Vô Địch Hoán Linh

Chương 26 : Thuộc tính khảo thí




- Ha ha, Khải Hoàn, mau đến bái kiến các vị sư huynh, sư tỷ đi nào.

Khi đang thu nạp thiên địa linh lực, Linh Giả kiêng kỵ nhất là có người quấy rầy. Vì thế, đám người Nhung Dực Diệu chỉ lẳng lặng chờ đợi một bên, đến khi Nhung Khải Hoàn thu nạp xong mới lên tiếng gọi.

Nhung Khải Hoàn đáp lời, hắn tiến thêm một bước, vái chào mọi người xung quanh, nói:

- Tiểu đệ bái kiến các vị sư huynh, sư tỷ.

Mọi người mỉm cười hoàn lễ, chỉ là gương mặt bọn họ đều có chút khác thường. Thậm chí có người còn vô ý, cố ý dò xét Nhung Khải Tiệp.

Cả gia tộc đều biết Nhung Khải Hoàn có xung đột với cha con Nhung Dực Thiết, vì thế, mọi người ở đây đều biết rõ, từ nay về sau gia tộc lại có thêm một vị Tụ Linh Sĩ, hơn nữa vị Tụ Linh Sĩ này còn kết thù kết oán cùng vị Chú Linh Sĩ được xưng là vô địch trong lớp thanh niên Nhung Khải Tiệp.

Nhưng mà lúc này, Nhung Khải Tiệp cũng mỉm cười, tựa hồ không để khúc mắc của người khác trong lòng.

Những người còn lại đều thực sự bội phục, thầm nghĩ đây mới gọi là đại nhân đại lượng. Nhưng chỉ có Nhung Khải Hoàn mới biết được tâm cơ sâu đậm của người này, hôm nay chỉ là công phu bên ngoài của người này mà thôi.

Nhung Dực Diệu nhìn mọi người, chậm rãi nói:

- Khải Hoàn là một vị Tụ Linh Sĩ, nhưng vì trong gia tộc không có Tụ Linh Sĩ, cũng không có xây dựng Tụ Linh Đường, vì thế bổn tọa làm chủ, để hắn tạm thời học tập trong Chú Thuật Đường.

Sau đó hắn tiếp tục phân phó:

- Vương cô nương, thỉnh cầu cô truyền thụ cho hắn chú thuật cơ bản, như thế nào?

Tất cả mọi người khẽ giật mình, mà ngay cả Nhung Khải Tiệp cũng cười miễn cưỡng hn rất nhiều.

Thân phận của Vương cô nương cực kỳ đặc thù, cũng không phải là con cháu Nhung gia, cho dù là Nhung Dực Diệu cũng không có quyền yêu cầu làm cái gì.

Trong đó mấy người có tâm tư khác với Vương cô nương đều điên cuồng gào thét trong lòng, cự tuyệt đi, cự tuyệt đi.

Nhưng mà, để cho bọn họ thất vọng chính là, Vương cô nương chỉ trầm ngâm một chút, rồi gật đầu nói:

- Hiểu nhi tuân lệnh.

Trong lòng Nhung Khải Tiệp thoáng hiện lên sát ý, nhưng hắn lập tức thu liễm, cười nói:

- Vương cô nương, bây giờ là thời khắc mấu chốt ngươi trùng kích Linh Sư, sao có thể phân tâm như vậy chứ.

Hắn tiến thêm một bước, tươi cười nói:



- Sư thúc, không bằng để cho đệ tử làm thay được không ạ?

Lông mày Nhung Dực DIệu khẽ nhăn, nói:

- Ta đã chỉ định người rồi, chẳng lẽ ngươi đang nghi vấn quyết định của ta sao?

Sắc mặt Nhung Khắc Tiệp biến hóa, vội vàng nói:

- Đệ tử không dám.

Mặc dù hắn là thiên chi kiêu tử nhưng cũng không có lá gan vô lễ với một Linh Sư như Nhung Dực Diệu.

Nhung Dực Diệu chậm rãi gật đầu, nói thong thả:

- Ngươi cũng là Linh Sĩ đỉnh phong, tùy thời cũng có thể trùng kích Linh Sư. Hừ, nhớ kỹ, thực lực mới là thứ quan trọng đối với Linh Giả, ngàn vạn không nên bỏ gốc lấy ngọn.

Tất cả mọi người đều rùng mình, vô luận là Nhung Khải Tiệp, hay là Vương cô nương, Nhung Khải Hoàn khi nghe những lời này đều cảm thấy như thế.

Nhung Dực Diệu thu hồi ánh mắt lăng lệ, nói:

- Vương cô nương, ngươi có thể truyền thụ chú thuật cơ bản cho hắn rồi.

Dừng lại một chút, hắn cười nói:

- Nếu tư chất Khải Hoàn quá kém, ngươi cảm thấy khó xử thì lão phu tự mình dạy bảo vậy.

Vương cô nương mỉm cười, nói:



- Sư thúc nói đùa, Khải Hoàn sư đệ đã là một vị Tụ Linh Sĩ, thì tư chất tuyệt đối sẽ không kém.

Nhung Dực Diệu cười ha ha nói:

- Thế nhưng, có rất nhiều Tụ Linh Sĩ cực kỳ am hiểu tụ linh, vậy mà khả năng sử dụng chú thuật công kích lại…

Gương mặt hắn hiện lên vẻ trào phúng, mà những người khác cũng cười ầm ĩ.

Bọn họ đều là Chú Linh Sĩ, cho nên theo bản năng vô cùng đố kị cùng hâm mộ những Tụ Linh Sĩ, trời sinh đã vượt lên trên bọn hắn.

Vì thế, khi Nhung Dực Diệu trêu ghẹo Tụ Linh Sĩ, bọn họ cũng cực kỳ hào hứng.

Vương cô nương cười duyên dáng, quay người, nói:

- Khải Hoàn sư đệ, trước kia ngươi đã tu luyện qua chú thuật chưa?

Nhung Khải Hoàn nghĩ một hồi, nói:

- Vương sư tỷ, dưới sự chỉ bảo của sư tổ, tiểu đệ đã học được chú thuật Linh Lực Đạn rồi.

Tất cả mọi người nghe xong đều phì cười.


Vương cô nương lắc đầu, giải thích:

- Sư đệ, kỳ thật Linh Lực Đạn không thể tính là chú thuật chân chính.

Một người phụ họa nói:

- Sư muội nói rất đúng, Linh Lực Đạn chỉ là một loại pháp quyết dùng để khảo thí thiên phú cùng mức độ mạnh yếu linh lực của Chú Linh Sĩ chúng ta, căn bản không thể xem là chú thuật.

Hắn dừng lại một chút, khẽ cười nói:

- Nếu như cả Linh Lực Đạn cũng không thể nắm giữ…, vậy cũng không cần học tập chú thuật rồi.

Gương mặt Nhung Khải Hoàn hơi đỏ lên, hắn nói:

- Sư tỷ, xin ngài chỉ điểm.

Vương cô nương chậm rãi nói:

- Tốt, trước khi truyền thụ chú thuật chân chính cho ngươi, ta muốn kiểm tra một chút xem thuộc tính linh lực của ngươi thiên hướng về hệ nào.

Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, nói:

- Cái gì?

Vương cô nương thật sự giỏi kiềm chế, mặc dù Nhung Khải Hoàn dường như không biết gì cả, thế nhưng nàng cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

- Linh Giả chúng ta mặc dù được trời ban linh lực khiến người người hâm mộ, nhưng linh lực cũng không phải là vạn năng.

Nàng nghiêm mặt nói:



- Có Linh Giả am hiểu linh lực thổ hệ, có Linh Giả lại am hiểu linh lực thủy hệ, còn có các hệ khác nữa. Nếu như Linh Giả có thể tra ra thuộc tính linh lực của mình, hơn nữa tập trung tu luyện chú thuật của hệ đó, như vậy chẳng khác gì làm chơi ăn thật, rất nhanh có thể tấn chức.

Nhung Khải Hoàn giật mình gật đầu, hắn vô cùng hào hứng nói:

- Sư tỷ, ta phải làm sao để có thể khảo thí?

Vương cô nương mỉm cười nói:

- Bây giờ ngươi vừa mới tiếp xúc với Linh Đạo, con đường tu luyện không nên hấp tấp.

Nàng nghĩ một hồi, nói:

- Trước hết kiểm tra ngũ hành lực trụ cột đã, chờ sau này ngươi tấn chức rồi mới tiến hành kiểm tra các hệ khác.


Nhung Khải Hoàn gật đầu lia lịa, nói:

- Xin sư tỷ phân phó.

Vương cô nương thỏa mãn gật đầu cười, nói:

- Khảo thí ngũ hành trụ cột cực kỳ đơn giản, vì thế sẽ không cần bất cứ phù thư nào cả.

Nàng vươn một ngón tay ra, trên đầu ngón tay búp măng trắng noãn như ngọc, không hề có chút tỳ vết chợt có ánh sáng chớp động:

- Cái ta am hiểu chính là linh lực Mộc hệ.

Khẽ cong đầu ngón tay, lập tức hào quang trên tay nàng bạo nổ, một làn hương thơm lạ lùng như có như không tràn ngập trong mũi mọi người.

Nhung Khải Hoàn vội vàng hít mạnh, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.

Vương cô nương giải thích:

- Đây là linh lực ta phóng thích, thu nạp linh lực Mộc hệ trong không trung để hình thành hương khí Mộc hệ.

Trong lòng Nhung Khải Hoàn khẽ động, nói:

- Ta hiểu rồi, sư tỷ muốn biết, linh lực của ta tương hợp với hệ nào trong ngũ hành nhất, đúng không?

Đôi mắt Vương cô nương có chút sáng lên, cười nói:

- Sư đệ quả nhiên thông minh.

Nhung Khải Hoàn vò đầu, buồn rầu nói:

- Nhưng mà phải làm thế nào mới có thể dung hợp chỉ một thuộc tính lực lượng chứ?

Hắn đã từng phóng thích Linh Lực Đạn, nhưng lúc đó chỉ cần phóng thích linh lực ra ngoài ngón tay, nó sẽ tự động thu nạp thiên địa lực lượng bên ngoài, hình thành Linh Lực Đạn.

Nhưng hắn không hề có kinh nghiệm sử dụng chỉ một thuộc tính thiên địa linh lực.

Vương cô nương nghĩ một hồi, nói:

- Cảm ứng, tìm tòi.

- Sao cơ?

Nhung Khải Hoàn kinh ngạc hỏi.


Vương cô nương nghiêm mặt nói:

- Cả thiên địa nơi chúng ta đang sống như một bức tranh vẽ khổng lồ, mà các hệ thiên địa lực lượng khác nhau cũng như những màu sắc khác nhau trong bức tranh đó, và chúng mang sắc thái riêng trong bức tranh đó.

Thanh âm của nàng cực kỳ êm tai, dễ nghe, tựa hồ như có ma lực hấp dẫn người khác, làm cho người ta bất tri bất giác chìm đắm trong đó:

- Điều Linh Giả chúng ta muốn làm chính là phân biệt ra được các sắc thái cơ bản trong tác phẩm đồ sộ này, hơn nữa, biến những sắc thái này thành lực lượng để chính bản thân mình dùng.

Nhung Khải Hoàn gật đầu lơ mơ, ánh mắt vẫn có chút mờ mịt.

Hắn vươn một tay, một chút linh lực lập tức sáng lên.

Ngay sau đó, lấy điểm linh lực đó làm trung tâm, lượng lớn linh lực tuôn ra dũng mãnh. Chỉ trong nháy mắt, điểm linh lực ấy đã trở thành một vầng hào quang to cỡ nắm tay.

- Ha ha...

Nhung Khải Tiệp cười to, nói: - Đúng là đồ đần, bảo hắn khảo thí thuộc tính linh lực, hắn lại phóng ra Linh Lực Đạn, đúng thật là... A!”

Hắn mới nói được một nửa, đột nhiên thét lên.

Bởi vì Linh Lực Đạn trong tay Nhung Khải Hoàn đã phóng ra, hơn nữa còn bay về phía hắn.



Nhung Khải Tiệp chính là một vị Chú Linh Sĩ đỉnh phong, tự nhiên biết rõ uy năng của chú thuật.

Mắt thấy Linh Lực Đạn bay tới, hắn nào còn tâm tư mỉa mai, một tay duỗi ra, bố trí một tầng lưới phòng hộ trước người, đồng thời co rụt đầu lại, hai chân dùng sức, phi ngược về phía sau.

Bởi mọi chuyện quá bất ngờ, mặc dù phản ứng của hắn nhanh nhưng cũng vẫn lộ ra chút chật vật.

- BA~...

Linh Lực Đạn đập mạnh xuống mặt đất, tạo thành một hố nhỏ.

Nhung Khải Hoàn thất kinh, nói:

- Ai nha, sư huynh, không có ý tứ, tiểu đệ vô ý thất thủ, mong ngài thứ lỗi.

- Ngươi!!!”

Hai mắt Nhung Khải Tiệp trợn trừng, nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ rằng Nhung Khải Hoàn đã bị phanh thây xé xác rồi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều lộ ý cười quỷ dị.

Tuy nhiên nhờ đó mọi người cũng biết được tính tình của Nhung Khải Hoàn.

Tên tiểu tử này cũng không phải kẻ biết kiềm chế, Nhung Khải Tiệp vừa mới mỉa mai một câu, hắn liền trả đũa, hơn nữa còn lấy cớ vô cùng thỏa đáng.

Một kẻ vừa mới tiếp xúc Linh Đạo, vô tình thất thủ cũng là chuyện cực kỳ bình thường, nếu hắn khống chế được linh lực lão luyện như một người từng tu luyện mười năm mới gọi là kỳ quái.

Nhung Dực Diệu lắc đầu, nói:

- Tốt rồi, nếu đã là vô tâm, vậy coi như xong đi.

- Vâng.

Nhung Khải Tiệp hậm hực nói, chỉ là trong lòng hắn càng thêm căm hận Nhung Khải Hoàn.

Vương cô nương mỉm cười nói:

- Khải Hoàn sư đệ, ngươi không cần phải gấp, việc cảm ứng thiên địa linh lực không phải là chuyện dễ dàng gì. Khảo thí thuộc tính linh lực cũng không phải một lần là xong, chỉ cần trong vòng một năm, ngươi có thể cảm ứng được lực lượng ngũ hành trụ cột đã coi như không tệ rồi.

Nhung Khải Hoàn gật đầu, đột nhiên hỏi thăm:

- Các vị sư huynh sư tỷ dùng bao nhiêu thời gian vậy?

Một người cười nói:

- Tiểu sư đệ, mọi người chúng ta dùng thời gian dài ngắn khác nhau, nhiều thì hơn nửa năm, ít thì mấy tháng, thế nhưng, Khải Tiệp sư đệ chỉ dùng ba tháng đã có thể cảm ứng được một hệ ngũ hành lực rồi, đó cũng được coi là nhanh nhất.

Lúc này tâm tình Nhung Khải Tiệp mới tốt hơn một chút, hắn khiêm tốn cười, nói:

- Sư huynh quá khen, Vương sư muội mới thật sự là thiên chi kiêu tử, nàng chỉ mất một tháng đã phân biệt được ngũ hành chi lực.

Nói tới đây, hắn lườm Nhung Khải Hoàn, chậm rãi nói:

- Không biết thân là Tụ Linh Sư, sư đệ sẽ dùng bao nhiêu thời gian đây.

Nhung Khải Hoàn nghiêng đầu, tựa hồ hắn không nghe thấy lời nói của Nhung Khải Tiệp.

Thời gian dần qua, hắn lại vươn đầu ngón tay ra một lần nữa, phía trên lại có linh quang lập lòe.

Sắc mặt Nhung Khải Tiệp biến hóa, linh lực trên người hắn bắt đầu khởi động, hơn nữa trong lòng hạ quyết tâm.

Nếu như Nhung Khải Hoàn lại thất thủ một lần nữa, nhất định hắn sẽ mượn cơ hội này làm khó dễ, giáo huấn Nhung Khải Hoàn tới nơi tới chốn.

Nhưng đúng lúc lòng hắn nảy sinh ác ý, hắn lại nghe một tiếng - BA~” thanh thúy.

Linh quang trên ngón tay Nhung Khải Hoàn khẽ nổ, sau đó chóp mũi của hắn ngửi được một mùi thơm mĩ diệu lạ lùng thoang thoảng.