Vô Địch Hắc Quyền

Chương 566




Diêm Phong trong vài phút ngắn ngủi này có thể nói là kinh tâm động phách, mặc dù tận lực che dấu vẻ bề ngoài, che dấu nội tâm sợ hãi. Đúng trước mặt hắn chính là bốn cao thủ cấp tông sư của Võ Đang, hắn biết rõ bản thân cùng tông sư có chệnh lệch lớn đến cỡ nào! T

Nếu như là một người bình thường không biết thì thôi, nhưng hắn đã lăn lộn trong võ lâm mấy chục năm, nên biết rất rõ. Vương Sư Đình là người phụ trách chưởng luật điện Võ Đang, hiện tại Băng Thành cũng đang nằm trong tay hắn. Người như vậy tay dính đầy máu tươi, có thể trong nháy mắt, làm cho bản thân thành một khối thi thể.

Âm thanh của Trần Mễ Lạp có thể nói như là thiên âm vậy, Diêm Phong thở vào nhẹ nhỏm, cả người chậm rãi dựa vào vách tường, để tránh Vương Sư Đình đột nhiên hạ thủ tàn nhẫn, đối với bọn họ vẫn cần phải đặt cẩn thận lên hàng đầu, Võ Đang có tiếng là không giảng đạo lý.

Vương Sư Đình nghi hoặc hướng trước cửa phòng nghỉ nhìn lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Mễ Lạp, trên khuôn mặt dữ tợn không che dấu một chút phẫn nộ nào, hai mắt lập tức híp lại, tĩnh táo nói:" Quả nhiên là ngươi! Trần Mễ Lạp! Không nghĩ tới Thiếu Lâm cũng vây không được ngươi, sư huynh ta đúng là có lòng dạ đàn bà, lúc đầu nên khuyên hắn diệt trừ ngươi! Đáng tiếc chỉ một phút sai lầm, lại để cho ngươi vui vẻ ở chỗ này!"

Sau khi một tiếng này vang lên mấy người đi theo Vương Sư Đình thần thái vốn ung dung thoải mái, đột nhiên đứng dậy bộ dáng như lam đại địch vậy! Sự xuất hiện của Trần Mễ Lạp nói cho bọn họ biết, ở chỗ này khẳng định không chỉ có một người, nếu không không ai ngu mà lại xông vào nơi này một mình.

Trần Mễ Lạp ngoài cười nhưng trong không cười:" Chỉ cần ta một ngày không chết, Võ Đang cũng đừng hòng muốn yên ổn! Ta từ mấy chục năm trước, đã chuẩn bị từ khi tiến vào hắc ngục! Các khoản nợ này cũng đã đến lúc phải thanh tóan rồi!"

Thanh Linh đạo nhân cũng từ trong phòng nghỉ đi ra, sắc mặt có chút lạnh lùng đối với Võ Đang. Còn Thường Ba thì hai mắt tràn đầy lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy người trước mắt! Huyền Y cùng Huyền Danh cũng đi theo phía sau, chỉ là vẻ mặt cười cười, bọn họ thuần túy chỉ là đến góp vui mà thôi, đương nhiên hy vọng chuyện càng lớn càng tốt!

Tình thế đột nhiên thay đổi, Vương Sư Đình đã nhận ra tình thế không tốt. Cả người vừa đứng vững, không khỏi run lên. Hắn nhìn chằm chằm vào Trần Mễ Lạp ngữ khí ôn hòa nói:" Trần huynh, thoạt nhìn hôm nay ngươi đã sớm chuẩn bị tốt rồi! Đã như vậy! Chúng ta hãy tìm một chỗ nào đem toàn bộ ân oán trước đây chấm dứt!"

"Tìm một chỗ nào?" Trần Mễ Lạp nhìn hắn biểu diễn, cười lạnh nói:" Ta thấy phòng làm việc này không tệ, rộng rãi, sáng sủa, vừa đúng lúc vài người chúng ta có thể đồng thời ra tay."

Câu nói đầu tiên đã đem tất cả mọi đường lui phá hủy, Vương Sư Đình sắc mặt không khỏi biến đổi. Nhìn bốn người đi ra trước mặt, nghi hoặc bất an hỏi:" Bọn họ là..." xem tại Đọc Truyện

Thanh Linh đạo nhân lạnh lùng cười, tiếp lời:" Vương sư đệ, ngươi không nhận ra ta sao? Nhớ năm đó chưởng môn Võ Đang đem ta cho vào hắc ngục, trong đó có không ít công lao của ngươi! Lúc trước ngươi xem ta là một người sư huynh, rồi sau đó lại hung hăng cắn sau lưng ta một cái, năm đó ta tại sao không nhìn ra bản lĩnh này của ngươi!"

Thường Ba nhíu mày, khinh miệt nói:" Không nên nói nhiều với hắn! Hiện tại Võ Đang từ trên xuống dưới đều là đồ vô sỉ! Vương Sư Đình. Lão phu hôm nay thề phải chém đầu ngươi xuống bái tế Bát Cực Môn ta!"

Vương Sư Đình đã sớm biết Băng Thành sẽ không dễ dàng đoạt được như vậy. Cho nên bình thường khi đi lại. Bện cạnh người ít nhất cũng dẫn vài tên sư huynh đệ. Như vậy cho dù lúc động thủ cũng chiếm được chỗ tốt. Nhìn qua năm người trước mắt. Tình thế không ngờ lại đảo ngược nhanh như vậy. Trong lòng cũng đang nghĩ phải làm sao để hóa hiểm thành an đây!

Công phu của Thanh Linh đạo nhân hắn vô cùng rõ ràng! Còn ba gã tông sư khác. Mấy người cũng nghĩ rằng Trần Mễ Lạp cũng là từ trong hắc ngục được thả ra, liền cười lui lại từng bước, không hề báo trước nói:" Ta cũng vậy. Là phụng mệnh làm việc. Không nên trách ta! Động thủ!"

Trần Mễ Lạp sớm chỉ biết Vương Sư Đình quỷ kế đa đoan. Hơn nữa là người gian xảo. Khi nói chuyện liền tiến lên đánh về phía Vương Sư Đình một chưởng. Cái này là ôm hận mà ra tay, lực đạo đương nhiên không cần nghĩ tới. Trong miệng trêu tức nói:"Thường huynh. Còn chờ cái gì nữa!"

Ánh mắt của Thường Ba đỏ lên. Thù Bát Cực diệt môn. Đã sớm nghe Trần Mễ Lạp nói qua vô số lần! Mấy ngày nay môn nhân trong tửu điếm. Người nào cũng mang thương tích. Cho nên không chút do dự lao theo phía sau Trần Mễ Lạp. Lao người đánh tới.

Thanh Linh đạo nhân mặc dù không có cơ hội ra tay với Vương Sư Đình. Nhưng hắn đã sớm có kế hoạch cho bản thân! Ngay lúc Vương Sư Đình hô động thủ. Đã vô thanh vô thức tới gần một đệ tử Võ Đang trẻ tuổi nhất. Đánh một chưởng lên đầu hắn! "Thình thịch" một tiếng. Trong nháy mắt máu tươi phun ra. Một chưởng đánh nát đầu. Nghiến răng nghiến lợi nói:" Trước tiên tìm một chút ích lợi trên người các ngươi đã!"

Huyền Danh cùng Huyền Y đấu với hai gã tông sư, vừa trêu chọc, vừa nói:" Tìm một đối thủ không dễ dàng, vài chục năm không ra tay, bồi chúng ta mấy chiêu đi!"

Song phương đã sớm đỏ cả mắt. Chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch ân cừu dây dưa không dứt này! Võ Đang tông sư đứng ở sau cùng, nhìn thấy Diêm Phong dựa vào tường, liền cười lạnh đi tới. Dưới chân vừa động, liền đá vào tiểu phúc của Diêm Phong, hiển nhiên là muốn lấy tánh mạng của hắn!

Diêm Phong biết song phương sẽ động thủ, nhưng tuyệt không nghĩ sẽ nhanh như vậy. Mắt thấy đối phương ra tay, tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng vừa muốn ngăn cản, lại phát hiện bản thân tại sao lại chậm như vậy! Năm thước. Ba thước. Một thước!

Diêm Phong ngay cả dũng khí xuất chiêu cũng không có, vô luận đỡ hay không đỡ, hắn cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết! Hai mắt nhắm lại, nếu có kiếp sau, nhất định phải luyện võ công cho tốt!

Trong nháy mắt ngay lúc vừa đá trúng, Thanh Linh đạo nhân điểm chân một cái, cả người lao thẳng tới.

Tông sư Võ Đang đang muốn lấy tánh mạng Diêm Phong, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người đỡ lấy chiêu này! Thanh Linh đạo nhân tính toán thời gian rất chuẩn, cả người như tia chớp, đã xuất hiện trước người Diêm Phong, đưa tay giữ lấy đối phương, trong miệng cười nói:" Tiểu oa nhi, cảm giác này như thế nào?" Vừa nói vừa cùng đối phương đứng tại chỗ!

Diêm Phong nghe thấy âm thanh của Thanh Linh đạo nhân, mới xác định là mình còn sống. Chậm rãi mở mắt ra, hắn mặc dù đã lăn lộn trong võ lâm nhiều nắm, nhưng còn chưa thấy loại cấp bậc này ra tay. Nhìn thấy Thanh Linh đạo nhân ngăn cản đối thủ giúp mình, thở dài một cái, phát hiện sau lưng mình trong nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi.

Loại cảm giác cận kề cái chết này, mặc dù chi là trong nháy mắt, nhưng trong đầu hắn xuất hiện vô số y niệm, cuối cùng vẫn là hy vọng bản thân có thể học công phu thật giỏi, không khỏi vui mừng như điên cười rộ lên, trong nụ cười này còn có chút tang thương, có chút bất đắc dĩ, còn sống thật tốt!

Vương Sư Đình có khổ tự biết, từ khi bắt đầu ra tay đến hiện tại mới qua được ba chiêu! Tất nhiên, ba chiêu này vẫn là hắn nguy hiểm lắm mới tránh được! Một bên vừa đánh, vừa hướng cánh cửa phía sau bắt đầu lùi lại.

Trần Mễ Lạp cùng Thường Ba liên thủ giống như hồng thủy vậy công kích hung mãnh, làm cho hắn căn bản vô lực thừa nhận. Hai người tông sư đồng thời ra ta, lại còn am hiểu thuật hợp kích, quả thực thật là đáng sợ!

Một người vũ giả ưu tú, ngoại trừ một thân tu vị ra, trong khi giao thủ còn phải chú ý đến hoàn cảnh xung quanh! Trong mấy tông sư tại Võ Đang Vương Sư Đình có thể nói là xếp trong vị trí đầu. Nhưng hắn đối với việc lý giải về hoàn cảnh, còn mạnh hơn người khác gấp mấy lần. Chính vì như thế, trong vài chục năm gần đây mới có thể tránh được nhiều nguy hiểm.

Vương Sư Đình bình sinh lọt vào không ít phục kích, nhưng mà đều là hữu kinh vô hiểm. Hắn tự tin hôm nay cũng giống nhau, bởi vì chỉ cần thối lui đến trước cửa Huyền quan, là có thể thành công được một nữa.

Tại địa phương nhỏ hẹp như vậy, Trần Mễ Lạp cùng Thường Ba cho dù mỗi người đều đều chém một nữa người ra, cũng khó mà muốn ra tay công kích bản thân.

Một bên chống đỡ, môt bên lùi lại phía sau, Trần Mễ Lạp mắt thấy Vương Sư Đình sắp tiến vào Huyền Quan, không khỏi lo lắng la lớn lên:" Sư huynh, gia tăng sức lực!"

Thường Ba hiển nhiên có thể nhìn ra kế hoạch của Vương Sư Đình, mấy lần muốn phong kín đường kui của hắn, kết quả đều bị Vương Sư Đình đánh trả, trong lòng không khỏi có chút xúc động! Cắn răng đem hết toàn lực ra, chỉ là cùng là tu vị cấp tông sư, làm sao có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự đối phương.

Vương Sư Đình dưới chân vừa lui lại phía sau, đã tới Huyền Quan. Trần Mễ Lạp cùng Thường Ba hai người không thể tiếp tục liên thủ, công kích liền chậm lại! Trong lòng hắn mừng thầm, đầu gối liền đứng vững xuống phía dưới, tại thời khắc mấu chốt này, cho dù là một sai lầm nhỏ cũng có thể mất mạng.

Vương Sư Đình cơ hồ không có bất cứ do dự gì, hai mắt liếc nhìn mấy vị sư huynh đệ đang đại chiến một cái, trong lòng thở dài. Đại nạn trước mắt mỗi người đều phải tự lo, nghĩ chắc mấy vị sư huynh đệ sẽ không trách tội bản thân. Hiện tại chỉ có một cơ hội duy nhất đó là rút đi, nếu không với sự liên thủ của đối phương sớm muộn gì cũng phải chết.

Thường Ba bị Huyền Quan ngăn cản không thể tiến lên phía trước, trong lòng rất không cam tâm. Chỉ còn lại có Trần Mễ Lạp ở trước cửa, cùng với Vương Sư Đình đơn độc ngang tài ngang sức!

Vương Sư Đình đánh ta Thái Ất ngũ hình quyền về phía trước, bức lui Trần Mễ Lạp, ngay sau đó liền lui về sau ba bước, chỉ cần quay người lại là có thể mở cửa ra, khéo miệng không kiềm chế được mà nhếch lên. Chỉ cần hôm nay có thể ra khỏi nơi này, ngày sau tất nhiên có cơ hội báo thù.

Ngay lúc này vào thời khắc mấu chốt, răng rắc một tiếng, cánh cửa sau lưng Vương Sư Đình đột nhiên nổ tung, mảnh vụn bay đầy trời, một bóng người lao vào.

Vương Sư Đình tuy sắp thoát nạn, nhưng vẫn cảnh giác rất cao. Vừa thấy có biến, không lùi mà tiến dùng thuần dương chưởng đón lấy bóng người đó, cho dù không thấy rõ người tới là ai, nhưng khoảng cách gần như vậy, đối phương không trúng cũng phải trúng.

Mắt thấy sẽ đánh trúng, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người đó đưa tay ra lắc mình qua bên cạnh, đánh tới! Chân phải lập tức đá tới, hướng về phía hạ âm Vương Sư Đình!

Trong nháy mắt, Vương Sư Đình đột nhiên nhìn thấy một con cự long thăng thiên kích vào bản thân, luồng khí thế mãnh liệt này căn bản không để kháng cự! Vương Sư Đình đột nhiên biết rõ đối phương là ai, liều mạng lùi về phía sau đỡ lấy một chiêu này, hy vọng có thể trả một cái giá vừa phải để có cơ hội chạy trốn!

Mảnh gỗ vụn bay loạn che hết tầm mắt, trong nháy mắt khi bóng người kia đá vào hạ âm Vương Sư Đình, rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh vỡ vụn của xương chậu!

Vương Sư Đình hét thảm lên một tiếng, trên mặt tràn đầy thống khổ cùng tuyệt vọng, hai mắt gắt gao nhìn bóng người lao tới, dùng hết toàn lực hô lên:" Diệp..."

Một cước của người kia vừa rơi xuống, ngay sau đó hai tay của hắn đồng thời vung lên, giống như tia chớp cắm vào trong mắt của Vương Sư Đình, ngón tay chợt hướng sang hai bên, dùng lực một cái.

Âm thanh giống như kéo dây kéo vang lên vậy, đầu của Vương Sư Đình bị xé làm hai, máu tươi trong nháy mắt phun đỏ hai bên tường.

Trần Mễ Lạp đứng gần đó, bị máu não của Vương Sư Đình bắn đầy mặt! Cả người hắn run lên một cái, Diệp Thiên Vân ra tay thật là tàn nhẫn, long hổ tranh tương xuất thủ, trong thiên hạ này ai có thể đỡ được một kích của hắn!