Vô Địch Hắc Thương

Chương 189




Trung tâm chỉ huy tại thành Cook.

Điểm lục biểu thị vị trí của Demon trên bản đồ 3D đột nhiên biến mất. Nữ chỉ huy ngẩn ngơ, không dám tin sự thật trước mắt này. Cô lập tức dụi dụi mắt, xác định điểm màu lục đúng là đã biến mất. Như một quả bóng xì hơi, cô ngồi phịch xuống ghế salon.

Hội phó nghiêm mặt đi đến: “Hắn chết rồi. Vừa xong!”

Nữ chỉ huy không nói gì, biểu tình thật sự phức tạp.

Hội phó lại nói: “Hắn bị tên thương thủ Trung Quốc này xử lí!”

Nữ chỉ huy lẩm bẩm nói: “Không thể tin được người của ngài Larson cũng có lúc thất thủ.”

Hội phó tiếp lời: “Thế sự vô thường, không ai có thể cam đoan mình bách chiến bách thắng. Người Trung Quốc này mạnh hơn hẳn sự đánh giá của chúng ta.”

Nữ chỉ huy gật gật đầu, hiển nhiên là tiếp nhận sự thực: “Một game thủ Trung Quốc level 25 giết chết một tay thiện xa nhất giai level 35 của Đức. Nếu là lúc trước, ta chắc chắn sẽ không tin. Nhưng hiện tại ta không thể không tin. Trong Đệ Nhị Thế Giới này, kì tích có thể xảy ra tùy thời tùy chỗ.”

“Đúng vậy. Rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự liệu của chúng ta!” - Hội phó vẫn rất bình tĩnh – “Theo tình báo của chúng ta truyền đến. Ngài Demon đã tiêu diệt tổng cộng gần 40 cao thủ Trung Quốc. Tuy rằng cuối cùng lại bất hạnh ra đi nhưng đã chấn nhiếp Thần Long Giáo rất tốt. Trước mắt không có người nào của Thần Long Giáo dám tiến vào khu phế tích điện tử. Đại cục vẫn còn đang trong tay chúng ta.”

“Ồ?” - Nữ chỉ huy kinh hỉ ngẩng đầu – “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hội phó nói: “Rất lạ là sau khi Hà Kim Ngân tiêu diệt Demon, không biết vì sao hắn đã rút về biên giới khu Trung Hoa. Chậm nhất là vào 4h chiều hắn sẽ rời khỏi Đệ Nhị Chiến Khu. Có lẽ hắn không phải là viện quân chính thức của Thần Long Giáo. Chắc hẳn trong lúc đó đã có chuyện gì đó xảy ra.”

Nữ chỉ huy gật đầu, cười: “Chuẩn bị chuyển tiền vào tài khoản của Demon!”

Hội phó nhún vai: “Ngài Demon chết đã trở về. Hiện tại ngài ấy đang ngồi trực thăng do chúng ta chuẩn bị để trở về. Không ngờ ngài ấy lại từ chối tiền của chúng ta!”

Nữ chỉ huy thở dài: “Vậy ngài ấy có để lại lời nào không?”

Hội phó thản nhiên nói: “Ngài ấy bảo đợi sau này khi ngài ấy có thể giết được người tên Hà Kim Ngân này thì ta hãy trả số tiền kia cho ngài ấy!”

Nữ chỉ huy gật gật đầu: “Chỉ mong lần sau còn có cơ hội đó!”

Tình thế trên Đệ Nhị Chiến Khu như bị chuyện phát sinh hồi rồi nghịch chuyển. Vốn là cục diện Thần Long Giáo vây kín ba hướng thành Thiên Không, bây giờ lại đổi thành công hội Abnomal toàn diện phản kích. Tin tức này gây chấn động. Rất nhiều người kêu gào muốn đi chiến trường giết quỷ ngoại quốc, nhưng trên thực tế lại chẳng có mấy ai dám đi.

Diệp Sảng trở lại thành Long Đầm khu Tiêu Dao. Hồng giáo chủ Thần Long Giáo nghe nói Diệp Sảng đã giết chết cao thủ sniper của Abnomal liền cố ý biểu đạt kính ý với Diệp Sảng, đồng thời thưởng cho Diệp Sảng hẳn… 5 tín dụng. Diệp Sảng không còn lời nào để nói. Đường đường là lão đại của cả một công hội vậy mà tài sản thật đáng thương nha. Tiểu ca đây giúp ngươi tiêu diệt một cường địch như vậy, thế mà ngươi lại có thể cho ta hẳn 5 tín dụng. Nói thật, chút tiền ấy còn không đủ cho Diệp Sảng bù vào tiền đạn dùng trong chuyến đi Đệ Nhị Chiến Khu ấy. Nhưng mà chuyện này cũng không khó lí giải. Có lẽ Thần Long Giáo đã đổ hết vốn liếng vào trận chiến này rồi. Cũng khó trách tại sao Tịch Mịch Giới Đặc lại muốn giết mình.

“Người anh em, sau này có chuyện gì cứ lên tiếng. Ta đây nếu có thể tuyệt đối sẽ không lảng tránh.”

Tịch Mịch Giới Đặc bị chết đã trở về. Hắn vỗ ngực thề thốt. Xem ra hắn cũng là người hiểu chuyện, biết ai là người cứu mình. Cùng đám người Thần Long Giáo add nhau làm bạn tốt xong, Diệp Sảng logout.

Sau khi logout, Diệp Sảng lại chiếu lệ ca bài ca “Chén mì ăn liền”. Mặc dù hôm nay Diệp Sảng có chút u buồn, nhưng nói về mặt tổng thể thì vẫn là hỉ nhiều hơn gian nan khổ cực. Sau khi giết Demon, Diệp Sảng đi lấy lại AK thì phát hiện đám người Phương Nhã Văn bị rơi rất nhiều đồ, mà lại toàn là đồ tốt. Diệp Sảng liền nhặt được của rơi, đồng thời đút túi. Thậm chí, Diệp Sảng còn ném toàn bộ số đạn trong người đi để lấy chỗ cất trang bị.

[ :v đây gọi là bỏ con cá nhỏ câu con cá lớn]

Chuyến đi Đệ Nhị Chiến Khu này, Diệp Sảng lại kiếm về một món tiền đen nữa rồi. Phải nói là phát tài lớn nhờ chiến tranh nha nha nha.

Hắng giọng đi vào tiệm Hoa Như Ngọc trực ca đêm. Mỗi lần đi làm, An Hi đều tới trước Diệp Sảng. Nhưng hôm nay bầu không khí dường như có chỗ nào đó bất bình thường. Trình Tiếu Phong không biết từ khi nào lại trở thành âm hồn bất tán xông ra. Mà chị Phượng hôm nay lại vẫn còn ở trong tiệm chưa đi, biểu tình trông sầu mi khổ não, bộ dạng ất u sầu.

“Tôi tới rồi!” – Diệp Sảng khệnh khạng đi vào cửa tiệm – “Ái chà, chị Phương vẫn chưa về nghỉ ngơi à? Ể? Sao trông phiền não thế? Nếu chị đang sầu đời vì thất tình hoặc gặp bất hạnh trong cuộc sống thì tại sao không tâm sự với anh em bọn này nhở?”

Sảng Sảng đứng một chỗ cợt nhả, hoàn toàn không để ý hôm nay đến anh Phong cũng chưa đùa bỡn, ngược lại vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Chị Phượng than thở: “Anh ta cứ như gặp ma. Ban ngày chỉ nằm trong khoang dưỡng chơi game thì thôi, đến cả ban đêm cũng ở trong đó. Cả ngày chỉ có lúc ăn cơm, đi nhà xí mới ra. Ai… chuyện làm ăn bên công ty cũng không quản, tất cả đều do hai cô em vợ quản lí giúp. Còn bên này… aiiiii!”

Diệp Sảng trợn tròn mắt: “Cái gì? Thật sự là gặp bất hạnh trong cuộc sống á?”

“Diệp tử!!!” – An Hi trừng mắt liếc hắn một cái – “Đừng có mà nhiễu sự!”

“Ách…” – Diệp Sảng tìm cái ghế dựa ngồi xuống, kiên nhẫn nghe chị Phượng nói hết, cuối cùng nghe cả nửa ngày mới hiểu là chuyện gì xảy ra.

Hóa ra ông chủ Mập đã trầm luân trong Đệ Nhị Thế Giới, hoàn toàn tách rời với thế giới thực. Người trong nhà lão cũng không để ý, chuyện làm ăn lão cũng chẳng quản. 

Thực ra Diệp Sảng cũng biết. Anh Mập có không ít sản nghiệp ở thế giới thực. Ngoại trừ của hàng bán hoa này còn có vài cửa hàng, lại mua thêm mấy phần trăm cổ phiếu gì đó nữa. Dù sao chỉ một mình hắn cũng coi như đủ nuôi sống một đám người. Hiện tại anh Mập mỗi ngày mỗi đêm đều ở trong game, không để ý thế giới bên ngoài, một lòng chỉ muốn học tuyệt thế võ công, hoàn toàn bỏ quên sản nghiệp. Thậm chí “cuộc sống về đêm” hồi trước cũng không cảm xúc. Đệ Nhị Thế Giới đã ảnh hưởng lão ta rất nặng rồi.

Chị Phượng lại nói: “An Hi, Diệp tử, tiểu Trình, chị biết các em với lão Mập có quan hệ không tệ, nhưng lần này… ai…”

Trình Tiếu Phong vội nói: “Chị Phượng đừng lo lắng. Em sẽ giúp chị khuyên nhủ lão Mập. Anh ấy cũng không phải trẻ con. Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì!”

Chị Phượng lại thở dài: “Khuyên thì chị sớm đã khuyên rồi, nhưng mà lão đâu có nghe. An Hi, em cũng thấy đấy. Gần đây bên này việc kinh doanh cũng không tốt. Rất nhiều người ngày nào cũng ở nhà chơi game, không ra khỏi cửa. Lão Mập lại không đi công ty. Bên công ty và cửa hàng thật sự là thiếu người. Hai cô em vợ đều không thể quản hết được. Cho nên hiện giờ chị đang tính đem cửa hàng này chuyển nhượng đi. Nhưng mà không có ai muốn nhận. Thật sự không biết phải làm sao.”

“A?” – Diệp Sảng chấn động – “Hoa Như Ngọc phải đóng cửa sao?

Sắc mặt chị Phượng nặng nề, gật đầu. An Hi không nói gì.

Trình Tiếu Phong đảo con ngươi một vòng: “Chị Phương, hay là chị đem cửa hàng chuyển nhượng cho em đi? Chị yên tâm. Chúng ta không phải người ngoài, giá cả dễ bàn.”

Diệp Sảng thầm kêu toi rồi. Chắc chắn Trình Tiếu Phong có mục đích khác. Diệp Sảng lại nhìn nhìn An Hi. An Hi như đang suy nghĩ gì đó, không nói gì.

Chị Phượng nói: “Chuyện này chúng ta vẫn phải suy nghĩ kĩ một chút. Nhưng Hoa Như Ngọc chắc vẫn phải đóng cửa thôi.”

Tâm Diệp Sảng lạnh đi một nửa. Nếu Hoa Như Ngọc phải đóng cửa, vậy thì bản thân hắn cũng không khác gì thất nghiệp. Chuyện này cũng không thể trách lão Mập với chị Phượng. Cuộc sống vẫn luôn như vậy, phân phân hợp hợp, biến đổi thất thường. Chỉ là đã ngu người ở đây hai năm, bỗng nhiên phải rời đi, Diệp Sảng cảm thấy tự nhiên quá rảnh, rất khó chịu. Hắn không thích cảm giác này.

Chị Phượng cùng Trình Tiếu Phong thương lượng chuyện chuyển nhượng, rất nhanh đã đi ra ngoài. An Hi và Diệp Sảng đứng ở trong tiệm, Lần đầu tiên hai người im lặng không nói gì như vậy. Thật sự là một chữ cũng không nói.

Diệp Sảng ở trong tiệm, sờ đông sờ tây. Hiện tại hắn mới biết hóa ra mình có cảm tình rất sâu với nơi này. Mỗi thứ ở đây đều in dấu ấn của hắn. Cái ghế băng nhỏ hắn đã dùng qua; cái kéo tỉa hoa lá hắn cũng dùng qua; cái chén uống nước hắn cũng dùng qua; cái ngăn kéo tủ… Mấy thứ này tựa như có sinh mạng, hiện tại đang nhìn hắn. Dường như chúng đã chờ hắn ở đây cả một đêm, muốn nhìn hắn thêm một chút. Chỉ là chuyện này tới quá đột ngột khiến cho người ta không kịp chuẩn bị tâm lí.

“Diệp tử!” – An Hi mở miệng phá vỡ trầm mặc trước.

“Chị An!” – Diệp Sảng biết hiện tại An Hi cũng rất sa sút.

An Hi nhìn ra xa xa: “Sau này cậu định tính thế nào? Trở về à?”

Diệp Sảng giật mình, lắc lắc đầu cười khổ: “Em cũng không biết. Còn chị?”

An Hi trầm mặc: “Chị không định về với ông bà. Có lẽ chị sẽ vào nội thành tìm công việc gì đó. Thời gian đã không còn nhiều.”

Diệp Sảng cũng trầm mặc. Ý tứ câu nói đó hắn hiểu. Cũng sắp xa nhau rồi, cũng đã tới lúc tìm việc khác. Trước giờ hắn chưa bao giờ suy nghĩ tới chuyện này. Chỉ là hắn không muốn nghĩ. Hắn rất dễ thỏa mãn với cuộc sống. Nhưng chung quy con người ai rồi cũng phải đối mặt với vấn đề thực tế này. Không phải hắn sợ mình không thể tự mình nuôi sống bản thân. Hắn đang lo lắng cái gì, thực ra An Hi cũng hiểu. Chị Phượng quyết định đóng cửa tiệm hoa này, thực ra là gián tiếp đẩy ngày bọn họ phải tách nhau ra tới sớm hơn. Ở bên nhau một thời gian, bọn họ không thể nói là bạn tốt không có gì phải giấu của nhau, càng không thể là tri kỉ đồng cam cộng khổ. Tình yêu là cái gì? Tình yêu là khi ở cùng một chỗ với đối phương, một năm là một ngày. Một khi chia lìa lẫn nhau, một ngày chính là một năm. An Hi sớm đã nghĩ ngày này sớm muộn sẽ đến, cho nên hiện tại cô muốn biết ý Diệp Sảng thế nào. Hai người còn có thể gặp mặt nhau mỗi ngày? Hoặc là… còn có thể tái kiến? Thực ra, mấy điều này tựa như là xa vời vợi.

“Khụ khụ!” – Diệp Sảng hơi đỏ mặt – “Em… em cũng định vào nội thành tìm việc gì đó…”

An Hi nhìn hắn, tựa hồ như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhất thời thiên ngôn vạn ngữ cứ tắc nghẹn trong cổ họng, không thể nói ra.