Vô Địch Hắc Thương

Chương 171




Trên lí thuyết mà nói, hai đội PK với nhau đều cần một chút thời gian dây dưa, đánh qua đánh lại. Nhưng không ngờ tiểu đội của Diệp Sảng nháy mắt đã xử lí xong đội game thủ ngoại quốc. Mấy chiến sĩ bọn Thiết Chúng Tây liền ào lên bới xác, chỉ có một mình Diệp Sảng đứng im không nhúc nhích.

“Sư phụ!” – Lôi Lôi nhỏ giọng gọi.

Diệp Sảng khoát tay áo: “Không sao!”

Kì thật không hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là hắn cảm thấy có gì đó không bình thường đang xảy ra. Thám hiểm rừng rậm âm u, giẫm phải địa lôi, gỡ mìn, có người tới sau đó liền giết chết ngay lập tức… Cả một chuỗi sự việc cứ tuần tự, thuận lợi trôi qua không có một chút biến cố nhỏ nảy sinh… Tóm lại hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, dường như một mắt xích nào đó trong chuỗi sự việc kia có vấn đề.

Nhóm Nhị Bức Hỷ Hỷ lột được mấy món trang bị cường hóa, sĩ khí nhất thời được cổ vũ mạnh mẽ. Đám người tiếp tục tiến về phía trước. Không bao lâu sau lại có người giẫm phải địa lôi, nhưng lần này mọi người đã trấn định hơn. Lôi Lôi lại có nhiệm vụ gỡ mìn, sau đó lại tiếp tục dụ tới một nhóm game thủ ngoại quốc. Song phương chiến đấu một trận kịch liệt trong rừng. Bảy game thủ ngoại quốc toàn bộ tử trận. Nhưng Chu Tinh Tinh không may bị đánh chết. Cậu ta liên tục trúng ba phát đạn, đều bị bắn vào đầu, lập tức hóa thành bạch quang trở về thành.

“Thuận… quá thuận lợi rồi!” – Diệp Sảng cảm thán.

Nhị Bức Hỷ Hỷ hăng hái, giọng nói cũng to thêm mấy phần: “Mấy ngày nay lão nương vốn có vận khí rất tốt, đi theo ta coi như là may mắn của mấy người!”

Diệp Sảng nghe xong, hai mắt liền trợn trắng, nghĩ thầm “không có sư đồ bọn ta ở đây thì cô đã bị mìn nổ về thành đánh tú từ đời tám hoánh rồi, ở đấy mà vận khí tốt, tưởng mình khá lắm, khá cái lông”.

Lôi Lôi bỗng hơi nhận ra không ổn ở điểm nào. Nơi này chỗ nào cũng có địa lôi. Trên lí thuyết mà nói, chỗ mìn “phản bộ binh khiêu” này dù không được chế tác tốt, nhưng để làm được chúng lại không hề đơn giản một chút nào. Ngay cả A Nhuế cũng không đủ khả năng. Đôi phương đem mìn chôn ở nơi đến *** chim cũng không có một bãi (*) này để ngăn người của Thần Long Giáo xuất quân nhất định là có nguyên nhân.

(*) thô thiển nhưng nguyên tác là thế, đã vậy tuôi là tuôi lại thích kiểu này cơ, rất tự nhiên.

Trong khi Lôi Lôi còn đang suy nghĩ, ở một nơi khác gần cửa thành Cook của Đệ Nhị Chiến Khu phía biên giới tổng khu Châu Âu, trong sở chỉ huy của công hội Abnomal đến từ Anh quốc là một bản đồ 3D mô phỏng chiến cuộc.

Hội trưởng không ngờ lại là một nữ nhân Anh quốc đầy cốt khí. Bên cạnh là hội phó chức nghiệp chiến sĩ. Vẻ mặt cả hai người đều rất nghiêm túc quan sát hai điểm xanh lục và đỏ - tượng trưng cho quân ta và quân địch, chứng tỏ cuộc đại chiến đã đang ở hồi gay cấn. 

“Hiện giờ chúng ta chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là ba ngày nữa!” – Phó hội trưởng thông báo tình hình.

Hội trưởng trầm mặc không nói gì. Cô biết rõ trên thực tế phe mình không thể kiên trì nổi ba ngày nữa. Song phương đã có quá nhiều tử sĩ, không kể đến nhiều người bị rớt cấp trầm trọng, vấn đề mấu chốt là quá nhiều trang bị bị rớt khiến cho lực chiến đấu giảm đi khá nhiều. Trước mắt, song phương coi như đang ở thế cân bằng. Tuy nhiên, một khi thương vong tăng lên, thế cân bằng này cũng sẽ bị phá vỡ, một trong hai phe sẽ rơi vào cảnh binh bại như núi đổ.

Trận đại chiến Trung – Anh này chẳng những hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của game thủ toàn thế giới mà còn khiến cho danh tiếng bên thắng tăng cao. Ngược lại, bên thua cũng sẽ mất hết mặt mũi.

“Trong khi đang cầm cự, Trung Hoa Thần Long Giáo mặt khác lại đang chiêu mộ game thủ. Viện quân của bọn chúng đang không ngừng tiến quân!” - Hội phó tiếp tục cung cấp thông tin.

“Chiêu mộ thêm? Người có thực lực không?” – Hội trưởng rất để ý điểm này.

“Nghe nói là chiêu mộ cao thủ toàn quốc. Tuy nhiên có phải tất cả đều là cao thủ hay không thì không thể nắm rõ được. Nhưng mà hiện tại có rất nhiều đoàn đội, tiểu đội đang tiến vào Đệ Nhị Chiến Khu tạo nên rất nhiều biến cố.” – Công tác tình báo do hội phó đảm nhận xem chừng hoạt động rất tốt.

Nữ chỉ huy lần nữa lại rơi vào trầm mặc. Công hội Abnomal vốn không có nhiều nhân lực, chỉ hơn 1000, trong khi đó bản thân Thần Long Giáo đã có hơn 3000 người. Xét về nhân số, tỉ lệ là 1:3, nhưng trên phương diện thực lực, tỉ lệ lại là 3:1. Như vậy coi như huề. Bây giờ Thần Long Giáo lại gọi thêm người, e là cục diện cân bằng rất nhanh sẽ bị phá vỡ.

Cô vừa mới nghĩ như vậy, một thương thủ đã đi vào: “Hội trưởng, hội phó, có tin tức mới nhất. Thần Long Giáo có một tổ đội thần bí xuất phát từ Tân Bác Lãng, tiến nhập khu lôi lâm (*). Tính tới thời điểm hiện tại, chúng đã tiêu diệt năm tổ đội của ta. Phỏng chừng vào 2 giờ xế chiều ngày hôm nay sẽ tiếp cận tới trung tâm hoang mạc, sau đó vây lấy thành Sky (thành Thiên Không).”

(*) khu rừng có gài đầy mìn.

Hội trưởng và hội phó đưa mắt nhìn nhau. Phó hội trưởng hoài nghi nói: “Đội ngũ bí ẩn là sao? Bọn họ thông qua lôi khu kiểu gì?”

Thương thủ: “Bọn họ cố tình đụng phải địa lôi, lợi dụng mìn nổ dụ người của ta tới, sau đó đoàn diệt!”

Hội trưởng hỏi: “Là kĩ thuật sư cao cấp?”

Thương thủ lập tức đáp: “Không phát hiện ra bất cứ dụng cụ máy móc gì. Cũng không phát hiện người nào trong số chúng là cơ giới sư hay game thủ chuyên công binh!”

Hội trưởng và hội phó lại liếc mắt nhìn nhau (đòe mòe đây chẳng phải liếc mắt đưa tình sao, có JQ), phần lớn là thái độ hoài nghi, không có game thủ công binh mà cũng có thể phá mìn, lai giả bất thiện!

“Chúng ta mất bao nhiêu người rồi?” - Hội phó lại hỏi.

“Tổng cộng 36 người!”

“Vậy bọn họ mất bao nhiêu?” - Hội phó truy vấn.

Thương thủ tiếp tục đáp: “Bọn họ chỉ mất một game thủ sinh hoạt!”

Hội trưởng và hội phó lúc này mới bắt đầu cảnh giác, lập tức phóng to bản đồ mô phỏng 3D giữa không trung. Thương thủ chỉ ra vị trí cùng lộ tuyến của nhóm Diệp Sảng. Biểu tình của hội phó ngưng trọng: “Đây nhất định là kì binh do Thần Long Giáo phái tới. Ý đồ hẳn là cắt đứt quốc lộ của hoang mạc trung tâm, sau đó phối hợp với quân chủ lực và các tiểu đội từ các lộ tuyến khác đồng thời giáp công. Không hay rồi!”

Hội trưởng bỗng mở bảng hỗ trợ game thủ, nhấn nhấn vài cái. Phó hội trưởng chần chừ hỏi: “Để ai đi tiêu diệt đội này?”

Nữ hội trưởng đóng lại bảng hỗ trợ: “Bọn họ chỉ là một tiểu đội đã có thể khử hơn 30 người của ta, chắc chắn không phải dạng vừa. Chúng ta phải ngăn chặn bọn họ lại, tuyệt đối không thể để bọn họ tiến vào trung tâm!”

Hội phó gật gật đầu, rất tán đồng phán đoán của hội trưởng. (dafug, cái này ai chả biết @@). Đối phương bắn ta bằng khẩu súng, ta phải bắn lại đối phương bằng đại bác. (chỗ này nguyên tác không như thế, là tuôi chém thôi, nhưng nghĩa cũng tương đương).

Phó hội trưởng lại nhìn bản đồ 3D một chút. Trong rừng cây lóe lên một điểm đó, chính là vị trí của đội Diệp Sảng. Hắn ta thao tác vài cái trên màn ảnh, điểm đỏ liền biến mất. Trong mắt hắn, nhóm Diệp Sảng đã trở thành người chết.

Lối ra của khu lôi lâm…

Nhóm Diệp Sảng đã ra khỏi rừng bìa rừng. Trước mặt họ là một đại lộ trải dài trên hoang mạc, kéo dài tới tận chân trời. Họ nhìn lại đường biểu diễn lộ tuyến của mình trên bản đồ, thấy đường đi của mình như một đường cong hắc ám tà tà xen kẽ với quốc lộ. Có điều đám người Diệp Sảng không hề nhận thức được rằng mình đã khiến cho đối phương khẩn trương cao độ như ngồi trên đống lửa.

Đây là một sườn núi đất nhỏ, ngay dưới là quốc lộ. Bên cạnh dọc quốc lộ là một mảng xương rồng, mỗi cây xương rồng đều thô, cao vô cùng.

“Mọi người xem kìa!” - Triệu hoán sư MM đột nhiên hô to.

Diệp Sảng chăm chú nhìn, chỉ thấy có một game thủ Anh quốc đứng ngay trong đám cây xương rồng. Đó là một nguyên tố sư, người đầy bụi bặm, da dẻ nhễ nhại mồ hồi như vừa tắm dầu, pháp bào rách như xơ mướp, trông như vừa chạy loạn. Không chỉ thế, trong tay hắn ta là một thanh tiểu đao. Hắn ta dùng tiểu đao rạch thân cây xương rồng, từ vết rạch chảy ra một dòng chất lỏng màu trắng ngà. Hắn ta liền vội vàng há mồm uống…

Nhị Bức Hỷ Hỷ cười lạnh nói: “Nông dân Anh quốc, không ngờ nghèo đến mức này. Thứ nước đó mà cũng uống!”

Lôi Lôi nói: “Không! Người này hẳn là chạy xuống từ trung tâm chiến trường. Có thể là không có tiếp viện ứng cứu. Chất lỏng từ cây xương rồng có thể bổ sung thể lực.”

Diệp Sảng gật gật đầu. Đồ đệ của hắn thật giỏi.

“Người này không hề đơn giản. Mọi người nhìn dây chuyền của hắn mà xem. Sợi dây chuyền này phát ra hai màu đỏ và lam, hiển nhiên là trang bị biến dị!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng quan sát kĩ hơn.

Cô vừa nói thế, những người khác đều rục rịch không yên. Nếu có thể giết chết tên này, sau đó lột trang bị thì quả thật chuyến đi này không uổng. Nhị Bức Hỷ Hỷ dặn dò vài câu, mọi người liền chia thành hai đường tả hữu giáp công. Tuy nhiên Diệp Sảng lại không hề phản ứng.

“Anh lại muốn thế nào?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ cảm thấy Diệp Sảng thật sự rất quái.

Diệp Sảng nói: “Tôi luốn cảm thấy có chỗ nào đó bất thường. Các người vẫn nên cẩn thận một chút!”

Nhị Bức Hỷ Hỷ hừ lạnh: “Hẳn là không có khả năng bọn chúng đem chôn địa lôi tới tận đây đi? Hơn nữa, ta có cái này, sợ gì?” – Cô vừa nói vừa giơ AUG trong tay lên. Diệp Sảng không nói gì, dự cảm xấu trong hắn càng lúc càng mãnh liệt.

Lôi Lôi lấy ống nhòm ra, tỉ mỉ quan sát địa hình phiến xương rồng này. Trong khi đó, Nhị Bức Hỷ Hỷ và Hỏa Thương Thiêu Dược đã dẫn hai nhóm người đi xuống.

Khoảng cách vẫn còn khá xa, khoảng 300m tả hữu. Đám người Âu Châu Tân Quý rón ra rón rén lặng lẽ tiếp cận game thủ Anh quốc kia, thế mà tên nguyên tố sư đó dường như vẫn chưa hay biết gì.

Nhị Bức Hỷ Hỷ nắm chắc AUG trong tay, đặc biệt mong chờ uy lực của chiếc tân thương này. Đi tới một gốc cây xương rồng, Hỷ Hỷ nhẹ nhàng nâng súng, mở kính nhắm.

“Ba ba ba ba!”

AUG bắn từng loạt đạn, độ chính xác rất cao, thanh âm tựa như tiếng hai ván gỗ va vào nhau, vừa thanh thúy lại kéo dài, đã vậy nơi này lại thoáng đãng, hoang dã.

Đạn của AUG có đường kính 5.56x45mm, nhìn qua vừa nhọn vừa dài. Không phải đạn có đường kính càng lớn càng chứng tỏ súng tốt. Lớn nhỏ thế nào cũng đều có ưu khuyết điểm. Đường kính đạn lớn dẫn đến đầu đạn nặng, vì thế động năng cần thiết cũng lớn, công năng nhiều, tầm bắn xa, uy lực do đạn gây ra cũng rất lớn. Nhưng vì thế, độ chính xác cũng giảm đi. Tỷ như súng bắn tỉa, anh không thể bỏ qua sự ảnh hưởng của sức giật khi khai hỏa. Trong khi đó, súng có đường kính nòng nhỏ thường có độ xuyên thấu rất mạnh, dễ tạo ra sát thương nặng. Ví dụ như AK của Diệp Sảng và AUG của Nhị Bức Hỷ Hỷ. Đạn từ AUG của Nhị Bức Hỷ Hỷ rất dễ xuyến thấu các chướng ngại vật trên đường bay.

Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng chẳng phải bất tài. Tất cả các loạt đạn bắn ra đều bay tới phía lưng của tên nguyên tố sư kia.

“Đinh đinh đinh đinh!”

Diệp Sảng thấy rõ ràng vài đạo hỏa hoa lòe ra từ lưng của tên đó, mơ hồ có một mảng hào quang màu lam nhạt hình lập phương xuất hiện.

Lôi Lôi bỗng nhiên nói: “Đó là một loại hộ thuẫn tụ hợp năng lượng của quang nguyên tố sư. Hộ thuẫn của quang hệ có khả năng dung hòa thương tổn do súng. Nguy rồi, đây là một cái bẫy…”

Diệp Sảng muốn nhắc nhở Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng không kịp. Cô ta có thực lực không có nghĩa là khả năng phản ứng cũng tốt. 

Bị trúng một thương của Hỷ Hỷ, gã nguyên tố sư kia không hề mất một giọt máu nào, ngược lại còn quay đầu về phía cô, lộ ra một nụ cười quỷ dị. Nhị Bức Hỷ Hỷ ngẩn ngơ, Diệp Sảng vội kêu to lên: “Cẩn thận bên trái! Tránh ra!”