Vô Địch Hắc Thương

Chương 19




Trên đường lớn, máy kéo bắt đầu chạy phát ra tiếng vang ầm ầm, động cơ dầu phụt ra một ngọn khói đen ngòm, chở theo một đám người mới chơi.

Sau khi tâng bốc lẫn nhau, mọi người cùng ngồi máy kéo tiến vào Kim Sa trấn.

- Hừ hừ, không ngờ hôm nay lại có thể tiêu diệt được một đám mao tặc!

Phản Thanh Phục Minh cười lạnh nói:

- Thật là đã ghiền!

- Vâng, mấy con chim nhỏ này đánh thật sướng tay!

Nhất Đại Nữ Hoàng phụ họa nói theo.

Đại Hán Thiên Tử nói:

- Đại ca, một chiêu "Kim thương bất đảo" của đại ca là trình độ trung cấp sao?

Phản Thanh Phục Minh cười lạnh nói:

- Sao lại là trung cấp, cấp cao đấy cưng!

Diệp Sảng thầm nghĩ, thì ra kỹ năng ném súng lúc nãy của Phản Thanh Phục Minh đã là trình độ cấp cao, khó trách lực sát thương lại lớn như vậy.

- Chúc mừng đại ca, chúc mừng đại ca!

Nhất Đại Nữ Hoàng nói:

- Nếu thần công của đại ca đã thành, hay là chúng ta tiến vào Kim Sa trấn trên tìm Triều Nhân Bang mà nhận nhiệm vụ kiếm tiền?

Phản Thanh Phục Minh ra vẻ đồng ý:

- Huynh muội ba người chúng ta hiện tại tình hình cũng có chút khẩn trương, tuy nói chúng ta là đại hiệp hành tẩu giang hồ chủ yếu là khoái ý ân cừu, nhưng không thể mỗi ngày đều ăn bánh mì mà sống, thôi thì đi Kim Sa trấn kiếm một món tiền lớn đi!

Nhất Đại Nữ Hoàng:

- Đại ca lãnh đạo thật anh minh, tiểu muội thập phần bội phục!

Đại Hán Thiên Tử:

- Đi theo đại ca thì tiền đồ sáng lạng vô hạn!

Nhất Đại Nữ Hoàng:

- Đại ca vô địch!

Đại Hán Thiên Tử:

- Đại ca vô đối!

. . .

Ba người này tại đây bày trò 'mèo khen mèo dài đuôi', nhưng người chơi khác ai cũng trợn mắt há hốc mồm, đây là ba người vừa ra tay trượng nghĩa đây sao? Năm nay chơi game, đúng là thể loại người gì cũng có.

Diệp Sảng vừa nghe hai chữ "kiếm tiền" thì tinh thần trở nên cao ngất.

Hiện tại mình cũng không giàu có gì, trong túi chỉ còn hơn 100 tiền, nếu cứ tiêu dần thế này thì chưa tới Mộng Tiên thành thì mình đã chết đói dọc đường rồi.

- Ba vị đại gia, tiểu đệ có một chuyện muốn nhờ vả!

Sảng Sảng cũng bắt chước giọng điệu nói chuyện cổ đại, còn chắp hai tay nữa chứ.

Phản Thanh Phục Minh nói:

- Huynh đệ cứ nói đừng ngại, chỉ cần Phản mỗ có năng lực thực hiện, ta sẽ tuyệt không chối từ, hành tẩu giang hồ, trừ bạo an dân, trừng ác phạt gian, thay trời hành đạo vốn là nhiệm vụ của ta....

Diệp Sảng nghe thế ho khan hai tiếng:

- Ba vị đại gia, mọi người đi làm nhiệm vụ kiếm tiền, có thể mang ta theo cùng hay không?

Cơ thể của Phản Thanh Phục Minh đột nhiên trở nên cứng ngắc, cà người lâm vào trạng thái trầm tư, Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử thì nhìn hắn chằm chằm.

Mặt của Phản Thanh Phục Minh lộ vẻ khó khăn:

- Huynh đệ, nhiệm vụ kiếm tiền của Kim Sa trấn chắc ngươi cũng đã từng nghe, khụ khụ, đa số đều là người thuê muốn chúng ta đi chém chém giết giết.

Diệp Sảng nghe thế quái nào được, quanh năm suốt tháng lăn lộn ở Nguyệt Lượng thôn, ngay cả hình dạng của Kim Sa trấn hắn còn chưa thấy qua, làm sao mà nghe cho được.

- Làm sát thủ sao? Hay là thích khách?

Diệp Sảng kinh ngạc.

- Phản Thanh Phục Minh nhìn quanh bốn phía rồi nhỏ giọng nói:

- Đúng vậy, là đi PK (đồ sát) đó!!!

Diệp Sảng thầm chửi một tiếng 'ta đội phổi ngươi' (Tiếng lóng của Quảng Đông, ý là bất mãn vô cùng); vừa lúc nãy còn nói nào là trừ bạo an dân, thay trời hành đạo, bây giờ lại phá đi chính quy tắc của mình, muốn giết người phóng hỏa để kiếm tiền. Bất quá, đúng là năm nay muốn làm đại hiệp thật không dễ tí nào, toàn là loại nghèo rớt mùng tơi, lại phải giả vờ cười cười trước lời tâng bốc của người khác: "Không dám, không dám, đó là bổn phận của tôi...."

Nếu muốn làm người vinh hoa, trước tiên phải là người có tội, trước mặt mà tự cao tự đại thì sau lưng liền làm trò ngu ngốc!

Đôi mắt Diệp Sảng máy động:

- Ba vị, ta thấy ba vị phong thái phi phàm, thân thủ khi nãy đánh đuổi mao tặc, ta sẽ tán đồng với cách làm của ba vị!

Phản Thanh Phục Minh ngẩn người:

- Thật sao?

Nhất Đại Nữ Hoàng gật đầu:

- Thật là có mắt nhìn!

Đại Hán Thiên Tử:

- Xin lắng tai nghe!

Diệp Sảng nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên, xưa nay người muốn thành đại sự thì không cần câu nệ tiểu tiết (để ý chuyện vặt), có vương hầu, tướng quân nào mà không xây dựng vương triều của mình trên hàng vạn hàng nghìn hài cốt? Thơ cổ cũng có nói mà: "Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ, sinh dân hà kế nhạc tiều tô, bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tương công thành vạn cốt khô."

(Thơ Hieusol dịch: Non nước giang sơn hóa chiến trường, muôn dân sao sống cảnh an lương, vua cao chớ nói phong hầu tước, một tướng danh thành, vạn máu xương. Thơ của Tào Tùng thời Đường, trong bài 'Kỷ Hợi Tuế', miêu tả cảnh lưu vực Giang Hán sau khi trải qua chiến tranh loạn lạc, trăm họ lầm than).

- Thử nghĩ nếu chúng ta cần một số tiền lớn để khởi nghiệp, coi như là vốn liếng đầu tiên, sau đó tự cố gắng, lập công hội, thành môn phái, càng ngày càng phát triển lớn mạnh, chúng ta có thể xây dựng cả một tập đoàn của mình, nếu muốn có thể thách thức cả quân đội, làm ra những chuyện kinh thiên động địa...

Diệp Sảng nói tới mức nước miếng bay tứ tung, ba người kia chỉ có há mồm ra mà nghe, nghe hắn làm vài câu thơ hù dọa mà ngây ngất, những người còn lại trên xe kéo thì nghĩ thầm bọn này chắc điên hết rồi, tuy nhiên đường vẫn còn xa xôi, coi như ngồi nghe bọn này khoác lác lấy làm thú tiêu khiển cũng được.

Phản Thanh Phục Minh thâm trầm gật đầu:

- Có lý nha!

Nhất Đại Nữ Hoàng:

- Hà huynh đệ thật lợi hại!

Đại Hán Thiên Tử:

- Thật là người anh minh.

Phản Thanh Phục Minh nói:

- Tốt, Hà huynh, ta thấy hôm nay bốn người chúng ta cùng nhau giết địch, lại có cùng chí hướng, ta sẽ cho huynh theo cùng, hoan nghênh huynh gia nhập tổ đánh giết ba người của chúng ta!

Nhất Đại Nữ Hoàng:

- Đại ca, có điều không đúng, thêm Hà Hà huynh đệ thì chúng ta không còn là tổ ba người, mà đã là bốn người, không thể gọi là tổ đánh giết ba người được!

Đại Hán Thiên Tử:

- Vậy gọi bằng gì bây giờ?

Phản Thanh Phục Minh lại âm trầm mất mười giây:

- Theo ta thấy thì gọi là F4, tên này hay nha, người khác nghe thấy liền sợ hãi hắc hắc...!

Nhất Đại Nữ Hoàng:

- Đại ca anh minh!

Đại Hán Thiên Tử:

- Đại ca tài ba!

Diệp Sảng:...

Làn khói đen của máy kéo cứ thả ra nghi ngút, vượt qua vài ngọn núi, thảo nguyên dần lùi xa, Kim Sa trấn đã gần ngay trước mắt.

Diệp Sảng lại thổi da bò:

- Phản ca, Hoàng tỷ, Thiên ca, mọi người không nên ngủ gật, nghe ta nói tiếp đi, chỉ cần chúng ta có thể phát triển lớn mạnh, sau này vượt thác hóa rồng, đại ca chính là hoàng đế a, Hoàng tỷ chính là hoàng muội, Thiên ca thì làm tướng quân ha ha ha...

Nhất Đại Nữ Hoàng mệt mỏi mở to mắt:

- Hà huynh, huynh không thấy mỏi mồm ư? Nãy giờ ngươi nói liên tục không ngừng nghỉ rồi đó...

Lúc này, mấy người chơi hoan hô ầm ĩ, cuối cùng đã tới Kim Sa trấn.

Đoàn người F4 nghênh ngang hướng tới cửa trấn, đây là lần đầu tiên Diệp Sảng nhìn thấy "trấn" trong game này, nếu so sánh, thì có thể nói Nguyệt Lượng thôn là một nhà cỏ tồi tàn, còn Kim Sa trấn này có thể gọi là một trang viện, cảnh sắc hiện đại hơn rất nhiều, chỉ nhìn một kiến trúc nhà cửa thông thường thôi cũng đã cao mười tầng, xe hơi chạy tấp nập khắp nơi.

Kim Sa trấn này có thể coi như là một cái trấn lớn, trấn này có hơn bốn vạn người, NPC có trí năng cũng hơn tám trăm, vừa vào trấn là có ngay một quảng trường bằng đá hoa cương hình bán nguyệt, đây là trung tâm của Kim Sa trấn, cũng là nơi náo nhiệt nhất.

Tính cách của Diệp Sảng là yêu thích náo nhiệt, nhìn tới nhìn lui khắp các người chơi khác, người chơi ở nơi này cũng khác xa với người của Nguyệt Lượng thôn, dù sao đây cũng gọi là trấn, đa số người chơi đều có phục trang biểu hiện chức nghiệp của mình, ví dụ như đấu sĩ thì mặc chiến y bó sát người, pháp bào của triệu hoán sư, cung trang của nguyên tố sư, hay trang phục nhẹ nhàng đúng kiểu bác sĩ chiến trường...

Kim Sa trấn còn có một loại đặc sắc khác, đó chính là một chữ: Loạn!

Lý do loạn của nơi đây, chính là do công hội Triều Nhân Bang, một tiểu công hội thì có hơn ba trăm người, trước mắt là giai đoạn mới mở cửa, nên các người chơi tự lập công hội tất cả đều là người chơi dùng nhân dân tệ.

Điều kiện thành lập công hội của Đệ Nhị Thế Giới khá đơn giản, đầu tiên là phải có tiền, muốn lập công hội thì phải nộp cho hệ thống đầu não 10 nguyên, đối với người chơi dùng nhân dân tệ, nhiêu đây không đáng là bao, nhưng phí nâng cấp công hội mới là đáng nói, phải cần thêm rất nhiều điều kiện khác, sau công hội còn có: Bang hội, môn phái, công ty, tập đoàn....

Trước mắt, trong Đệ Nhị Thế Giới còn chưa có người nào sáng lập công ty.

Kỳ thật rất nhiều game thủ dày dặn kinh nghiệm đều biết tiền bạc lập công hội là chuyện nhỏ, làm sao cho công hội có tiếng tăm mới trọng yếu, cứ nhìn vào tổ chức phi pháp Túy Ngân hội là biết, lão đại tuy là một người tốt nhưng cũng phải cô độc sống tới già.

Lão Đại Tê Lợi ca của Triều Nhân Bang liều mạng thu mua trang bị và tiền của game trên trang Đào Đào Võng, ỷ vào trang bị tốt mà gầy dựng thanh danh, sự kiện Thương Mang cung chính là một cơ hội, Triều Nhân Bang quật khởi rất nhanh ngay tại Kim Sa trấn.

Vì thế, khắp nơi đều có người chơi vì bị giết mà tức tối, trên đường đa số người chơi đều có bảng thông báo trên đầu chớp hồng liên tục, loại thông báo này quả thật làm cho nhóm F4 trố mắt mà nhìn: "Chặt một tay 1 nguyên, chặt một chân 3 nguyên, hai tay 5 nguyên, vị cao thủ nào có thể làm thế với "Soái Soái Lão Công" của Triều Nhân Bang, ta khuyến mãi thêm, gọi ngươi bằng... cha"! Vị game thủ này chắc chắn bị Triều Nhân Bang khi dễ nhiều lắm đây.

"Thưởng 6 nguyên cho ai truy kích 'Ta yêu Vương Tiểu Phương' của Triều Nhân Bang, tặng thêm một kiện y phục cường hóa cấp 3 (chuyên dụng cho bác sĩ chiến trường)!" Còn người này có phá sản cũng quyết báo thù a!

"Triều Nhân Bang, ta xxx con mẹ các ngươi, muốn mua tin tức xin trả 1 tiền..."

. . .

- Xem ra thanh danh của Triều Nhân Bang không được tốt lắm a!

Phản Thanh Phục Minh suy nghĩ rồi nói.

Thật ra bọn hắn nhìn những quảng cáo đó cũng không coi vào đâu, thật sự làm cho bọn hắn có ấn tượng là quảng cáo ở quản trường chính:

"Nếu tự nhận mạnh mẽ, có gan đối đầu Đường chủ Lưu Băng Tiểu Vương Tử của Triều Nhân Bang, thưởng 1300 tiền, miễn trả giá!

"Nhiệm vụ có tiền thưởng dưới 5000 không cần liên hệ chúng ta, hai tay súng siêu cấp, thuật bắn siêu chuẩn, 1vs1 vô đối, nếu trong tình trạng tốt có thể 1vs nhiều, giúp trừng trị đồng bọn trọng yếu của Triều Nhân Bang, lúc rảnh có thể hướng dẫn bắn súng, có chuyện thì có thể giúp tránh đạn, giúp luyện tập tăng điểm kinh nghiệm, gia tăng hứng thú khi chơi game, giúp tránh khỏi tình trạng nhàm chán, là cứu tinh của người mới chơi, là giáo lý cho con chiên mới vào đạo, là tri kỷ của cao thủ, là ác mộng của Triều Nhân Bang, muốn liên hệ vui lòng gọi số XXXXXXX. Chúng tôi là trợ thủ cho người chơi, không chửi bới, không giả tạo, là những người văn minh lịch sự nhất trong các tay súng, liên hệ: Nhật Thê Hỏa, Nê Mã Tị. Thêm vào đó, có bán sỉ tạp chí văn nghệ Âu Mỹ..."

Diệp Sảng bị một đoạn quảng cáo này hù cho sợ tới mức trợn mắt há mồm, khi hắn chứng kiến chuyện này liền nhịn không được muốn tiến lên đấu xem ai có khả năng "cưa boom" cao hơn thì lại bị Nhất Đại Nữ Hoàng giữ lại:

- Mau nhìn phía kia!

Diệp Sảng nhìn lại thì ngay đài phun nước ở giữa quảng trường có một biển quảng cáo có thể nói là thiên hạ vô địch thủ:

"Ta là một người tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, từ thời thượng cổ thần binh sơ khai Bàn Cổ, bóp chết spider man, phun nước miếng chết đuối Tôn Ngộ Không, làm Đường Tăng buồn tới chết, luyện qua Cửu Dương Thần Công, nếm qua thuốc nổ, uống qua sữa trâu đực (), lôi thần tia chớp siêu cấp vô địch, đánh không biết bao nhiêu trận chiến, kháng Nhật thành công, cứu giúp Triều Tiên, càn quét Iraq, đánh tan nước Mỹ, thông thạo tư tưởng yêu nước, từ Mac-Lenin của Moscow đến lý luận Đặng Tiểu Bình, hiểu rõ cả ba loại tư tưởng trọng yếu trên, người có ý gặp mặt nói chuyện thì liên hệ địa chỉ YYYYY, không có lòng chớ quấy rầy..."

Diệp Sảng thật sự bị chấn kinh...

Thân thể của Phản Thanh Phục Minh chấn động, nhanh chóng nói:

- Đi nhanh, chính là chỗ này, nhanh tiến lên hỏi thăm!