Vô Địch Hắc Quyền

Chương 52: Võ quán có biến




Diệp Thiên Vân nhìn, là võ quán gọi điện tới, tiếp điện thoại liền nghe giọng Thạch Thanh Sơn: Sư phụ, đang làm gì vậy.

Bình thường không có việc gì, Thạch Thanh Sơn sẽ không gọi điện cho mình, cho nên hắn liền vào phòng mình rồi mới lên tiếng: Vừa về nhà, mới đi ra ngoài gặp bạn về, có chuyện gì không?

Thạch Thanh Sơn nói: Sáng nay Diêm Phong tới võ quán, sư phụ anh cũng quá cường hãn rồi, người ta nói là tới bái phỏng, bảo chờ anh về thì báo hắn biết, hắn muốn mời anh ăn cơm. Bây giờ nội tâm hắn đã sớm thần thoại hóa Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân nghĩ nghĩ, có thể là vì chuyện Uy Chấn Thiên, bằng không sẽ chẳng nói vậy, liền trả lời: Tôi biết rồi, đợi tôi về sẽ tìm hắn, còn chuyện gì nữa không?

Thạch Thanh Sơn do dự nửa ngày rồi mới lên tiếng: Sư phụ, hôm nay có một kẻ tới phá quán, tôi đã đánh hắn bỏ chạy. Diệp Thiên Vân vừa nghe con mắt liền nheo lại, bình thường phá quán sẽ không chỉ một người, hơn nữa người đến phá quán tối thiểu thực lực rất mạnh, nếu Thạch Thanh Sơn có thể đánh chạy thì còn phá quán gì nữa, thà gọi là đến chịu ngược đãi còn đúng hơn.

Cho nên hắn nói: Cậu nói thật chứ, một người có thực lực yếu như vậy sao lại đến phá quán? Lời nói của Diệp Thiên Vân đánh trúng chỗ hiểm. Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện

Thạch Thanh Sơn thong thong thả thả nói: Là như vầy, có một người nói bản thân là người Hình Ý môn, muốn gặp anh. Tôi nói với hắn hai câu, thấy hắn hung dữ, nên ra tay giáo huấn hắn, để cho hắn biết chúng ta mới là Hình Ý chính tông.

Diệp Thiên Vân vừa nghe trong lòng thầm kêu không hay, người tới chính là người Hình Ý môn, đây nhất định là một người trong võ lâm, căn bản không phải lưu phái tranh giành võ quán, vội nói: Cậu nói với chú Vương chưa.

Diệp Thiên Vân sợ người ta trả thù, mặc dù vẫn chưa biết Hình Ý môn có bao nhiêu thế lực, nhưng dính dáng tới võ lâm cũng không phải chuyện nhỏ, lỡ như người ta tìm tới cửa, mình lại không có ở đó, vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.

Thạch Thanh Sơn nói: Tôi không dám nói với chú vuonwg, sợ chú ấy nói tôi gây chuyện sinh sự, hẳn là không có chuyện gì đâu, thân thủ người kia cũng không tốt lắm, chỉ bình thường mà thôi, tôi hai ba chiêu đã đánh hắn chạy mất.

Diệp Thiên Vân nghĩ một chút rồi mới bình tĩnh nói: Thanh Sơn, bây giờ cậu gọi điện thoại cho chú Vương của cậu, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Tôi sẽ đặt vé máy bay, dùng tốc độ nhanh nhất trở về.

Thạch Thanh Sơn vừa nghe liền biết mình gây ra đại họa, khiến Diệp Thiên Vân phải lập tức trở về, liền áy náy nói: Bây giờ tôi sẽ gọi điện, sư phụ anh cũng không cần trở lại đâu, tôi tự mình có thể giải quyết, anh ở nhà thêm vài ngày đi!

Diệp Thiên Vân thở dài nói: Cậu gọi điện trước đi, những việc kia sau này hẵng nói!

Nói xong liền cúp điện thoại, đẩy cửa ra khỏi phòng, tới trước mặt cha mẹ nói: Công ty có chút việc gấp, hiện tại con cần về xử lý, bây giờ đặt vé máy bay đi.

Cha mẹ Diệp Thiên Vân vừa nghe, lập tức có chút khó tiếp nhận, vừa về hai ngày đã phải đi, không biết khi nào mới có thể về lại.

Vẫn là Diệp phụ nói ra: Công ty có vấn đề sao, trở về thăm chúng ta là đã rất cao hứng, chuyện côn gty vẫn tương đối trọng yếu, bằng không lương một năm trả một triệu thật là phí. Nói xong cũng thương cảm mà cười lớn.

Ngay lúc đó con mắt Diệp mẫu có chút đỏ, vốn còn cho rằng Diệp Thiên Vân có thể ở trong nhà nhiều ngày, thật không ngờ nhanh như vậy đã phải về, không khỏi có chút chảy nước mắt nói: Tôi cũng biết công ty có việc, có điều tôi vẫn có chút không nỡ xa con.

Diệp Thiên Vân nhìn nhìn, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: Hai người yên tâm đi, con ở bên kia rất tốt, chỉ là do hôm nay có việc gấp cần xử lý, bố mẹ cũng không cần làm việc khổ cực như vậy, ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, hoặc là qua bên kia thăm con coi như là du lịch cũng được. Hắn cũng không muốn đi nhưng mà Thạch Thanh Sơn đã gây họa, nếu quả thật là người Hình Ý môn bị đánh, vậy đúng là việc lớn liên quan đến mạng người rồi.

Đúng lúc này thì điện thoại Diệp Thiên Vân lại vang lên, Diệp Thiên Vân nhìn thấy là cuộc gọi của Vương Vĩnh Cường, liền tiếp điện thoại nói: Anh Vương, Thanh Sơn nói với anh rồi chứ? Bây giờ tôi định đặt vé máy bay trở về.

Vương Vĩnh Cường cũng cười khổ nói: Hắn vừa nói trong điện thoại cho tôi xong, tôi đã giáo huấn hắn một trận. Ai ngờ Thanh Sơn gây ra chuyện lớn như vậy, tốt nhất là cậu trở về đi, tuy nói không nhất định là người Hình Ý môn, nhưng lỡ như thật sự có quan hệ, tôi sợ Thanh Sơn sẽ bị trả thù. Lời hắn cũng là cực kỳ bất đắc dĩ, Diệp Thiên Vân vừa đi có hai ngày đã xảy ra chuyện.

Diệp Thiên Vân nghĩ một lúc rội mới lên tiếng: Bây giờ tôi đi đặt vé, không biết buổi tối có máy bay khứ hồi hay không, nếu như không có thì chỉ có thể đợi mai về. Nói xong liền cúp điện thoại, lại gọi một cuộc điện thoại hỏi qua thì biết có chuyến bay khứ hồi là mười giờ tối nay, cho nên hắn lập tức trở về phòng thu thập hành lý.

Đồ đạc của Diệp Thiên Vân cũng không nhiều, lúc đến cầm một ít đặc sản đều để ở nhà, bởi vậy cũng chỉ vẻn vẹn chỉ có một ít quần áo, và một ít đồ dùng sinh hoạt, chỉ chốc lát đã thu dọn xong.

Cha mẹ cũng đặc biệt không nỡ rời hắn, nhưng lại không có cách nào khác. Diệp Thiên Vân mang valli ra cửa, cha mẹ đều đi xuống lầu theo hắn ra tiễn.

Xuống tới lầu Diệp Thiên Vân liền dừng bước nói: Con đi đây cha mẹ, hai người bảo trọng! Cha mẹ Diệp Thiên Vân cũng gật nhẹ đầu. Hắn nói xong liền lên một chiếc ta xi nhìn cha mẹ dần xa mình....

Lái xe rất nhanh, Diệp Thiên Vân trên xe gọi điện cho Vương Trác Kỳ, nói cho hắn biết mình có một số việc phải vội vàng trở về, điện thoại cho cả cha Kỳ Giai Trữ nói cho hắn biết.

Diệp Thiên Vân sau khi cúp điện thoại trong lòng có chút lo lắng, nếu như người Thạch Thanh Sơn đánh chính là người Hình Ý môn, có lẽ võ quán cũng không chắc sẽ tiếp tục mở được. Võ quán Thành Phong cũng thuộc một nhánh Hình Ý, nếu quả thật phải tranh đấu thì sao có thể là đối thủ của người ta. Thứ hai là cánh tay Diệp Thiên Vân vừa mới bị thương, căn bản chưa hồi phục như cũ, dựa theo tình huống mà xem, ít nhất còn cần khoảng mười ngày, nếu như trong lúc này mà đối phương tìm tới cửa, mình nên ứng đối như thế nào đây?

Những chuyện này càng nghĩ càng phức tạp, đầu óc Diệp Thiên Vân bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn, bây giờ hắn xem như là người phụ trách võ quán, hắn có một nửa trách nhiệm trong lúc này, bằng không sao có thể ăn nói với Vương Vĩnh Cuồng, cho dù Vương Vĩnh Cường không so đo, chính mình làm sao xứng đáng với một trăm vạn?

Sự tình trước khi chưa kết thúc, thong thường sẽ càng ngày càng phức tạp, Diệp Thiên Vân thở dài, đành tùy theo tình hình mà đi một bước tính một bước, biết đâu cuối cùng lại khác xa suy đoán của mình, có lẽ đối phương chỉ là người thường mà thôi.

Xe hơi chỉ tỏng chốc lát đã đến sân bay, Diệp Thiên Vân xuống xe liền đi thẳng vào trong.