế này mà không biết vận dụng cùng phát huy thì coi chừng bị trời đánh (nguyên văn là thiên phạt) đó.

Cũng không biết chạy đi bao lâu, Nhung Khải Hoàn đột nhiên ngừng lại.

Khoảng cách này đã tương đối xa trang viên, tuy rằng hắn còn có thể cảm ứng được thân thể của mình tồn tại, nhưng không dám tiến vào sâu hơn nữa.

Bởi vì nhưng vào lúc này, hắn ẩn ẩn có một loại cảm giác nguy cơ. Tựa hồ có cái gì đó ẩn giấu ở trong bóng tối đang dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Đây là một loại cảm giác như không hề tồn tại, nhưng trong lòng Nhung Khải Hoàn đang mãnh liệt cảnh báo.

Nhung Khải Hoàn hạ thấp trọng tâm thân thể, hắn bày ra tư thế phòng thủ, sau khi đảo mắt một vòng, thân thể hắn đột nhiên quay về một phương hướng.

Hai đấm nắm thật chặt, hai chân tạo thành hình chữ bát (八), trên người hắn toát ra một tia quyền ý cường đại.