Vô Địch Hắc Quyền

Chương 662: Hỗn chiến




Đỗ gia có lẽ không có võ giả kiệt xuất, nhưng bọn hắn đã truyền thừa trên trăm năm, nên có một đám thủ hạ rất tận tâm và trung thành, người có thể bán mạng vô số kể. Tại đây có hơn ba mươi người, trong tay mỗi người đều cầm súng.

Súng, đối với võ giả đó là một thứ cấm kỵ! Nhưng đối với Đỗ gia mà nói, đó lại là một lợi khí dùng để giết người.

Cơ hồ lúc tiếng súng vừa vang lên, trong nội tâm tất cả các võ giả đột nhiên cả kinh. Nguyên một đám võ giả thoáng chốc như chim thú tán loạn, thật đúng là bát tiên quá hải, hiển lộ thần thông.

Vô luận là cao tăng Thiếu Lâm, hay là võ giả của Song Phong Trấn, không có ai không sợ súng! Cho dù thân thể là sắt thép đi nữa, nhưng khi 30 khẩu súng hành động thì không có gì chịu được.

Bốn năm người thân tín của Đỗ gia coi trọng sinh tử của Đỗ Mộ, ngay từ đầu đã đem súng nhắm về một thân tử sam của Hoàng Thiện.

"Tất cả mọi người đừng nhúc nhích" Trán của Hoàng Thiện đổ đầy mồ hôi lạnh, đối mặt với tình thế như vậy hắn rất khiếp đảm. Lấy thân thể đang hấp hối của Đỗ Mộ che trước thân thể mình, một mực bảo vệ thân thể, quát to: "Ai dám nổ súng thì hắn cũng sẽ chết".

"Thả lão gia nhà chúng ta ra". Một tên thân tín của Đỗ gia vung tay lên, tất cả tay súng tạm thời dừng lại. Mà võ giả của Thiếu Lâm lẫn Song Phong Trấn rất thức thời cũng không nhúc nhích, bởi vì song phương đang rất căng thẳng, đến lúc đó khó có thể tránh khỏi thương vong.

Hoàng Thiện thở dốc vài cái để bình phục tâm tình, hơn nửa ngày sau mới nói: "Các ngươi làm như vậy là bội bạc! Song Phong Trấn ta đến Đỗ gia để hỗ trợ, kết quả là như thế này."

"Hỗ trợ? Ngươi nói thật yêm tai à!" Người thủ hạ của Đỗ gia lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói: "Vừa rồi Song Phong Trấn các ngươi một mực thờ ơ lạnh nhạt! Nếu không phải chúng ta xông lên trước, thì bây giờ cũng không có kết quả. Cái này là đội mũ mão tử lên đầu chúng ta. Thiếu Lâm giết thiếu chủ chúng ta, phải dùng máu trả bằng máu, ăn miếng trả miếng, đây mới là công đạo!"

Độ Minh ở một bên thấy tình thế không ổn, hai con phe đang đứng chung một cái chốt trên sợi dây thừng, liền thi lễ thản nhiên nói: "Bần tăng lấy danh nghĩa của Thiếu Lâm mà thề, người giết thiếu chủ của các ngươi không quan hệ với chúng ta".

Hoàng Thiện thở phào, hắn cũng sợ Thiếu Lâm không biết tình huống lúc này, đến lúc đó sẽ rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương. Tay hắn nắm thật chặt, nuốt một ngụm nước miếng nói: "Ta cũng lấy danh nghĩa của Song Phong Trấn mà thề, chúng ta chưa làm bất kỳ chuyện gì gây bất lợi cho Thiếu Lâm. Nhất định là có người muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, sau đó ngư ông đắc lợi!"

Mọi người nghe xong lông mày không khỏi nhíu lại. Làm hai phe phải tàn sát lẫn nhau, đến tột cùng là người nào mà có tâm địa độc ác như vậy?

Mà ngay cả người của Đỗ gia cũng kinh nghi bất định. Nếu như chuyện khuya hôm nay không phải do song phương gây nên, vậy chắc chắn là phía sau có người giở trò. Nói vậy cừu nhân căn bản không phải ở đây.

"Thật không phải do các người?" Mọi người của Đỗ gia đều nhìn về phía Độ Minh để tìm được kết quả.

"Đêm nan Độ Ách đại sư cũng chết thảm ở Hồng gia. Chuyện này từ trên xuống dưới của Hồng gia đều có thể chứng minh!"

Giờ khắc giằng co này, ba người trên cây lại có thể nghe rành mạch.

Mặt mày Ngô Lập Săm nhăn lại thành chữ xuyên. Chuyện hai phái sống mái với nhau là chuyện hắn cam tâm tình nguyện trông thấy. Nhưng giờ phút này song phương đã ngừng lại, hiểm cảnh lại đổ lên người phe mình.

Chỉ cần động não là có thể minh bạch ra phe mình là người đắc lợi, như vậy thì cả Thiếu Lâm lẫn Song Phong Trấn đều trở thành cừu nhân của phe mình. Làm ra hai đại địch như vậy, ngẫm lại cũng làm cho da đầu hắn run lên.

"Không thể để cho bọn họ tiếp tục như vậy!" Chỉ trong vài giây Ngô Lập Sâm đã đưa ra lựa chọn, hắn hạ giọng nói: "Nhanh kiếm biện pháp, nếu không thì tất cả chúng ta đều đi tong!"

Diệp Thiên Văn cũng không ngờ chuyện tình lại thay đổi bất thường, trong lòng hắn không thể cấp ra được một cái phương án nào.

Ở khoảnh khắc khẩn yếu nhất, Trần Mễ Lạp đột nhiên lấy ra bi thép từ trong túi, nhắm ngay vào đệ tử của Đỗ gia, dùng toàn lực bắn ra!

"Bang" một tiếng, một tay súng ở tít đằng xa của Đỗ gia ngã xuống trên mặt đất.

"Đáng chết, là kế hoãn binh của bọn hắn, liều mạng…!" Không biết ai hô câu đó trong đám người. "Đoàng…Đoàng…Đoàng" Đã có nhiều người mù quáng bóp cò theo.

Cao thủ Thiếu Lâm cùng Song Phong Trấn đều không có phòng bị, trong nháy mắt đã có hai gã cao thủ bị bắn trúng ngã xuống đất.

Độ Minh cũng không tiếp tục bận tâm, sự tình đã như vậy thì hắn cũng đành chấp nhận cái tội danh này. Hắn lăn một vòng đến chân của một tay súng Đỗ gia, toàn lực đánh ra một quyền đồng thời nói: "Bằng hữu, động thủ đi"

Người của Song Phong Trấn cũng tinh tường, ngay lúc này chỉ còn cách song phương hợp lực liều chết mới có thể chạy ra ngoài.

Hoàng Thiện đồng thời hiểu ý, Đỗ Mộ trong tay đã không còn chỗ hữu dụng, nên cầm hắn ngăn hai phát súng lại. Sau đó quăng thi thể của hắn ra ngoài, bắt đầu hạ thủ tàn nhẫn.

Võ giả chỉ có một đường hy vọng, ai cũng không muốn chính diện va chạm với súng, nhất là khi không có ngạnh công hộ thân, súng bắn vào người cũng tạo thành một lỗ máu. Chỉ có thể kiên trì động thủ, để xem đến tột cùng là ai nhanh hơn a!

Trong nội viện võ giả đều có tu vi tông sư trở lên, nếu liều mạng cũng không chậm hơn với súng là bao.Vài phút sau, Đỗ gia chỉ còn lại năm sáu tay súng.

Đương nhiên, Thiếu Lâm cùng Song Phong Trấn cũng không tốt mấy. Song Phong Trấn thương vong lớn nhất, thân Hoàng Thiện bị trúng hai phát, ba vị lão giả của Hoàng gia không bị bất cứ thương tổn nào, tông sư hàng chữ Độ thì trên người nở đầy hoa.

"Hiện giờ chúng ta động thủ thế nào?" Trần Mễ Lạp là người khởi xướng ra chuyện này ngồi trên cây không kiềm chế được. Thời cơ đã đến, nếu như tăng thêm chút lực nhất định có thể diệt trừ những người này!

"Không được!" Ngô Lập Sâm không suy nghĩ mà thốt lên. Tuy bây giờ đối phương yếu thế, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa. Thiếu Lâm còn có ba người đại tông sư, Song Phong Trấn cũng vậy, thực lực như vậy mình căn bản không có phần thắng.

"Rút lui thôi!" Diệp Thiên Văn chậm rãi nhổ ra một câu. Vừa rồi Trần Mễ Lạp bắn ra bi thép, người Thiếu Lâm đã quét qua bên này.

Trần Mễ Lạp suy nghĩ tỉnh táo lại, cuối cùng thở dài nói: "Nếu như hôm nay chúng ta có thể triệu tập tất cả lực lượng đến, có lẽ sẽ làm cho song phương không thể trở mình!"

Làm sao Ngô Lập Sâm không biết được, chỉ là giờ đây không có khả năng động thủ nữa, mang theo thần sắc không cam lòng nói: "Rắm thối! Chuyện này không nằm trong kế hoạch, thu hoạch như vậy cũng không nhỏ, vậy cũng thỏa mãn rồi"

Ba người im lặng từ trên cây bò xuống, hội hợp với Diệp Vô Nhai, bốn người lặng lẽ rút đi.

"Cơ hội tốt như vậy, chỉ tiếc……ai!" Nửa đường Trần Mễ Lạp vừa đi vừa xoay đầu lại nhìn: "Chúng ta rời đi như vậy, một khi Thiếu Lâm tu dưỡng xuong, thương thế đầu mãnh hổ này khỏi hắn, sẽ hung dữ cắn chúng ta một phát"

Thần sắc Diệp Thiên Vân âm trầm đáng sợ, không ai biết hắn đang suy nghĩ những gì, sau nửa ngày mới chậm rãi nói: "Ta muốn báo thù!"

Ngô Lập Sâm khẽ giật mình, nhất thời suy nghĩ một khả năng, có chút nghi hoặc nói: "Ngươi muốn nửa đường…"

Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng gật đầu, ngày đó hắn đã thề tại Hình Ý Môn, nhất định phải báo thù cho các tông sư của Hình Ý Môn! Hôm nay song phương đại chiến xong, thực lực đã hao tổn, đây là một cơ hội tuyệt hảo.

Đòn sát thủ của Thiếu Lâm đơn giản là những tăng nhân hàng chữ Độ trong nội viện. Hắn không có hy vọng xa vời là tàn sát tất cả, nhưng giết một người trong đám đó của sẽ làm tổn thất một đại tướng của Thiếu Lâm.

"Chuyện này nguy hiểm không ít, sẽ liên lụy mấy vị lão ca mạo hiểm! Nếu các vị không muốn, ta sẽ tự mình…."

"Nói gì vậy!" Ngô Lập Sâm thản nhiên nói: "Mạng của lão ca đây cũng là do đệ kéo về từ Nại Hà Kiều. Không có đệ, Ngô Lập Sâm ta giờ đây vẫn còn trong địa lao tối tăm. Huống chi Thiếu Lâm là địch nhân chung của chúng ta, lúc này không ra tay sẽ không có cơ hội nữa! Lão ca với ngươi đọ sức lần nữa, sinh tử do mệnh"

Trần Mễ Lạp và Diệp Vô Nhai đối mặt nhau, đồng thời cười sang sảng.

"Lần này chúng ta tới Thục trung, đã sớm để đầu trên tay! Giao tình chúng ta không đề cập tới, ân tình cũng không đề cập. Chỉ riêng việc của Thiếu Lâm, chúng ta cũng muốn ra tay thử một lần"

Thân thể Diệp Thiên Vân run lên, không hề có một câu oán hận, làm cho hắn ngoại trừ cảm động còn có bận tâm. Chỉ cần thế lực Thiếu Lâm vẫn còn, hắn sẽ vĩnh viễn sống trong âm u. Gật đầu nói: "Nếu các vị nguyện ý giúp ta, vậy chúng ta liền ôm cây đợi thỏ, lần này phải làm cho Thiếu Lâm vĩnh viễn không thể trở mình được" xem tại Đọc Truyện

"Tốt!" Ngô Lập Sâm vươn tay ra, cười cười nói: "Huynh đệ chúng ta cùng chung hoạn nạn, đồng sanh cộng tử"

Bốn người gắt gao tựu lại một chỗ, có đôi khi tình nghĩa quá nặng sẽ hơn tính mạng vài phần….

Đỗ gia từ trên xuống dưới, bị tàn sát sạch sẽ! Từ lúc Đỗ Mộ chết mãi cho đến tràng diện hỗn loạn thì đã không còn một người sống! 37 tay súng uốn éo nằm trên mặt đất.

"Độ Minh, vừa rồi là người của ngươi ra tay?" Lần này người Hoàng Thiện đã mang theo đều là tinh anh của Hoàng gia, nhưng giờ khắc này chỉ còn lại ba vị trưởng bối, còn lại tất cả đều bị bắn chết.

Đúng vậy, chính là bắn chết! Hoàng Thiện phẫn nộ cực điểm. Lần này Song Phong Trấn thi triển một kế hoạch lớn, kết quả bây giờ từ người tham mưu thành kẻ tử nạn.

"Có người thiết lập ra kết cục này, hơn nữa vừa rồi bọn họ còn ở chỗ này!" Độ Minh hít sâu một ngụm, ngón tay chỉ về đại thụ cách đó không xa.

Hoàng Thiện nghe xong đã tin hơn phân nửa, Thiếu Lâm hẳn sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, chỉ có thể nói ra một điều, có người ra tay khơi mào lửa giận của Đỗ gia. Hắn không chút chần chờ nhảy lên cây xem xét.

"Thiện nhi, có phát hiện gì không?" Gia chủ của Hoàng gia lúc này tựa hồ đã già nua thêm mười tuổi, trong hai mắt hắn tràn đầy lửa giận.

Hoàng Thiện nhảy xuống thì liền cảm giác được đau đớn, sờ lên tai, trong nội tâm một trận run rẩy, trầm giọng nói: "Trên cây có bùn đất! Còn có lá cây bị giẫm qua!" Hắn đem manh mối giao cho Hoàng gia gia chủ.

Toàn bộ Huyền Tự Bối do Thiếu Lâm mang đến đều tử nạn, mà ngay cả Độ Thế, Độ Nhiên cũng bị thương.

"Nhất định là bọn họ làm!" Giọng Hoàng Thiện căm hận nói: "Mông gia, người từ bên ngoài đến, nhất định là bọn họ!"

"Mông gia!" Độ Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi dám xác định không?"

"Dám!" Sắc mặt Hoàng Thiện phát lạnh nói: "Vài ngày trước, hắn cứu đi hai gã hòa thượng! Mà hôm nay, hai gã hòa thượng đó lại đánh chết Tích nhi, không phải bọn họ thì còn lại ai nữa?"

Độ Minh trầm mặc một chút, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, đè lửa giận xuống nói: "Chuyện này nhất định phải tra xét rõ ràng! Ta hy vọng ân oán trước đây của song phương đều buông xuống, đợi bắt được độc thủ đằng sau rồi giải quyết cũng không muộn!"

Hoàng Thiện không dám lên tiếng, mà dùng con mắt trưng cầu ý kiến.

Hoàng gia gia chủ đem lá cây trong tay siết thành một đoàn, nặng nề gật đầu nói: "Một lời đã định! Thề phải tìm ra hung thủ, Song Phong Trấn ta có thể cam đoan, tuyệt sẽ không động thủ với Thiếu Lâm vào lúc này.